🌺174🌺

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌺Chương 174: [Hoàn Thế Giới 4] Phiên Ngoại Về Yến Thất🌺

Kế hoạch của Bạch Trà đều đã được sắp xếp ổn thỏa, ví dụ như nàng đã đổi toàn bộ châu báu ra thành chi phiếu, rồi chọn xem thành thị nào đáng sống nhất, không cần quá giàu có, cũng không thể quá lạc hậu, hơn nữa, nàng cũng đã chọn xong đường để rời đi, thế nhưng tất cả những kế hoạch này đều theo chuyện Nguyên An đế băng hà mà " sinh non".

Đến giờ Bạch Trà vẫn còn nhớ rõ, bản thân vừa mới “đau” một đêm với Yến đại nhân của nàng xong, sau khi tỉnh lại đã phải tiếp tục duy trì hình tượng Thái tử của Bạch Trú, kết quả vừa mới mở cửa ra đã thấy một đám người quỳ rạp dưới đất.

Một đám người quỳ chật kín trước cửa, biểu cảm như thể cha chết mẹ chết.

Văn thái phó dẫn đầu đám người, bi thương nghẹn từng lời: "Điện hạ, bệ hạ băng hà rồi."

Được lắm, hoá ra là Nguyên An đế băng hà, nàng còn tưởng là chuyện của mình và Yến Thất bị phát hiện.

Bạch Trà thở phào nhẹ nhõm, vừa định giả vờ rớt vài giọt nước mắt, đã bị câu nói tiếp theo của các đại thần làm cho ngơ ngác.

"Nước không thể một ngày không có vua, xin Điện hạ mau chóng đăng cơ."

Bạch Trà: "!?"

Cứ như thế, sau khi tang sự xong xuôi, Bạch Trà đã bị người ta đẩy lên đế vị.

Loại chuyện như phê duyệt tấu chương này, nàng thật sự lực bất tòng tâm, cũng may có người trợ giúp.

Yến Thất cầm bút đỏ, cẩn thận phê duyệt từng tấu chương một, dáng ngồi của chàng ngay ngắn, nhưng bên cạnh lại có một người đang vô cùng nhàm chán chen vào lồng ngực chàng, chàng dừng bút lại, một tay đỡ lấy eo nàng, giúp nàng ngồi vững trên đùi mình.

Bạch Trà ôm mặt chàng, nhìn trái, ngó phải, đau lòng nói: “Gầy rồi.”

Yến Thất khách quan nói: “Không gầy, dạo gần đây đã béo lên rồi.”

Bởi vì thường xuyên được Bạch Trà đút ăn, nên gần đây chàng thực sự đã mập lên mấy cân, trước kia chàng quá gầy gò, lại hay cau có, nên rất dễ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn chàng rất khỏe mạnh, tướng mạo cũng đẹp lên không ít.

Dù vậy Bạch Trà vẫn cảm thấy chàng gầy, thật sự quá gầy, nàng đau lòng cho chàng, thầm mắng Nguyên An đế: “Ta biết ngay mà, thân thể của phụ hoàng tốt như vậy, sao đột nhiên lại giả bệnh chứ, hóa ra là đã sớm nghĩ đến chuyện chạy trốn.”

Ở điểm này, không thể không thừa nhận hai người quả thật là cha con, đều đã tự mình lên kế hoạch ra khỏi hoàng cung, rời khỏi đế đô xong xuôi, chỉ là Nguyên An đế thân làm phụ hoàng, nên hành động cũng nhanh hơn Bạch Trà một bước.

Lại nói, Nguyên An đế quả nhiên không hổ là người có đầu óc không tầm thường, Bạch Trú còn chưa trở về, ông chắc chắn đã dự kiến đến việc Bạch Trà bị đẩy lên ngai vị, thế mà Nguyên An đế lại chấp nhận một nữ tử làm Hoàng đế.

Chuyện làm Hoàng đế này, ban đầu nàng còn cảm thấy mới lạ, hứng thú, nhưng chỉ một thời gian sau, Bạch Trà đã bắt đầu chịu không nổi.

Nàng thích ngủ nướng cùng Yến Thất, nhưng nàng chỉ mới ngủ thêm chút đã bị một đám đại thần thật thà chất phác khuyên răn, nói hoàng đế không thể chậm trễ chuyện triều chính, có đôi lúc, trên đường đi nàng trò chuyện mấy câu với cung nữ, khi đêm xuống đã thấy người đó bị cuốn chăn đem đến.

Chuyện này trực tiếp khiến cho Yến đại nhân vô cùng tức giận, hậu quả của việc tức giận chính là ba ngày trời chàng đều không cho nàng đụng vào.

Thật sự quá khó chịu rồi.

Khi Nguyên An đế còn đương nhiệm, không hề có chuyện “tặng” nữ tử như này, bởi vì ông là người có uy nghiêm, tất cả mọi người đều biết ông không gần nữ sắc, nhưng Thái tử vừa mới đăng cơ là người tuổi trẻ tràn đầy sức sống, bên cạnh lại không có lấy một nữ tử, vì thế nếu ai có thể trở thành nữ tử đầu tiên của y, chắc chắn có thể bay lên làm phượng hoàng.

Thế nên cũng không thể trách được sau lưng có nhiều người bị lay động tâm trí đến vậy.

Chẳng qua đối mặt với mấy nữ tử được dâng tận cửa, tân đế cũng không có đụng vào, ngược lại còn sai người đưa về, sau đó lại tiếp tục chuỗi ngày như hình như bóng với Yến đại nhân, lúc này, cũng có không ít người bắt đầu suy đoán, tân đế có phải có đam mê đặc thù gì không.

