Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Trương Triết Hạn dậy rất sớm, anh có chút không quen giường, không thể ngủ ngon ở một nơi xa lạ, trời chưa sáng đã tỉnh, tối qua uống nhiều lúc này đau đầu chết được, giọng cũng khàn đi.

Vốn tưởng học xong đại học tìm được việc làm sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống tự do, nào ngờ lại bị đánh phủ đầu như vậy, thanh niên tốt nhiệt huyết phấn đấu biến thành chim trong lồng chỉ sau một đêm, tình tiết tiểu thuyết cẩu huyết lại chân thật phát sinh trên người anh.

Mở mắt ra mơ hồ nhìn thấy ngọn nến đỏ vẫn còn le lói, Trương Triết Hạn đột nhiên tỉnh táo lại, màn màu đỏ trên đỉnh đầu, chữ hỉ trên tường, nhìn thế nào cũng giống chủ đề hỉ tang trong trốn thoát khỏi mật thất anh chơi với anh em tốt của mình lần trước.

Quần áo trên người bị xé nát, quần cũng bị cởi một nửa, anh ngồi dậy kéo quần lên, trong phòng quả thật chỉ có mình anh, đêm qua uống say nên không còn nhớ gì nữa, xem ra anh đã bị chú rể cho leo cây vào đêm tân hôn.

Vậy cũng tốt. Trương Triết Hạn xuống giường không tìm được giày nên trực tiếp đi chân trần, nói không chừng tiểu thiếu gia của Cung gia đang mắng anh, cũng đúng, nếu đổi lại là anh, vốn dĩ phải có một cuộc đời phong quang vô hạn, kết quả đột nhiên bị ép cưới một người đàn ông làm vợ, có thể không ấm ức sao.

Trương Triết Hạn nghĩ rất thoáng, dù sao cậu nhất định cũng không coi trọng anh, chịu đựng cuộc hôn nhân giả này mấy năm rồi sẽ được tự do, đến lúc đó thiên nhai lộ viễn, đến một thành phố khác để sống, cả đời không gặp nhau nữa, thật tốt.

Anh mò mẫm đi tới mở cửa, nói thật đây là lần đầu tiên anh đến đây, cũng không biết địa hình, cái người gọi là chồng anh anh cũng chưa từng gặp, chỉ nghe nói nhỏ hơn anh một tuổi.

Trương Triết Hạn cảm thấy yên tâm hơn nhiều, còn tưởng là một ông tổng ngu ngốc bụng phệ nào đó, xem ra là một người trẻ tuổi, vậy cũng không tệ lắm, ít nhất anh cũng lớn hơn cậu một tuổi, nghe giống như trâu già gặm cỏ non, chiếm tiện nghi của người ta. Anh giỏi nhất là tự giễu tự tìm niềm vui, chuyện này nghĩ kỹ lại, tiểu thiếu gia của Cung gia hẳn là người thiệt thòi hơn.

Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ --- Khát, Trương Triết Hạn ra khỏi phòng, bên ngoài thật yên tĩnh, cũng không biết mấy giờ rồi, có thể mọi người đang ngủ, anh dụi mắt nhìn ngó tứ phía, phòng anh ở nằm trên lầu hai, anh muốn xuống phòng khách tìm nước uống.

Trên tầng hai có rất nhiều phòng, rất nhiều cửa, anh chỉ có thể đi về phía trước, cũng không thấy cầu thang đâu, đại sảnh dường như được treo đèn lồng đỏ, cả căn nhà tĩnh lặng đến quỷ dị, Trương Triết Hạn càng nhìn càng sợ hãi, cảm thấy giây tiếp theo sẽ có nữ quỷ nhảy ra, tự dọa bản thân cũng có thể dọa chết người, anh bước nhanh về phía trước, không tìm được cầu thang nhưng nhìn thấy thang máy, liền nhấn xuống tầng một.

Hay thật, trong nhà có điều kiện, còn lắp đặt thang máy... Tầng hai lớn như vậy, bố trí thế này cũng quá đáng sợ rồi... Vẫn nên chạy nhanh xuống uống nước xong chạy nhanh về giả chết suy nghĩ về tương lai thì hơn.

Cửa thang máy mở ra, Trương Triết Hạn đi tới phòng khách liền nhìn thấy sô pha và bàn trà, cảm thấy trên bàn chắc là có bình trà, lập tức đi qua đó, trong phòng khách cũng mờ tối không thấy rõ, lúc đi tới sô pha chợt vấp phải thứ gì đó.

Trương Triết Hạn thật sự không ngờ tới, cả người không khống chế được ngã nhào về phía trước, cứ tưởng sẽ ngã xuống thảm, kết quả lại bổ nhào lên người ai đó, anh luống cuống tay chân muốn đứng dậy, lại sờ trúng một bàn tay, vốn đã đủ sợ hãi rồi, lần này toát đầy mồ hôi lạnh trên gáy, tim đập thình thịch.

"Ai vậy!"

