16 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một lần livestream Cung Tuấn nhắc đến, cảm tình của nam chính với nữ chính trong phim mới, kì thật có thể hình dung bằng từ hoang đường.

"Đối với hắn mà nói, loại thầm mến này chính là vào một ngày hoang đường nào đó nhập hai chữ "anh và em" thành một."

Có lẽ thời điểm Cung Tuấn nói những lời này thái độ quá mức khẩn thiết, khiến MC nhịn không được hỏi thêm một câu.

"Vậy trong cuộc sống Cung lão sư từng có loại cảm giác này chưa?"

Không đợi MC theo bản năng lấp liếm, chợt nghe Cung Tuấn mạnh mẽ đáp một câu:

—"Có."

Trong lòng Trương Triết Hạn vô duyên vô cớ nghĩ đến lẵng hoa trong concert của mình.

Thiệp chúc mừng viết rất cung kính, nhưng hoa được chọn đều vượt mức, tất cả đều liên hệ đến tình yêu.

Lúc ấy Trương Triết Hạn không biết có phải Cung Tuấn đang thay Ôn Diễn tặng hoa cho Chu Nhứ hay không.

Nhưng Cung Tuấn là Cung Tuấn, Ôn Diễn là Ôn Diễn, giống như Trương Triết Hạn là Trương Triết Hạn, còn Chu Nhứ là Chu Nhứ vậy.

Hiện tại nhìn lại, "hoang đường biến thành một" cũng có ý nghĩa như thế.

Lâm Thanh cũng từng lén lén lút lút hỏi anh tại sao lại thích Cung Tuấn.

"Tại sao......" Trương Triết Hạn không đáp ngay được, chỉ xoa cằm suy tư.

Trước khi Trương Triết Hạn quay《Thiên nhai khách》đã gặp bình cảnh.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, ôm trong lòng đầy chí khí, tất cả mọi người bên cạnh đều nói anh sẽ nooit, cuối cùng cũng không thấy sủi lên bao nhiêu bọt nước.

Tiền bối nói với anh cái gì cũng phải trả đại giới, chỉ có vui vẻ là ngoại lệ, hơn nữa chỉ có ưu điểm, không có nhược điểm.

Trương Triết Hạn cũng tự nhận bản thân không phải một người dễ bị đánh bại, nhưng mười năm rồi, vẫn là nhịn không được hoài nghi, có lẽ nào bản thân thật sự không thích hợp với con đường "diễn viên" này.

Nếu không tại sao hạnh phúc trên con đường này từng chút một bị mài mòn, sau khi thân thể tổn thương, nỗi đau trong tim lại càng không ngừng bành trướng.

Mãi đến khi Trương Triết Hạn gặp Cung Tuấn.

Cung Tuấn người này nói đến cũng lạ, lúc mới gặp cực kì hướng nội, cũng không nói chuyện, sau khi thân thiết thì tiếng cười của cậu là to nhất trên phim trường.

Trương Triết Hạn nhìn cậu, luôn nhịn không được mà nghĩ, tại làm sao lại có người vui vẻ suốt ngày như vậy.

Chụp được một tấm ảnh đẹp sẽ vui vẻ, lúc hóa trang hát hết một bài cũng vui vẻ, thậm chí nấu bún cá được anh thuận miệng khen một câu lợi hại cũng có thể vui vẻ cả ngày.

Niềm vui của Cung Tuấn thật vụn vặt.

Trương Triết Hạn rất hâm mộ.

"Một nghệ sĩ tuyến mười tám như em có gì mà phiền não chứ." Cung Tuấn ôm kịch bản trong ngực, lộ ra nụ cười, "Kiếm tiền đương nhiên vui vẻ! Dù sao bây giờ nguyện vọng lớn nhất của em là trả hết nợ mua nhà."

Trương Triết Hạn nghĩ thầm, ừ, vậy mình đây cũng làm nghệ sĩ tuyến mười tám là được.

"Kiện! Tất nhiên là phải kiện chứ!" Cung Tuấn lúc nói câu này còn giơ nắm tay, "Chúng ta phải dùng pháp luật bảo vệ quyền lợi của bản thân!"

Lúc đó Trương Triết Hạn bị vây trong sóng gió dư luận, ở một nơi không ai biết bị quấy rối một cách ác ý.

Cung Tuấn là một trong số ít người chứng kiến.

