Chap 9. Không Phải Nhầm Lẫn, Cũng Chẳng Phải Tùy Tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chap này sẽ bắt đầu xuất hiện những nhân vật phụ gây phản cảm, các bạn vui lòng không mắng chửi nhân vật phụ giúp mình nhé.
_________________

Điền Chính Quốc tỉnh dậy mở mắt nhìn đỉnh màn, màn rủ màu đỏ, đây là Nam Cung. Quay đầu nhìn, Kim Thái Hanh đang ngồi bên cạnh.

- Đừng động nhiều, cảm thấy cơ thể ổn chứ?

Điền Chính Quốc đẩy người muốn ngồi dậy, Kim Thái Hanh vội vàng đỡ y tựa vào cạnh giường. Điền Chính Quốc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Kim Thái Hanh.

- Thái Hanh... Là ngươi sao?

Kim Thái Hanh mỉm cười.

- Là ta.

Y trở về, trở về Thiên giới thật rồi. Điền Chính Quốc đỡ trán, xúc động tới run rẩy. Đầm lầy nhơ nhuốc, xác Tử Sinh Điểu đầm đìa máu tươi, tám vạn bậc thang dài dằng dặc.

Qua rồi, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Đã qua thật rồi, Kim Thái Hanh nhìn thấy y co người lại, liền vươn tay ôm y vào lòng.

- Đừng sợ. Đã qua cả rồi, ta sẽ không để người khác mang ngươi đi.

Điền Chính Quốc tựa vào trong lòng Kim Thái Hanh, bỗng nhiên bật khóc. Kim Thái Hanh ôm y trong lòng, nhè nhẹ vỗ về lên lưng y.

- Để ngươi ủy khuất rồi, thực xin lỗi.

Mẫn Doãn Kỳ đi vào, nhìn thấy cũng chỉ đành khựng lại lùi một bước, nhưng ánh mắt lo lắng không giấu được, đứng ở ngoài cửa không bước vào cũng không rời đi Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn y, trong lòng đã biết rõ, lạnh lùng nói.

- Đóng cửa lại, không tiếp bất kỳ ai.

Mẫn Doãn Kỳ ngập ngừng.

- Thái Hanh... Nhưng mà...

Điền Chính Quốc ngẩng đầu ra khỏi ngực Kim Thái Hanh, ngước mắt nhìn hắn.

- Là người của Thiên Đình ư?

Kim Thái Hanh khẽ cười, giơ tay vuốt vuốt lọn tóc sau tai y.

- Ta đã nói rồi, không phải sợ. Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào mang ngươi đi.

Kim Thái Hanh dỗ dành một hồi Điền Chính Quốc cũng ngủ được thêm một chút. Hắn đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại, Mẫn Doãn Kỳ suốt ruột đi theo y.

- Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc là Ma Tôn lại gây ra tội ác tày trời như vậy. Ngươi giữ y thế này, là muốn đối đầu với Thiên Đình, với Đế Quân ư?

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Mẫn Doãn Kỳ, ánh mắt chợt tĩnh lại, trước sau không lay động.

- Tất nhiên ta hiểu rõ. Nhưng Điền Chính Quốc đã không còn ai cả, để y một mình? Thực xin lỗi, ta làm không được.

Kim Thái Hanh nói đoạn quay người rời khỏi, Mẫn Doãn Kỳ thật sự không thể hiểu được tâm tư của Kim Thái Hanh, đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của hắn.

- Chỉ là sai lầm của Nguyệt Lão, chỉ là một huyết thư tùy tiện ngay cả ngươi cũng không nhớ rõ cơ mà? Kim Thái Hanh, hà cớ gì ngươi phải tự mình rước họa vào thân như vậy? Giờ ngươi có không nhận, cũng không một ai trách ngươi.

Kim Thái Hanh đột nhiên dừng bước, không hề quay đầu. Bóng lưng màu đỏ chợt tĩnh lặng, nắng nhàn nhạt phủ lên tà áo, gió nhẹ khẽ đung đưa. Hắn đứng trên cầu gỗ dài dẫn vào trong viện, hoa sen dưới hồ nhìn hắn cũng phải rung rinh. Mẫn Doãn Kỳ ngẩng đầu nhìn, cố vươn tầm mắt cũng không thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn, chỉ thấy Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, khe khẽ cười trong cổ họng.

- Không phải nhầm lẫn, cũng chẳng phải tùy tiện.

Kim Thái Hanh nói đoạn tiếp tục bước đi, bóng lưng màu đỏ xa dần mất dạng. Mẫn Doãn Kỳ vẫn còn đứng thần người ở chỗ cũ, Kim Thái Hanh nói như vậy là có ý gì?

