Chương 48: Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+beta: LQNN203

Mấy ngày nay khi Mộ Du Trầm đi làm, Thư Minh Yên không có gì để làm, cho nên cô đã đến đại học A để cùng Mộ Dữu đến lớp đào tạo thực hành.

Sau một tuần hồi phục vết thương trên đầu, đến Chủ nhật hôm nay đã hoàn toàn lành lặn.

Chiều hôm đó, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đáp chuyến bay đến Trường Hoàn.

Trước khi cất cánh, Thư Minh Yên đã gửi một tin nhắn cho bạn cùng phòng trong nhóm WeChat: 【 Hôm nay mình sẽ quay lại trường học. 】

Lại gửi định vị sân bay đến.

Trang Gia Nghiên: 【 A a a, rốt cục cậu cũng trở về rồi! ! ! 】

Thường Tuyết: 【 Có muốn mình và Gia Nghiên đến sân bay đón cậu không? 】

Trang Gia Nghiên: 【 Đúng đúng, hai tụi mình đều không có việc gì, có thể đi đón cậu, mấy giờ cậu đến sân bay Trường Hoàn? 】

Thư Minh Yên liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đáp: 【 Không cần đón mình, mình tự đến trường được rồi, hẹn gặp ở khuôn viên trường nha. 】

【 Ôm chặt.jpg 】

Trang Gia Nghiên: 【 Được, vậy cậu đi đường cẩn thận, gặp ở trường! 】

Thường Tuyết: 【 (/Hôn hôn) 】

Cất điện thoại, Thư Minh Yên nhìn Mộ Du Trầm: "Tới Trường Hoàn anh ở đâu?"

Mộ Du Trầm đang cầm Ipad xem tài liệu công việc, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên: "Anh hay đến Trường Hoàn, thường sống trong phòng xép trên cùng ở trung tâm thành phố, môi trường tốt, lại rất gần nơi làm việc."

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút: "Ở trung tâm thành phố à, cách trường học của tụi em khá xa, vậy em không cùng anh đến khách sạn, lát nữa đến sân bay em sẽ về trường học, buổi tối ở trong ký túc xá luôn. Chờ anh xử lý xong công việc rồi đến trường học đãi bạn cùng phòng em một bữa cơm, sau đó chúng ta cùng nhau trở về An Cầm."

Mộ Du Trầm hơi nhíu mày, nghiêm túc nhìn cô, nói cho cô biết một sự thật: "Lần này chúng ta đi Trường Hoàn, có thể phải ở lại đó ba đến năm ngày."

Thư Minh Yên gật đầu: "Em biết, anh đã nói với em, thời gian bao lâu em đều có thể. Vừa vặn cô Dương cũng ở trường học, em bị thương vào ngày đoàn phim 《 Trục Lộc Xuân Thu 》đóng máy, không kịp tham gia, hai ngày trước cô Dương đã gọi điện cho em hỏi thăm tình hình của em thế nào, em cũng nhân cơ hội này quay lại trường gặp cô."

Mộ Du Trầm nghiêng người, hạ thấp giọng nói: "Ý của anh là, em ở ký túc xá nhiều ngày như vậy, buổi tối không ở cùng anh à?"

Thư Minh Yên bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, lông mi khẽ run, trong nháy mắt hiểu ra ám chỉ trong lời nói của anh.

Một lúc sau, cô suy nghĩ, đang định nói thì cô tiếp viên đi tới hỏi hai người uống gì.

Mộ Du Trầm vẫn nhớ đến kỳ kinh nguyệt của Thư Minh Yên, nhẹ nhàng nói: "Cho vợ tôi một phần thức uống nóng, cảm ơn."

Thư Minh Yên nhìn Mộ Du Trầm: "Em không muốn uống đồ nóng."

Cô lại lịch sự mỉm cười với cô tiếp viên nói, "Cảm phiền cho tôi một ly milkshake dâu tây."

