Chap 16: Đố kị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc phát giác, từ lúc vào rừng trúc đến tận bây giờ, luôn có một ánh mắt quan sát hắn. Trịnh Hạo Thạc nhìn xung quanh, cẩn thận dò xét, nhưng dường như ánh mắt kia đã biến mất từ lúc nào. Hắn lắc đầu, cho là mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Tình huống hiện tại hết sức không đứng đắn. Trịnh Hạo Thạc vươn tay đẩy Nam Cung Hạ Lạc ra khỏi người mình.

"Khụ...cô nương xin hãy tự trọng"

Nội tâm điên cuồng gào thét, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được em gái xinh đẹp ôm nha! Ngoại trừ tiểu muội của hắn, nhưng tiểu muội hắn đâu phải là con gái. Trong lòng không khỏi cao hứng, nhưng vẫn phải tỏ vẻ ta đây không thể chấp nhận, nam nữ thụ thụ bất thân.

Dáng vẻ xoay người lãnh cảm, khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu của Trịnh Hạo Thạc càng khiến Nam Cung Hạ Lạc điêu đứng. Cô ta nắm lấy tay Trịnh Hạo Thạc, ánh mắt chớp động, nói:"Trịnh công tử, chẳng phải huynh chưa có đạo lữ hay sao? Có thể cho ta một cơ hội hay không?"

Trịnh Hạo Thạc nghe xong câu này, suýt té ngửa, liên tục ho khan, trước câu hỏi thế này, hắn đành phải im lặng, chẳng biết trả lời sao cho hợp lý. Nếu từ chối, chỉ sợ rằng cô nương kia trông vậy mà có một trái tim yếu đuối, dễ vỡ thì sao? Nói không chừng quẫn bách dẫn đến tự tử luôn cũng không chừng. Còn nếu đồng ý, tuyệt đối hắn không bao giờ đồng ý. Cái Nam Cung môn khinh người chết tiệt kia. Còn lâu hắn mới chịu làm rể.

Nam Cung Hạ Lạc thấy hắn bảo trì im lặng, đành nói tiếp:"Chẳng lẽ ta không đẹp sao? Ta không xứng với huynh sao?"

Trịnh Hạo Thạc tránh đi ánh mắt của nàng, nói:"Nam Cung cô nương rất xinh đẹp, là một tuyệt thế giai nhân không ai sánh bằng" Hắn còn muốn nôn trước mấy lời sến lụa của mình.

"Thế tại sao huynh không đồng ý?"

Trịnh Hạo Thạc làm ra vẻ mặt suy tư:"Ta không phải không đồng ý với cô nương, chỉ sợ chuyện này quá đường đột., ta cần phải có thời gian suy nghĩ. Dù sao cũng là chuyện đại sự của cả cuộc đời."

Ánh mắt Nam Cung Hạ Lạc xuất hiện tia hy vọng, mỉm cười nói:"Được, ta cho huynh thời gian suy nghĩ. Mong huynh hãy cho ta câu trả lời thỏa đáng"

......

Dạo gần đây phải chăm lo đủ mọi chuyện, nào là an bài chỗ ở cho đám người Nam Cung môn, chuẩn bị cho đại hội Thiên Sơn, chỉ dạy các sư đệ tập luyện, còn việc của Nam Cung Hạ Lạc, hắn chưa biết nên làm thế nào. Một đống rắc rối nhắm ngay đầu hắn mà ập xuống. Thật lâu hắn chưa cùng muội muội thảo luận, tìm cách trở về thế giới kia. Chỉ sợ hũ giấm chua của Kim Tại Hưởng lại đổ, hắn đành phải lén lén lút lút viết thư nhờ người đưa qua bên đó. Nếu giữa đường có ai vô tình nhìn thấy, cũng sẽ không thể hiểu được hắn viết cái mô tê gì. Sau bao năm lăn lộn trên mạng, toàn bộ kiến thức về teencode cuối cùng cũng có dịp sử dụng.

Dear tiểu muội dưa cúc aka muội muội quý hóa  (~˘▽˘)~

 Long time no see, còn sống ko? Nếu chưa chết thì tonight 9:00 P.M gặp anh.

Place: In Bamboo forest.

Ko đến tự hiểu hậu qả:)))

Lục Anh Hoàng đọc xong bức tâm thư thì đã đoán ra nhất định có chuyện quan trọng gì rồi. Xía, muốn nhờ người ta cũng không ăn nói cho tử tế gì sất. Tương lai nhất định bị nghiệp quật nát cúc, hừ.

.....

"Ca ca quý hóa hẹn ta ra đây có chuyện chi nào?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy thân ảnh tiểu muội ngáp ngắn ngáp dài, lê lết từng bước. Không khỏi  bực dọc, cú một cái lên đầu Lục Anh Hoàng.

Lục Anh Hoàng ôm đầu:"Aida đau."

Trịnh Hạo Thạc nghiến răng nghiến lợi, nói:"Sao ra trễ vậy hả, biết bây giờ là mấy giờ không?"

Lục Anh Hoàng ra vẻ bất cần đời, ngáp thêm mấy cái mới nói:"Trễ có nửa tiếng chứ nhiêu trời. Ca tìm ta có chuyện gì thì nói mau đi. Buồn ngủ thấy tía luôn mà còn đứng đây nói chuyện. Muỗi chích thấy bà rồi nè"

Trịnh Hạo Thạc không dài dòng, trực tiếp kể lại mọi chuyện cho Lục Anh Hoàng.

Càng nghe Lục Anh Hoàng càng cao hứng, cơn buồn ngủ vừa rồi đã biến mất không dấu tích:"Được gái tỏ tình sướng thấy mẹ luôn còn đòi gì nữa?"

Trịnh Hạo Thạc cốc thêm một cái vô đầu Lục Anh Hoàng:"Sướng cái đầu mày chứ sướng. Bây giờ phải tìm cách trở về thế giới thực tại. Huynh nghĩ, nếu giúp nam chính sớm xưng bá thiên hạ, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành, sau đó sẽ được trở về"

Lục Anh Hoàng suy tư, nói:"Cũng có lý ha, nhưng trước hết phải lo chuyện Thiên Sơn đại hội trước. Nếu giúp Kim Tại Hưởng thắng cuộc tỉ thí, y có lẽ sẽ lấy được Ám Nguyệt kiếm. Một bước trong kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn thành."

"Nhưng thanh bảo kiếm đó chưa chắc tồn tại"

Lục Anh Hoàng vỗ vỗ vai Trịnh Hạo Thạc:"Yên tâm đê ca ca. Mọi chuyện cứ để ta lo. Hahaha"

Hai huynh muội Trịnh Hạo Thạc hăng say bàn luận, không hề phát giác có một ánh mắt thâm độc đang quan sát hai người. 

"Dám từ chối ta để lén lút gặp mặt tiện nhân kia. Huynh cứ chờ đi. Ta sẽ khiến huynh quỳ xuống cầu xin ta. Ta sẽ khiến ả tiện nhân đó có kết cục thảm hại"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net