Tuy rằng chuyện này cuối cùng kết thúc trong sự im lặng của anh, nhưng vẫn có người thay anh tức giận bất bình.

"Chờ ca nổi rồi, có tiền, sẽ giúp đệ kiện!"

Trương Triết Hạn nghĩ người này thật sự thích chiếm tiện nghi anh.

"Hửm? Nhỡ người mắng anh là fan của em thì sao?"

"Kiện!"

Cung Tuấn đáp rất nhanh.

"Mắng chửi người khác là sai rồi, ai cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình, fans của em sao có thể là ngoại lệ."

Nụ cười trên môi Trương Triết Hạn chậm rãi nhạt phai, anh lẳng lặng nhìn người trước mắt mình.

Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn kìm lòng không đậu mặc niệm tên đối phương hết lần này đến lần khác.

Thật sự là đồ ngốc.

Hai diễn viên tuyến mười tám ra mắt đã nhiều năm, lại còn vọng tường "Hi vọng cố gắng của bản thân được đền đáp xứng đáng".

Trương Triết Hạn cười mắng Cung Tuấn nghĩ quá nhiều, những chuyện ấy đều là duyên phận.

Cung Tuấn lắc đầu không quan tâm nhiều vậy, có những chuyện phải hứa trước, ai dám nói sau này ra sao.

Cung Tuấn còn nói, "nhẫn nại" không phải cái giá phải trả, nghệ sĩ cũng là người, ai bảo nghệ sĩ nhất định phải chịu oan ức chứ.

Trương Triết Hạn bỗng chốc nhận ra, anh là một tiền bối, ngốc trong cái giới này lâu lắm rồi, lại bị một ít quy tắc ngầm làm mềm xương cốt.

Tức giận cũng là một loại mỹ đức.

Thời điểm Cung Tuấn nói những lời này vẫn luôn rung đùi đắc ý.

Ai có thể dự đoán được, trong tương lai, Trương Triết Hạn dùng thái độ "tức giận", thật sự dọa sợ nhóm fans luôn yêu cầu anh vào đoàn liên tục.

Ai có thể dự đoán được, trong tương lai, hai "nghệ sĩ tuyến mười tám" từng ở trong đêm tối trò chuyện đếm sao, thật sự một đêm bạo hồng.

Ai có thể dự đoán được, trong tương lai, những hứa hẹn bị ẩn giấc sâu trong trí nhớ, thật sự được thực hiện từng cái một.

Trương Triết Hạn cũng không nghĩ tới, thì ra niềm vui của mình có thể giản đơn như vậy.

Nghe thấy tên cậu, trông thấy bóng dáng cậu ở xung quanh mình, gặp được fan của cả hai người.

Nếu nói trước kia vui vẻ là điều quý giá, vậy vui vẻ bây giờ là do những điều quý giá ngập tràn.

Đơn giản chỉ cần có liên quan đến cậu.

"Mẹ! Mẹ lại ngẩn ra rồi!" Lâm Thanh huơ huơ tay trước mặt Trương Triết Hạn, "Không phải mẹ vẫn còn đang nghĩ đến chuyện hôm qua chơi đấu địa chủ thua ba chứ?"

Trương Triết Hạn sửng sốt, lập tức giận dữ: "Hôm qua là do anh bắt phải bài xấu!"

"Vậy rốt cuộc tại sao mẹ coi trọng ba con thế?"

Trương Triết Hạn tức mình trả về một câu: "Mặt."

Lâm Thanh không tin nổi: "Hết rồi?"

Nghĩ lâu như vậy, chỉ có một chữ này!?

"Hết rồi."

Lâm Thanh nhìn Cung Tuấn đẩy cửa vào, vội vàng mách: "Ba! Mẹ vừa mới nói mẹ thích ba chính là vì coi trọng mặt ba đó!"

"Hí hí hí," Cung Tuấn đưa táo đến trước mặt Trương Triết Hạn, "Thế không phải là quá tốt rồi sao."

Sau đó nhét táo vào trong tay anh.

"Ngọt lắm, anh nhanh ăn thử đi."

"Ba! Lí do nông cạn như thế mà ba cũng chấp nhận à?" Lâm Thanh hoang mang mờ mịt.

Nó lập tức bị Trương Triết Hạn trừng mắt: "Nhóc có ý kiến gì hả?"

Lâm Thanh tủi thân, quyết định đơn phương dỗi Cung Tuấn ba ngày.