Nữ tiếp viên mỉm cười gật đầu: "Được ạ, vị tiên sinh này cần gì không ạ?"

Mặt Mộ Du Trầm lạnh như băng không có một tia cảm xúc, anh hơi giơ tay ra hiệu không cần.

Bây giờ tâm trí anh chỉ toàn là Thư Minh Yên muốn uống milkshake dâu tây.

Khi nữ tiếp viên rời đi, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt Thư Minh Yên, như thể muốn nhìn thấu cô.

Thư Minh Yên cảm thấy hơi không tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm, cô biết Mộ Du Trầm đang nghĩ gì nên tùy ý vén tóc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh.

Giong nói người đàn ông bên cạnh truyền đến: "Khi nào đã có thể uống đá?"

Thư Minh Yên mím môi dưới, thấp giọng nói: "Mới, ngày hôm qua."

Đêm qua khi Mộ Du Trầm đang ngủ, anh cứ ôm cô, người anh rất nóng.

Khi đó cô cảm thấy anh có phản ứng, nhưng anh không hỏi, cũng không nói muốn, cho nên Thư Minh Yên cũng không có gan chủ động nói kinh nguyệt đã hết.

Hơn nữa cô cho rằng mình vừa mới hết kỳ kinh nguyệt, nghỉ ngơi thêm một đêm cũng không tệ, huống chi anh đã ăn chay nhiều ngày như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì người chịu thiệt chính là cô.

Tâm tư trong lòng, cô không dám nói cho anh biết.

Mộ Du Trầm đếm từng ngày, đã một tuần trôi qua, thực sự đã kết thúc.

Anh nhìn cô thật sâu, như suy tư gì.

Sau một hồi im lặng, Mộ Du Trầm nói: "Em ở trường cũng không sao, ban ngày đi chơi với bạn cùng phòng, buổi tối anh đón em về khách sạn."

Thư Minh Yên do dự: "Như vậy phiền toái quá, công việc của anh vốn đã vất vả, em ở ký túc xá cũng khá tốt, nói không chừng ba ngày sau chúng ta sẽ trở về."

Milkshake dâu tây được mang đến, Mộ Du Trầm nhận lấy, gập cái bàn trước mặt Thư Minh Yên, đặt lên: "Uống ít lại, trời lạnh rồi."

Đối với yêu cầu về chỗ ở của Thư Minh Yên, anh từ chối bình luận.

Thư Minh Yên bĩu môi, yên lặng uống hai ngụm milkshake dâu tây, miệng ngậm ống hút liếc nhìn anh.

Mộ Du Trầm không nói gì, mặt lạnh lùng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, hẳn là bởi vì không ở cùng nhau nên có chút không vui.

Con ngươi hơi động, Thư Minh Yên dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào người anh.

Thấy anh nhìn sang, Thư Minh Yên ngoan ngoãn cười, đưa ống hút: "Ngon lắm, anh có muốn uống thử không?"

Mộ Du Trầm đẩy ly sữa dâu của cô ra: "Em uống đi."

Thiếu chút nữa là anh đem sự không hài lòng của mình viết trên mặt.

Trong lòng Thư Minh Yên thực sự cảm thấy khá kỳ lạ, Mộ Du Trầm vốn uy nghiêm, ổn trọng nội liễm là đại danh từ chỉ anh, nhưng không ngờ khi xúc động lại có chút trẻ con, đáng yêu dễ thương như vậy.

Một câu được lan truyền trên mạng đột nhiên hiện lên trong đầu cô: Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên!

Thư Minh Yên lại ngậm ống hút vào miệng, dựa lưng vào thành ghế sau, suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng nói: "Vừa rồi em nói với bạn cùng phòng là buổi chiều em sẽ đến trường, nhất định bọn họ đang đợi. Đã sắp xếp xong rồi, tối nay về khách sạn thì phiền phức quá."

Mộ Du Trầm không nói, cô dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cổ tay áo sơ mi của anh, kéo nhẹ hai lần.