Không biết tin đồn ở đâu truyền ra, nhưng Thiên giới đã biết Điền Chính Quốc hiện tại đang ở Nam Cung của Kim Thái Hanh. Chỉ là Chu Tước Quân trước đoàn người được gửi tới hoàn toàn không để vào mắt, đóng cửa không tiếp. Đại Thần đứng ở ngoài bực dọc phất tay áo.

- Chu Tước đó thật không coi ai ra gì, ngang nhiên cất giấu Ma Tôn, lại còn hỗn xược không tiếp người.

Thần Quan đi cùng vội trấn an xoa dịu gã.

- Đại nhân, ngài không nên tức giận. Trước tiên để ta truyền âm cho Chu Tước Quân.

Đại Thần kia bực dọc hừ một tiếng quay người đi, Thần Quan kia coi như được sự đồng ý liền dùng thuật phóng đại âm thanh truyền giọng vào trong.

- Chu Tước Quân, Điền Chính Quốc mang trong mình Tâm Ma là mầm mống gây họa cho dân, y hôm trước một lần bạo phát giết chết hơn ba ngàn Thiên binh, tội ác tày trời. Nay Đế Quân ban lệnh đem y về Thiên Đình xử tội, niệm tình Chu Tước Quân xưa nay không rõ thân phận y, bị Ma Tôn lừa gạt. Đế Quân đã lệnh cho Nguyệt Lão gỡ bỏ tơ hồng giữa người và Điền Chính Quốc, người chỉ cần giao Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc và người từ nay không còn quan hệ, vết nhơ của y một chút cũng sẽ không dính trên người mình.

Âm truyền đi được một hồi lâu, bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì, Thần Quan kia đợi không thấy kết quả có chút bối rối. Đại Thần kia càng thêm tức giận.

- Ta nói ngươi không nghe, Kim Thái Hanh này thật sự là ngang ngược mà.

Thần Quan chỉ muốn hòa giải, lấy mềm mỏng thuyết phục Kim Thái Hanh, lại không nhận được kết quả như ý, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Dù sao Kim Thái Hanh cũng là một trong tứ Thần cao cao tại thượng, ngay cả Đế Quân ba vạn năm nay đều kiêng dè bọn họ, Kim Thái Hanh đóng cửa không tiếp bọn họ cũng không dám phá cửa xông vào.

Đúng lúc đó Phác Trí Mẫn tới, y một thân bạch y từ trên không đáp xuống. Thần Quan kia thấy y vội vàng hành lễ.

- Bạch Hổ Quân.

Phác Trí Mẫn nhìn y nhíu mày.

- Có chuyện gì vậy?

Thần Quan kia thở dài, dăm ba câu kể lại sự tình.

- Đế Quân sai người tới bắt Ma Tôn đưa về Thiên Đình xử tội nhưng Chu Tước Quân lại không chịu giao người ra, đóng cửa không tiếp.

Phác Trí Mẫn ngẩng đầu nhìn cánh cửa nặng nề im lìm trước mắt, tiến tới trước.

- Để ta thử xem.

Phác Trí Mẫn bước lên trước một bước, ôn ôn hòa hòa nói vọng vào.

- Chu Tước, là ta. Ngươi có thể mở cửa một lần được không?

Phác Trí Mẫn truyền âm vào trong, một hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh. Đại Thần nãy giờ đang tức giận càng thêm sốt ruột, giận dữ rút kiếm.

- Phải phá cửa xông vào thôi.

Thần Quan kia vội vàng cản lại.

- Đại nhân, không được a. Đây là Nam Cung của Chu Tước Quân, không thể tùy tiện mạo phạm.

Hai người còn đang giằng co, cánh cửa nặng nề phía sau đột nhiên mở ra một khe hở nhỏ vừa cho một người đi vào. Mẫn Doãn Kỳ đứng ở giữa khe hở đó, đưa mắt nhìn một lượt binh lính bên ngoài, sau đó hướng Phác Trí Mẫn nói.

- Chu Tước Quân nói mời Bạch Hổ Quân vào điện.

Phác Trí Mẫn vung tay áo bước vào, Đại Thần kia cũng muốn nối gót y vào trong, Mẫn Doãn Kỳ đã giơ tay ngăn lại.

- Cảm phiền Đại Thần, Chu Tước Quân nói chỉ một mình Bạch Hổ Quân thôi.

Phác Trí Mẫn quay đầu, nói với hai người kia.

- Các vị bình tĩnh, ta vào trước xem sự tình.

Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại. Đại Thần kia càng thêm tức tối, hắn đi đi lại lại một vòng, sau đó quay người nói với Thần Quan kia.

- Sự tình này không ổn, Bạch Hổ Quân đối với Chu Tước quan hệ hòa hảo, e rằng vào trong cũng không có kết quả. Ngươi về Thiên Đình bẩm báo lại với Đế Quân, thêm chút tình tiết, nói Chu Tước khăng khăng không trả người, còn ra tay đánh trọng thương vài Thần Quan muốn tỏ ý khuyên giải hắn.

Thần Quan kia sợ tới tái mặt.

- Đại Thần, không được a. Chu Tước Quân dù gì cũng là Thần, y còn được Đế Quân coi trọng như thế.

Đại Thần kia càng thêm kiên quyết.

- Ngươi sợ cái gì, giữa an nguy của nhân gian và một Thần thú thượng cổ, ngươi cho rằng Đế Quân sẽ chọn ai? Chu Tước ngang ngược như thế, lần này phải khiến y lãnh hậu quả.

Nói nói một hồi, Thần Quan kia không còn cách nào, dù sợ tái mặt cũng phải miễn cưỡng rời đi.

Trong lúc đó Phác Trí Mẫn đã vào tới điện của Kim Thái Hanh, nhìn thấy y vẫn đang ngồi trong điện uống trà, Phác Trí Mẫn thở dài.

- Ngươi vẫn còn tâm trạng uống trà ư, Thái Hanh?

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, đặt ly trà trên tay xuống mỉm cười.

- Sao lại không? Trí Mẫn, ngươi cũng tới đi, trà Ngân Chi ngươi thích nhất.

Lá trà màu xanh nhẹ, ủ trong nước suối tinh khiết, uống vào có vị ngọt thanh, vậy mà giờ này vương trên đầu lưỡi chỉ là một vị đắng chát. Phác Trí Mẫn giữ lấy tách trà trong tay, trầm mặc một hồi mới mở miệng.

- Thái Hanh, ngươi thật sự phải đi tới bước đường này sao?

Kim Thái Hanh đặt tách trà trên tay xuống, hắn hơi dừng lại, mi mắt rũ xuống.

- Bước đường này ta có thể không đi, chỉ là tự ta muốn đi.

Phác Trí Mẫn nhìn Kim Thái Hanh, không nghĩ tới hắn sẽ lấn sâu tới như vậy. Cố chấp không muốn quay đầu.

- Nhưng Kim Thái Hanh, ngươi đừng quên y là Ma Tôn. Kết cục của y sẽ chỉ có một, mệnh của y luôn chỉ có một.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn Phác Trí Mẫn.

- Không, y không phải Ma Tôn. Y là Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mẫn càng lúc càng thấy không thể nói nổi, càng nói càng bị Kim Thái Hanh làm cho mù mịt không thông.

- Nhưng ngươi định sẽ làm thế nào chứ? Trong người Điền Chính Quốc có Tâm Ma, Tâm Ma khi thức tỉnh y sẽ trở thành Ma Tôn, không còn là chính mình nữa.

Kim Thái Hanh dường như đã quyết định từ rất lâu rồi, y nghe tới đó chỉ rũ mi, giữa một mảng man mác buồn khẽ cười.

- Khi Tâm Ma thức tỉnh, ta sẽ lập tức giết chết y. Nhưng trước đó, y không phải Ma Tôn tội ác tày trời, y chỉ là Điền Chính Quốc thôi.

Bên trong Phác Trí Mẫn đã vào một hồi, bên ngoài Đại Thần kia càng thêm suốt ruột.

- Bạch Hổ Quân vào đã một lúc rồi, sao vẫn chưa ra nữa.

Đột nhiên phía bầu trời Nam Cung vọng lên một tiếng gầm, một con Bạch Long xé gió bay lên.

- Điền... Điền Chính Quốc!!!

Bạch Long quẫy đuôi một cái, một đám thiên binh ngã rạp. Đoạn quay người muốn bay đi, đám Thiên binh tung ra lưới càn khôn bắt được một phần thân rồng, rồng trắng lại vùng vẫy xé rách một đoạn lưới.

- Giữ chặt, đừng để y chạy thoát.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hơi tối lại. Mẫn Doãn Kỳ cũng chạy tới, ngẩng đầu nhìn theo.

- Điền Chính Quốc muốn bỏ trốn? Y trốn đi đâu được chứ?

Kim Thái Hanh không đáp lại, y quay đầu nhìn Mẫn Doãn Kỳ.

