Chương 120: Ngươi - Hắn là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm ơn mọi người vẫn luôn chờ Bòn. Từ nay đến 31.5 Bòn sẽ end fic này. Cuối cùng điều này cũng thành sự thật >.< Bòn thật sự rất mừng khi end được cái fic khủng và lắm mìn này (Do Bòn dại dột tự đặt quá trời mình, huhu)

...

1/ Game về nội dung fic

Vừa rồi ngưng khá lâu nên Bòn có tổ chức thi thố giải đáp câu hỏi liên quan đến Tử thư trên facebook, có trao thưởng Nhất, nhì, ba và khuyến khích KHÔNG hiện kim (Haha).

Bòn post lại câu hỏi cho bà con nào không tham gia gruop trên facebook thử sức xem còn nhớ gì về Tử thư không nha ~ Xem như là khởi động lại trước khi đọc fic ~

Mọi người thấy câu trả lời nào đúng thì comt vào câu đó nha.

Trò chơi bắt đầu.

Câu 1: Sắp xếp thứ tự xuất hiện của các nhân vật sau: Tư tế, Vương tử, Tiêu Chiến, Ottah, Ngô Cảnh Tử, tượng thần Isis.

A. TC, Ottah, Ngô Cảnh Tử, tượng Isis, Tư tế, Vương tử

B. TC, Tư tế, Ottah, Ngô Cảnh Tử, Vương tử, tượng Isis

C. Tượng Isis, Tư tế, TC, Vương tử, Ottah, Ngô Cảnh Tử

D. Tư tế, TC, Ottah, Vương tử, Ngô Cảnh Tử, tượng Isis

Câu 2: Trong chuyến khảo sát Kim tự tháp bí ẩn đầu tiên, vì sao Tiêu Chiến bị choáng váng đầu óc?

A. Do chịu tác động từ lời nguyền Trừ Tiểu Tán

B. Do nhớ lại ký ức cũ

C. Do nhiễm độc cấp kỳ

D. Do thấy Vương tử quá đẹp trai

Câu 3: Câu nói đầu tiên mà Vương tử nói với Tiêu Chiến?

A. Ai không muốn tuân thủ quy tắc, tự động rời khỏi.

B. Nốt ruồi dưới môi anh rất kích thích.

C. Nhìn thấy gờ đá thật nhỏ dưới nền không? Đó là chốt thông với dây ròng rọc trong âm tường.

D. Cái nốt ruồi ngay dưới môi của anh, quá chướng mắt.

Câu 4: Cũng trong chuyến khảo sát đầu tiên, sau khi Vương tử kéo Tiêu Chiến chạy đi tránh đàn dơi và bọ cạp, bị đá tảng rơi xuống chặn đường, Tiêu Chiến đã "cống hiến" những vật dụng gì cho Vương tử?

A. Trà xanh, cơm chiên, máy quạt, bản chép tay

B. Quạt, mì xào, đèn pin, sữa chuối

C. Cơm trộn, sữa chuối, quạt gió mini, đèn pin

D. Lấy thân báo đáp

Câu 5: Món đồ gì đang được Vương tử cất trong ngăn đá tủ lạnh đến bây giờ?

Câu 6: Địa điểm khiến Vương tử thành công trong việc vun đắp tình cảm với Tiêu CHiến?

A. Thung lũng các vị Vua

B. Tiệc tân niên ngành khảo cổ

C. Trên giường

D. Cả 3 đều đúng

Câu 7: Nêu 3 hành động chứng minh sự chiếm hữu và ghen tuông chẳng cần đạo lý của Vương tử?

Câu 8: Vương tử đã từng ăn mì gói chưa? Chứng minh.

Câu 9: Chính xác câu nói mà Tư tế Husani Yibo nói với Tiểu Tán?

A. Ngươi vô tội. Ta bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì?

B. Ngươi không có tội. Ta bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì?

C. Ngươi đừng lo lắng. Ta bảo vệ ngươi, sao ngươi phải sợ?

D. Ngươi không làm gì sai. Ta bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì?

Câu 10: Lời thoại nhiều comt nhất hiện nay trong Tử thư?