Khi người đàn ông nhìn sang, cô chớp mắt: "Nhưng tối mai, em có thể đến khách sạn."

Mộ Du Trầm cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay trắng nõn nhẹ bấu véo góc áo của anh, móng tay tròn trịa, được cắt tỉa gọn gàng, trên đó là những hình trăng lưỡi liềm nhỏ màu trắng rất đẹp mắt.

Lông mày anh dần giãn ra, anh nắm lấy tay cô, nghịch nghịch trong lòng bàn tay.

Thấy tâm tình anh tốt hơn, Thư Minh Yên lại đưa milkshake dâu tây đến, giọng điệu mang theo làm nũng nói: "Anh nếm thử đi mà."

Mộ Du Trầm cúi đầu, từ trong ống hút uống một ngụm, nhướng mày: "Ngọt quá."

Anh lại đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô, lười biếng nói thêm: "Ngoan lắm."

Thư Minh Yên: "..."

...

Đến sân bay Trường Hoàn, đã là khoảng ba giờ chiều.

Mộ Du Trầm đến đây đi công tác, thư ký Khâu và tài xế Trịnh Hạo cũng đi theo.

Tập đoàn Mộ thị có chi nhánh ở Trường Hoàn, đã chuẩn bị trước phương tiện đi lại cho họ.

Sau khi xuống máy bay, Thư Minh Yên muốn quay lại trường học trước, Mộ Du Trầm bảo Trịnh Hạo lái xe đến, đích thân đưa cô đi.

Trên đường đến trường, Trịnh Hạo và thư ký Khâu ở phía trước, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên ngồi ở ghế sau.

Trên ghế lái phụ, thư ký Khâu báo cáo hành trình cụ thể với Mộ Du Trầm, buổi tối hôm nay anh có buổi xã giao thương nghiệp cần phải tham gia, có liên quan đến hội nghị thượng đỉnh ngày mai.

Sau khi nghe thư ký Khâu báo cáo công việc, Thư Minh Yên quay sang nhìn Mộ Du Trầm, nói với vẻ quan tâm: "Buổi tối anh uống ít rượu thôi, uống nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe."

Trái tim Mộ Du Trầm ấm áp, trấn an cô: "Đừng lo, khi buổi xã giao tối nay kết thúc anh sẽ gọi video cho em."

Thư Minh Yên gật đầu: "Được."

Xe chạy trên con đường rộng rãi, Thư Minh Yên nhìn những tòa nhà chạy ngược bên ngoài.

Trường Hoàn nằm ở phía Bắc, mùa thu đến sớm hơn An Cầm, lá cây đã vàng óng, gió thổi rơi lả tả.

Cô bật máy ảnh điện thoại của mình, chụp ảnh bên ngoài.

Xuyên qua cửa kính không chụp được ảnh đẹp nên cô trực tiếp mở cửa sổ, bởi vì tốc độ xe quá nhanh, gió mát rít gào xộc thẳng vào trong xe, làm rối tung mái tóc dài thẳng tắp của cô.

Mộ Du Trầm liếc nhìn cô, đồng thời nâng vách ngăn của ghế sau và ghế trước lên để tạo không gian riêng biệt cho hai người.

Thư Minh Yên sững sờ quay đầu lại, Mộ Du Trầm duỗi tay lại, nâng cửa kính lên: "Vết thương trên đầu vừa khỏi, kẻo trúng gió."

Thư Minh Yên đơn giản thu lại điện thoại của mình, ngừng chụp ảnh.

Ngay khi cô ngồi xuống lần nữa, Mộ Du Trầm đã di chuyển tay vịn giữa hai ghế ra phía sau, hai ghế vốn hoàn toàn độc lập lập tức thông qua và nối liền với nhau.

Mộ Du Trầm dịch tới, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi người: "Đêm nay em thật sự không ở cùng anh sao?"