Trương Triết Hạn cắn một miếng táo, quay đầu nhìn Cung Tuấn.

"Ngọt thật đó."

"Được, mai lại mang cho anh nữa."

Fans yêu cầu Trương Triết Hạn công khai lịch trình cá nhân.

Bởi vì hôm Trương Triết Hạn không có cảnh, có người chụp được anh ngồi xe ông giờ đến một khách sạn kiểu căn hộ, caption để là "Trương Triết Hạn bí mật đi gặp bạn gái".

Lúc đó, Cung Tuấn hình như còn đang đi tìm trợ lí lấy nguyên liệu nấu ăn, cho nên không bị chụp, nếu không caption sẽ biến thành "Trương Triết Hạn và Cung Tuấn yêu đương."

"ông có thể không để ý đến họ, cũng có fans ủng hộ ông có bạn gái mà?"

Tiểu Vũ nhìn bình luận dưới phòng làm việc, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Đúng lúc này, nhân viên đoàn phim chạy đến báo cho Trương Triết Hạn, nói đạo cụ cho cảnh quay đã sẵn sàng rồi.

Trương Triết Hạn lên tiếng, ý bảo nhân viên công tác đi trước, mình sẽ ra sau.

"Nhưng tao đây là có bạn trai đấy."

Tiểu Vũ cạn lời.

Cảnh diễn một ngày của Trương Triết Hạn xếp kín kẽ, mãi cho đến rạng sáng mới được tẩy trang về xe phòng.

Cung Tuấn chắc là cũng thấy được ngôn luận trên mạng, gửi đến cho anh rất nhiều tin nhắn, nhưng Trương Triết Hạn đều không kịp trả lời.

Trương Triết Hạn nằm trên giường, đọc một lượt tất cả tin nhắn của Cung Tuấn, lại xem lời dặn của Tiểu Vũ một lần, cuối cùng bấm vào phần bình luận trong phòng làm việc của mình.

Đa số thời điểm không phải là anh không biết quy củ, mà là quá quy củ rồi.

Trả giá tới trả giá lui, không biết tại sao, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.

Trương Triết Hạn hạ quyết tâm, đột nhiên bật dậy khỏi giường, lấy cuốn sách gần đây mình đang đọc ra chụp một tấm đăng lên ins.

Trong ảnh chụp là một bài thơ.

《Trong thân thể tôi cũng có một chuyến tàu》

Chỉ là tôi không muốn cho ai thấy, dù có bí mật hay không cũng chẳng sao

Trăng tròn trăm lần cũng không thể làm tôi rung động. Tiếng sáo từ mặt trăng

Bị tôi che đi

Nhưng rồi có người lên xe, có người đi xuống, có người vứt qua cửa sổ khăn tay và vỏ trái cây

Có người nói đây là những dấu hiệu của mùa xuân.

Mục đích của nó không phải dừng chân, mà là đi qua

Là ngẩn ngơ trên bình nguyên nho nhỏ, trong gió mát và sương mai

Túp lều tranh thấp bé, khói bếp lượn lờ

Đứa bé trai cúi đầu, ngồi ngược sáng, nước mắt chưa khô

Bông hoa trong tay mở to mắt

Nhìn cậu

Chuyến xe lửa trong thân tôi, màu sơn đã tróc

Nó không hề hoang mang, cho phép kẻ say, người ăn ông, người làm xiếc, hay bất cứ nhà lãnh đạo nào

Lên rồi lại xuống

Chuyến xe lửa trong thân tôi chưa bao giờ lạc bước

Vậy nên cho phép bão tuyết, gió lốc, đá lở, và cả những chuyện hoang đường

Hai phút sau, Cung Tuấn thả tim ins của Trương Triết Hạn.

Sau đó toàn mạng nổ tung.

"Tôi hoang đường mà đặt hai chữ thành một: Tôi và người."

"Vậy nên tôi cho phép bão tuyết, gió lốc, đá lở và sự hoang đường."

Tiểu Vũ nhìn thấy ins xong vội vàng gọi cho Trương Triết Hạn.

"Trương Triết Hạn ông đang làm gì vậy!?"

Trương Triết Hạn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, giơ di động lên lật mình một cái.

"Công khai lịch trình cá nhân đó."

Người lâu lâu thoát vòng một lần là được rồi.

Hôm nay thật điên cuồng.

—END—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net