- Ta sẽ đuổi theo y, phiền ngươi giữ chân Thiên binh lại.

Mẫn Doãn Kỳ xanh mặt, lắp bắp.

- Ta? Ta làm sao giữ chân được đám người đó?

Kim Thái Hanh không để ý Mẫn Doãn Kỳ, y một bước nhảy ra ngoài điện. Từ trên không triệu ra Hỏa Thần Kiếm, một kích chặt đứt lưới càn khôn. Bạch Long gầm lên một tiếng, thừa dịp quẫy đuôi lao đi bay vào màn mây.

Đại Thần kia vừa bị mất đà ngã nhào, quay sang nhìn Kim Thái Hanh nghiến răng nghiến lợi.

- Chu Tước! Ngươi làm vậy là công khai đối đầu với Thiên Đình sao?

Kim Thái Hanh không để y hắn, biến thành một con phượng hoàng lửa tung cách bay đi, đuổi theo hướng của Điền Chính Quốc.

Thanh Long đã chết, Thủy Cung cũng bị Huyền Vũ đánh sập chưa kịp xây lại. Điền Chính Quốc xưa nay ngang ngược không kết giao bằng hữu, hiện tại nơi y có thể đi Kim Thái Hanh nghĩ tới cũng chỉ có một.

Dưới chân núi Bạch Sơn đào hoa rơi rụng, cánh hoa phủ một màu hồng nhạt trên mặt đất, trôi theo dòng thủy lưu trên suối róc rách chảy về hạ nguồn. Kim Thái Hanh thả bước bước đi, tà áo đỏ phủ trên mặt đất, tóc dài đen nhánh phía sau lưng.

Căn nhà gỗ đơn bạc hứng từng cơn gió, đào hoa phủ kín trước hiên nhà. Kim Thái Hanh vươn tay đẩy cửa gỗ, kẽo kẹt một tiếng mở ra.

- Đừng tới đây.

Giọng nói nghẹn ngào lập tức bật lên ngay khi cánh cửa vừa mở, Kim Thái Hanh dừng bước đứng khựng ở cửa, nhìn một thân người màu trắng co ro trong góc nhà. Điền Chính Quốc ngồi trong bóng tối, run rẩy ôm lấy hai tay mình.

Y giống như một tiểu cẩu dầm mưa bị người ta đuổi đánh, thê thêm thảm thảm co mình lại. Không một ai che chở y, không một nơi có thể nương tựa, tuyệt vọng cô độc trong một góc nhỏ. Dù rằng góc nhỏ kia chẳng thể nào che chở được y, y vẫn tuyệt vọng  giữ lấy.

Điền Chính Quốc ba vạn năm ngang ngược không sợ trời không sợ đất, phút chốc bị đánh xuống tận cùng của đáy vực sâu nhơ nhuốc nhầy nhụa, thê thảm tới không nỡ nhìn.

Trong lòng dậy lên một hồi đau xót, Kim Thái Hanh cúi đầu đóng cửa lại, điềm tĩnh đi tới trước mặt y.

Điền Chính Quốc càng thêm hoảng sợ, co người vào góc càng thêm dữ tợn hơn, hoảng loạn la lối.

- Đừng tới gần ta, đừng có quan hệ gì với ta cả. Ta là Ma Tôn, ta sẽ liên lụy người.

Kim Thái Hanh ngồi xuống trước mặt y, vươn tay ra hết sức dịu dàng chạm vào gò má lạnh lẽo, thấp giọng nhìn y nói.

- Ngươi không phải Ma Tôn, ngươi là Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh. Đáp lại hắn chỉ nhìn y hết sức ôn nhu mà mỉm cười. Nhưng Điền Chính Quốc đứng trước sự dịu dàng của Kim Thái Hanh, đột nhiên lại rũ mi rơi nước mắt, y run rẩy lắc đầu.

- Đừng như vậy, Thái Hanh. Tơ hồng cũng được gỡ bỏ rồi, ta cũng sẽ không theo đuổi ngươi nữa, ba vạn năm hay ba mươi vạn năm cũng vậy, ta không oán không trách không cần ngươi mang nợ. Ngươi đi đi.

Kim Thái Hanh không mảy may, cũng không dao động nói.

- Không cần tơ hồng, cũng không cần Nguyệt Lão, ngươi không theo đuổi ta cũng được. Vậy được, là ta theo đuổi ngươi.