Anh còn đang dây dưa với chuyện này, Thư Minh Yên bĩu môi: "Không phải chúng ta đã đồng ý rồi sao, đêm nay ở ký túc xá, tối mai em ở khách sạn với anh."

Chóp mũi Mộ Du Trầm cách mặt cô rất gần, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên tóc cô, khẽ hít một hơi, bàn tay đặt trên eo cô vô thức siết chặt: "Hết kinh nguyệt rồi, sao tối qua em không nói cho anh biết?"

Hàng mi dài cong vút của Thư Minh Yên khẽ run lên, hàng mi quạ rậm rạp khi cụp xuống đè nén vẻ chột dạ trong mắt, trầm mặc một lát, cô ném cái nồi về phía anh: "Anh lại không hỏi em."

Mộ Du Trầm tức giận cười, hành vi của anh khi đó đã quá rõ ràng, còn trách anh không hỏi.

Cánh tay anh đột nhiên siết chặt, anh ôm cô vào lòng, nhịp tim của Thư Minh Yên ngừng đập, theo bản năng đặt hai tay lên hai bên vai anh, nhướng mi, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt của người đàn ông rực lửa, con ngươi đen cực kỳ sâu thẳm, ẩn chứa một cơn mưa rền gió dữ bất cứ lúc nào cũng không thể ngăn cản được, có lẽ là bởi vì anh không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của cô.

Thư Minh Yên liếm liếm môi dưới, thấp giọng bổ sung: "Lúc đó em, xấu hổ."

Mộ Du Trầm dừng một chút, đầu ngón tay lướt nhẹ trên đôi má hồng hào mịn màng của cô, khẽ nói: "Đúng vậy, Nông Nông của chúng ta da mặt mỏng, muốn cũng không nói nên lời."

Anh cố ý hiểu sai ý của cô, Thư Minh Yên nóng nảy, sửa lời anh, nói: "Em không muốn."

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, lại thấy khóe miệng anh cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, nhìn cô như cười như không.

Lúc này Thư Minh Yên mới nhận ra anh lại đang trêu chọc cô, cố tình khiến cô nói những lời như vậy.

Anh thực sự ngày càng chơi xấu trước mặt cô.

Trong giây lát Thư Minh Yên cảm thấy không nói nên lời, đẩy anh muốn quay trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng Mộ Du Trầm ôm cô không buông ra, lại ôm vào lòng.

Thư Minh Yên tức giận đến không muốn nói chuyện với anh nữa, đúng lúc này điện thoại vang lên, là bạn cùng phòng Trang Gia Nghiên gọi đến.

Cô liếc nhìn ghi chú, nhân cơ hội rời khỏi lòng Mộ Du Trầm, ngồi trở lại chỗ của mình.

Sau hai giây hồi phục tinh thần, cô mới bình tĩnh trả lời điện thoại: "A lô, Gia Nghiên."

Giọng nói của Trang Gia Nghiên từ trong điện thoại truyền đến: "Minh Yên, sao cậu còn chưa tới? Xuống máy bay chưa?"

"Ừm, mình đang trên đường trở lại trường học, một lát là đến."

"Vậy thì tốt, Thường Tuyết và mình gọi cậu hỏi thử, đi đường chậm thôi."

"Được, hẹn gặp lại ở trường."

Cất điện thoại, Thư Minh Yên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Các tòa nhà xung quanh ngày càng trở nên quen thuộc, gần như đã đến trường.

Thư Minh Yên không thèm để ý đến chuyện vừa rồi với anh, chủ động mở miệng nói: "Gần trường tụi em có một làng đại học, ở giữa có một con phố ăn vặt vô cùng náo nhiệt, ăn rất ngon."

Nói xong, cô tiếc nuối thở dài: "Thân phận của anh không thích hợp ở chỗ này tùy tiện đi dạo, nếu không em dẫn anh đi một vòng, giúp anh ôn lại cuộc sống đại học."