Không đợi anh đứng dậy thì người bên dưới đột nhiên sống lại, bất ngờ nắm lấy cổ tay anh, lật người đè Trương Triết Hạn dưới thân, đấm anh một cái. May mà Trương Triết Hạn phản ứng nhanh, quay đầu đi để cậu đánh xuống thảm, nếu không mặt anh sẽ phải bị thương rồi.

"Buông ra!"

Nửa đêm nửa hôm còn ở phòng khách nhất định không phải người tốt gì, Trương Triết Hạn bắt đầu phòng vệ, xem người này là kẻ trộm. Cung Tuấn vốn đang ngủ ngon giấc đột nhiên gặp họa, còn tưởng trộm vào nhà đúng lúc đụng trúng mình, hai người đánh nhau, lăn qua lăn lại trên thảm.

Cạch một tiếng, phòng khách đột nhiên sáng lên, có người mở đèn, ánh đèn rất chói mắt, hai người buộc phải dừng lại, che mắt ngưng đánh nhau.

"Chú Triệu, sao đột nhiên lại bật đèn, dọa cháu giật mình, mắt cháu sắp mù rồi."

Cung Tuấn buông tay, nheo mắt nhìn người đứa trước cửa, hóa ra là chú Triệu, quản gia trong nhà.

"Tôi tưởng có trộm, động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là thiếu gia và thiếu phu nhân, làm phiền rồi."

Chú Triệu nhìn thấy Cung Tuấn và Trương Triết Hạn quần áo không chỉnh tề, Cung Tuấn đè trên người Trương Triết Hạn, hai người còn đang ôm nhau, cho rằng bản thân xuất hiện không đúng lúc. Giới trẻ bây giờ ấy mà, thích chơi kiểu này cũng dễ hiểu thôi.

"Cha mẹ cậu còn đang ngủ, nhỏ tiếng một chút đừng đánh thức bọn họ, dù sao đây cũng là phòng khách, làm xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ..."

Cung Tuấn nghe thấy chú Triệu gọi thiếu gia và thiếu phu nhân, liền biết người này hóa ra chính là vợ mình, ông ấy nói như vậy, rõ ràng là hiểu lầm cậu và anh đang làm việc gì đó trong phòng khách, cậu lập tức đứng dậy khỏi người anh, có chút tức giận vì người này đã phá hỏng thanh danh của mình.

"Chú Triệu, không phải, cháu..."

"Người trẻ tuổi nhiều tinh lực, hơn nửa đêm rồi mà vẫn..."

Chú Triệu nhìn cậu bằng ánh mắt không cần giải thích, tôi hiểu hết rồi tắt đèn vào phòng ngủ, để lại Cung Tuấn một bụng tức và Trương Triết Hạn chưa hiểu chuyện gì mắt to trừng mắt nhỏ trong bóng tối.

Trương Triết Hạn cứ như vậy gặp được chồng mình một cách xấu hổ.

Vừa rồi ánh sáng quá chói mắt, anh còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ cảm thấy khá cao, lúc đánh nhau cũng khá mạnh, nếu không phải chú Triệu xuất hiện kịp thời, anh quả thật đã bị cậu đánh rồi, anh còn tưởng người đó là cha Cung, hóa ra là quản gia.

Cung Tuấn đứng đó, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng Trương Triết Hạn có thể cảm nhận được cậu đang nhìn anh chằm chằm, vội vàng đứng lên, cách xa cậu ra một chút, hơi sợ hãi, người này sẽ không bạo lực gia đình đó chứ... Đổi lại là anh, nếu vô duyên vô cớ bị ép cưới một người đàn ông, nửa đêm ngủ ở phòng khách bị giẫm trúng, còn bị hiểu lầm... Không tức giận mới lạ.

"À, xin... Xin lỗi, tối quá nên tôi không biết cậu ở đây, không phải cố ý giẫm trúng cậu đâu."

Trương Triết Hạn nắm góc áo, xin lỗi trước thì hơn, dù sao mình cũng ăn nhờ ở đậu, vẫn nên cụp đuôi cúi đầu làm người đi, lỡ chọc cậu tức lên, đây là Cung gia, căn bản không có ai giúp anh được.

"Cái đó, tôi xuống đây uống nước, uống xong sẽ lên phòng."

Thấy cậu không để ý, vẫn đứng đó bất động nhìn mình, có một bóng người trong bóng tối quả thật rất đáng sợ, Trương Triết Hạn nuốt nước bọt, xoay người đi tới bàn, cầm đại một cái cốc lên định qua máy rót nước lấy ít nước uống.

"Đó là cốc chuyên dùng để uống trà của cha tôi."

Cung Tuấn mở miệng nói chuyện, Trương Triết Hạn cứng đờ, phẫn nộ đặt cốc xuống, cầm lấy cái khác, trong lòng thầm mắng chửi, không phải đều giống nhau sao, tối như vậy sao cậu có thể phân biệt được.

"Đó là cốc của mẹ tôi."

Hay lắm, là cố ý. Trương Triết Hạn vẫn đặt cốc xuống, dù sao mình cũng là người ngoài, anh lấy cái khác, phỏng chừng người này lại muốn nói của tôi, của chị tôi, của chú Triệu.

