Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến gần như đứng không vững, Oseye kinh sợ thốt lên:

- Tiếng rít trong tối tăm, quằn quại đau đớn, tiếng rít ghê tởm...

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, phải thật sâu hắn mới tĩnh tâm lại, nhỏ giọng đề nghị:

- Cho tôi xem chân của cô, được không?

Oseye không biết vì sao Tiêu Chiến muốn làm vậy, nhưng qua thái độ của hắn, cô thấy được hắn rất quan tâm đến câu chuyện của cô, không cho rằng cô bị bệnh tâm thần, do quá sợ mà sinh ảo giác. Vì vậy, Oseye khẽ gật đầu.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vén lên tấm chăn, nhìn thấy bàn chân sưng vù với từng nốt đỏ, sưng đến ươm mủ, lỡ loét. Hắn chậm rãi kéo ống quần của Oseye lên cao hơn, từng vết sưng chạy dài dọc theo đó, mủ bao trùm một vòng vàng đặc xung quanh hai ống chân, lại lấm tấm từng vết đỏ chi chít, thật sự là cảnh tượng khiến người ta rợn người.

Quan sát thật nhanh, Tiêu Chiến mau chóng kéo lại ống quần và đắp chăn cho Oseye, trả lại đúng hiện trạng ban đầu. Hắn không thể hiện chút thất thố nào, gương mặt vẫn một nét bình tĩnh, nhu hòa.

- Anh biết gì đó về căn bệnh của tôi, đúng không? Có phải tôi đang bị nguyền rủa không? - Oseye thút thít hỏi.

Tiêu Chiến im lặng một hồi, thở dài: - Cha tôi, đã chết vì bệnh tình này.

Oseye sững sờ bất động, hai mắt mở tròn mặc nước mắt tuôn rơi. Giọng cô vô cùng yếu ớt:

- Cũng y như thế này sao? Đau đớn như ở địa ngục, biến dạng xấu xí như ác quỷ?

Tiêu Chiến thở ra một hơi ngăn xúc động, khẽ gật đầu.

Oseye nấc lên một tiếng, có kiềm nén nức nở trong lòng, thều thào hỏi:

- Bao lâu thì ông ấy mất?

- Mấy tháng...

- Tại sao ông ấy lại mắc bệnh?

Tiêu Chiến lắc đầu. Hắn không biết, cha hắn cũng không biết. Nhưng có một điều hắn chắc chắn, trong những đêm bị cơn đau hành hạ, cha hắn từng thốt lên câu này:

"Ở đây, ở tận cùng Kim tự tháp"!

Tiêu Chiến rời bệnh viện với tâm trạng vô cùng nặng nề. Trước khi mắc bệnh, cha hắn đã cùng Onuris tham gia khai quật Kim tự tháp nào đó. Khoa học có thể lí giải bệnh tình này là do dị ứng với nấm độc ngàn năm trong lăng mộ, thế nhưng về giấc mơ thì sao? Tại sao cả cha hắn và Oseye đều nhìn thấy cái bóng đen kinh tởm ấy, và cùng nghe thấy một câu y như nhau?

"Ở đây, ở tận cùng Kim tự tháp"

Có phải họ đã bị trúng lời nguyền của Kim tự tháp không? Câu nói kia như lời báo trước, họ sẽ chết thật thảm và linh hồn mãi mãi bị giam dưới tận cùng của lăng mộ.

Nếu đây là tất cả những gì đang diễn ra, Tiêu Chiến không thể chấp nhận được. Hắn không muốn linh hồn của cha phải chịu đày ải dưới đáy Kim tự tháp, không thể nào siêu sinh. Những giây phút cuối cùng của cha hắn, cái thời khắc đau đớn quằn quại như ở địa ngục, Tiêu Chiến không thể nào quên được. Có lẽ, đây chính là linh cảm kêu gọi hắn phải đến Ai Cập. Mà người phát đi lời gọi đó, có thể chính là cha của hắn.

.

.

Đêm hôm ấy, Tiêu Chiến lại mơ thấy ác mộng.