Vừa nói chuyện, xe vừa lướt qua con hẻm ăn vặt nhộn nhịp.

Thư Minh Yên từ xa liếc nhìn, thấy nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau đi qua đó, cô dường như còn ngửi thấy mùi thức ăn ngon.

Chiếc xe nhanh chóng lái vào cổng trường, hướng ký túc xá nữ sinh đi tới.

Khuôn viên chiều thu đẹp như một bức tranh màu nước, dãy nhà dạy học mang phong cách rất nghệ thuật, lá bạch quả vàng trước cửa rơi khắp mặt đất, nắng ấm nhưng không gay gắt, len lỏi qua những khoảng trống giữa những chiếc lá, phản chiếu nhiều màu sắc sặc sỡ và đẹp mắt.

Xe đậu dưới lầu ký túc xá, Thư Minh Yên quay đầu nói với Mộ Du Trầm: "Anh đừng xuống xe, kẻo lại bị bạn học nhận ra anh."

Mộ Du Trầm gật đầu, bảo tài xế giúp cô lấy chiếc vali phía sau.

Sau khi ra khỏi xe, Thư Minh Yên nhận chiếc vali từ tài xế, vẫy tay về phía cửa sổ của ghế sau, nhìn xe của Mộ Du Trầm rời đi.

Trước cửa ký túc xá, có đôi tình nhân ngọt ngào nắm tay nhau nói chuyện yêu đương, Thư Minh Yên chợt có chút tiếc nuối khi nghĩ mình không thể cùng Mộ Du Trầm trải qua cuộc sống đại học.

Người ta thường nói rằng yêu và không yêu ở trường đại học là những trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.

Trước đây Thư Minh Yên luôn ở trong thư viện, cũng không nghĩ ngợi gì, bây giờ cuối cùng cũng có người mình thích, nhưng lại phải lén lút ở trường, cô không khỏi có chút ghen tị những cặp đôi có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại.

Cách đó không xa, Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết mang theo một bình nước nóng từ bên ngoài trở về, khi nhìn thấy Thư Minh Yên, cả hai đều gọi cô rồi chạy về phía này.

Trang Gia Nghiên: "Minh Yên, hai tụi mình nhắc cậu mãi, không ngờ cậu tới rồi."

Cô ấy nhìn xung quanh, thấy Thư Minh Yên đang đứng một mình ở đây, liền hỏi: "Cậu đến trường bằng gì vậy?"

Thư Minh Yên mỉm cười, tùy ý nói: "Người nhà đưa mình tới."

Bên ngoài có chút gió, Trang Gia Nghiên kéo cánh tay của cô: "Mau trở về phòng đi, hai ngày nay nhiệt độ hạ, trường học khá lạnh."

Liếc mắt thấy trước cửa có mấy đôi nam nữ, cô ấy kéo Thư Minh Yên vào trong, than thở: "Thế nào cũng phải ở cửa ký túc xá ngọt ngào, quả thực ngược cẩu mà, trường học nên có một quy định cấm các cặp đôi đứng trước cửa ký túc xá."

Thường Tuyết đi theo phía sau cười nhạo cô ấy: "Sao cậu chua như vậy, không phục thì tự đi tìm một người đi."

Trang Gia Nghiên nói một cách chính trực: "Mình phải học hỏi từ Minh Yên, nghiên cứu kịch bản cẩn thận, không yêu đương. Hoa khôi ưu tú của chúng ta vẫn chưa có bạn trai, tại sao mình phải ghen tị với những người đó, phải không Minh Yên?"

Thư Minh Yên liếm liếm môi dưới, có chút chột dạ: "Mình..."

Cô còn chưa nói xong, ba người đã lên lầu, đi vào hành lang dài, Trang Gia Nghiên đột nhiên tức giận mắng: "Mẹ nó, người này càng ngày càng quá đáng!"

