Chương 100: Kẻ sống sót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

..//..

Ở cái nơi chết chóc như địa ngục này, tìm thấy và cứu sống được nhau vốn dĩ là chuyện mừng. Chỉ tiếc là Nashwa không thể bày tỏ tất cả cảm xúc hạnh phúc khi vừa thoát khỏi quỷ môn quan của mình với một người lạnh nhạt và không quan tâm đến giao tiếp xã hội như Vương tử.

Vì đã từng đi qua đoạn đường này nên Nashwa nhanh chóng hình dung được bản thân đang ở đâu, phối hợp đi theo sau Vương Nhất Bác.

Nashwa và Vương tử rất ít nói chuyện, lúc trước dù chung một đoàn khảo cổ nhưng hai bên cứ mặt nặng mày nhẹ với nhau. Giờ chỉ có hai người, Vương tử lại tỏ vẻ chẳng muốn nhiều lời nên Nashwa không dám hỏi sự tình, chỉ dám phỏng đoán mọi người trong đoàn vẫn còn đang ở dưới tầng 3.

Vương Nhất Bác biết cô ta bị nước cuốn lên đây nên đến giải cứu. Nhưng vừa rồi chẳng nói được mấy câu đã lập tức di chuyển rồi, Nashwa đã thực sự được trải nghiệm sự lạnh lùng đến cực điểm của Vương tử ngành khảo cổ. Y cứu cô nhưng dường như chẳng để cô vào mắt.

Chui qua hầm bậc thang, bóng đen nhạt dần, ánh đèn pin trên mũ bảo hộ từ từ phát sáng. Nashwa không khỏi giật mình khi thấy nước đã dâng cao đến ngập đầu người rồi, sấm sét vẫn rền vang dữ dội. Trước khi chính thức leo xuống tầng ba, họ phải lặn xuống thật sâu rồi từ từ ngoi lên mặt nước.

Bấy giờ Nashwa mới nhận ra Vương Nhất Bác không đi một mình, trên lưng hắn đang cõng theo một người. Người này bất động gục trên vai y, tay chân buông thõng. Nhìn kỹ còn thấy Vương tử đã buộc áo cố định người này lại trên lưng, nếu không anh ta đã chẳng thể nằm trên lưng y.

Naswa bơi nhanh hơn một chút, lại gần Vương Nhất Bác. Ánh sáng từ đèn pin rọi vào gương mặt ấy, đôi mắt nhắm nghiền, môi nhợt nhạt, làn da không khí sắc.

Đây là một người đã chết.

Nashwa kinh hãi không nói nên lời. Quá nhiều thứ đáng sợ đã diễn ra trong Kim tự tháp nên cô ta không còn quá hoảng hốt khi ai đó trong đoàn bỏ mạng, chỉ là Nashwa chưa bao giờ nghĩ người đó lại là Tiêu Chiến. Tuy hắn không có sức mạnh hơn người, cũng không hiểu biết phương thức giải trừ quyền năng, nhưng vẻ trầm ổn cùng nét mặt ôn hòa luôn mang đến cảm giác hắn luôn được ở trong vùng an toàn.

Đáng kinh ngạc hơn là vì sao Vương tử lại muốn mang theo một người đã chết?

Hành trình trong Kim tự tháp nguy hiểm như vậy, cõng theo một người thì chẳng phải xác suất chạy thoát gần như bằng 0 hay sao?

Từ lúc vào Kim tự tháp đến giờ hai người luôn như hình với bóng, Tiêu Chiến chết, hẳn Vương tử đang rất đau lòng. Chẳng lẽ y không chấp nhận sự thật cho nên mới mang hắn theo bên cạnh, hy vọng có thể tìm một cơ may cứu người hay sao?

Nashwa tự biết lúc này không nên hỏi gì cả, cô ta bơi chậm lại, lặng lẽ theo sau Vương Nhất Bác. Giông bão ở tầng 3 đã giảm, không còn dữ dội như ban nãy, tuy vậy gió và sấm sét vẫn dồn dập, với sức lực của Nashwa rất khó để bơi qua toàn bộ đoạn hành lang dài này.

Nashwa rất sợ mất dấu Vương tử, nếu không bám theo y thì khó mà an toàn thoát khỏi tầng 3. Vì thế Nashwa đánh liều vươn tay nắm chặt lấy vạt áo của y.

Vương Nhất Bác lập tức cảm nhận được, y ngoái đầu lại nhưng không nói gì, vẫn tiếp tục bơi nhanh hơn. Đây là hành động ngầm đồng ý hỗ trợ Nashwa vượt qua tầng 3 sóng gió này.

