Chương 35: Vương tử muốn trải nghiệm cuộc sống thường dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân ngồi ăn ngon, để con mèo đói meo chờ ăn thì chính là ngược đãi động vật. Cho nên lúc nào hắn và mèo cũng ăn cùng một lúc. Hành động này Tiêu Chiến đã xác thực hoàn toàn suy nghĩ của Vương tử về hắn: luôn nhẫn nhịn để dĩ hòa vi quý, nhưng sau đó vẫn luôn phản kháng làm theo ý mình.

Bữa cơm tối của hai người vẫn diễn ra trong im lặng. Ngoài bàn luận về Kim tự tháp, họ chưa từng trò chuyện về chủ đề nào khác, thật sự chỉ nói việc công, không nói việc tư. Vương Nhất Bác đã quen sống cô độc, Tiêu Chiến thì cảm thấy người kia không ưa thích mình lắm, nên sẽ không chủ động làm thân. Cơ bản hắn nghĩ rằng, giải quyết xong lời nguyền, hắn và Vương tử sẽ đường ai nấy đi.

Vì thế sau bữa cơm, Tiêu Chiến rất thành thật quay lại gian phòng kia, tìm hiểu thêm một chút thông tin mà Vương Nhất Thiên ghi chú về Thung lũng các vị vua. Đến khuya thì trở về phòng, chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi. Cuối cùng là ôm Kiên Quả rơi vào giấc ngủ.

Hắn không biết ở phòng cạnh bên, có một người không thể ngủ được. Y ngồi trầm ngâm trên giường, mắt hờ hững nhìn vào xấp hình trên tay. Từng tấm từng tấm được y lật qua, tất cả đều là hình ảnh các Viện khảo cổ chụp trong chuyến khảo sát Kim tự tháp Ramsis gửi về. Đáng chú ý chính là, những tấm nào có dính hình Tiêu Chiến, y mới xem.

Cứ sau khi xem một hai tấm, Vương Nhất Bác lại để riêng một tấm sang bên cạnh. Chọn lọc hết xấp hình xong, thì chỗ để mấy tấm lựa riêng đã cao lên một đoạn.

Tất cả đều là ảnh Tiêu Chiến nhìn trộm y.

Quả thật, cứ mỗi khi hai người vô tình rơi vào cùng khung hình, y như rằng là lúc Tiêu Chiến đang âm thầm quan sát Vương tử.

Vương Nhất Bác dùng ngón tay xoa nhẹ gương mặt Tiêu Chiến, dù ánh sáng không đủ, dù đôi khi bị lóa đèn pin, hình ảnh của hắn vẫn đẹp hoàn hảo.

Trong tất cả những người Vương tử đã gặp qua, Tiêu Chiến chính là người y thấy đẹp nhất, khiến y xúc động nhất.

Nhưng y không nhung nhớ một Tiêu Chiến với đường nét hoàn mỹ. Y nhớ một Tiêu Chiến chia đôi hộp cơm với y, chia đôi bình trà với y, lén lút nắm tay y từ phía sau, rụt rè đưa ra yêu cầu: ba bữa cơm của cậu, tôi lo được. Và một Tiêu Chiến chân thành đề nghị: để tôi giúp cậu.

Vương Nhất Bác xếp lại xấp hình, để vào tủ. Nhìn ánh trăng sáng rực treo trên cửa sổ, môi y, bất giác khẽ động, mím lại chặt hơn. Cái đụng chạm ngây ngốc đó, Tiêu Chiến gọi là hôn? Vương tử chưa từng hôn, cũng chưa từng yêu, nên không biết. Nhưng nếu gọi ra ba từ "hôn Tiêu Chiến", y tin rằng cảm xúc lẫn hành động của mình, sẽ mạnh mẽ và khát cầu hơn thế.

Ngẩng nhìn bầu trời tối đen như mực, ở phía xa lại lóe sáng một vầng trăng. Bóng đêm tôn lên vẻ đẹp đẽ của ánh trăng, ánh trăng khiến màn đêm thôi không u ám...