A. Cái nốt ruồi ngay dưới môi nh, quá chướng mắt.

B. Có tôi ở đây, anh sợ cái gì?

C. Có tôi ở đây, anh lo cái gì?

D. Anh không cần biết.

***

~ Hãy thử sức trả lời, không xem đáp án nha ~

.

.

.

.

.

Đáp án:

Mỗi câu đúng được 10 điểm. Câu 7 và 8 có barem riêng. Cụ thể:

1C - 2A - 3D - 4C - 5. Hộp dâu tây

6.C [Trên face Không 1 ai trả lời đúng câu này. Vương tử dắt Chiếm đến Thung lũng các vị vua -> Thất bại. Dắt đến tiệc tân niên -> Thất bại!. Chỉ có về khách sạn lên giường hỏi câu "Muốn biết cảm xúc của tôi khi hôn anh không?" mới thành công nha. Nên đáp án là C]

7. (Ghen với Kiên Quả (4đ); Ghen với đồ vật để chung với A Vân Ca (3đ); Ghen với nụ hôn Tư tế (3đ))

8. (Rồi (5đ); Trong phòng trọ của Chiến (5đ)); 9. B; 10.C

Mọi người tính xem mình được bao nhiêu điểm nha. Quán quân trên face là 90 điểm.

2/ Về thân phận Vương tử

Bòn đã quay xe lần thứ n về thân phận của Vương tử 😔

Mặc định ban đầu khi viết tất nhiên Vương tử là kiếp sau của Tư tế Yibo và Tiêu Chiến là kiếp sau của Tiểu Tán. Họ chờ nhau 2000 năm để được tái sinh.

Sau đó chỗ Tiêu Chiến không hề ổn. Tiêu Chiến sống bình thường, không phải người Ai Cập, không thể là Tiểu Tán vì Tiểu Tán bị giam trong hố bọ cạp. (Ban đầu viết Bòn mặc định Tiểu Tán bị giam, sau này mới quay xe thành Công chúa)

Rồi đến Vương tử cũng rất là khổ. Vương tử được xây dựng là kiếp sau của Tư tế nên mới có liên kết câu nói "Có ta ở đây, ngươi sợ gì". Nhưng mà viết 1 hồi thì ối giời ơi cha của Vương tử yêu Trịnh Du, còn ba của Tiêu Chiến thì có vợ. Tức thế hệ của họ không có chung thủy yêu mãi 1 người kiếp này qua kiếp khác 😓 Hơn nữa Tư tế chết rồi làm sao có truyền nhân huyết thống?

Cho nên mặc định cả 2 là chuyển kiếp đời này qua đời khác bể tan tành theo diễn biến của câu chuyện..

.

.

Lần này Bòn không có tóm tắt nha, Bòn... lười quá hà. Với lại cuối fic sẽ có 1 hành trình quay lại KIm tự tháp Ramsis, thông qua đó mọi người có nhớ về những chap trước. Thế nên bây giờ chúng ta tiếp tục câu chuyện sau khi Vương tử và Tiêu Chiến rời khỏi KTT

TỬ THƯ

Chap 120 - Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

..//..

Nếu bị giam cầm quá lâu trong bóng tối, thì một tia sáng mặt trời nhỏ nhoi cũng trở thành sự cứu rỗi. Huống chi lúc này lại là một bầu trời ngập ánh nắng, rọi từng nhánh hào quang vàng ruộm lấp lánh qua khung cửa sổ, làm cả gian phòng như rực rỡ sắc màu.

Tiêu Chiến từ từ mở mắt, cảm nhận sự trong lành tươi mát vây quanh, nhưng sự ngột ngạt tối tăm trong Kim tự tháp vẫn luôn ám ảnh tâm trí hắn, khiến mọi thứ nửa thực nửa mơ hồ.

Bên ngoài là tiếng chim líu lo hòa ca. Có một đôi uyên ương vui đùa qua tán lá, ríu ra ríu rít như gọi người nằm trên giường bệnh mau mau tỉnh lại, nhìn ra thế giới tươi đẹp này.

