Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sàng lọc xong email, thấy vẫn còn sớm, tôi nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Đợi đã... Tôi nằm trên giường, còn William thì sao?

Tôi hốt hoảng lao ra khỏi phòng, vừa đến phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm của cháo. Nghe thấy động tĩnh của tôi, William quay người lại, không biết anh ấy làm sao mà lôi ra được chiếc tạp dề màu hồng của tôi, đeo vào, một tay cầm thìa, một tay cầm bát.

"Vợ ơi, anh nấu cháo cho em này!"

Mắt anh ấy sáng ngời, giống như một con chó to đang chờ được khen ngợi.

Ánh mắt nóng như lửa đốt khiến tai tôi đỏ bừng: "Tôi đi rửa mặt."

Nói xong, tôi chạy trối chết. Sau khi thay quần áo, bước ra, tôi đã trở lại như bình thường.

"Sếp vất vả rồi, lần sau vẫn nên để tôi làm thì hơn."

Tay William đang múc cháo hơi dừng lại, không thèm trả lời tôi, làm bộ như không nghe thấy. Sau đó, bữa sáng trôi qua trong im lặng. Ăn cháo xong, tôi không cho William có cơ hội động vào bát, trực tiếp cầm sổ ghi chép mà tôi đã sàng lọc từ email ra đưa cho anh ấy xử lý.

"Anh cứ xử lý những email này trước, từ từ làm quen xem anh nhớ được bao nhiêu phần trong dự án. Về phần Winnie, tối hôm qua tôi đã xem qua, đến mười giờ mới được đón con bé, nên giờ vẫn còn sớm."

Vốn định hôm nay đưa William về công ty xử lý công việc, nhưng nghĩ đến việc phải đi đón Winnie, nên đành hoãn lại một ngày vậy. Vừa vặn để William làm quen với dự án của công ty trước, để xem liệu anh ấy có thể nhớ lại nó hay không.

Mặc dù tâm trạng William không tốt lắm, nhưng anh ấy vẫn ở giống hôm qua, làm bất cứ việc gì mà tôi yêu cầu. Nhưng dù tôi có thuyết phục thế nào, William vẫn cố chấp dùng đôi mắt ướt át đó nhìn chằm chằm tôi, gọi tôi là vợ.

Tiếng gọi nũng nịu khiến tai tôi nóng bừng, da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà. Hình ảnh người sếp lạnh lùng, hống hách trước kia ở trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ. Thậm chí còn có một ảo tưởng không thể giải thích được rằng, tôi là sếp, còn anh ấy là trợ lý của tôi.

Khi đến trại hè, tôi cùng William đợi ở cổng. Đến giờ, một đám trẻ năm, sáu tuổi mặc đồng phục lao ra. Không thể nhận ra ai với ai cả. Mà William lại tràn đầy tự tin nhìn chung quanh, hướng về một hướng nào đó hô to: "Winnie, bố ở đây."

Cuối cùng, thực sự có một cô bé lên tiếng đáp lại, chạy đến.

Tôi:?

Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, anh ấy cũng đừng có nhận nhầm con nhà người ta như thế chứ!

Cô bé chạy đến càng lúc càng gần, để mà nhìn thì cũng hơi giống William.

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Winnie đã ôm lấy chân William nói: "Bố ơi, bế con!"

Tôi:?

Chuyện gì đang xảy ra thế này, Winnie không phải là con gái của anh trai William sao? Anh ấy đã làm bố rồi á? Hay là, chuyện anh ấy có vợ là thật?

Suy nghĩ này đã bị tôi bóp chết từ lúc còn ở trong đầu. Bởi vì William ôm Winnie nói với tôi: "Sao con không chào bố nhỏ?"

Sau đó, Winnie ngoan ngoãn chào tôi: "Con chào bố nhỏ ạ."

Tôi:"......"

Tốt lắm, sau khi William không cần đẻ cũng được làm bố, tôi cũng thành công không cần đẻ mà được làm bố. Tuy nhiên, theo lời anh ấy nói, tôi nhận ra có lẽ William cũng không mất trí đến nỗi như tôi đã nghĩ. Nhưng sao anh ấy vẫn gọi tôi là vợ khi biết tôi là đàn ông? Chẳng lẽ, vợ của William thật sự là đàn ông?