Điền Chính Quốc ngẩn người, trong lòng càng thêm đau xót. Y là Ma Tôn bị cả thế gian này ruồng rẫy, bị Thiên Đình truy sát sau lưng, lại có một người giang tay ra chấp nhận ôm y vào lòng. y bật khóc, khóc lên như một tiểu hài tử, cho dù y không muốn liên lụy tới hắn, nhưng thời khắc này lòng không tránh khỏi yếu đuối mà mềm ra.

- Thái Hanh, ngươi hà tất... Hà tất phải làm như vậy?

Kim Thái Hanh vươn tay lau nước mắt cho y, trước sau chỉ luôn ôn nhu mà mỉm cười.

- Không có hà tất. Điền Chính Quốc, là ta thực lòng ái mộ ngươi, cam tâm tình nguyện theo đuổi ngươi.

Điền Chính Quốc khóc càng thêm lớn hơn, mọi tủi hờn trong lòng phút chốc mà tràn ra ngoài, y sà vào vòng tay của Kim Thái Hanh, run rẩy níu lấy ngực áo hắn. Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, bàn tay trên lưng Điền Chính Quốc vỗ về nhè nhẹ, vừa ấm áp lại vừa an toàn. Bên ngoài đào hoa rơi rụng đầu hiên, gió đông dịu dàng hiu hiu thổi.

Hai người bọn họ ở lại trong căn nhà gỗ dưới chân núi Bạch Sơn, những ngày sau đó Kim Thái Hanh mang Điền Chính Quốc vào trấn dạo chơi, ăn món cay mà y thích, mua cho y đèn lồng, đốt pháo hoa cho y xem. Ban ngày dạo chơi, ban đêm ngắm anh đào nở rộ. Yên yên bình bình như thế sống qua một tuần dưới nhân giới, không ai nhắc tới tương lai, nhắc tới hoàn cảnh họ đang vấp phải. Họ chỉ là toàn tâm toàn ý, vui vui vẻ vẻ cười, thỏa mãn thưởng thức ý vị nhân gian, tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình này.

Một buổi Điền Chính Quốc ngủ chiều tỉnh dậy, ánh mặt trời đã khuất sau rặng núi để lại trên nền đất một làn ánh sáng màu cam đỏ. Y xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, đào hoa nhuộm trong ánh chiều tà càng thêm mỹ lệ. Y cúi người mang giày bước xuống giường, khung cảnh đẹp đẽ nhưng có chút tiêu điều.

Không thấy bóng dáng Kim Thái Hanh đâu, Điền Chính Quốc đi một vòng quanh nhà, ra suối, dạo quanh vườn đào vẫn không thấy.

Trong lòng có chút mất mát, nhưng lại không hoảng loạn. Cho dù Kim Thái Hanh có thật sự bỏ đi, y cũng sẽ không oán trách. Điền Chính Quốc giơ tay, chậm rãi mân mê thân cây đào trước mặt, thật kỳ lạ vỏ cây sần sùi khô ráp như thế lại có thể sinh ra được những cánh hoa mềm mại yêu kiều tới vậy.

Điền Chính Quốc còn đang ngẩn ngơ, có người ở sau cất tiếng nói.

- Làm gì đứng ở đây vậy?

Điền Chính Quốc quay đầu, thấy Kim Thái Hanh đứng ở phía sau, ánh mặt trời đỏ rực phủ lên thân người của hắn. Mặt Kim Thái Hanh ở hướng ngược sáng chìm vào một nửa sáng tối, nụ cười tuấn mỹ của hắn càng trở nên mờ ảo.

Kim Thái Hanh bước tới trước mặt Điền Chính Quốc, giơ lên một bầu rượu.

- Ta xuống trấn mua rượu, là Mai Quế Lộ mà ngươi thích.

Kim Thái Hanh bước tới nắm tay Điền Chính Quốc, muốn dẫn y vào nhà. Điền Chính Quốc nhìn nhìn vò rượu trong tay hắn, vừa đi theo vừa tò mò hỏi.

- Tự nhiên mua rượu?

Kim Thái Hanh gật đầu.

- Ừ, để uống rượu giao bôi.

Điền Chính Quốc kinh ngạc đứng khựng lại, hai mắt mở lớn nhìn Kim Thái Hanh không nói nên lời. Y còn ngỡ bản thân nghe nhầm, Kim Thái Hanh đã đứng lại, quay đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng như dòng nước ấm.

- Điền Chính Quốc, chúng ta thành thân đi.



.

Note: Thật ra Chu Tước không phải là Phượng Hoàng mà là chim Chu Tước, có ngoại hình gần giống Phượng Hoàng. Nhưng mình cảm thấy ở đây để chân thân của Chu Tước là chim Phượng Hoàng sẽ hay hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net