Thật sự rất khát, Trương Triết Hạn liếm môi, đại não quay cuồng nghĩ cách, phải nhanh chóng uống miếng nước rồi rời khỏi người này, vẫn chưa biết tính của cậu, ai biết giây tiếp theo cậu sẽ làm ra chuyện gì chứ.

Người đàn ông trong bóng tối đột nhiên đi tới, Trương Triết Hạn theo bản năng lùi về sau, siết chặt nắm đấm, nghĩ nếu thật sự muốn đánh nhau cũng không phải không được, kết quả hoàn toàn là anh nghĩ nhiều rồi, cậu không đến đây, mà là đi tới tủ lấy cốc giấy dùng một lần đưa cho anh.

"Cảm ơn."

Trương Triết Hạn cầm lấy, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, cảm thấy thoải mái hơi, đặt cốc giấy lên bàn, sau đó xoay người muốn trở lại căn phòng kia.

"Đi nhầm rồi, bên đó là nhà bếp, thang máy ở bên trái anh, thang bộ ở bên phải."

Giọng nói trầm thấp truyền đến từ trong bóng tối, Trương Triết Hạn dừng lại, xoay người đi về phía bên trái, giọng nói rất dễ nghe, rất tốt bụng, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, người này hẳn là khá tốt.

Ấn tượng đầu tiên của Trương Triết Hạn với cậu không tệ, vào thang máy lên lầu hai, mò mẫm nửa ngày mới tìm được căn phòng kia, đóng cửa lại, chỉ còn mình cậu, lúc này mới dám thả lỏng.

Quần áo nửa người trên bị xé rách, lúc tỉnh dậy quần cũng bị kéo xuống một nửa, trong phòng này ngoại trừ chồng anh không ai dám vào, xem ra ban đầu là cậu muốn động phòng, vậy sao cuối cùng không làm được nữa... Chẳng lẽ... Cởi đồ ra mới phát hiện anh là đàn ông, cậu vốn thích phụ nữ?

Nếu đúng là vậy, Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có chút áy náy, lần này anh đã phả hỏng giấc mộng của thiếu nam ngây thơ, liệu có vì anh mà tương lai cậu không cương lên được nữa không.

Xem ra phải ở lại nhà họ Cung mấy năm, vậy phải tạo quan hệ tốt với người trong nhà thì ngày tháng sau này mới dễ thở. Cha Cung mẹ Cung là chắc chắn rồi, lúc bái đường biết được cậu còn có một người chị, đã kết hôn, hình như còn có cả nhà bác cả... Ông nội...

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn vào thang máy, sau đó ngồi xuống sô pha, cũng rót một cốc nước uống, nháo một trận như vậy khiến cậu hoàn toàn tỉnh ngủ. Sau khi cậu chạy ra khỏi phòng, cảm thấy khát nên xuống phòng khách uống nước, sau đó thì chóng mặt nên ngủ gục ngay trên thảm.

Vốn đang ngủ say, ai ngờ lại bị người nọ giẫm một cái, chưa kể đánh nhau với vợ bị quản gia thấy được còn bị hiểu lầm, trời đất chứng giám! Cung Tuấn là người luôn giữ mình trong sạch, kết quả ngay đêm tân hôn liền đánh mất, đau mà không dám kêu, càng giải thích càng loạn.

Vừa nãy cậu thấy được đại khái vợ mình, không rõ lắm nhưng cũng có chút ấn tượng, có lẽ là do hỉ phục màu đỏ nổi bật, trong khá trắng, tóc hơi dài, thấp hơn cậu một chút.

"Này! Đừng ngủ nữa! Đồng chí! Mau tra giúp tôi một người đi! Hạnh phúc nửa đời sau của anh em cậu đều dựa vào cậu hết đó!"

Cung Tuấn không ngủ được, trong lòng sốt ruột, cũng mặc kệ bây giờ đã hơn nửa đêm, cầm điện thoại gọi cho anh em tốt của mình.

"Cung Tuấn! Cậu cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi! Cậu mẹ nó có bệnh à! Cậu không ngủ thì ông đây ngủ! Cút cút cút, có gì để mai rồi nói."

"Chu Tử Nam, nhanh lên, đừng có nhiều lời, nếu không chuyện lần trước cậu nhờ tôi tôi sẽ không quản nữa!"

"Tra tra tra! Cậu là đại ca của tôi được chưa! Ôi trời ạ."

"Điều tra vợ tôi một chút, có phải cậu ngủ đến ngu người rồi không, cậu quên hôn qua tôi mới kết hôn sao, thảm lắm, tôi không biết người nọ là ai, tên gì, cũng không quen biết, lên giường lại phát hiện là một người đàn ông! Tôi trực tiếp xìu luôn..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, được, tôi tỉnh rồi, tôi tra giúp cậu, không được rồi, cười chết tôi, ha ha ha ha ha ha ha..."

"Con mẹ nó, cậu không được truyền ra ngoài! Đừng cười nữa!"

Cung Tuấn cúp máy, đi tới đi lui trong phòng khách, trong lòng phiền muộn, lại không ngủ được, liền ngồi xuống sô pha nghịch điện thoại, chờ bạn gửi tư liệu đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net