Đoạn đường thật dài, hai người ra sức bơi thật nhanh, không ai nói với ai lời nào. Xen lẫn trong tiếng gió thét gào và sấm sét là tiếng thở dốc của hai người họ. Tiêu Chiến vẫn nhắm nghiền mắt, yên bình nằm trên lưng của Vương tử.

Nhưng Nashwa chợt có cảm giác hắn vừa mở mắt nhìn mình.

Nashwa giật thót, cô ta hoảng hốt đưa mắt nhìn Tiêu Chiến. Gương mặt ấy vẫn trắng bệnh, mắt nhắm nghiền. Nhưng điều đó không ngăn được cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Nashwa. Tóc gáy như muốn dựng đứng lên, toàn thân nổi da gà. Cô ta không nghĩ mình nhìn nhầm, thời điểm hì hục bơi, Tiêu Chiến đã mở mắt nhìn cô ta chằm chằm, một đôi mắt đen đặc vô hồn khiến người ta vô cùng ám ảnh.

Nhưng rõ ràng hắn đã chết cơ mà. Thái độ của Vương tử cũng chứng tỏ y chỉ đang cõng một cái xác.

Linh cảm của Nashwa mách bảo, cô không nên chạm vào Vương tử nữa.

Thế là Vương Nhất Bác không hiểu vì sao Nashwa không còn bám vào vạt áo của y. Thay vào đó, cô dốc sức bơi nhanh hơn, Vương Nhất Bác thấy vậy nên đành giảm lại tốc độ để Nashwa theo kịp.

Dù vậy, Nashwa cũng không dám bơi đến quá gần Vương Nhất Bác. Ngay cả khi Tiêu Chiến nằm im bất động, cô vẫn nhận thấy có gì đó xung quanh hắn rất đáng sợ.

Để đến tầng 4, cả hai lại phải lặn xuống đáy tìm hầm bậc thang. Nashwa không đủ sức để lặn được sâu đến vậy, cô ta chỉ có thể vươn tay, run rẩy nắm vạt áo Vương Nhất Bác một lần nữa. Hầm bậc thang này rất chật hẹp, nên Nashwa càng phải tiến gần Vương tử hơn, nghĩa là sát gần Tiêu Chiến hơn. Trái tim Nashwa đập mạnh dữ dội, toàn thân trong nước dường như mất hết cảm giác. Cô ta rất sợ, sợ đôi mắt đó lại mở ra nhìn mình. Vì thế trong suốt cả đoạn đường Nashwa chỉ nhìn xuống chân, không dám ngước mắt lên một lần nào nữa.

Rẽ qua khúc cua xuống tầng 4, nước rút đi hẳn, từ trong hầm bậc thang có thể nhìn thấy ánh sáng, còn có tiếng thảo luận sôi nổi của đoàn khảo cổ. Vậy là cả đoàn vẫn chưa đi tiếp mà tập trung ở đầu tầng 4.

Từ trong hầm bậc thang đã nghe thấy Ngô Cảnh Tử lớn tiếng:

- Cái chúng ta phải làm là tiếp tục đi xuống, hoặc tìm phương pháp rời khỏi đây, chứ không phải oán trách, đổ lỗi cho nhau.

Một giọng nam khác gay gắt hơn, có phần lấn át giọng của Ngô Cảnh Tử:

- Tiếp tục đi? Đi bằng cách nào? Là anh dẫn đường, hay là cậu ta? – Người đó chỉ tay vào Ottah – Ngay từ đầu người của Viện nghiên cứu không làm việc cho đoàn khảo cổ, họ chỉ nghe lệnh của một mình Vương tử. Bây giờ thì hay rồi, cậu ta đã giết luôn Trưởng đoàn Giang.

Ngô Cảnh Tử bình tĩnh phản bác:

- Nếu Giang Thế Hoành không có ý định giết Vương tử, Tiêu Chiến sẽ không vì bảo vệ cậu ấy mà chết. Hành động của Ottah là đang bảo vệ mọi người. Ai biết được lúc đó thế lực gì đang điều khiển trưởng đoàn Giang, lỡ đâu sau khi giết Vương tử, người bị tấn công tiếp theo là chúng ta thì sao?

Người kia cười khẩy:

- Anh nói vậy thì tôi hoàn toàn có thể nghi ngờ sau khi Vương tử lấy thanh giáo trở về đã bị thế lực nào đó vây ám, cho nên trưởng đoàn Giang mới ra tay. Không thể nghe lời từ một phía được. Tôi không cần biết sự thật đằng sau là gì, nhưng Ottah đã tấn công trưởng đoàn.