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy chờ mong lạ kỳ. Có phải chăng, y đã tìm được bạn đồng hành? Có phải chăng, người chân thành quan tâm đến y, đã xuất hiện...

.

.

Dù trong đêm hai người ở hai thế giới, nhưng buổi sáng, họ vẫn ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không nói lời nào mà dùng xong điểm tâm. Tài xế của Onuris đã đến từ sớm, đưa cả hai ra sân bay.

Tiêu Chiến đi làm thủ tục, sắp xếp chỗ cho Kiên Quả, rồi mới tìm đến chỗ ngồi. Thật ra, chỉ vé VIP hạng thương nhân mới có suất cho động vật đi kèm. Quả là lần hưởng thụ sang chảnh để đời mà.

Xuống máy bay, quả nhiên có taxi chờ sẵn, anh tài xế còn rất chuyên nhiệp, nhận ra Vương Nhất Bác ngay, chủ động tìm đến và đưa cả hai đến nơi cần đến.

Thung lũng các vị vua nằm ở bờ Tây sông Nin, thuộc tỉnh Luxor. Alexandria ở sát bờ biển Địa Trung hải, thuộc hạ nguồn sông Nin, Luxor ở thượng nguồn, giống như là miền Bắc với miền Nam một đất nước vậy, cách nhau gần 1000km.

Lịch sử Ai Cập cổ đại được chia ra nhiều thời kì, Cổ - Trung - Tân Vương quốc. Trong đó, các Kim tự tháp được xây chủ yếu ở thời đại Cổ Vương quốc, khoảng những năm 2649-2150 TCN. Đến thời kì Tân Vương quốc, từ những năm 500 TCN, nạn trộm mộ phát triển rầm rộ và không thể kiểm soát, người Ai Cập cổ quyết định không xây Kim tự tháp nữa mà tìm đến một vùng thung lũng bí mật để chôn cất pharaoh, hoàng hậu và những viên quan có quyền lực trong các lăng mộ. Nơi đây được gọi là Thung lũng của các vị Vua.

Vì thế mới có sự tranh cãi lớn về niên đại của Kim tự tháp Ramsis. Bởi theo Tử thư của Omorose ghi chép, nàng ta sống trong những năm 30 TCN. Mà thời gian ấy Ai Cập cổ đã không còn xây Kim tự tháp nữa. Nếu Ramsis có quyền lực lớn, phải được chôn ở Thung lũng của các vị Vua, tại sao lại xây Kim tự tháp? Và nhiều chứng cứ khoa học xác minh, Kim tự tháp Ramsis phải được xây trước đó từ rất lâu.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xuống xe ngay trước lối vào điểm tham quan du lịch nổi tiếng này. Họ phải băng qua một khu chợ sầm uất mới đến cổng chính của khu di tích. Ngay trước chợ, các hướng dẫn viên đã phát cho mỗi người một tờ quảng cáo với những thông tin về Thung lũng. Tiêu Chiến mở ra xem, vừa đi vừa bàn luận:

- Theo kí ức của Tiểu Tán, Ramsis vì trốn trách nhiệm mà phải đi xuất chinh và tham gia trận chiến cuối cùng giữa La Mã và Ai Cập. Nhưng sử sách không hề ghi chép gì về thành tựu của một người tên Ramsis, chứng tỏ anh ta không có chiến công gì trong trận chiến đó. Một người không có chiến công, không thể được chôn cất trong Kim tự tháp. Rốt cuộc thì, mục đích xây dựng Kim tự tháp Ramsis để làm gì?

Mặc Tiêu Chiến hồ hởi suy luận, Vương Nhất Bác không hề tỏ ý lắng nghe mà chỉ bước từng bước chậm rãi trên đường, thỉnh thoảng nhìn quanh như quan sát dân tình thế thái. Có lẽ, lần đầu tiên Vương tử xâm nhập vào thế giới bình dân, nên cảm giác mới lạ.

