Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Vương Nhất Bác mơ mơ màng thức dậy ngồi ngẩn người ở mép giường. Nhưng mới ngồi ngẩn người mà thôi, lại bị Tiêu Chiến kéo trở về, ôm Vương Nhất Bác tiếp tục ngủ.

Tiêu Chiến cũng mơ hồ mở mắt ra nhìn thấy bạn nhỏ nhà mình đang ngồi ngẩn người ở mép giường, nhịn không được đem người ôm vào ngực, khẽ nói: "Dậy sớm như vậy làm gì, ngủ tiếp đi."

Vương Nhất Bác ở trong ngực Tiêu Chiến một hồi lâu mới nói, "Hôm nay khai giảng mà? Cũng không thể đến muộn."

Vương Nhất Bác không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh táo, không khí xung quanh hạ thấp.

Đương nhiên, Vương Nhất Bác cảm nhận được khí lạnh từ Tiêu Chiến, nhưng cậu cũng biết làm thế nào mới trị được Tiêu Chiến, chỉ cần mặc kệ hắn là được, Vương Nhất Bác không thèm nhìn Tiêu Chiến, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác rửa mặt xong bước ra ngoài, Tiêu Chiến ở trên giường liên tiếng nói: "Hôm nay thật sự phải đi sao?"

Tiêu Chiến hoàn toàn không nỡ để Vương Nhất Bác quay lại trường học, khuôn mặt không vui bây giờ cho thấy hắn mất kiên nhẫn.

Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn hắn nói: "Không phải đã sớm nói rồi sao? Tại sao bây giờ mới đổi ý?"

Trước sự phản bác của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại bắt đầu co người. Chủ yếu là hắn sợ Vương Nhất Bác một lời không hợp lại nổi giận với mình, như vậy mất nhiều hơn được. Tiêu Chiến đành phải thỏa hiệp, đứng dậy đi ra ngoài, ăn sáng xong mới đưa Vương Nhất Bác đến trường.

Lên xe, Tiêu Chiến lo lắng căn dặn: "Trưa nay tôi đón em đi ăn, em cũng đừng ăn bậy, biết không?"

Vương Nhất Bác đột nhiên im lặng nhìn Tiêu Chiến, những lời này theo cậu từ trước lúc khai giảng, mỗi ngày ít nhất sẽ nghe hai lần đề tài này.

Đôi khi Vương Nhất Bác vẫn tự hỏi, từ khi nào Tiêu Chiến lại trở nên càm ràm như vậy. Nhưng Vương Nhất Bác không cảm thấy phiền, ngược lại rất vui vì Tiêu Chiến có thể nhắc nhở cậu nhiều như thế này. Từ nhỏ bản thân đã mất đi cưng chiều của gia đình, bây giờ được Tiêu Chiến sủng ái, nhắc đi nhắc lại không phải là điều mình luôn muốn sao? Hôm nay đúng lúc, có người nguyện ý sủng ái mình như vậy.

Đương nhiên, càng đến gần trường học Tiêu Chiến dặn dò càng nhiều, nghĩ tới cái gì liền dặn dò cái đó, cứ như vậy một câu lại một câu nói không ngừng, chỉ sợ mình dặn dò ít một chút, Vương Nhất Bác sẽ gặp chuyện không may.

Vương Nhất Bác vốn tính mềm lòng, im lặng ngồi trong xe nghe Tiêu Chiến nói, thỉnh thoảng gật đầu chứng tỏ mình đã biết.

Khoảng cách đến cổng trường còn một đoạn, Vương Nhất Bác nói: "Dừng ở đây để tôi xuống xe."

Nhưng Tiêu Chiến không thuận theo nói: "Tại sao? Vẫn còn một đoạn nữa? Tại sao dừng xe ở đây trực tiếp đến cổng trường không phải tốt hơn sao?"

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không muốn mình mệt nhọc, cho nên chọn cách đưa mình đến cổng trường. Nhưng Tiêu Chiến lái xe sang trọng, vào ngày đầu tiên đi học mà cậu đã bước xuống từ một chiếc xe sang trọng như vậy, hơn nữa ở trường cậu không được yêu thích. Một khi bọn họ nhìn thấy, thời gian ở trường khẳng định sẽ không dễ chịu, Vương Nhất Bác đành phải uyển chuyển nói: "Cổng trường không cho phép đậu xe, anh dừng ở đây đi, tôi tự mình đi vào."

