🍇 Chương 46 🍇

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 046: Cô không cam tâm! Cô không cam tâm!

Vẫn là nơi lần trước đến gặp Cao Ôn Hinh.

Sau khi mở cửa, Lâm Hạ lập tức ra phía sau đẩy Đường Bất Tri vào.

Nhìn thấy bên trong mười mấy nữ sinh đứng lấp kín cả cầu thang, cô bé hiểu ngay có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Trong lòng cô gái nhỏ cảm thấy căng thẳng, với những gì đã trải qua cô bé biết bản thân sắp phải đối mặt với chuyện gì. Cô gái nhỏ toàn thân run rẩy muốn quay người bỏ trốn.

"Đứng lại." Cao Ôn Hinh mỉm cười nghiến răng gọi cô bé.

Đường Bất Tri xoay người định bỏ đi không muốn quan tâm đến Cao Ôn Hinh nhưng nào ngờ lại bị Lâm Hạ ngoài cửa đẩy mạnh trở vào. Đường Bất Tri căn bản không thể chống cự mà bị đẩy đến bên cạnh Cao Ôn Hinh.

Cao Ôn Hinh mặc đồng phục, tóc cột cao sau gáy, cô ta đeo một chiếc khẩu trang đen chỉ để lộ mặt và trán.

"Đường Bất Tri." cô ta nhỏ giọng khinh khỉnh gọi, âm thanh chui vào tai cô bé chẳng khác nào tiếng gọi của ma quỷ: "Chúng ta còn chưa chào hỏi nhau sao em lại đi vậy?"

Sâu trong đáy lòng Đường Bất Tri cảm giác sợ hãi bao trùm, nước mắt không khống chế được mà rơi ra.

"Cao Ôn Hinh..." giọng nơi cô bé run rẩy như đang chịu cái rét của mùa đông: "Em còn phải lên lớp..."

Cao Ôn Hinh nắm bím tóc trước ngực của cô bé, cô ta hừ lạnh một tiếng: "Lên lớp? Bạn học của mày liệu có biết mày làm chuyện dơ bẩn với đàn ông không nhỉ?"

Cô ta dùng sức kéo mạnh bím tóc, bàn tay khác bóp mạnh mặt của Đường Bất Tri móng tay cắm vào da thịt cô bé: "Không phải tao đã nói mày không được để Lộ Tri Chi biết son môi là do tao đưa hay sao? Tại sao mày dám không nghe lời hả?"

Hai cánh tay của Đường Bất Tri bị giữ chặt, cô bé không ngừng giãy giụa vì đau mà nước mắt cứ liên tục chảy ra. Từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay Cao Ôn Hinh, cô bé tuy rất sợ hãi nhưng vẫn không mở miệng xin tha: "Anh ấy là bạn trai em, anh ấy có quyền biết."

Cao Ôn Hinh bị hai chữ "bạn trai" này làm phát điên lên, cô ta nhanh chóng cho Đường Bất Tri một bạt tai. Gương mặt trắng nõn của cô bé hiện rõ năm dấu tay.

"Bạn trai?" Cao Ôn Hinh giống như nghe thấy truyện cười, cô ta lớn tiếng cười vang làm cho đám nữ sinh tay sai của cô ta cũng ầm ĩ cười theo.

Cao Ôn Hinh lại cho Đường Bất Tri một cái bạt tai nữa: "Mày nghĩ Lộ Tri Chi thích mày ở điểm nào? Chẳng qua anh ấy chưa từng thấy qua cái loại vô dụng chỉ biết khóc như mày mà thôi! Mày nghĩ anh ấy thật lòng với mày sao? Hahaha... mày đang nằm mơ đúng không?"

Cao Ôn Hinh đẩy cô bé ngã xuống đất, bàn chân cô ta dẫm lên ngực cô gái nhỏ, cô ta lạnh giọng sai đám đàn em của cô ta quanh đó: "Lột váy nó ra cho tao!"

Đường Bất Tri mở to mắt nhưng tầm mắt cô bé bị Cao Ôn Hinh phía trước ngăn cản, chỉ cảm giác có bàn tay ai đó chạm vào chân và eo mình, bàn tay đó ra sức mà kéo váy cô bé xuống.

"Đừng... đừng mà..." Cô bé giãy giụa, hai chân ra sức đạp loạn.

Cô bé đá trúng mặt ai đó làm cho đám nữ sinh đó lập tức nổi điên lên, bọn họ ra sức véo chân cô bé.

"Roẹt ____" là tiếng vải bị xé rách.

"Mẹ nó, chị Hinh ơi!" Có một con nhỏ hưng phấn gọi to: "Nhìn đùi nó nè chị."

Cao Ôn Hinh đè chặt Đường Bất Tri đang giãy giụa điên cuồng lại, cô ta đi đến bên chân cô bé. Từ trên cao nhìn xuống giữa hai chân cô gái nhỏ.

Ở đó những dấu hôn đỏ rực hẳn rõ lên làn da, nhìn kỹ thì sẽ biết nó được lưu lại chưa lâu.

Những dấu vết đó như thế nào mà có tất cả những người ở đây đều biết.

"Đúng là đĩ mà!" Có tiếng châm chọc của ai đó: "Vậy mà để đàn ông hôn vào nơi đó!"

Nghe nữ sinh kia nói vậy khiến ánh mắt Cao Ôn Hinh đột nhiên tối sầm, cô ta giáng cho người vừa nói một cái bạt tai: "Mày câm mẹ mồm vào!"