Kiên Quả được buộc vào dây dắt chuyên dụng cho mèo, rất thong thả nhấc từng bước chân ngắn song song với hai người, thu hút bao nhiêu là ánh mắt của du khách. Đến đây đa phần là người Châu Âu nên họ rất cởi mở, nhiều người không ngần ngại tiến đến, xin phép được chụp hình với Kiên Quả.

Tiêu Chiến mỉm cười thân thiện, khéo léo từ chối. Hắn đang đi công tác nha, khảo sát những bí ẩn của Thung lũng các vị Vua nha, đây không phải chuyến du lịch.

Thế nhưng, bỗng nhiên Vương tử lại cầm đầu dây dắt mèo từ tay hắn, nói:

- Mua vé đi.

Hửm? Tiêu Chiến rất ngạc nhiên. Viện trưởng từ Onuris đến, mà phải mua vé? Không phải như ở Kim tự tháp Djoser, chỉ một cuộc điện thoại là dù nửa đêm bảo vệ cũng phải đến mở cửa sao?

Dù vậy, Tiêu Chiến vẫn đi mua. Hắn không biết quy trình làm việc của Onuris, Vương tử bảo sao thì nghe vậy thôi. Nhưng mà, mua bao nhiêu vé là đủ đây? Kinh phí của hắn hiện giờ rất eo hẹp.

Lúc Tiêu Chiến từ phòng mua vé quay trở lại, Vương Nhất Bác và Kiên Quả gần như bị bao vây hoàn toàn bởi du khách, toàn là nữ.

Mấy cô nàng suýt xoa bồng bế Kiên Quả, nó thuộc giống mèo chân ngắn lại mập tròn nên được yêu thích không có gì lạ. Nhưng cớ gì, các cô còn len lén đứng cạnh Vương tử? Này, Tiêu Chiến thấy rõ nhé, cô kia còn giả vờ tạo dáng với Kiên Quả, nhưng bạn của cô ta lại canh khung hình có Vương tử để chụp, thế là thế nào?

Vương Nhất Bác hoàn toàn không phản ứng gì, đứng im như khúc gỗ, mặt mày cũng trơ như gỗ nốt. Nhưng Tiêu Chiến nhìn ra, y sắp hết kiên nhẫn với mấy người đẹp Châu Âu này rồi.

Ngoại hình lẫn khí chất của Vương tử rất thanh cao, quyền quý. Chỉ đơn giản là bộ vest đen thôi cũng khiến y như vị quý tộc bước ra từ lâu đài vậy. Dưới cái nắng gắt gao của sa mạc, làn da trắng như bông tuyết càng nhấn thêm sự sắc lạnh trên gương mặt y. Thật sự giống tài tử giai nhân khiến người ta điên đảo.

Nhìn cảnh này, Tiêu Chiến bất giác bật cười, vội tìm trong balô cây dù chuẩn bị sẵn, bước đến, che cho Vương tử.

Vương tử cứ chói sáng như vậy, không biết các du khách ở đây tham quan lăng mộ, hay tham quan y nữa.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến quay lại, âm thầm thở nhẹ một hơi. Không phải y không muốn đuổi mấy cô nương này đi, mà đông quá, y trừng mắt không nổi.

Tiêu Chiến biết cách ứng biến giao tiếp hơn, mỉm cười hai cái, nói nhẹ vài câu, mấy vị du khách liền tản đi hết. Chỉ có điều từ phía xa, các cô vẫn ầm thầm nhìn lén sang đây.

Tiêu Chiến bật cười:

- Vương tử rất được chào đón. Nhân duyên thật tốt.

Vương Nhất Bác nhíu mày: - Là con mèo của anh quá phiền phức.