Tiêu Chiến mệt mỏi nhổm dậy, nhìn một lượt căn phòng, không khó để nhận ra đây là một gian phòng bệnh. Trên tay hắn còn cắm dây truyền nước biển, đầu óc vẫn lâng lâng, cơ thể kiệt quệ.

Hắn phát sốt.

Tiêu Chiến mệt mỏi nằm xuống, từ từ lấy lại tinh thần. Ký ức còn sót lại trong tâm trí là hình ảnh Giang Thế Hoành giơ cao thanh giáo, nhắm thẳng vào tim của Vương tử. Sau đó, tất cả đều không quá rõ ràng, lúc tỉnh lúc mê, hiện tại, hắn đang nằm trên giường bệnh.

Căn phòng bệnh này vô cùng cao cấp, được bày trí tinh tế, như một gian phòng nghỉ thoải mái.

Vừa lúc này, cửa phòng mở ra.

Tiêu Chiến nhìn qua, thấy một người nét mặt lạnh nhạt, toàn thân toát ra khí tức xa vời tầm với, mang vẻ đẹp vô thực không thuộc phàm trần bước vào.

Người đặc biệt như vậy trên đời chỉ có một, là Vương tử ngành khảo cổ Vương Nhất Bác. Là người tình yêu dấu mà Tiêu Chiến luôn cảm thấy tự hào khi có được.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã tỉnh, bước chân dừng lại một chút, rồi không thể giấu được sự khẩn trương trong lòng, vội vàng đi đến gần hắn hơn.

Cả hai im lặng nhìn nhau, quan sát nhau thật tỉ mỉ, tựa như cố gắng khẳng định người trước mặt đang thực sự tồn tại, bằng xương bằng thịt, không phải ảo ảnh hư vô, càng không phải do thế lực nào điều khiển.

Lần này Vương tử là người phản ứng trước, y nâng tay chạm vào trán Tiêu Chiến, hỏi nhỏ:

- Tỉnh rồi à?

Cử chỉ lẫn giọng nói đều rất dịu dàng, so với vẻ lạnh nhạt luôn có của Vương tử thì có chút khác biệt, Tiêu Chiến cho rằng đó là đặc ân dành cho người bệnh, mỉm cười gật đầu:

- Vẫn thấy hơi mệt.

Vương Nhất Bác không nói gì, bấm chuông thông báo, không bao lâu thì đội ngũ bác sĩ y tá đã có mặt, tiến hành kiểm tra cho Tiêu Chiến.

Bệnh viện cao cấp nên bệnh nhân được chăm sóc cực tốt, Tiêu Chiến rất hưởng thụ sự chu đáo này.

Bác sĩ nói:

- Tỉnh lại là tốt rồi, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Vương tử có thể yên tâm.

Sau khi dông dài một hồi căn dặn, vị bác sĩ nhiệt tình cùng các y tá lần lượt rời đi, trả lại không gian riêng cho hai người.

Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến. Đây là lần đầu y chăm người bệnh, không biết phải làm như thế nào mới tốt. Thế là y lặng lẽ lấy quả táo từ đĩa trái cây trên bàn, bắt đầu gọt. Nghe nói người cảm sốt ăn táo rất có lợi.

Tiêu Chiến nhìn y đưa tới một phần táo được cắt ra, vỏ bị gọt méo mó, phạm vào gần hết phần thịt. Nếu là trẻ nhỏ gọt táo cũng không đến mức lồi lõm như vậy. Thôi thì có lẽ hắn là người đầu tiên được Vương tử gọt táo cho, phải lấy đó làm tự hào.

Nhưng mà, vừa mới hôn mê tỉnh dậy, có thể ăn táo sao? Vương tử à, ngài thật sự biết cách chăm sóc bệnh nhân đấy chứ?

Tiêu Chiến thầm hoài nghi và lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng vẫn nhận táo để ai đó vui lòng, còn đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ. Hỏi:

- Tôi nằm bao lâu rồi? Cảm giác cả người chẳng có sức lực.