Lúc này, Vương Nhất Bác cùng Nashwa vừa bước ra khỏi hầm bậc thang. Tiếng động khiến mọi người đều giật mình đề phòng, cùng hướng mắt về phía đó. Qua ánh đèn pin mắt sói, họ nhận ra Vương tử và một người theo sau y. Ngay lập tức tiếng reo hò vui mừng tột độ vang lên và cả những lời cảm thán đầy bất ngờ khác. Trong số đó, người có phản ứng mạnh mẽ nhất là Nailah, cô ta đứng ở nơi xa nhất nhưng lại chạy đến nhanh nhất, ôm chầm lấy Nashwa.

Mọi người có thể lý giải hành động của Nailah. Người bạn thân bị nước cuốn đi ngay trước mặt mình, đó là nỗi đau khổ không phải ai cũng chịu đựng được.

Ngô Cảnh Tử và Ottah cũng chạy đến, hơn ai hết họ luôn mong ngóng tin tức của Tiêu Chiến. Còn chưa kịp mở lời thì đã thấy ánh mắt rét lạnh của Vương tử chiếu thẳng vào người mới tranh luận với Ngô Cảnh Tử. Người kia giật mình lùi một bước, không ngờ vừa nhắc đến Vương tử thì y lập tức xuất hiện.

Gã ta là Zuberi, trưởng nhóm bảo hộ và cũng là cấp dưới của Giang Thế Hoành. Trong cuộc ẩu đả trên tầng 3 vừa rồi, gã là người tiên phong bảo vệ Giang Thế Hoành, còn chém một nhát vào tay của Ottah. Ngay khi cả đoàn lên đến tầng 4, gã ta liên tục chất vấn Ottah. Việc Ottah đâm Giang Thế Hoàng khiến ông ta mất tích trong bão lũ, không kịp thoát xuống tầng 4 khiến Zuberi vô cùng bất mãn. Nhưng bị ánh mắt thị uy của Vương tử nhìn chằm chằm, gã không ngăn được cảm giác rét lạnh lan ra khắp cơ thể.

Ottah nhìn người trên lưng Vương Nhất Bác, cảm xúc vui mừng nhanh chóng bị xót xa phủ lấp:

- Tiêu Chiến, anh ấy...

Ngô Cảnh Tử gần như chết lặng, không muốn tin vào mắt mình.

Vương Nhất Bác không nói gì, càng không muốn giải thích với bất cứ ai, y đi tới một chỗ tương đối sạch sẽ, từ từ tháo áo choàng, để Tiêu Chiến ngồi dựa lưng vào vách tường. Y không muốn để hắn nằm xuống, bởi vì trong thâm tâm y vẫn chưa thể chấp nhận rằng hắn đã chết.

Sau một hồi bần thần, Ngô Cảnh Tử cũng đi đến. Anh ta nhìn gương mặt trắng nhợt của Tiêu Chiến, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể lạnh cứng, tim không khỏi nhói đau. Người anh ta yêu thầm suốt từng ấy năm, luôn chăm sóc quan tâm hắn từ những chuyện nhỏ nhất, giờ đây sẽ không bao giờ mở mắt nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.

Đau lòng hơn cả chính là thái độ của Vương Nhất Bác. Y đang vuốt tóc cho Tiêu Chiến, vắt khô quần áo cho hắn, chỉnh lại áo choàng che đi vết thương ở ngực, sắp xếp một tư thế ngồi thoải mái nhất để hắn tựa vào.

Ngô Cảnh Tử rất muốn nói với y, một người đã chết không cần những điều đó. Nhưng rõ ràng tất cả những người có mặt ở đây đều không thể thốt nên lời. Họ biết nếu nói ra sự thật đó, chắc chắn cảm xúc vốn đang kìm nén của y sẽ lập tức bùng nổ.

Sắp xếp cho Tiêu Chiến xong, Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh hắn. Y nhìn một lượt, nhàn nhạt lên tiếng:

- Nghỉ ngơi một chút. Sau đó tiếp tục xuống tầng 5.

Bây giờ không muốn nghỉ cũng không được. Y đã kiệt sức rồi. Cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ đến mức chẳng còn muốn truy cứu điều gì nữa.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Vương tử không có ý kiến gì về cuộc tranh luận vừa rồi ư? Tuy lúc đó y ở trong hầm bậc thang, nhưng tiếng tranh luận của bọn họ lại lớn như thế, không lý nào y không nghe thấy.