Tiêu Chiến nhướn mày. Đừng nói Vương tử không hề biết mấy cô nương kia tụ lại đây là vì y nha? Y vẫn luôn nghĩ là do Kiên Quả? Con người này, chắc chỉ biết mỗi cầu nguyện dưới chân thần Isis và đọc văn tự Ai Cập cổ để lớn.

Nhìn xấp vé thật dày trong tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền hỏi:

- Anh mua gì nhiều vậy?

Lần này đến Tiêu Chiến nhíu mày: - Vương tử à, cậu chưa bao giờ đi du lịch ở Ai Cập ư?

Vương Nhất Bác lặng im, Tiêu Chiến gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đúng là cành hoa lớn lên trong lồng kín. Không biết giao tiếp, không biết đời sống thế nhân là gì. Hắn liền xòe xấp vé ra, giải thích:

- Mỗi vé chỉ được tham quan 3 lăng mộ. Ở đây có đến mấy chục lăng mộ, cứ chia ba ra rồi mua 2 suất. Muốn chụp hình quay phim, phải mua thêm vé. Vào riêng lăng mộ Vua Tutankhamun, mua thêm vé. Vào lăng mộ nữ hoàng Tetti, mua thêm vé... Ở Ai Cập này, cái gì cũng phải tốn tiền cả.

Thấy Vương Nhất Bác ngơ ngác mà vẫn mặt lạnh, Tiêu Chiến tiếp tục huyên thuyên:

- Ở mỗi cổng soát vé phải đưa tiền hối lộ bảo vệ. Vào trong, đang đi đường mà lỡ chạm vào ai, vô tình hay cố ý, cũng phải cho tiền họ, không thì rất phiền phức. Người lạ bắt chuyện là không được trả lời, toàn bọn xin tiền cả. Nếu đi xe ngựa, lạc đà thì họ báo giá bao nhiêu, phải chuẩn bị số tiền gấp ba, vì đi được 200m họ sẽ đuổi mình xuống để đòi tiền, rồi đi thêm 300m sẽ lại tiếp tục đòi nữa. Chưa hết, ở đây dù đã mua vé được phép quay phim, nhưng vào trong rồi muốn quay hay chụp hình, vẫn phải đưa tiền. Du lịch Ai Cập chính là như vậy đấy.

Vương Nhất Bác bị "luật đòi tiền khách" làm cho kinh ngạc đến chớp chớp mắt. Tiêu Chiến khó hiểu hỏi:

- Sao cậu không dùng quyền lực của Onuris để vào?

Vương Nhất Bác liền xoay mặt tránh né câu trả lời, hững hờ đáp:

- Mua trái cây đi.

Lúc nãy đứng chờ Tiêu Chiến, y thấy có rất nhiều cặp nam nữ thân thiết với nhau, cùng mua trái cây ăn, cười nói vui vẻ vô cùng.

Tiêu Chiến tất nhiên chẳng lý giải nổi tâm tư Vương tử, một tay cầm dù, một tay lấy lại dây dắt mèo, lưng đeo ba lô to đùng, dẫn theo Vương tử đi tìm hàng bán trái cây.

Ở góc chợ có tiệm bán trái cây nhiệt đới, bắt mắt vô cùng. Họ để chung nhiều loại quả vào trong hộp, đã ướp lạnh. Tiêu Chiến đi đến, nói:

- Lấy hai hộp. Nhưng một hộp chỉ một loại quả dứa thôi.

Người bán đành phải gọt riêng một quả dứa, xếp vào hộp cho hắn. Vì vậy, bị đòi thêm 2 đồng tiền phục vụ đặc biệt.

Tiêu Chiến đi đến hàng ghế chờ trước cổng vào, ngồi xuống:

- Vào trong đó không được ăn đâu, chúng ta dùng ngoài này. - Xong, hắn đưa hộp toàn dứa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhận hộp trái cây, nhìn thật lâu. Như không nhịn được, cất tiếng hỏi:

- Sao anh biết tôi thích ăn dứa?