Trong một nơi tối tăm, ẩm mốc, chật hẹp. Bên tai chỉ có tiếng sột soạt của những bàn chân bé xíu, chúng bò khắp người hắn, trong bóng đêm mịt mờ vắng lặng.

Tiêu Chiến biết bọn chúng là những con bọ cạp đen ngòm hung hẵn, hắn biết chúng sẽ ghim nọc độc vào người hắn, từng con từng con một. Hắn run rẫy hoảng loạn đến ướt đẫm mồ hôi, trên da mọi nơi đều cảm nhận xúc giác lành lạnh ấy. Chúng bò qua mắt hắn, bò ngang cổ hắn, bò xuống ngực... Nhưng nơi bị tấn công đầu tiên là chân. Tiêu Chiến biết, còn nhớ rất rõ vết đốt đầu tiên là ở ngón chân trái. Bởi hắn đã mơ rất nhiều lần rồi, mơ đến kinh hãi sự đau đớn thống thiết ấy. Hắn bắt đầu giãy giụa, thét gào, dùng hai tay cào loạn xung quanh để tìm lối thoát.

Nhưng không có ai giải cứu hắn.

Chỉ có sự thống khổ và tiếng rên rống tuyệt vọng của chính hắn.

Nổi đau ấy kéo dài đến khi cả hàng ngàn, hàng vạn con bọ cạp đốt khắp người hắn.

Tiêu Chiến bừng tỉnh. Gương mặt trắng nhợt vô hồn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi bất lực. Hắn vội vàng nhìn hai bàn tay, nhìn đôi chân, rồi sờ khắp ngực... Vẫn lành lặn. Nhưng nổi đau kia hãi hùng quá. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không chịu nổi. Hắn thật sự đã không thể nào chịu nổi nữa.

Phải chăng, người bị nhiễm bệnh tiếp theo, là hắn?

Đáng sợ nhất chính là, dù trong đêm ngươi trải qua bất cứ gì, ngươi âm thầm cầu xin cứu rỗi ra sao, thì khi mặt trời lên, mọi thứ đều phải chuyển động theo quỹ đạo của nó. Vẫn phải đi làm, vẫn phải giả vờ vui vẻ, mang tinh thần tích cực nhất xuất hiện trước mọi người.

Dù vậy, nhiều đêm không ngủ khiến gương mặt Tiêu Chiến chẳng thể tươi tắn nổi. Hắn đến Viện khảo cổ với tinh thần không thể xấu hơn.

Chuông điện thoại hắn reo lên, là ngài Quibilah gọi.

- Tiêu Chiến, xin lỗi đã gọi cậu sớm thế này, tôi nghĩ cần phải báo tin cho cậu.

Tiêu Chiến linh cảm ngay tin tức sắp được nghe không hề vui vẻ.

- Oseye đã chết rồi.

- Chết rồi? - Tiêu Chiến ngỡ ngàng.

- Cô ấy tự sát vào tối qua. Và, còn một tin nữa, thật sự rất đáng lo ngại cho chúng ta.

Tiêu Chiến hít sâu một hơi: - Xin ngài Quibilah cứ nói.

- Cũng trong sáng nay, Jahi đã nhập viện, bệnh tình tương tự Oseye.

Tiêu Chiến đứng sững một hồi, gắng gượng thốt lên:

- Tôi đến bệnh viện với ngài.

.

.

Tại bệnh viện, các bác sĩ vẫn còn đang xét nghiệm tử thi của Oseye, bước đầu kết luận cô ấy uống thuốc ngủ tự sát. Người nhà cho biết, Oseye không để lại bất cứ di thư gì, tối qua vẫn rất bình thường trò chuyện với cha mẹ. Chỉ là lúc nửa đêm, khi mẹ của Oseye đi vệ sinh rồi quay lại, nghe thấy con gái rít lên một câu kì lạ, đại loại là ở tận cùng cái gì đó.

Bà nghĩ rằng con gái đang nằm mơ nên không gọi cô tỉnh dậy. Ngờ đâu, sáng ra phát hiện cô đã tắt thở. Bà day dứt tự oán trách chính mình, bà đã ngủ mê đến mức không biết con gái thức dậy rồi uống thuốc tự sát.