- Ba tuần.

Tiêu Chiến kinh ngạc:

- Ba tuần? Lâu đến như vậy?

Hắn thật sự không ngờ bị đâm một nhát, lại bất tỉnh gần cả tháng. Nhưng mà, toàn thân không đau đớn gì cả, cũng chẳng có vết thương băng bó.

Thấy Tiêu Chiến gắng gượng ngó qua ngó lại cơ thể mình, Vương Nhất Bác nói:

- Các vết thương đều được quyền năng chữa trị rồi, anh yên tâm.

Ngay lúc Tiểu Tán hồi sinh trái tim cho Tiêu Chiến, các vết thương cũng đã được chữa lành theo.

Tiêu Chiến gật gù đã tiếp thu thông tin. Nhưng mà, nếu đã được chữa trị bởi quyền năng, hắn còn nằm viện làm gì? Tiêu Chiến ngập ngừng muốn hỏi, tuy nhiên có việc khiến hắn quan tâm nhiều hơn:

- Mọi chuyện đã được giải quyết rồi ư? Chúng ta thoát ra bằng cách nào vậy?

Vương Nhất Bác không nhanh không chậm kể lại ngắn gọn những chuyện xảy ra trong Kim tự tháp. Từ chuyện Tiêu Chiến bị Tiểu Tán chiếm lấy thân xác, Giang Thế Hoành bị điều khiển, đến chuyện oan hồn thật sự bị giam cầm dưới đáy Kim tự tháp là Công chúa Menefer, và Tiểu Tán đã giải thoát họ như thế nào.

Tất nhiên, những chi tiết tình cảm mà Vương tử cho rằng quá rườm rà đã bị lược bỏ bớt, kể cả lời tỏ tình trong hoảng sợ khi mất đi Tiêu Chiến của y.

Tiêu Chiến nghe xong lặng người đi, có quá nhiều điều bất ngờ khiến hắn không thể nào tưởng tượng nổi, cũng chưa kịp tiếp thu. Đúc kết lại thì khởi nguồn thảm kịch của lời nguyền cũng bởi một chữ "tình".

- Sự đau khổ của Tiểu Tán và Tư tế, vậy mà lại đến từ những người dành cho họ tình yêu mãnh liệt nhất. - Tiêu Chiến cảm thán.

Ramsis yêu thầm Tiểu Tán cả đời, mong được bảo vệ cậu, nhưng chính hắn đã gián tiếp đẩy Tiểu Tán vào cảnh bị tố cáo, thậm chí là chôn sống. Công chúa dành tình cảm cho Tư tế Yibo từ thuở xuân thì non dại, đến khi trở thành thiếu nữ sáng ngời quyền uy, nàng đã vì ngài mà bất chấp luân lý ra tay tàn độc với một quý tộc nhỏ bé. Và Gyasi, hắn vì thứ tình cảm gần như tôn thờ như một loại tín ngưỡng với Tư tế mà không màng đến mạng sống của người mà ngài yêu thương. Tư tế và Tiểu Tán là lưỡng tình tương duyệt, lại không thể đến được với nhau bởi những người yêu thầm mình.

Một vòng luẩn quẩn tình ái tranh giành được mất, gián tiếp đưa lời nguyền tai ương giáng xuống toàn bộ thành đô Ai Cập.

Nhưng cay nghiệt nhất có lẽ là Tư tế Husani Yibo. Ngài có tất cả: danh vọng, quyền lực và sức mạnh. Vậy mà lại chẳng cứu được người mình yêu. Chẳng trách con người ấy đã hắc hóa đến mức vô tâm vô phế, lạnh lùng nhẫn tâm nhìn cả Ai Cập bị hủy diệt.

Còn Tiểu Tán vốn chỉ là một thiếu niên thuần lương, mang theo tình yêu trong sáng với Tư tế. Cậu chẳng biết vì sao mình chịu cảnh mất cả gia đình, mất tự do, mất niềm tin, và cuối cùng mất cả mạng sống. Dù trải qua nhiều khổ đau oan khuất suốt hơn 2000 như thế, cậu vẫn lựa chọn giữ lại trái tim thiện lương, vì Tiêu Chiến, vì Tội hồn, chấp nhận từ bỏ con đường đến Duat.