Y trước nay chưa từng trao đổi với bất kì ai vấn đề gì ngoài công việc. Ăn uống cũng đa phần là dùng một mình. Cha y không biết sở thích của y, người vú nuôi đã qua đời cũng không biết, người giúp việc lại càng không biết. Mà y trước giờ không có nhu cầu để người khác tìm hiểu sở thích của mình.

Tiêu Chiến vừa ăn trái cây giải nhiệt, vừa thờ ơ nói:

- Nấu cơm nhiều ngày cho cậu, còn không biết cậu thích gì sao? Tô canh hôm qua cậu ăn hết dứa, chừa mỗi cà chua cho tôi còn gì? * Trái cây trong tủ lạnh, cậu cũng có dùng đến đâu.

Vương Nhất Bác trầm ngâm không nói gì thêm, hai tay siết mạnh vào hộp dứa. Bỗng nhiên, đẩy nó sang Tiêu Chiến:

- Cất đi. Tôi chưa muốn ăn.

Hơ hơ, vị Vương tử kì quái này. Tiêu Chiến lặng nhìn Vương Nhất Bác như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Được rồi, hắn nhịn. Chênh nhau có 6 tuổi thôi mà, sao giống như dỗ trẻ nhỏ.

Vương Nhất Bác không ăn, Tiêu Chiến cũng không ăn. Hắn lấy hộp dứa lẫn hộp trái cây của mình, bỏ vào trong balô. Xong, cũng nhét Kiên Quả vào balô nốt. Con mèo này có khi cũng trở thành cái cớ làm tiền của mấy ông bảo vệ.

Ban trưa ở Ai Cập, nhiệt độ có thể lên đến 50-60OC, nóng như lửa đốt. Tiêu Chiến gọi một người bán nón dạo, mua hai cái.

Hắn không phải người kén chọn, nhưng đã đến thì cũng xem như một chuyến đi, hắn muốn lưu giữ vài thứ làm kỷ niệm. Cái nón này giá chát muốn chết, hắn lại không dám bắt Vương tử trả tiền (dù sao cũng đang nợ người ta 60 ngàn bảng), cho nên đã mua thì phải lựa cho kỹ.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đứng lựa một hồi, xốc hết chồng nón của người ta, cuối cùng mới lấy ra được một cái nón màu xanh lá và một cái màu đỏ. Hắn đội cái màu đỏ, cái kia thì đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cầm nón, lại một hồi trầm ngâm nhìn màu sắc xanh lá này. Là màu y yêu thích nhất. Y thật không tin là Tiêu Chiến biết được điều đó, hắn cố tình chọn, hay là trùng hợp thấy đẹp mà chọn?

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến như để xác minh, Tiêu Chiến lại rất đắc ý quơ hai ngón tay qua lại trước mắt mình, ý nhắc nhở, quan sát tốt chính là niềm tự hào của hắn.

Cái hành động vu vơ ấy, cùng nụ cười tỏa nắng dưới ánh nắng vàng rực, trở nên sống động hoàn mỹ cực kì.

Nhưng mà, Tiêu Chiến nhận định sai rồi. Để ý từng sở thích của người khác, không chỉ là do năng lực quan sát tốt, mà còn bởi bản thân hắn rất quan tâm đến người ta.

Vương Nhất Bác không nhiều lời với hắn nữa, chủ động đi trước. Tất cả các lăng mộ ở Thung lũng này, từng ngóc ngách nhỏ nhất, sâu nhất, y đều đã xem qua. Nhưng những lúc đến khảo sát đều dưới danh nghĩa Onuris, tiền hô hậu ủng, và thường khảo sát vào các ngày khu du lịch đóng cửa. Đây là lần đầu tiên y đến với cương vị "du khách".

Cái nắng đổ lửa trên đầu, đá và cát nóng dưới chân, không một bóng cây, không một mái che, trước mắt cũng là núi trọc trơ đá, oi bức vô cùng. Chưa kể toàn người là người, chen chúc nhau.