Thư Minh Yên nhíu mày nhìn sang, thấy trước cửa phòng ký túc chất đống rất nhiều rác rưởi.

Thường Tuyết cũng rất tức giận: "Sao lại có người như vậy chứ, quả thực tức chết mà!"

Thư Minh Yên nhìn đống rác, sau đó quay sang hỏi họ: "Từ phòng của Chu Hoàn Lệ sao?"

Chu Hoàn Lệ đến từ khoa diễn xuất, cô ta học cùng lớp với họ, ở trong phòng ký túc đối diện.

Gia cảnh của cô ta không tệ, hơn nữa cô ta còn có chút năng khiếu diễn xuất, từng đoạt rất nhiều giải thưởng trong các buổi biểu diễn ở trường, cũng đóng phim nhỏ trên mạng, cô ta tuyên bố rằng mình sẽ trở thành một ngôi sao lớn trong tương lai, luôn không hợp tính với Thư Minh Yên và những người khác.

Trong những năm đại học, xích mích và mâu thuẫn giữa hai phòng vẫn luôn tiếp diễn.

Trang Gia Nghiên đá đống rác đi, lấy chìa khóa để mở cửa.

Sau khi vào phòng, cô ấy phẫn nộ nói: "Không được phép vứt rác ở hành lang, hôm qua bọn họ đã ném rác ở cửa phòng của mình, không biết trong đó có gì, mùi khắp hành lang, cho nên mình đã gõ cửa bảo họ đi vứt rác, Chu Hoàn Lệ đổ lỗi mình xen vào việc của người khác, cuối cùng hôm nay đã chất đống trước cửa phòng chúng ta."

Thường Tuyết đặt bình nước nóng cô ấy vừa mang từ bên ngoài về xuống, tức giận nói: "Đây nhất định là ý của Chu Hoàn Lệ, cũng quá kiêu ngạo rồi."

Sau khi trút giận, Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết cũng không phải là những người thích gây rối.

Trang Gia Nghiên thở dài đứng lên: "Mình đi xuống vứt rác."

Thư Minh Yên ngăn cản cô ấy: "Nếu là của bọn họ, để bọn họ tự mình vứt."

Thường Tuyết thở dài: "Nếu họ thực sự dễ nói chuyện như vậy, đã vứt từ lâu rồi, chính là cố tình khiến người ta ghê tởm."

"Mình đi xem một chút." Thư Minh Yên từ trong phòng đi ra, gõ cửa phòng đối diện.

Người mở cửa là bạn cùng phòng của Chu Hoàn Lệ, nhìn thấy Thư Minh Yên hiển nhiên có chút kinh ngạc, lịch sự cười nói: "Làm sao vậy?"

Thư Minh Yên chỉ vào đống rác phía sau: "Các cậu ai ném ở chỗ này?"

Nữ sinh kia vội lắc đầu: "Không phải mình."

"Vậy là ai?"

Nữ sinh muốn nói lại thôi.

Thư Minh Yên liếc nhìn vào bên trong: "Chu Hoàn Lệ có ở đó không?"

Nữ sinh kia không nói gì, chỉ mở cửa đi vào.

Chu Hoàn Lệ đang ngồi ở bàn làm việc, đeo tai nghe, ăn đồ ăn vặt và xem TV một cách nhàn nhã.

Cô ta xem rất nghiêm túc, không chú ý Thư Minh Yên đang đứng trước mặt cô ta.

Bạn cùng phòng đứng từ xa nhìn, không dám lên tiếng nhắc nhở.

Thư Minh Yên có vẻ tốt tính, nhưng trên thực tế rất khó đối phó, Chu Hoàn Lệ kiêu ngạo độc đoán, nhưng bất cứ khi nào cô ta gặp Thư Minh Yên, hầu như luôn là người chịu thiệt thòi.

Thư Minh Yên vỗ vai Chu Hoàn Lệ, giúp cô ta tháo tai nghe.