Bởi vì Cao Ôn Hinh biết rõ những dấu hôn này đều do Lộ Tri Chi lưu lại! Cô ta không tưởng tượng ra được, một người đàn ông luôn dùng những lời lẽ cay độc với cô ta vậy mà có thể hèn mòn cúi đầu khẩu giao cho con tiện nhân mà cô ta khinh thường nhất!

Cô ta dẫm vào bụng Đường Bất Tri bàn chân ra sức mà nghiền, bên dưới lớp khẩu trang là một nụ cười tàn nhẫn: "Lấy điện thoại ra chụp hình bạn học nhỏ của chúng ta nào, để ai cũng biết đêm qua bạn ấy mãnh liệt cỡ nào."

"Đừng mà! Đừng mà! A!!!" Đường Bất Tri đau đến mức toàn thân run rẩy, cô bé muốn cuộn tròn người lại nhưng tay chân đều bị người ta giữ chặt không cách nào nhúc nhích được.

Đừng chụp nữa mà... đừng mà...

Những tràng cười nhạo của bọn họ không ngừng truyền vào lỗ tai, trước mắt Đường Bất Tri là đêm đen tuyệt vọng.

Cứu em... Anh Lộ... Làm ơn cứu em...

Trán cô bé đột nhiên có cảm giác, Đường Bất Tri biết là có ai đó đã vén tóc mái của mình lên rồi, chân tóc của cô bé truyền đến từng cơn rát buốt.

"Á à... Chẳng trách mày cứ luôn che trán thì ra nguyên nhân là do nó xấu thế này!"

Cao Ôn Hinh nghe thấy những lời đó thì vui vẻ mỉm cười, cô ta đi đến dựa vào lan can chậm rãi châm một điếu thuốc: "Chăm sóc nó thật tốt cho tao, chết cũng chẳng sao cả. Chị Hinh chịu toàn bộ trách nhiệm."

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sao có thể tự xem mình ngang hàng với Đường Sơ Sơ, có thể nhận mọi yêu thương! Cô ta không tin bản thân hại chết một đứa trẻ mồ thì Đường gia và Lộ Tri Chi sẽ vì nó mà làm khó dễ mình!

Sức của Đường Bất Tri rất yếu nhưng cô bé không muốn chết, một chút cũng không muốn!

Cô gái nhỏ liều mạng giãy giụa muốn thoát ra khỏi đám người đó.

Váy và quần lót của cô bé đều bị kéo xuống, âm thanh chụp ảnh "tanh tách" không ngừng vang lên. Quần áo cô bé tơi tả đáng thương lộ ra vô số dấu hôn.

Da thịt Đường Bất Tri cọ xát với mặt đất sinh ra đau nhức, cô bé siết chặt nắm tay dùng hết sức đá văng bọn họ ra, cố gắng vùng vẫy gỡ cánh tay bị giữ chặt của mình ra.

Cô gái nhỏ lấy quần áo rách nát bao bọc cơ thể, sắc mặt tái nhợt chạy về phía sau.

"Bắt nó lại!" Cao Ôn Hinh hét lên chói tai.

Đường Bất Tri chưa chạy được mấy bước đã bị bắt lại lần nữa, trước mắt cô bé đột nhiên lóe sáng. Hơi thở cô gái nhỏ như ngừng lại, chỉ thấy một nữ sinh cầm kéo hướng về bím tóc của mình.

"Đừng mà!" Đường Bất Tri thét lớn "Đừng cắt tóc của tôi mà!"

Sự phản kháng của cô bé không có tác dụng, mái tóc đã bị rối loạn này lại bị người ta không thương tiếc dùng kéo cắt phăng.

Cao Ôn Hinh dùng hai ngón tay kẹp lấy bím tóc đã đứt ném vào người cô bé, cô ta cười man rợ: "Không cho cắt? Vậy tao càng phải cắt?"

Không một ai có ý cãi lời Cao Ôn Hinh.

Đường Bất Tri ngây ngốc hai giây rồi lại càng giãy giụa mạnh hơn, cô bé há miệng cắn mạnh lên cánh tay của Cao Ôn Hinh. Trong khoang miệng nhanh chóng tràn tới mùi máu tanh.

Cao Ôn Hinh đau đến hai mắt tối sầm, cô ta điên cuồng tát Đường Bất Tri liên tiếp mấy bạt tai. Nhìn thấy dấu răng đang rỉ máu trên tay mình cô ta tức giận đạp mạnh vào mặt Đường Bất Tri: "Đường Bất Tri, mẹ nó mày muốn chết hả..."

Gương mặt Đường Bất Tri dán lên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt không ngừng rơi ra.

Đôi mắt cô bé đỏ au, trong đôi mắt chứa đầy hận ý và không cam tâm.

Cô gái nhỏ đã chịu đủ rồi... những tháng ngày bị ức hiếp cô bé đã chịu quá đủ rồi! Rất vất vả mới thoát khỏi những ngày tháng đó mà bây giờ cô bé lại sắp phải trải qua một lần nữa sao?

Không... Cô gái nhỏ không muốn...

Lộ Tri Chi chắc chắn sẽ không thích một cô gái ngay cả phản kháng cũng không thể!

Cô không cam tâm! Cô không cam tâm! Cô không cam tâm!

Cô tuyệt đối sẽ không nằm im đợi người ta sỉ nhục đến chết! Cô cần phản kháng! Cô bắt buộc phải phản kháng!

Hai bàn tay của Đường Bất Tri nắm chặt, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay. 

----------

Nhớ like + follow page của Cáo nha 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net