Vì vậy, dạo gần đây Bạch Trà phát hiện ra hầu như lúc nào cũng sẽ có vài mỹ nữ lắc lư trước mặt nàng, nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn xấu, ít nhất cũng khiến cho Yến đại nhân xảo quyệt kia vì để khiến cho nàng không bị phân tâm vì người khác, mà lúc “thị tẩm” chàng cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

Bạch Trà rất hài lòng với điều này.

Nhưng thật sự làm Hoàng đế quá mệt mỏi, một người không có hoài bão chí lớn như Bạch Trà, chỉ thích lôi kéo Yến đại nhân ở thế giới chỉ có hai người, nàng nép mình vào người Yến đại nhân, thầm thì một câu: “Phải mau tìm ra ca ca mới được.”

“Theo tin hồi âm của Bách Lí Hành, hắn đã phát hiện ra tung tích của Thái tử rồi, ta nghĩ không lâu nữa sẽ đưa Thái tử về thôi.”

Bách Lí Hành mang theo nghĩa đệ của hắn là Tông Nhạc Nhạc, âm thầm đi tìm Bạch Trú, nói thế nào đi nữa, Bách Lí Hành đối với triều đình là một lòng phục vụ, hắn cũng mong Thái tử có thể sớm trở về, bình thiên hạ.

Bạch Trà lại hỏi: “Vậy mấy người âm thầm đi tìm lão đầu kia thì sao, có tin tức gì chưa?”

Từ sau khi Nguyên An đế hố nàng một phen, nàng đã không nghĩ tới việc gọi ông là phụ hoàng nữa.

Yến Thất lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa.”

Đúng vậy, Nguyên An đế chính là kẻ điên biến thái bậc nhất, sao có thể dễ dàng tìm được ông chứ? Khi ông chọn giả chết, thì nàng đã không còn nghi ngờ gì rồi, chắc chắn ông đã tìm được nơi ẩn náu của mẫu thân nàng.

Đứng trên lập trường của một người bình thường mà nói, Bạch Trà tuyệt đối không muốn cho Nguyên An đế đạt được như ý nguyện, nhưng vấn đề hiện tại là, người như Nguyên An đế giống như cá chạch trong nước, không thể dùng tay bắt được, muốn tìm được ông không hề đơn giản.

Lúc Bạch Trà đang nghĩ tới việc có nên làm tiếp hay không thì cuối cùng Bạch Trú cũng đã trở lại.

“Muội muội!”

Bạch Trà nhìn thấy một tên dã nhân da đen chạy tới, nàng còn chưa kịp né thì tên dã nhân (người hoang dại, thô lỗ, không văn minh) đó đã bị Yến Thất chặn lại.

Bạch Trà ló đầu ra từ phía sau lưng Yến Thất: “Ngươi là ai?”

“Muội muội, huynh là ca ca của muội đây!”

Bạch Trà nhìn người này rất lâu, cảm thấy hơi quen mắt, nàng không dám chắc, lên tiếng hỏi: “Ca ca?”

“Là huynh đây!” Bạch Trú muốn nhào qua phía nàng, kết quả lại bị Yến Thất chặn lại ở giữa, y bất mãn nói: “Yến đại nhân, ngươi cứ cản ta làm gì?”

Yến Thất: “Trên người Điện hạ quá bẩn.”

Bạch Trú nhìn lại người mình, ngượng ngùng lùi về phía sau, nhưng y vẫn không kìm nổi sự kích động của bản thân: “Muội muội, lần này xuất cung, chắc chắn muội không biết được huynh đã gặp được ai đâu, vốn dĩ huynh còn đang định nói với bà về muội muội đó, nhưng mà chưa gì đã bị phụ hoàng ném ra rồi!”

Chính là ý thật sự của từ “ném”, bằng không thì khắp người y cũng không dơ dáy như này.

Bạch Trà đi ra từ sau lưng Yến Thất, nàng cũng mang theo vẻ mặt vô cùng kích động: “Ca ca, huynh trở về thì tốt quá rồi!”

Bạch Trú vui mừng nghĩ, đúng là muội muội ruột của mình, không giống như người phụ hoàng lạnh nhạt, vô tình kia.

Vì thế sang ngày hôm sau, đại thần trong triều đột nhiên phát hiện bệ hạ đang ngồi trên ngai vàng hình như bị đen đi.

Rất rất nhiều ngày sau đó, Bạch Trà đang ở vùng sông nước Giang Nam nhận được một bức thư gửi từ trong cung.

[Muội muội, huynh bị bức hôn! Cháu gái Thái phó cứ bám theo huynh, nói phải gả cho huynh, nàng ta nói đã nhất kiến chung tình với huynh, chuyện này rốt cuộc là thế nào?]

Bạch Trà ngồi trên thuyền hoa, mặt không đỏ tim không đập, tiếp tục xem thư.

[Nàng ta còn nói dù huynh có bị đen đi thì cũng rất đẹp trai, được rồi, huynh thừa nhận là ánh mắt nàng ta không tồi, nhưng huynh không muốn thành thân.]

Y thân là hoàng đế, có thể không thành thân ư?

[Cuối cùng, gần đây trong cung còn có lời đồn đãi, nói huynh dây dưa không rõ với hoạn quan, muội muội, muội nói cho huynh biết rốt cuộc chuyện là sao?]

Bạch Trà ngước mắt lên, nhìn người bên cạnh đang lột hạt sen cho mình.

Cảm nhận được ánh mắt nàng, chàng cũng nhìn qua, cười nhạt nói: “Sao vậy?”

Bạch Trà ăn một hạt sen, khóe môi cong lên: “Không có gì.”

Sau đó nàng cầm lấy cây bút, viết mấy chữ trên thư hồi âm.

[Ca ca, muội không biết gì hết.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net