Chương 64: Trên Đời Mạnh Nhất Là Kẻ Mắc Bệnh Thần Kinh 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Trà có thể cảm nhận rõ Lận Đường không có hảo cảm với những người đó. Theo suy đoán của nàng, đối với một người mang đến vận rủi như Lận Đường, có lẽ y cũng chẳng nhận được bất cứ một ánh mắt thân thiện nào từ người khác.

Trong màn đêm đen tối mịt, ánh sáng từ đom đóm cũng được, ánh sáng của sao trời cũng thế, nàng không thể bắt gặp bất cứ tia sáng nào trong đôi đồng tử của y.

Chẳng biết có phải vì xuất phát từ tình mẹ bao la hay không, trước khi nghĩ kỹ, nàng đã nói ra tiếng lòng: "Ta sẽ dẫn huynh trở về sư môn, ta nhất định sẽ tìm được cao nhân giúp huynh hóa giải thể chất đặc thù này."

Lận Đường dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng.

Nàng cười: "Không thử thì làm sao biết được có thành công hay không?"

Qua hồi lâu, y cuối cùng cũng gật đầu.

Tiểu cô nương đang núp ở gian phòng bên cạnh quan sát tình hình lấy tay gãi đầu, khó hiểu tự hỏi: "Không phải dự tính ban đầu là giữ Bạch tỷ tỷ ở lại hả? Sao bây giờ lại thành ra huynh ấy đi theo Bạch tỷ tỷ rồi?"

Bạch Trà thuộc dạng người theo trường phái hành động, ngay ngày hôm sau nàng đã thu dọn đầy đủ hành trang rồi dẫn theo Lận Đường đến đứng trước cổng thôn, nàng quay sang nhìn Thương Thương: "Muội thật sự không muốn đi cùng chúng ta sao?"

Thương Thương lắc đầu như trống bỏi, tiểu cô nương nhìn về phía Lận Đường đang ngồi xổm trên đất nhàm chán đan vòng hoa, thầm nghĩ tên này đúng là kẻ vô lương tâm, tốt xấu gì cũng làm huynh muội biết bao nhiêu năm, thế mà nay ly biệt lại chẳng thấy vẻ quyến luyến gì trên mặt, thế nên Thương Thương không kìm được nói thêm vài lời: “Ca ca không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cuộc sống về sau ắt cần Bạch tỷ tỷ hao tâm tốn sức hơn nhiều."

"Yên tâm đi, tỷ sẽ chăm sóc huynh ấy thật tốt."

Thương Thương không biết vì sao bản thân sẽ tin tưởng vào lời hứa của Bạch Trà, có lẽ là vì ngay cả khi biết rõ tình trạng của Lận Đường, Bạch Trà vẫn luôn vươn tay giúp đỡ không chút do dự. Nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện người đầu tiên ngỏ ý muốn dẫn Lận Đường rời khỏi nơi này.

Thương Thương lấy ra một quyển sách: "Bạch tỷ tỷ, quyển sách này muội tặng cho tỷ."

Quyển sách nàng nhận được có tên là “Hòm Biên”, phần ký tên trên sách chỉ có duy nhất một chữ "Vô", nàng cảm thấy quyển sách này nên được đặt tên là "Bịa đặt" mới đúng.

Thương Thương nói lời cuối cùng với họ: "Bạch tỷ tỷ, chúc hai người thuận buồm xuôi gió."

“Ừm.” Bạch Trà cười nói: "Thương Thương, có duyên gặp lại."

Tâm tình Thương Thương hơi trùng xuống: "Hi vọng khi gặp lại tỷ sẽ không quên muội."

"Không đâu." Bạch Trà đi được một bước rồi lại quay đầu, mắt nàng cong thành hình bán nguyệt, khóe môi khẽ cong lên: "Cánh của muội đẹp như thế, sao tỷ có thể quên được chứ."

Thương Thương ngẩn ngơ tại chỗ.

Ngay cả Lận Đường đang vô cùng chuyên tâm ngồi xổm trên đất đan vòng hoa, động tác trên tay cũng thoáng khựng lại.

Bạch Trà gọi một tiếng: "Lận Đường, chúng ta đi thôi."

Lận Đường ngẩng đầu, nhìn nét tươi cười trên mặt nàng, y khẽ đáp lại một tiếng "ừm". Sau đó y đứng dậy, cầm vòng hoa vừa đan được lẽo đẽo theo sau Bạch Trà.

Ngay khi Lận Đường vừa rời đi, đại thẩm ngồi bên dòng nước giặt quần áo, những người nông dân đang bận rộn cày cuốc trên đồng ruộng, kể cả đại phu đang kiểm kê thảo dược tại tiệm thuốc… Tất cả đều lập tức dừng tất cả hoạt động, giữ nguyên động tác, hệt như một bức tranh.

Thôn trang trong phút chốc bị bao phủ bởi tử khí dày đặc, hơi thở của sự sống hoàn toàn biến mất.

Thương Thương nghĩ cả trăm lần cũng không ra, cuối cùng là từ khi nào Bạch Trà đã nhìn ra chân thân thật sự của nàng ấy? Nếu Bạch Trà thật sự đã nhìn ra được chân thân của nàng ấy, có phải điều này đã nói lên rằng, thật ra gần đây tỷ ấy luôn đi lang thang quanh thôn là vì đã phát hiện toàn bộ người trong thôn đều là con rối?

***

May mắn thay, cả một quãng đường rời khỏi thôn trang không hề bắt gặp con yêu thú nào cả, bọn họ bình an đi tới khu rừng bên cạnh, lần theo con đường cũ, khoảng trời to lớn lập tức mở ra trước mắt họ.

Quang cảnh ngoài thôn trang không khiến cho Lận Đường kinh ngạc là bao, y lúc thì nhìn xuống vòng hoa trên tay, lúc thì nhìn sang bóng lưng Bạch Trà. Y nghĩ ngợi chốc lát, rồi định ném vòng hoa đi.

Một bàn tay bỗng duỗi tới: “Cho ta đi."

Ánh sáng trong đôi mắt Lận Đường thoáng ngưng lại, y nhìn thẳng vào nàng.

Bạch Trà hỏi: "Vòng hoa xinh đẹp như vậy, ném đi không phải đáng tiếc lắm hay sao?"

Y do dự một lúc, rồi từ từ đặt vòng hoa lên bàn tay Bạch Trà.

Nửa cuối:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net