Tiểu Tán đã lựa chọn tan biến vào hư vô để giải thoát tất cả Tội hồn trong Kim tự tháp và để lại một tàn hồn cho Tiêu Chiến.

Nghĩ đến kết cục bi thương của mối tình đó, thật sự không khỏi đau lòng.

Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi lại thấy choáng váng. Hắn xoa xoa trán rồi lặng lẽ đặt phần táo vào đĩa, từ từ nằm xuống.

- Có cần gọi bác sĩ không? - Vương Nhất Bác vô cùng lo lắng, lại vươn tay sờ trán Tiêu Chiến, kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn.

Tiêu Chiến lắc đầu, thành thật nói:

- Tôi muốn ăn cháo. Cháo loãng càng tốt.

Chịu thôi. Sao mà trông mong được gì ở một người luôn dùng quyền năng tự chữa trị cho mình biết cách chăm sóc người bệnh. Nên là Tiêu Chiến đành phải tự nói ra yêu cầu của mình.

Dường như bấy giờ Vương Nhất Bác mới nhận ra điều đó, hoặc chưa bao giờ chăm sóc ai nên y có hơi chậm nhiệt trong việc nắm bắt tình hình, khi hiểu ra vấn đề, y liền nhanh chân bước ra ngoài căn dặn y tá mua về.

Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn vẻ khẩn trương và sốt sắng của y, tâm trí mơ hồ chưa trở về hiện thực. Hắn đang sống sao? Hắn và Vương tử đã an toàn thoát khỏi nơi tăm tối đó rồi ư? Mọi lời nguyền đã được hóa giải? Chìm vào giấc ngủ quá lâu, những gì đang diễn ra khi mọi chuyện đã kết thúc khiến cho Tiêu Chiến vừa hạnh phúc lại vừa lo lắng mông lung.

Hắn nhớ những cơn ác mộng đã trải qua, những lời thì thầm ghê rợn trong bóng tối, cả giọng nói âm vang tựa đáy Kim tự tháp vọng về... Thật ra trước khi Vương tử mang thanh giáo của thần Seth quay trở lại tầng 3, Tiêu Chiến đã nhận ra giọng nói luôn văng vẳng trong tai hắn là ai.

Đó là sự hòa trộn đặc biệt giữa giọng của Tiểu Tán và Công chúa.

Tiểu Tán là một oan hồn điên loạn bị tác động bởi sự nguyền rủa và những lời bịa đặt của Công chúa, đồng thời bị Tội hồn đeo bám, cho nên mỗi khi Tiêu Chiến không bình tĩnh, hoặc sợ hãi đến thất thần, linh hồn của Tiểu Tán sẽ trỗi dậy. Mà trong linh hồn đó chỉ toàn chứa đựng những lời nói không đúng sự thật của Menefer.

Lời thì thầm "Đừng tin hắn. Hắn ở bên cạnh ngươi" chắc chắn không phải nói với Tiêu Chiến, mà là Công chúa nói với Tiểu Tán. Tinh thần Tiểu Tán không ổn định sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Chiến, khiến hắn nghe được những lời này. Cho nên, "Ngươi" là Tiểu Tán, vậy "hắn" là ai?

Công chúa muốn chia rẽ mối quan hệ của Tiểu Tán với ai? Thời điểm đó anh ta đã chết, Tư tế không có tung tích, Gyasi không phải là người gần gũi với Tiểu Tán, oan hồn Oubestet bị Tiểu Tán phớt lờ chán ghét, vậy Công chúa muốn Tiểu Tán đừng tin ai?

Thân cận với Tiểu Tán nhất chính là Tội hồn. Tuy nhiên, bản chất của Tội hồn thì Tiểu Tán quá rõ ràng, không thể nói là tin hay không tin, bởi dù Tiểu Tán không tin thì cũng đã gần như bị tội hồn đồng hóa, hòa nhập làm một thể.

Thật ra, vẫn còn một người thân cận với Tiểu Tán, Tiêu Chiến không ngờ nhưng đó là sự thật. Chính là Tiêu Chiến.

Tiểu Tán mượn thân xác Tiêu Chiến để gửi gắm nỗi mong nhớ chờ đợi Tư tế Yibo của mình. Tội hồn cũng nhiều lần điều khiển Tiểu Tán trở về Kim tự tháp, dưới hình dạng của Tiêu Chiến.

Thế nên, "hắn" trong lời nói kia, chính là Tiêu Chiến.

Công chúa muốn Tiểu Tán từ bỏ Tiêu Chiến, muốn anh ta không có nơi dựa dẫm vào. Nhưng điều cứu sống Tiêu Chiến chính là khả năng giữ bình tĩnh đến mức chính hắn cũng phải kinh ngạc, bình tĩnh đến mức lần đầu bước vào Kim tự tháp thấy một đám bọ cạp cũng không đổi sắc, cũng vì vậy mà thành công thu hút được sự chú ý của Vương tử. Cho nên rõ ràng từ giây phút nghe được lời nói ấy, về sau tinh thần của Tiêu Chiến càng dễ bị kích động. Nhất là thời điểm hay tin Jahi chết vì bệnh nấm, sự phẫn uất về lời nguyền Tiểu Tán tàn độc khiến Tiêu Chiến oán giận. May mắn thời khắc đó có Vương tử cạnh bên, kịp thời xoa dịu tâm trạng của hắn.

Bây giờ nghĩ lại, thì ra, sinh mạng của Tiêu Chiến vẫn luôn như chỉ mành treo chuông. Vì chỉ cần Tiểu Tán từ bỏ hắn, rời khỏi cơ thể hắn, Tiêu Chiến lập tức chỉ còn cái xác không hồn.

Tương tự, lúc Tiêu Chiến nghe được đoạn hội thoại "Ngươi đã chết rồi. Ngươi muốn đợi tới khi nào?" cũng là của Tiểu Tán và Công chúa. Nàng ta muốn đả kích việc Tiểu Tán không còn tồn tại để chờ đợi Tư tế nữa, hãy tuyệt vọng từ bỏ. Mỗi khi giọng nói ấy vang lên Tiêu Chiến đều cảm thấy không gian quá mức yên tĩnh, mọi vật xung quanh tối đen, lạnh lẽo, bởi nơi diễn ra cuộc đối thoại ấy chính là dưới đáy Kim tự tháp.

Còn ở tầng 2 Kim tự tháp, trong bóng đen dày đặc quái vật răng nhọn, một lần nữa Tiêu Chiến lại rơi vào ảo giác. Câu hỏi "Có ai không?" cũng là thanh âm của Công chúa, nàng quằn quại trong đau đớn bị Tiểu Tán dùng bọ cạp tra tấn, nàng kêu gào câu xin ai đó đến cứu nàng. Lúc đó tâm trí Tiêu Chiến như vờn quanh đáp án "Không có ai!" vì hắn đã bị Tiểu Tán tác động, bởi vì Tiểu Tán biết rõ dưới tận cùng của Kim tự tháp này chẳng ai có thể cứu được Công chúa.

Cũng vào lúc này, bóng trắng kia xuất hiện, dáng người xiêu vẹo ấy chắc chắn là Pharaoh Tutankhamun. Không biết vì sự dẫn dắt của con bọ hung khô trong căn phòng bí mật, hay bởi ngài ấy là Pharaoh, nên có quyền năng đi lại giữa các Kim tự tháp. Lời nói "Dừng lại... thật vô nghĩa" của ngài là ám chỉ hành động chờ đợi Tư tế và tra tấn Công chúa của Tiểu Tán. Rõ ràng, đã 2000 năm trôi qua, Tiểu Tán vẫn không tự giải thoát được, và vị vua ấy cho là "thật vô nghĩa". Có lẽ, một vị Pharaoh uy quyền không thể nào chấp nhận tình yêu đầy tội lỗi của Tiểu Tán và Tư tế.

Tiểu Tán bị cả Ai Cập giết chết, đặc biệt còn là Nữ hoàng, là Công chúa, cho nên, sự oán hận của anh ta đối với Hoàng gia chỉ có tăng chứ không giảm. Vì vậy, dù Vua Tut có khuyên giải thế nào, anh ta vẫn căm hận hét lên một tiếng "Không!" đầy dứt khoát.

Hiểu được chuyện Tiểu Tán luôn trong cơ thể mình cùng tâm lý điên dại do tin lời Công chúa của anh ta, Tiêu Chiến từ từ lý giải được những bất thường xuất hiện trong suốt thời gian qua. Hắn cảm thán một tiếng, không hề nghĩ bản thân đã rất nhiều lần một mình đi vào Kim tự tháp đó, dưới hình thức là "Vương" của các oán hồn. Những cuộc trò chuyện của Tiểu Tán và Công chúa khi đó lại lúc ẩn lúc hiện trong trí nhớ của hắn, gián tiếp gây nên hiểu lầm đầy nước mắt giữa hắn và Vương tử.

Ý nghĩa câu nói "Đừng tin hắn. Hắn ở bên cạnh ngươi""Tiểu Tán đừng tin Tiêu Chiến" đã bị hắn hiểu thành "Tiêu Chiến đừng tin Vương tử", bởi khi đó Vương tử đang ở cạnh hắn.

Nhớ đến cơn giận đùng đùng của mình làm Vương tử đứng ngoài cửa phòng trọ hai ngày hai đêm, Tiêu Chiến cảm thấy tội của mình lớn lắm, thật là xấu hổ vô cùng. Hắn rúc người vào chăn, phủ cả lên mặt, hé ra đôi mắt tròn tràn đầy hối lỗi. Nhưng mà khi đó cũng do Vương tử giấu hắn nhiều thứ chứ bộ.

Vương Nhất Bác quay lại giường, dọn dẹp phần vỏ táo, không hề nhận ra sự kỳ lạ của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến âm thầm quan sát y, thấy y đi vứt rác, rồi vào phòng vệ sinh, bật đèn, rửa tay.

Quan sát loạt hành động đó, Tiêu Chiến bất chợt cảm giác mênh mang, kỳ lạ. Chẳng phải Vương tử luôn tự nhiên hoạt động trong bóng tối sao, y biết sử dụng đèn từ bao giờ thế? Đúng lúc này, đầu Tiêu Chiến đột nhiên choáng váng dữ dội. Trước mắt bỗng hiện ra hình ảnh tối tăm lạnh lẽo, tường đá đổ nát, âm u tử khí. Tiêu Chiến giật mình bừng tỉnh, chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, khung cảnh kia biến mất, xung quanh vẫn là phòng bệnh khang trang sáng sủa. Cảnh tượng hắn vừa nhìn thấy như là ảo giác vậy.

Hình ảnh chân thật vô cùng, tựa giác quan thứ 6, lại như ảo cảnh hư vô.

- Lẽ nào tàn hồn còn sót lại của Tiểu Tán vẫn duy trì việc thấy trước tương lai?

Tiêu Chiến lầm bầm phỏng đoán. Cảm giác vừa rồi vô cùng quen thuộc, tựa như mỗi lúc hắn nhìn thấy được chuyện nguy hiểm. Tiêu Chiến cho rằng khi Tiểu Tán rời đi thì những thứ như dị ứng cà tím, đọc hiểu văn tự cổ, hay đoán trước tương lai sẽ cùng biến mất theo anh ta.

Hình ảnh vừa rồi chỉ thoáng qua, rất mông lung, chưa xác nhận được gì. Có thể chỉ là chút ký ức còn sót lại của hắn khi bị giam trong Kim tự tháp u tối quá lâu.

Tiêu Chiến đang suy nghĩ thì Vương Nhất Bác bước ra, nhướng mày:

- Anh vừa nói gì?

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, lặng người đi một lúc, không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net