Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một lúc lâu sau, Taehyung chẳng biết nói gì đành cứ ôm cậu dỗ dỗ, hắn cảm thấy tốt nhất là bản thân không nên nói gì nữa.

Mãi đến khi bụng JungKook réo ầm lên thì hắn mới phát hiện và bắt đầu cho cậu ăn, JungKook thật sự rất ghét nha, người ta đang giận thì làm sao có thể kêu đói bụng được chứ!

Như vậy mà hắn cũng không biết!

Taehyung cứ nghĩ JungKook còn giận mình nên quyết định đút cho cậu ăn, nhưng mà cuối cùng lại bị cậu đoạt lấy tự ăn một mình.

Cậu còn tay cơ mà!

Ây dô, nóng tính như vậy không phải cậu đâu!

Nghĩ vậy, JungKook cũng không khỏi muốn đi vệ sinh, cậu đặt khay thức ăn sang một bên, toan đứng dậy nhưng đôi chân dường như vô lực.

Động đến vết thương do miểng chai đâm khiến JungKook rên lên một tiếng đau đớn, thật sự nghi ngờ không biết trên người còn có chỗ nào không bị không a~

"Em đi đâu?"

Nghe Taehyung hỏi, JungKook cũng có chút ngượng ngùng!

"Tôi....đi vệ sinh!"

Cậu không nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn xuống bàn chân mình, rồi bỗng cậu thấy hai bàn chân mình được nhấc lên, hiển nhiên Taehyung đang bế cậu.

Vòng tay vô thức vòng qua cổ Taehyung, cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh mẽ của hắn khiến cậu cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.

Đây là phòng VIP của bệnh viện nên hầu như trong phòng bệnh đều có đủ tất cả các loại tiện dụng, rất nhanh Taehyung liền bế cậu đến trước nhà vệ sinh.

"Được rồi....tôi xuống ở đây được rồi!"

JungKook vỗ nhẹ vào lưng hắn nhưng hắn dường như không chú ý đến, cả người cứ ngẩn ra.

Còn Taehyung, hắn đang suy nghĩ tại sao cậu lại nhẹ thế này cơ chứ, giống như một con thỏ bông cỡ lớn vậy.

Tuy đang suy nghĩ, nhưng thật ra hắn đều nghe thấy cậu nói chỉ là muốn giả vờ như không nghe thôi, hắn bế cậu đến tận toilet sau đó đặt cậu ngồi xuống.

"Cảm ơn, anh ra ngoài đi!"

JungKook cũng không nói gì, còn có gì phải giấu đâu chứ, thấy cũng đã thấy hết rồi, hắn cũng không ngại!

Đợi Taehyung đi ra, JungKook mới lén lút nhìn một cái!

Bên ngoài Taehyung chờ một lúc lâu, hắn vẫn luôn đứng ngay trước cửa, chỉ cần cậu kêu mộ tiếng thì hắn sẽ vào ngay nha.

Chỉ là thật lâu cũng không thấy có tiếng gì truyền ra, buộc lòng hắn phải lên tiếng.




Người duy nhất thân cận với Taehyung mà không biết chuyện gì xảy ra có lẽ là JungKook, cậu vẫn đang ung dung ngồi trong toilet tự nghịch hai chân mình.

Cậu vừa ngồi vừa nghĩ vu vơ, quan hệ giữa mình và Taehyung rốt cuộc là gì nhỉ?

Hắn thật ra không cần tốt với mình như vậy, nếu như hắn không đối xử tốt như vậy có lẽ cậu đã sớm hận hắn đến thấu xương, kiện hắn ra toà.

Nhưng mà....người đàn ông này luôn mang đến cho cậu một cảm giác gọi là ấm áp, nó không giống với những bác ở cô nhi viện, nó....giống như tình yêu vậy!

Cho dù cậu chưa bao giờ biết yêu là gì nhưng những gì mà cậu cảm giác được....tuy hắn mang đến cho cậu một hạnh phúc nhưng mà lại cướp đi mất của cậu một người bạn.

Im Nayeon...sợ là cả đời này tôi cũng không thể quên được cậu!

'Cạch' một tiếng, JungKook biết Taehyung đã trở về, cậu tự nhủ bản thân phải tỉnh táo.

JungKook nhanh chóng tự sửa soạn, sau đó cậu cố gắng bước ra khỏi toilet, Taehyung tỏ ý muốn bế cậu nhưng cậu dứt khoát không chịu.

Hừ, cái tên này đừng tưởng cậu không biết, lúc nãy hắn lợi dụng bế cậu đã sờ mó của cậu rồi, thật không ngờ tổng giám đốc Kim thị lại có thể diễn giỏi đến thế.

Nhìn ánh mắt ngây ngơ đó kìa, nếu là mình trước khi gặp hắn có lẽ đã tin tưởng mất rồi.

Taehyung thấy ánh mắt của JungKook nhìn mình, xem ra cậu đã biết rồi nhưng mà thì có sao chứ, chẳng lẽ đồ của hắn, hắn muốn chơi một tí cũng không được sao?

"Taehyung, anh lúc nãy chính là bộ dạng đó bước vào bệnh viện sao?"

JungKook gấp rút hỏi, cậu cầm điện thoại lên trang wed xem báo.

Vậy thì chẳng phải cả thế giới đều biết nguyệt sự của cậu!

"Aaaaaa, anh có bị ngốc không hả?"

Mặc cho JungKook gào thét, Taehyung vẫn không nói một lời nhưng khoé miệng có chút độ cong nhỏ khó nhận ra.

Hắn đường đường là tổng tài Kim thị, tất nhiên không hề ngu ngốc đến mức đó, chỉ là hắn đang muốn lợi dụng truyền thông để tuyên bố JungKook là ai thôi!

Lần đầu tiên hắn lại phát hiện giới truyền thông báo chí quả rất hay.

Xem ra năm sau phải mở thêm một nhánh về báo mạng cho Kim thị, như vậy càng dễ xâm nhập vào thị trường hơn nha!

Nghĩ vậy, hắn không khỏi cười một cái, tiền tuy nhiều nhưng ai cũng muốn thêm, thứ hắn muốn không chỉ là tiền mà là danh vọng và cả trả thù.

Nếu là bình thường nhắc đến trả thù, tâm trạng hắn sẽ không khỏi tụt dốc nhưng nhìn JungKook đang đau khổ gào thét hắn bỗng cảm thấy mình rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net