Chương 16: Người thích Trân Ni không chỉ có một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thần cũng không biết tại sao lại như vậy. Nhưng nó kéo dài không lâu"- Huân Cơ bâng khuâng nói

Trí Tú ngồi suy nghĩ một hồi thì đột nhiên nghĩ ra được gì đó định nói nhưng liếc qua hướng Trân Ni nói:

"À muội ra ngoài trước đi. Ta có chuyện muốn bàn với thừa tướng"

Trân Ni nghe thế hiểu rằng chuyện này mình không nên biết rồi lập tức đứng dậy chào nghĩa phụ Huân Cơ rồi cáo lui khỏi sảnh phủ. Trí Tú giờ mới có thể yên tâm nói cao kiến của mình ra, Trân Ni là một người vô tội, biết càng ít càng tốt:

"Ta vừa mới nghĩ ra...chuyện này có liên quan đến dã thú chăng??"

Huân Cơ có chút không hiểu, nghe có vẻ bất đồng, chuyện dã thú còn chưa tìm ra sự tình với chuyện nền đất Càn Thanh cung rung lắc thì có liên quan gì đến nhau?? Thật khó nghĩ. Trí Tú là người thông tuệ đương nhiên sẽ nghĩ thông chỉ trách là Huân Cơ vẫn chưa hiểu ý của người:

"Công chúa nói nghe mơ hồ thật đó?? Chuyện dã thú và rung lắc ở Càn Thanh cung thì có liên quan gì??"

Trí Tú liền đi lấy bút giấy đặt lên bàn họa vài nét sơ sài, vừa họa vừa nói để Huân Cơ dễ hình dung:

"Tức là như vầy...hiện giờ chúng ta chưa biết chỗ dã thú ở đâu, chỉ biết chúng ở ngay trong hoàng cung này. Mà theo ta được biết thì số lượng phạm nhân giảm mạnh như vậy thì chắc dã thú cũng đã to lớn lắm rồi nên...rất có thể nơi dã thú được nhốt chính là...đâu đó dưới lòng cung Càn Thanh. Ngươi xem ta nói vậy có đúng không??"

Huân Cơ nghe xong như đã thông được đầu óc. Không ngờ Trí Tú có thể nghĩ ra tình huống này, xem ra không chừng lời Trí Tú nói có thể là đúng. Huân Cơ vui mừng nói:

"Phải...phải rồi. Rất có thể là như vậy. Nhưng để có thể cất giấu dã thú dưới lòng đất như vậy, lại ngay dưới Càn Thanh cung, chuyện này không lẽ cũng được hoàng thượng ân chuẩn???"

"Chỉ còn khả năng đó thôi. Và chuyện này chắc chỉ có tên Cao Tuấn nghĩ ra. Nhưng mục đích của hắn là gì??"- Trí Tú chắc dù thông minh tới đâu cũng không đoán ra được dã tâm của tên Cao Tuấn kia

Huân Cơ cũng như vậy, nửa đời cao minh giúp cho tiên đế cùng Vương Thiên trị quốc cũng là lần đầu tiên thấy chuyện này:

"Thần nghĩ chắc chắn không phải ý tốt"- Huân Cơ chỉ có thể biết như vậy

"Uyển Đình!!"- Đột nhiên Trí Tú cho gọi Uyển Đình

Không những Uyển ĐÌnh mà Tư Duệ cũng theo đó đi vào. Uyển Đình hỏi:

"Chủ tử cho gọi nô tỳ!!"

Trí Tú đứng lên đi lại chỗ nàng, ghé mắt nhìn kĩ Uyển Đình, gần đến độ Tư Duệ cũng bất giác phát ghen:

"Người đang làm gì vậy??"

"Ngươi la lối cái gì chứ!! Ta chỉ muốn nhìn xem nếu Uyển Đình nữ cải nam trang thì có được không thôi"- Trí Tú ngước lên nói. Không lẽ ta đây lại đi đoạt Uyển Đình của ngươi??, Trí Tú nghĩ bụng

"Nữ cải nam trang??"- Tư Duệ và Uyển Đình đồng thanh nói

"Phải, vì ta theo ta được biết tên Cao Tuấn đang luyện đan dược gì đó nhưng chắc không tốt lành gì. Nên ta quyết định muốn nhờ Uyển Đình nữ cải nam trang nhanh chóng trà trộn vào phủ của hắn mà điều tra xem thực hư thế nào!!"- Trí Tú cũng thật đa mưu túc trí, cách này mà cũng nghĩ ra được

"Vậy có được không??"- Huân Cơ có chút e sợ, nhưng không chỉ Huân Cơ mà Tư Duệ cũng rất lo sợ lỡ Uyển Đình xảy ra bất trắc

"Chỉ cần cải trang cho giống mấy tên đạo trưởng một chút là được. Ta tin Uyển Đình làm được mà"- Trí Tú thật sự rất tin tưởng vào khả năng của Uyển Đình

Uyển ĐÌnh nhận thấy ánh mắt sáng rực của Trí Tú hướng về mình thì không được cũng nhất định phải được. Chắc chắn nàng sẽ không phụ lòng tin tưởng của Trí Tú.

"Nô tỳ làm được, người an tâm, cứ giao cho nô tỳ"- Uyển Đình chắp hai tay lại mà nói

"Tốt!!"- Trí Tú cười nói

"Việc nguy hiểm như vậy sao có thể để Uyển Đình đi một mình, chủ tử có thể cho nô tỳ đi theo giúp đỡ có được không??"- Tư Duệ chính là nửa bước cũng không thể rời Uyển Đình

"Không cần...ta sẽ có việc khác giao cho ngươi, chuyện này cứ để Uyển Đình lo là được rồi"- Trí Tú đã quyết chuyện gì thì chắc chắn không thể lay chuyển

"Nhưng mà..."- Tư Duệ có chút bất mãn không bằng lòng, bĩu môi nói

"Nhưng nhị gì...việc ta giao ngươi điều tra đã điều tra ra chưa??"- Trí Tú hỏi, ý người muốn hỏi việc của Minh Viễn

"Ờ...dạ...vẫn chưa"- Tư Duệ ngập ngừng, chuyện này cũng đã lâu. Thân thế thật của một hoàng tử sao có thể dễ dàng điều tra ra nhanh được

"Thế thì lo mà tập trung điều tra chuyện ta giao cho ngươi đi"- Trí Tú lạnh nhạt nói

"Dạ, nếu không còn gì nữa nô tỳ xin cáo lui"- Tư Duệ buồn bã rời khỏi, Uyển Đình thấy thế cũng li khai chạy theo Tư Duệ

Sau khi hai người họ rời khỏi thì Huân Cơ mới hỏi:

"Người có thể an tâm giao việc nguy hiểm vậy cho một nha đầu như Uyển Đình sao??"

"Ài...cái gì mà nha đầu chứ...muội ấy cũng đã là tiểu cô nương mười chín rồi. Nếu mà nói nha đầu thì chắc chỉ có nghĩa nữ của ngươi, Huân Trân Ni thôi, nhỏ tuổi nhất trong phủ của ta rồi còn gì!!"- Đột nhiên nhắc tới nha đầu Trí Tú lại nhớ đến Trân Ni

Huân Cơ cười khẽ, quả thật lời của Trí Tú nói không sai. Chớp mắt mà cả Uyển Đình, Tư Duệ và Trí Tú đã lớn như vậy rồi, đúng là chỉ có Trân Ni là nhỏ nhất, mới vừa tròn mười tám.

"Phải phải, chỉ có Trân Ni nhỏ tuổi, chưa hiểu thế sự là gì!!"- Huân Cơ cười đến tít mắt

Mà thật sự thì Huân Cơ cũng lo bằng thừa rồi, dù sao Trí Tú cũng coi Uyển Đình là hảo tỷ muội cùng nhau lớn lên mà sao có thể để Uyển Đình đi vào nguy hiểm mà không có chuẩn bị gì, quả là coi thường Vương Trí Tú quá rồi.

Vài ngày trước...

Trí Tú đã âm thầm tới phủ của Ngũ hoàng tử tìm Khải Trạch để nhờ y giúp đỡ.

"Đệ có thể giúp ta tìm một vài người đáng tin cậy cải trang thành đạo sĩ vào phủ Thái sư để cùng Uyển Đình làm sáng tỏ việc luyện đan của Cao Tuấn được không??"

Khải Trạch cũng đang rất bất bình trước việc đan dược của Cao Tuấn, thứ đan dược ấy không biết là thế nào nhưng có vẻ ngày ngày đang bào mòn long thể của Vương Thiên khiến y phụ thuộc vào thứ đan dược ấy. Nay Trí Tú đã mở lời thì Khải Trạch chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý mà giúp:

"Được chứ!! Việc này hoàng tỷ cứ để đệ lo. Chắc chắn người của đệ sẽ bảo đảm an toàn tốt cho Uyển Đình và điều tra cho ra lẽ việc này"

"Vậy tỷ đa tạ đệ trước"- Trí Tú nhanh chóng trở về phủ, kẻo có tai mắt trông thấy

"Không lẽ người đã có dự tính cả rồi??"- Huân Cơ đột nhiên đoán ra khi nhìn vẻ mặt của Trí Tú

"Ngươi chỉ cần điều tra chuyện dã thú, những chuyện còn lại cứ để ta lo"- Trí Tú quả thật như Huân Cơ đã nói, đều đã có dự tính sẵn trong đầu

Huân Cơ đưa mắt nhìn Trí Tú, nữ tử được y chăm sóc ngày nào giờ tới suy nghĩ gì y cũng không đoán ra. Huân Cơ tự nói với bản thân, mình thật sự đã già rồi!!

---

Tại Cảnh Dương cung, như mọi ngày Minh Viễn đều đến thỉnh an Huyết Tư Vũ. Hôm nay không biết có chuyện gì vui mà gương mặt của Minh Viễn cũng có chút khí sắc. Bước vào sảnh, Minh Viễn hành lễ với Huyết Tư Vũ:

"Nhi thần xin thỉnh an mẫu phi"

Huyết Tư Vũ vừa thấy hài tử của mình thì liền vui vẻ:

"Miễn lễ. Khí sắc hôm nay của con rất tốt, có chuyện gì sao??"

Chả là hôm qua khi đi ngang qua phủ Đại công chúa, y có bắt gặp Trân Ni, Trân Ni là người hiểu lễ nghĩa tất nhiên sẽ lễ phép nở một nụ cười mà hành lễ với y nhưng nào ngờ có vẻ Minh Viễn đã say nắng nụ cười không hề có ý câu dẫn đó. Hôm nay liền đem chuyện này kể với Huyết Tư Vũ:

"Người có biết Huân Trân Ni không??"

"Cung nữ của phủ Đại công chúa??"- Huyết Tư Vũ nhớ không lầm thì hình như đã gặp qua cái tên này

"Dạ đúng rồi"- Mặt Minh Viễn hớn hở

"Thì sao??"- Huyết Tư Vũ ngờ ngợ nét mặt tươi vui của Minh Viễn

"Người thấy nàng ấy có được không??"- Minh Viễn liền đi thẳng vào ý mình muốn nói

"Được không?? Ý con là sao?? Không lẽ con có tình ý với nàng ta??"- Huyết Tư Vũ vốn hiểu Minh Viễn nghĩ gì

"Con..."- Minh Viễn có chút e ngại không nói thành câu

Huyết Tư Vũ nhíu mày, đường đường là nhị hoàng tử, sau này có thể sẽ nối đại nghiệp trị quốc. Sao có thể đem lòng thích một tiểu cung nữ, nực cười. Dù có thế nào Huyết Tư Vũ không đáp ứng.

"Con điên rồi sao?? Nàng ta là cung nữ nhỏ bé sao có thể xứng đáng với một hoàng tử như con??"

Minh Viễn lập tức cãi lại, mẫu phi đúng là không nói lí mà, không hiểu phong tình gì cả:

"Nhưng Trân Ni dù gì cũng là nghĩa nữ của thừa tướng mà!!"

"Không được!! Bổn cung nhất quyết không đáp ứng. Ta muốn con lấy một người có thể giúp ích cho đại nghiệp của con sau này"- Huyết Tư Vũ với vai trò là một người mẫu thân thì đương nhiên không thể chấp nhận chuyện này

"Hoang đường!! Sao lại không được chứ!!"- Minh Viễn coi như vô ý phun ra những lời này có chút hỗn xược

"Hỗn xược!! Con ăn nói với ta thế à??"- Huyết Tư Vũ tức giận đứng lên quát. Minh Viễn trước giờ vốn là một đứa trẻ ngoan

"Xin Hoàng quý phi bớt giận"- Cao Tuấn lại từ đâu đúng lúc vừa đi vào vừa nói

Minh Viễn và Huyết Tư Vũ hướng mắt về nơi phát ra thanh âm đó. Cao Tuấn sau khi hành lễ thì nói tiếp:

"Nhị hoàng tử nên cẩn trọng ngôn từ kẻo làm Hoàng quý phi tức giận hại đến phụng thể thì không hay!! Người thân là hoàng tử, việc yêu một cung nữ quả thật là không thể chấp nhận được"- Cao Tuấn đồng tình với Huyết Tư Vũ, y vốn đã lót đường cho Minh Viễn rồi, sao lại có thể vì một cung nữ mà bại hoại

"Tới ngươi cũng theo phe của mẫu phi ta à?? Bình thường ngươi bênh vực ta lắm mà"- Không hiểu sao Minh Viễn lại đi nhõng nhẽo với Cao Tuấn

"Người đừng bướng bỉnh nữa! Trong thiên hạ không thiếu nữ nhân, người đâu cần phải cãi lại Hoàng quý phi để được đáp ứng chuyện hoang đường như vậy. Thần sẽ giúp người kiếm một nữ nhân thật tốt để thành thân và người đó sẽ giúp ích cho sự nghiệp của người. Như vậy không tốt sao??"- Cao Tuấn là đang dỗ ngọt Minh Viễn

Minh Viễn dù sao cũng chỉ ra đời sau Trí Tú vài tháng, so về tuổi thì cũng đến kì phải thành gia lập thất. Mà lời của Cao Tuấn nói không phải không có lí. Nữ nhân trong thiên hạ không phải chỉ có một nhưng ngặt nỗi hình như Minh Viễn đã thật sự thích Trân Ni!!??

"Phải, trong thiên hạ nữ nhân rất nhiều nhưng người ta thích chỉ có một..."- Minh Viễn vẫn cương quyết

Huyết Tư Vũ nghe thế càng tức thêm, đúng là một hài tử bướng bỉnh ngang tàn, hết lời để nói.

------oOo-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net