Zuberi vẫn không cam tâm, gã bước đến gần, cẩn thận nói:

- Vương tử, tôi rất tiếc về chuyện của Tiêu Chiến. Nhưng chúng tôi muốn nghe ý kiến của anh về hành động của Trưởng đoàn Giang và cả Ottah. Vì lý do gì trưởng đoàn Giang lại đột nhiên tấn công anh?

Vương Nhất Bác đang nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra. Y nhìn Tiêu Chiến ngồi cạnh bên, rồi chậm rãi nhìn thẳng vào Zuberi, gã ta không khỏi chột dạ căng thẳng, liền cúi đầu lùi hai bước về phía sau.

- Hai giờ nữa, tôi và Tiêu Chiến sẽ tiếp tục xuống tầng 5. Ai cảm thấy hoài nghi hoặc không có lòng tin, tự đi con đường khác.

Nói xong, y tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với Vương Nhất Bác, tất cả mọi thứ đã không còn bất cứ ý nghĩa và giá trị gì nữa. Giang Thế Hoành sống chết thế nào, hành động của Ottah là đúng hay sai...đều chẳng quan trọng. Y chỉ muốn Tiêu Chiến tỉnh lại, chờ hắn về bên y. Vương Nhất Bác biết, điều y phải làm chính là đi đến tầng cuối cùng, tìm được lời giải cho tất cả những chuyện hoang đường này.

Mọi người trong đoàn đều hiểu, họ khó lòng chống chọi trong Kim tự tháp nếu không có Vương tử. Hiện giờ y tuyên bố sẽ mang theo một người đã chết cùng đi tiếp, mọi người ái ngại nhìn nhau, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản đối.

Zuberi bị Vương tử phớt lờ, vô cùng tức giận. Gã ta định tiếp tục tranh luận cho ra nhẽ thì Nashwa đi đến, ra hiệu không nên nói gì nữa. Nashwa là thư ký của Giang Thế Hoành, hiện ông ta không có ở đây, nên cô ta xem như là người có quyền lực cao nhất. Zuberi đành phải nghe theo, nhưng trong lòng cực kỳ không phục.

Nashwa quan sát xung quanh một lượt, người trong đoàn không bị thương vì quái vật tầng 2 thì cũng kiệt sức sau khi vượt qua tầng 3, số còn khỏe mạnh chỉ còn vài người. Thanh giáo của thần Seth vẫn đang nằm trong tay Ottah, có lẽ vì sự hiện diện của nó mà họ có thể an toàn nghỉ ngơi ở đầu tầng 4 này. Chỉ là không biết có thể trụ được bao lâu.

- Được rồi, nếu ai còn giữ lương thực thì tranh thủ ăn uống nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ tiếp tục đi xuống, không còn đường nào khác.

Zuberi liền nói:

- Vậy Trưởng đoàn Giang thì sao? Ông ấy đã bị thương, chúng ta không thể bỏ mặc, phải đi tìm Trưởng đoàn chứ.

Nashwa không chứng kiến sự việc lúc đó, nên không thể đưa ra ý kiến gì. Zuberi nói tiếp:

- Không lẽ các người cũng cho rằng trưởng đoàn Giang vô cớ tấn công Vương tử? Tôi chắc chắn nếu không có lý do thì trưởng đoàn Giang sẽ không hành động như vậy đâu.

Ai cũng chột dạ liếc mắt về phía Vương Nhất Bác. Y là người mạnh nhất ở đây, Giang Thế Hoành vì tấn công y mà giết nhầm Tiêu Chiến, những lời này của Zuberi liệu có chọc giận Vương tử hay không? Liệu y có bỏ mặc họ luôn không?

Nhiều người vẫn cho rằng hành động của Giang Thế Hoành cần được làm rõ, nhưng không phải chất vấn trước mặt Vương tử và người bạn vừa qua đời của y. Cho dù biểu hiện của Vương tử hiện giờ giống như chẳng muốn truy cứu.

Tuy vậy Nailah lại tiếp tục câu chuyện này, đưa ra một gợi ý:

- Mọi người đã quên một năng lực đặc biệt của Apep khiến tất cả các vị thần đều sợ, và cũng không thể thoát khỏi rồi sao?

Cả đoàn đều nhìn Nailah, cô nói tiếp:

- Trong sách văn khoa về Apep đã ghi chép rất rõ "Apep là con quỷ có khả năng thôi miên tất cả các vị thần, ngoại trừ ác thần Seth - người có thể giết Apep chỉ với một mũi giáo lớn".

Nashwa tiếp lời cô, đưa ra phỏng đoán của mình:

- Chẳng lẽ... Tội hồn dưới hiện thân của Apep đã thôi miên Trưởng đoàn Giang?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net