Tiêu Chiến rất sợ nóng, hắn dễ ra mồ hôi. Trong lúc đợi soát vé ở lăng mộ đầu tiên - Ramses VI, cổ của hắn đã muốn ướt sũng. Tiêu Chiến chợt nghĩ, nếu đến đây vào nửa đêm như lúc đi Kim tự tháp Djoser, biết đâu lại là quyết định sáng suốt.

Tiêu Chiến vừa quạt tay vừa nhìn qua Vương Nhất Bác, y vẫn tĩnh lặng như thường, trắng như bông tuyết, không thể hiện chút khó chịu nào vì cái nóng và ngột ngạt nơi đây. Hắn chợt nhớ ra, tín ngưỡng của Vương Nhất Bác là thờ thần Isis, y cầu nguyện và tu luyện quyền năng như Tư tế Husani Yibo. Mà quyền năng của thần Isis chính là tái sinh, điều khiển được nước từ sông Nin, trợ giúp vụ mùa, tưới cho hoa màu. Tư tế Yibo cũng đã từng dùng quyền năng đó làm lạnh cứng binh lính đến bắt Tiểu Tán. Cho nên, Vương Nhất Bác không cảm thấy nóng, bởi chính y có quyền năng đó.

Thế là, khi mọi người chen chúc đi tới, Tiêu Chiến cũng âm thầm tiến sát gần Vương Nhất Bác. Ở nơi không ai để ý, hắn trộm nắm một ngón tay người kia, nắm ngay ngón áp út.

Vương Nhất Bác lập tức xoay qua, ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến. Hắn rất tự nhiên mà giải thích:

- Tôi nóng.

...//...

Bòn đang chỉnh sửa chương 35. Trong lúc chờ, mọi người tìm hiểu một chút về Thung Lũng các vị vua nhé.

Đây là khu du lịch nổi tiếng nhất của Ai Cập, đã có 64 lăng mộ được tìm thấy ở đây, gồm các vị vua cực kỳ nổi tiếng như Ramses II, Tutankhamun với những lời nguyền đáng sợ, giết chết 6 vị khảo cổ trong cuộc khai quật năm 1922.

- Ngay lồi vào, chúng ta sẽ được nhìn thấy bản đồ của Thung Lũng các vị vua:

- Vé vào cổng là 300 bảng (chỉ là cái vé để qua cái cổng thôi)vé vào tham quan 3 lăng mộ vua Ramses là 200 bảng + 50 bảng nếu muốn quay phim. (Tham quan 3 lăng mộ khác thì mua vé khác)

Riêng vào lăng vua Tutankhamun là 250 bảng (khoảng 375 ngàn) nhưng không được quay phim. Đây là giá vé niêm yết ngoài cổng. Nhưng thực tế vào trong, họ đòi thêm 100 bảng nữa mới cho vào. Làm tiền gớm chưa. Ở Ai Cập, chả có cái mợ gì là miễn phí. (Cái này Bòn coi clip du lịch của anh Khoa Pug mới biết - Bòn rất thích xem clip du lịch các địa phương, vì không có sức khỏe lẫn tiền bạc để đi.)

- Còn đây là hành trình đi vào trong, có hướng dẫn viên yêu cầu phải giữ trật tự để tôn trọng các vị Vua, không được làm ồn. Nhưng bên trong vẫn ồn như cái chợ.

Thấy đá và cát không? Chẳng có bóng cây nào, nắng chết bỏ!

Bên trong lăng mộ Vua Ramses V. Đường đi rất thoáng, rộng, không giống trong Kim tự tháp. Trên tường khắc chi chít các hình vẽ.

Một hình vẽ trên tường. Đây là các nô lệ bị chôn theo nhà vua, thấy tay họ bị trói không? Không biết họ bị chôn sống hay là chặt đầu rồi mới chôn.

Đây là các phòng tùy tán mà Tiêu Chiến hỏi Vương tử. Nó đi xuống sâu lắm, 30-40 lận.

#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net