Tiêu Chiến nghe xong câu chuyện, thẫn thờ rời đi.

Hắn hiểu nổi sợ hãi kinh hoàng trong từng cơn ác mộng. Nhưng, Oseye tự sát liệu có liên quan gì đến những lời hắn chia sẻ với cô ngày hôm qua? Vì cha hắn không qua khỏi, nên cô đã tuyệt vọng, quyết định lựa chọn cách giải thoát cho chính mình? Hay, linh hồn cô đã bị thứ vô hình đó bắt lấy?

Vẫn còn một người nữa để kiểm chứng, Tiêu Chiến liền đi đến phòng bệnh của Jahi. Hắn đang chìm trong sự rối bời của các vụ việc vừa diễn ra, bước chân một lúc một nhanh, gấp gáp, vội vàng.

Gõ cửa hai lần, nghe tiếng Jahi mời vào, Tiêu Chiến mới đẩy cửa ra, rồi trong phút chốc như bị chiếu đứng hình.

Hắn hoàn toàn không ngờ đến, trong phòng lại đông người đến vậy.

Jahi nằm trên giường bệnh, ngồi kế bên gã là Uông Hải. Giữa phòng còn có hai người đang đứng. Họ đều là người Ai Cập, còn rất trẻ nhưng phong thái lại chững chạc, nghiêm túc. Tiêu Chiến rất có cảm tình với họ, là Pal và Ottah.

Bị bốn đôi mắt đổ dồn vào, Tiêu Chiến đành nở ra nụ cười ngượng ngùng sáng lạn, ái ngại bước vào, khép cửa.

- Thật là trùng hợp. - Hắn gắng gượng nói.

Chỉ có Pal mỉm cười với hắn:

- Chào anh Chiến, vừa khéo lại gặp nhau.

Uông Hải hừ một tiếng, Ottah luôn trầm mặt ít nói. Riêng Jahi thì trừng mắt nổi giận:

- Mày còn dám tới đây? Mày gây họa chưa đủ sao?

Đột nhiên bị mắng, Tiêu Chiến cảm thấy rất oan ức, nhướng mày hỏi: - Tôi đã làm gì?

Jahi quát: - Mày đã dùng kế hạ tiện để tranh suất vào Kim tự tháp, mày thu hút đám bọ cạp đó đến, mày dẫn lời nguyền rủa đó đến! Oseye đã chết rồi, bao giờ đến lượt tao? Bao giờ đến lượt tao?

Jahi đùng đùng tung chăn bước xuống giường, muốn xấn tới Tiêu Chiến. Uông Hãi phải can ngăn gã lại.

Trên người Jahi toàn những vết đỏ, nhưng nhỏ và nhạt hơn Oseye, có thể do gã mới vừa chớm bệnh. Tuy nhiên hai chân đã sưng lên rất nhiều, đứng dậy có chút khó khăn, phải nhờ Uông Hải đỡ ngồi xuống giường lại.

Gã oán hận nói:

- Tại sao người chết không phải là mày! Tao chờ đến ngày mày cũng bị nguyền rủa như vậy!!

- Trước khi trù ếm người khác, anh nên lo cho bản thân mình trước. - Bất ngờ, Ottah lên tiếng.

Jahi kinh ngạc nhìn Ottah, không tin nói:

- Cái gì là tự lo cho mình? Ý cậu là sao? Là tôi sẽ chết nhanh chết mau ư? Không phải cậu đã nói Onuris đang tìm hiểu về bệnh này, có thể giải được lời nguyền này?

Ottah thẳng thừng đáp:

- Chúng tôi đang tìm hiểu, không chắc đó là lời nguyền, cũng có thể thật sự là một loại bệnh độc từ Kim tự tháp.

Jahi bạo nộ đẩy hết mọi thứ trên bàn xuống đất, tiếng ly tách vỡ tan tành, gã như gào thét:

- Onuris vô dụng đến vậy mà nói đến dẫn dắt thứ quái gì!! Mạng của ông không cứu được, ông cần gì cung cấp thông tin cho chúng mày!!