Chu Hoàn Lệ theo bản năng quay đầu lại, sững sờ hai giây khi nhìn thấy người đến, trước khi cô ta hoàn hồn, Thư Minh Yên giơ điện thoại click mở quay video: "Giới thiệu với mọi người một chút, Chu Hoàn Lệ đến từ khoa Diễn xuất của Đại học P lúc trước có quay một bộ phim, bộ phim tên là "Tuổi trẻ rực rỡ", là nữ chính trong đó, dung mạo xinh đẹp, tương lai có thể là đại minh tinh."

"Thư Minh Yên, cậu làm gì vậy?" Chu Hoàn Lệ bị cô làm cho sửng sốt, nhưng trực giác nói cho cô ta biết, Thư Minh Yên khen cô ta nhất định là có ý đồ xấu.

"Không thể chỉ nhìn người bằng vẻ bề ngoài, phải nhìn vào bên trong." Thư Minh Yên trực tiếp kéo cánh tay cô ta đi ra ngoài, máy ảnh đáp xuống đống rác trước cửa, tiếp tục nói: "Mọi người nhìn xem, đều là rác của cô ấy. Vứt ở cửa phòng ký túc xá của chúng tôi, nhưng phòng của họ lại sạch sẽ. Nhắc nhở thân thiện, không được phép vứt rác trong hành lang ký túc xá, trong toàn bộ hành lang, chỉ có một mình bạn học Chu Hoàn Lệ làm như vậy, xả thì xả, còn vứt ở cửa phòng người khác, không có ý thức về đạo đức công cộng."

Chu Hoàn Lệ cuối cùng cũng nhận ra ý định của cô, tức giận đi giật điện thoại di động của cô.

Thư Minh Yên làm sao có thể để cho cô ta thành công, ấn dừng video xong liền bỏ vào trong túi, hất cằm ra hiệu đống rác: "Bây giờ đi xuống vứt đi."

Chu Hoàn Lệ không thích bị ra lệnh: "Nếu tôi không vứt thì sao? Đăng video lên mạng?"

Thư Minh Yên cười nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hiện tại cậu mờ nhạt như vậy, thật sự sợ có người không biết cậu."

Chu Hoàn Lệ nghe thấy điều đó đã vô cùng khó chịu: "Cậu mới mờ nhạt, tôi sắp gia nhập đoàn làm phim lớn, có nghe nói về 《 Quan Ải Nguyệt 》không, tôi là nữ chính trong đó, tôi diễn cùng với nữ diễn viên hàng đầu Diêu Di Tình, bộ phim này nhất định sẽ nổi, tôi cũng sẽ nổi!"

Cô ta nheo mắt nhìn Thư Minh Yên, kiêu ngạo đứng thẳng lưng: "Tương lai của tôi trong giới giải trí không thể so sánh với một biên kịch nhỏ như cậu."

Thư Minh Yên tham gia nhóm WeChat của đoàn làm phim《 Quan Ải Nguyệt 》, cô đã sớm nghe mọi người nói về diễn viên, biết Chu Hoàn Lệ có một vai diễn trong đó.

Bộ phim này có hai nữ chính, một là Diêu Di Tình, một là Chu Hoàn Lệ, họ là chị em cùng một mẹ.

Nhưng xét phản ứng của Chu Hoàn Lệ, cô ta có lẽ không biết Thư Minh Yên cũng ở trên phim trường.

Thư Minh Yên nhướng mày: "Cậu nói bây giờ nếu tôi đăng video lên, nếu trở thành hot search trên Weibo, đoàn phim 《 Quan Ải Nguyệt 》có thay thế cậu không?"

Chu Hoàn Lệ: "..."

Thư Minh Yên thu lại vẻ mặt lãnh đạm: "Rác này cậu vứt hay là không vứt?"

Chu Hoàn Lệ hơi hoảng sợ, nhưng cô ta sĩ diện, buộc mình phải đứng yên.

Thư Minh Yên lại lấy điện thoại ra,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net