Tôi nhìn Winnie: "Winnie, chú là chú Lego của con nè, con còn nhớ chú không?"

Winnie gật đầu: "Con đã xem ảnh của chú rồi! Chú là bố nhỏ của Winnie!"

Má nó, thế giới này càng ngày càng kỳ lạ. Tôi vuốt mặt, quyết định mặc kệ cho dòng đời đưa đẩy.

"Đi thôi, về nhà."

Lúc đến đây, William lái xe, còn lúc về, tôi nhanh nhẹn giành ghế lái.

"Sếp, tôi đưa anh và Winnie đến khách sạn nhé?"

William chưa kịp mở miệng, Winnie đã từ chối: "Không, con muốn về nhà bố nhỏ cơ!"

Tôi nhìn William, vừa vặn thấy nét ranh mãnh thoáng qua trong mắt anh ấy. Hai người này mà không thông đồng trước với nhau thì tôi đi đầu xuống đất. Về nhà tôi là chuyện không có khả năng xảy ra , tôi chuyển hướng lái xe đến công ty.

Sáng nay, lúc William xử lý email, tôi thấy anh ấy cơ bản đều nhớ rõ các dự án của công ty. Chỉ là không nhớ người phụ trách dự án thôi. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy phải đi làm, cho nên tôi đưa anh ấy đến công ty trước! Có lẽ đúng như lời Nut nói, khoảng hai ngày nữa anh ấy sẽ nhớ lại toàn bộ thôi.

William có ba người trợ lý, ngoài tôi ra thì hai người kia đều là phụ nữ. Chính vì điều này mà tôi đã trở thành trợ lý riêng cho William.

Tôi và William vừa đến văn phòng, mắt thường cũng có thể thấy hai người trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

"Sếp."

Bề ngoài, William vẫn lạnh lùng giống như trước kia, gật đầu, bế Winnie vào văn phòng.

"Lego, sếp đã trở lại, cuộc họp chiều nay vẫn diễn ra như dự định sao?"

Người hỏi là trợ lý Ploy, cô ấy vào đây làm cùng lúc với tôi.

Tôi hơi lo lắng nên dứt khoát nói.

"Đổi thành họp trực tuyến đi."

Sau đó, chúng tôi bắt đầu đối chiếu công việc còn tồn đọng trong hai ngày qua, vì cũng không biết có nên tin vào William hay không, nên tôi phải chuẩn bị đầy đủ. Mất hơn nửa tiếng mới đối chiếu xong.

Winnie từ văn phòng chạy ra, ôm lấy chân tôi:

"Bố nhỏ, bố đang làm gì vậy? Bố chơi cùng Winnie nha bố!"

Tôi cứng ngắc bế Winnie: "Winnie, cháu còn nói lung tung là chú tét mông đấy, phải gọi chú là chú Lego."

Winnie bĩu môi không vui nói: "Bố nhỏ không cần Winnie nữa sao? Bố nhỏ muốn cùng bố lớn sinh con riêng đúng không?"

Tôi: ?

Rốt cuộc William đã dạy con bé cái gì vậy! Tôi từ bỏ uốn nắn Winnie, định bế con bé đem trả cho William. Tuy nhiên, khi tôi quay người lại, tôi thấy Ploy đang dùng ánh mắt yêu chiều nhìn tôi.

Ploy vội vàng che mặt cô ấy lại: "Lego, tôi chưa nghe thấy gì cả! Tôi sẽ giữ bí mật!"

"Không như cô nghĩ đâu..."

"Tôi biết, cậu không có quan hệ gì với sếp, cậu không có quan hệ gì với công ty, hơn nữa cậu cũng không muốn sinh con."

"..."

Tôi luôn cảm thấy thế giới này rất kỳ lạ. Chẳng lẽ không ai cảm thấy tôi và William ở bên nhau sẽ rất kỳ lạ sao? Không ai cảm thấy một người đàn ông như tôi, sẽ không thể nào sinh con được sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net