Pal hơi ái ngại lùi một bước, tránh nước từ bình hoa chảy đến chân cậu ta. Còn Ottah thì vẫn lạnh như tiền, không chút lung lay trước cơn thịnh nộ của Jahi, nhấn giọng rõ ràng:

- Ít nhất, thông tin của anh có thể cứu được những người sau.

- Dẹp, dẹp hết! Mạng tao còn không xong, còn lo cứu người khác!!! Là mày, tất cả là do mày!!

Jahi thình lình lao đến Tiêu Chiến, gã muốn ôm chặt hắn, truyền lây những nốt đỏ đau nhức này cho hắn. Tin đồn về lời nguyền Kim tự tháp rất đáng sợ, thêm cái chết của Oseye đã khiến gã hoàn toàn bấn loạn.

Jahi dù mang bệnh, vẫn là một gã to con, người Châu Phi luôn có lợi thế hình thể hơn người Châu Á. Tiêu Chiến vừa gầy vừa ốm, nhìn qua là biết không cách nào kháng cự. Ngay lúc Jahi gần như ôm trọn Tiêu Chiến, Pal nhanh như một cơn gió lướt tới, giữ chặt tay gã, dùng lực đẩy cả thân người đồ sộ của gã té lên giường.

Uông Hải rất muốn mắng người, nhưng đối phương đến từ Onuris, lại rất có địa vị, là trợ lý của Vương tử, gã nào dám manh động, chỉ có thể giữ chặt lấy Jahi, quát lên:

- Anh đừng nổi điên nữa. Nằm yên cho tôi!

Tiêu Chiến đã lùi đến sát tường, lặng lẽ lau đi mồ hôi. Hắn không tưởng tượng được cái thân hình đầy mụn đỏ đó ôm chặt lấy mình sẽ hãi hùng đến thế nào. Hắn vẫn biết Jahi do thân thiết với Uông Hải nên không thích hắn, nhưng căm ghét đến trình độ này thì thật khó lường trước được.

Ottah vẫn đứng bất động giữa phòng, vẫn giữ dáng vẻ lạnh tanh, chất giọng không chút cảm xúc:

- Anh thật sự không còn thông tin gì cung cấp cho chúng tôi?

Jahi bị Uông Hải giữ chặt trên giường, nghiến răng nói:

- Tao không nói gì với chúng mày nữa, cút hết!!

Ottah gật đầu: - Đã biết.

Cậu ta không nói gì nữa, xoay người rời khỏi, từ đầu chí cuối chẳng để sự tức giận của Jahi vào mắt. Pal cũng nối bước theo. Tiêu Chiến càng biết bản thân không nên ở lại, hắn vội vàng theo sát Pal để an toàn bước ra dãy hành lang, tránh bị tấn công bất ngờ.

Dù sao thì Pal và Ottah cũng chỉ là hai cậu nhóc đôi mươi, đối diện với nét hung tợn vừa rồi của Jahi mà tâm thái vẫn vững vàng, xử lý bình tĩnh, quả là đáng khen. Tiêu Chiến ái ngại liếc liếc lại thân mình, cao thì cao thật, nhưng ốm nhom, mặt mày nhu thuận, cảm giác thật dễ ức hiếp. Sự thật thì Jahi và Uông Hải vẫn luôn ức hiếp hắn.

Nhìn Pal đi phía trước, Tiêu Chiến tiến đến, sóng bước cùng cậu ta.

- Vừa rồi, rất cảm ơn cậu. - Tiêu Chiến cảm kích nói.

Pal mỉm cười: - Anh cũng quá hiền lành đi. Biết rõ Jahi xấu tính như vậy, luôn đổ lỗi cho anh, lại còn đến thăm anh ta.

Tiêu Chiến ngại ngùng cười cười. Hắn nào có chủ đích thật sự là đi thăm, vốn dĩ chỉ muốn xác nhận tin tức. Nhưng người ta đã chụp cho mình cái lòng tốt đó, hắn đành nhận.