Tiêu Chiến lại kiên trì nói: "Vậy tôi xuống xe cùng em đi bộ đến cổng trường!"

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến cố chấp như vậy, nhưng Vương Nhất Bác không biết một điều, chỉ có chuyện của cậu, Tiêu Chiến mới cố chấp như vậy.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài: “Chiến ca… nghe lời!” Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhận ra, chỉ khi đối mặt với Tiêu Chiến mình mới có thái độ cứng rắn như vậy, nếu trách cũng chỉ có thể trách Tiêu Chiến sủng người tận trời, khiến Vương Nhất Bác dám đối với hắn như vậy.

Thấy Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến cả người dựa vào ghế xe đành phải thỏa hiệp nói: "Được rồi..."

Tiêu Chiến nói xong không cam lòng mở khóa xe, Vương Nhất Bác nhìn khóa xe mở ra sau đó mở cửa bước xuống. Vương Nhất Bác cũng không trực tiếp rời đi, mà bước tới chỗ của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mở cửa kính xe, Vương Nhất Bác cúi người thăm dò nói nhỏ với người trong xe, "Tôi không sao, yên tâm. Buổi chiều tôi chờ anh tới đón, được không?"

Vương Nhất Bác đã nói như vậy, Tiêu Chiến cũng chỉ dám nói trong lòng: Không được.

Tiêu Chiến không biết từ khi nào, những nơi không có Vương Nhất Bác, khiến hắn cảm thấy không thoải mái, khiến hắn lo lắng bạn nhỏ không ở bên cạnh mình, có xảy ra chuyện gì hay không.

Vẻ mặt Tiêu Chiến đang nghẹn khuất, nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng lướt qua cái gì đó mềm mại, Tiêu Chiến không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh đã biết Vương Nhất Bác hôn lên má mình, tâm trạng không kiên nhẫn liền biến mất.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói với Tiêu Chiến, "Đừng tức giận."

Tiêu Chiến vẫn còn dắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, khóe miệng từ từ nhếch lên, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã hết giận, mới rời đi về phía cổng trường.

Khi Vương Nhất Bác bước vào trường, trước cổng trường chính là bóng người vói khuôn mặt tràn đầy hung ác đang núp sau gốc cây. Người kia đúng là Triệu Tứ cùng phòng ký túc xá với Vương Nhất Bác, hắn vốn định đến cổng trường chặn Vương Nhất Bác, giáo huấn Vương Nhất Bác một trận, nhưng lại để hắn nhìn thấy ​​tất cả những chuyện này.

Triệu Tứ tuyệt đối không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ bước xuống một chiếc xe sang trọng, từ khi nào Vương Nhất Bác giàu như vậy? Chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa, sau khi Vương Nhất Bác xuống xe bước đến ghế lái bên kia, đúng lúc người ngồi trên ghế lái hạ kính xuống, Vương Nhất Bác thò đầu vào.

Triệu Tứ nhìn thấy một màn này rất nhanh cầm điện thoại lên chụp ở các góc độ khác nhau, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, hóa ra là được bao nuôi! Sau đó Triệu Tứ lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng của Vương Nhất Bác, lại nghĩ đến học trưởng ở ký túc xá bên cạnh còn có mấy bạn học đối xử ân cần với Vương Nhất Bác, trong lòng nhịn không được mắng một câu: Thật ghê tởm!

Vương Nhất Bác không để ý đến Triệu Tứ trốn phía sau cây, đi vào lớp học của trường. Đến phòng học mới phát hiện mọi người đã đến nhưng Triệu Tứ vẫn chưa đến, liền cầm điện thoại gửi tin nhắn: Tại sao còn chưa tới? Hôm nay ngày đầu tiên đi học? Sẽ bị trừ điểm.

Thực ra, Vương Nhất Bác cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở Triệu Tứ, nhưng Triệu Tứ không hồi âm cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ đối phương đang bận.

Ngồi vào chỗ của mình, Vương Nhất Bác phát hiện có người đang bàn tán sau lưng mình. Vương Nhất Bác một lòng chỉ muốn yên tĩnh ngồi học, cho nên không nói gì.

Ngày thứ hai Tiệu Tứ vào lớp, Vương Nhất Bác vẫy tay với hắn. Nhưng Triệu Tứ không thèm nhìn cậu, hai mắt nhướng lên cao. Vương Nhất Bác nghĩ Triệu Tứ vẫn còn tức giận chuyện hôm qua, mặc dù cậu cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Hôm qua sau khi bị Tiêu Chiến vạch trần, hắn đã quên cho Triệu Tứ gọi điện xin lỗi. Trong lòng suy nghĩ chuyện này, tâm trí cũng trôi rất xa. Chẳng mấy chốc tiết học buổi sáng đã kết thúc, cũng là lúc mọi người nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác chậm rãi đi xuống lầu, tự nhiên cũng không để ý mọi người đang nói gì.

Khi Vương Nhất Bác vừa đi tới tầng trệt, liền nghe một đám nữ sinh thét chói tai: "Không phải đồng hồ anh ấy đeo là phiên bản giới hạn sao?"

Bời vì tiếng hét chói tai nên Vương Nhất Bác tò mò, nhưng khi cậu nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, cảm thấy tay đó nhìn rất quen.

Lúc này, đám người cũng tụ lại càng đông, nhìn thấy lý do khiến nhóm người này gào thét, cậu có chút bất đắc dĩ. Bởi vì Tiêu Chiến đang đứng ở sân trường trống không, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tòa nhà dạy học.

Đúng là Tiêu Chiến rất soái, cho tới bây giờ đều mặc tây phục thì có cảm giác cố chấp cương quyết, nhưng bây giờ hắn mặc trang phục giản dị trông rất bảnh bao. Nhìn gương mặt này, Vương Nhất Bác bình tĩnh lại rất nhiều, dù sao mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy khuôn mặt này, lúc đầu tim đập loạn xạ, nhưng dần dà cũng miễn dịch.

Nữ sinh bên cạnh vừa kéo bạn mình vừa hỏi: "Sẽ không phải là tới đón bạn gái chứ? Không biết là ai mà may mắn như vậy, cô gái kia nhất định rất hạnh phúc!"

Vương Nhất Bác vậy cũng gật đầu, cậu thực sự rất hạnh phúc, Tiêu Chiến rất tốt với cậu.

Nhưng một lúc sau, nữ sinh kia phấn khích kêu to: "Anh ấy qua đây!"

Nữ sinh quan sát xem Tiêu Chiến đang đi về phía ai, sau đó thấy Tiêu Chiến đang đi về phía nhân vật tiêu điểm của lớp ------ Vương Nhất Bác.

Nhất thời tiếng la hét trong đám đông trở nên lớn hơn, Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Chiến, cười nói: "Sao anh vào đây được?"

Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, ngược lại nói với cậu: “Bất luận tôi nói gì, bảo an cũng không cho tôi lái xe vào.” Tiêu Chiến bất mãn nói, tay lại vô cùng thuận lợi trực tiếp nắm tay Vương Nhất Bác.

Nghe Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác lập tức giải thích: “Để phòng ngừa những kẻ lạ mặt vào quấy rối học sinh, chỉ có thể lái xe vào khi có chứng nhận của giáo viên trường.”

Tiêu Chiến không quan tâm nhẹ gật đầu, ngược lại hỏi Vương Nhất Bác, "Mệt không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không mệt."

Trường học nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hai người kề vai đi bộ đến cổng trường cũng mất hơn mười phút. Bây giờ đã là đầu mùa xuân, mặc dù ấm hơn một chút. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn mặc áo khoác lông, cả người rất gầy, hoàn toàn nhìn không ra là đang mang thai. Tiêu Chiến đau lòng nói: "Tôi cõng em."

Vương Nhất Bác không khỏi trợn to hai mắt nhìn Tiêu Chiến, đột nhiên muốn thu tay lại. Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu nói: "Trường học nhiều người như vậy? Không nên!"

Thấy Vương Nhất Bác không muốn, Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì, chỉ có thể cùng cậu tiếp tục bước ra khỏi cổng trường. Triệu Tứ ở cách đó không xa nhìn bọn họ trò chuyện, càng thêm chán ghét Vương Nhất Bác: Chẳng phải được bao nuôi sao! Sĩ diện cãi láo làm gì! Hừ!

(Hết chương 11)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net