Pal lại có chút bất đắc dĩ, nói tiếp: - Gã Jahi này, e rằng cho dù có khỏi bệnh cũng không thể tiếp tục công tác trong ngành nữa. Chúng tôi quyết định kiến nghị sa thải gã.

Tiêu Chiến bất ngờ: - Vì sao sa thải?

Pal nói: - Jahi là kẻ rơi vào nguy hiểm sẽ chọn bản thân, bỏ mặc đồng đội. Ngay từ lúc trong Kim tự tháp, Vương tử đã quyết đưa anh ta ra khỏi ngành rồi. Bất kể là lặng mộ hay công trình kiến trúc cổ đại nào cũng tồn tại quyền năng vô hình của thần linh, nguy hiểm luôn rình rập, chính anh đã trải nghiệm qua, đúng không? Onuris luôn là tổ chức đi trước để giải trừ các quyền năng đó, nên những chuyến khảo cổ sau này của mọi người mới an toàn. Tuy vậy, cũng không hẳn là sẽ diệt trừ hết các lời nguyền. Nếu để người như Jahi tiếp tục bước vào lăng mộ, e rằng chỉ hại chết những đồng đội đi theo anh ta. Tôi và Ottah vẫn muốn cho anh ta cơ hội, tiếc thay, anh ta càng khiến mọi thứ tệ hơn.

Vẻ mặt lộ ra chút chán ghét, Pal nói tiếp:

- Hôm nay, Jahi đã phạm rất nhiều lỗi. Không có thái độ hợp tác tốt, che giấu thông tin với Onuris. Không có thái độ chuẩn mực với đồng nghiệp, nhiều lần gây ẩu đả. Dựa theo luật lệ, Vương tử sẽ gửi văn bản cho Viện phía Bắc sa thải anh ta.

Tiêu Chiến gật gù ra vẻ đã hiểu. Trong lòng lại cảm thán, dám đánh Vương tử, dám bảo hai trợ lý của y cút, tồn tại được trong ngành mới lạ.

- Jahi không hợp tác, vậy thông tin về căn bệnh quái ái này... - Tiêu Chiến lo lắng nói.

Pal liền đáp: - Đến khi không thể chống đỡ được cơn đau nhức, anh ta sẽ khai ra thôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã thu thập đủ.

Thật sao? Tiêu Chiến hoài nghi. Liệu những giấc mơ thông báo về nơi tận cùng Kim tự tháp, Onuris cũng đã nắm được rồi? Dù sao thì cha của hắn đã chết, Oseye cũng đã chết, trừ khi có những người nhiễm bệnh khác nói lại với họ, còn không thì, Jahi chính là nhân chứng tốt nhất để đối chứng.

Nhưng có lẽ Pal nói đúng, phải chờ một thời gian cho Jahi bình tĩnh lại mới nói chuyện với anh ta được.

- Chúng tôi đi trước, phải về gấp báo cáo kết quả với Vương tử. Tạm biệt anh. - Pal nói.

Tiêu Chiến cũng không còn gì muốn hỏi thêm, liền chào tạm biệt.

Pal vẫy tay chào rồi cùng với Ottah bước nhanh lên phía trước. Lúc gần đến chỗ rẽ ra khỏi bệnh viện, Ottah chợt xoay đầu nhìn Tiêu Chiến. Chẳng hiểu cậu ta muốn nói gì qua ánh mắt đó, hay chỉ đơn giản là nhìn vu vơ.

Tiêu Chiến cảm thấy Ottah là bản sao hoàn hảo của Vương Nhất Bác, rất nguyên tắc lạnh lùng trong công việc, mở miệng nói chuyện lại khó nghe. Thế nhưng, cũng vô cùng ấm áp. Trong tai nạn dưới Kim tự tháp hôm nọ, Ottah là người lên tiếng bảo Tiêu Chiến lùi lại phía sau, trước bao ý kiến đề nghị đẩy hắn ra đám bọ cạp. Chính câu nói ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho Tiêu Chiến.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Chiến mang nợ Onuris cũng nhiều nhỉ. Từ Vương Nhất Bác đến 2 người trợ lý của cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC