Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước ra khỏi phòng cô bị Tiêu Dạ tập kích ngay tại cửa vệ sinh. Muốn quay lại vào trong nhưng anh nhanh tay trước cô một bước kéo cô dựa vào mình. Bạc Hạ Cửu muốn vùng vẫy lại thấy anh ôm chặt.

"Trốn gì vậy chứ?" Tiêu Dạ cúi xuống nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mắt. Bàn tay mát lạnh chạm vào làn da nóng ấm áp của cô, tiếp xúc thân mật thế này không hiểu lầm thì cũng là chuyện lạ "Tôi không trốn" "Cậu đang trốn!"

Khẳng định như vậy cô còn lời nào để chối bỏ, đành im lặng. Tiêu Dạ thấy cô vậy càng giận hơn. Kéo tay cô đi một vòng lên căn phòng đã đặt sẵn.

"Khoan đã, ba mẹ còn ở kia. Tiêu Dạ, từ từ đã" trả lời cô chỉ là tiếng cửa đóng mạnh, giây tiếp theo là một nụ hôn tới tấp. Đẩy không được đánh không xong cô liền thuận theo anh.

Lưỡi anh khuấy đảo hết bên trong, hôn đến cuồng nhiệt. Sự kích động của anh làm Bạc Hạ Cửu trống đỡ không nổi muốn tuột xuống. Tiêu Dạ liền bế cô lên để cô dựa vào tường rồi tiếp tục hôn. Miệng hơi chát, anh ngừng lại ngẩng đầu lên thấy cô đang khóc. Tiêu Dạ lau nước mắt "Sao lại khóc?" cô thật cũng không hề biết mình khóc chỉ đành ôm lấy cổ Tiêu Dạ ngước lên nhìn anh.

"Không được khóc" anh nhẹ nhàng liếm lấy nước mắt trên khóe mắt cô rồi hôn xuống. Một nụ hôn mặn chát dần biến thành ngọt ngào. Tay kia của anh cũng bắt đầu kéo khóa chiếc váy sau lưng của Bạc Hạ Cửu. Đưa bàn tay to lớn chạm vào lưng cô.

Bạc Hạ Cửu rùng mình muốn ngăn lại nhưng cũng chỉ ú ớ nói không ra được thành câu. Bàn tay Tiêu Dạ đã chạm tới bầu ngực tròn trịa của cô mà nắn bóp. Nụ hôn của anh cũng bắt đầu rơi xuống cần cổ trắng nõn nà mà cắn mút.

"Dừng lại đã.... Tiêu Dạ"

Nam thần cao lãnh ơi, làm ơn lấy lại sự lãnh đạm cho tôi. Dục vọng lớn như vậy thật không chịu nổi mà.

Tiêu Dạ vẫn chẳng có phản ứng gì, chiếc váy vướng víu cũng bị anh kéo tới ngang eo. Bàn tay kia nắn bóp, nhào nặn ngực của cô đến in một vệt ngón tay "Ư.." chưa kịp kêu dừng cô liền khẽ rên lên một tiếng bé nhưng đủ để anh nghe được. Ngực một bên bị nắn một bên bị anh hôn nhũ hoa đến sưng đỏ "Không.... Tiêu,a"

Tiêu Dạ khẽ liếm lấy nhũ hoa khiến cả người Bạc Hạ Cửu cong lên. Cô ra sức đập vào người anh, nhưng anh lại chẳng có dấu hiệu muốn dừng lại ở đây. Cô đưa tay kéo cổ anh lại rồi cắn. Dù biết anh sẽ đau nhưng đây là cách cuối cùng của cô.

Đến khi nhả ra vết răng hằn trên da thịt của anh rõ nét rồi. Bạc Hạ Cửu hơi hoảng sợ, đưa mắt lên ngước nhìn anh chỉ thấy ánh mắt anh thoáng lạnh một chút. Giật thót lên cô vội vàng cúi xuống né tránh.

Được giây trước giây sau cơ thể bị lật lại, khuôn mặt áp vào bức tường lạnh lẽo. Sau lưng lại nhột nhột, môi anh chạm vào phần lưng nhỏ bé của cô mà từng chút đánh dấu. Những dấu hôn đã phủ kín lưng cô, đỏ chót cực kì gai mắt.

Tiêu Dạ khẽ liếm lấy nhũ hoa khiến cả người Bạc Hạ Cửu cong lên. Cô ra sức đập vào người anh, nhưng anh lại chẳng có dấu hiệu muốn dừng lại ở đây. Cô đưa tay kéo cổ anh lại rồi cắn. Dù biết anh sẽ đau nhưng đây là cách cuối cùng của cô.

Đến khi nhả ra vết răng hằn trên da thịt của anh rõ nét rồi. Bạc Hạ Cửu hơi hoảng sợ, đưa mắt lên ngước nhìn anh chỉ thấy ánh mắt anh thoáng lạnh một chút. Giật thót lên cô vội vàng cúi xuống né tránh.

Được giây trước giây sau cơ thể bị lật lại, khuôn mặt áp vào bức tường lạnh lẽo. Sau lưng lại nhột nhột, môi anh chạm vào phần lưng nhỏ bé của cô mà từng chút đánh dấu. Những dấu hôn đã phủ kín lưng cô, đỏ chót cực kì gai mắt.

Tiêu Dạ vòng tay qua eo sửa sang lại chiếc váy cho cô rồi kéo chiếc khóa lên. Nhưng dấu hôn phía lưng và cổ vẫn còn, Tiêu Dạ đem chiếc áo vest khoác lên vai cô hơi ấm của anh vẫn còn giữ lại trên chiếc áo đủ để sưởi ấm người cô đã sớm lạnh vì dựa vào tường.

Hai người đi tới phòng tiệc mang theo sự thu hút hiếu kì của khách. Dù sao trong phòng cũng có cả minh tinh và các doanh nhân.

"Hai đứa trẻ này, đi lâu vậy sao?" Thuần Khương cười che miệng như phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm. Khả Ái bên cạnh cũng rúc rích cười.

" Mẹ, người lại muốn làm gì" Bạc Hạ Cửu đa nghi chuyện này 9/10 cũng có Sở Mộc Vi và Tôn Thắng nhúng tay vào "Cửu Cửu cậu không qua mắt được người lớn đâu đấy nhé" Sở Mộc Vi cũng gắng nhịn cười mà nói ra.

"Ơ Cửu, cổ con sao thế kia? Vết răng lớn như vậy" Thuần Khương chỉ tay vào vết răng lộ rõ trên cái cổ trắng ngần cô, một vết đỏ chót in rõ "Chó cắn ạ" Bạc Hạ Cửu mỉm cười nhìn mẹ nói ra một câu khiến anh bên cạnh nhíu mày, bàn tay siết chặt lấy tay cô hơn.

Tuy rất đau nhưng cô vẫn mỉm cười lịch sự không dám nhiều lời "Cả cổ Tiêu thiếu cũng có một vết này" Tôn Thắng giả vờ ngạc nhiên nhưng trong bụng sớm đã cười như điên.

Cô đá mắt sang hai người đầu sỏ cảnh cáo, trên đầu đã có tiếng trả lời "Mèo cào" có con mèo nào cào in những vệt như hàm răng người không? Tiêu thiếu thật biết nói đùa.

Ngày tiếp theo đi học, lần này cả trường lại rơi vào những buổi ôn thi không có thể đi chơi được nữa, ai cũng muốn nhanh chóng xong kì thi này.

Bạc Hạ Cửu cũng mệt rã rời đã vậy cô còn bị gọi tới phòng giáo vụ nói về thành tích môn vật lí. Lững thững về lớp cô chỉ muốn mau chóng nghỉ ngơi thôi, môn vật lí gì đó mau kệ xác đi.

"Thành tích vật lí của mọi người sao lại tuột dốc không phanh vậy? Lập nhóm để ôn tập cùng nhau các em nghĩ thế nào?" Phòng học đã bắt đầu ồn ào, ai cũng đồng ý vì một mục đích chung nhóm với Tiêu Dạ. Vừa được ngắm trai thành tích lại đi lên ai chả không muốn.

"Cô ơi, em mang tập kiểm tra của các bạn tới nộp" mọi nữ sinh đang nhốn nháo vừa thấy người bước vào cửa lại mơ mộng hét lên "Là Nam Thần Phong kìa" "Được gặp hai nam nhất soái khí nhất trường trong một ngày, một giờ, một lớp thật là hạnh phúc" đúng là fans cuồng.

"A được rồi cảm ơn em" giáo viên môn vật lí vừa ngẫm được điều gì đó bèn nói "Lớp này vừa chuyển đi một bạn đúng không? Nếu vậy sẽ không đủ để chia, tiện có Nam Thần Phong ở đây thì bốc thăm cùng các em. Dù sao cũng nên đoàn kết, Nam Thần Phong em thấy sao?" Nam Thần Phong mỉm cười như đã có ý định "Cô nói vậy em sẽ không từ chối"

Dĩnh Như bốc được một số nào đó xong hét toáng lên "Trời ơi" mặt ánh lên vẻ rạng rỡ vô cùng, đủ hiểu cô ấy bốc được trúng con số với ai. Quả nhiên là Tiêu Dạ thật, Dĩnh Như nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cô bạn thân. Tới lượt cô lên bốc, là con số 9, con số đúng tên cô.

"Cặp số 9 đâu?" cô giáo giơ ra con số 9 của cô "Đây!" Nam Thần Phong giơ tay lên. Có vẻ cô là người may mắn nhỉ, nhưng kèm theo đó sẽ là những ngày dài dài bị "dí" từ hội fan cuồng Nam Thần Phong.

Tiêu Dạ muốn đứng lên đổi số nhưng quy định là không thể. Anh không thể làm được gì hơn.

Người bên cạnh thấp tha thấp thỏm không yên Tôn Thắng phì cười một tiếng liền thấy mọi người nhìn mà xấu hổ xin lỗi. Nhưng lần đầu thấy Tiêu thiếu như này quả đúng là không phải phong cách của Tiêu Dạ. Mất ngay cả cái lãnh đạm thường ngày, điều đó làm cậu lại ôm lấy bụng cười không thành tiếng.

Tắm rửa xong xuôi, cô mặc trên người chiếc váy lụa hai dây màu trà rất đẹp. Ngắm nhìn mình trong gương cũng là một sự thỏa mãn của Bạc Hạ Cửu, thân thể này không phải của cô vậy nên ngắm nhìn sự xinh đẹp trong độ tuổi trưởng thành của thân thể này rất làm cô vui vẻ. Bạc Hạ Cửu "gốc" thật sự rất đẹp, làn da cũng được chăm sóc kĩ lưỡng, tay chân thon dài nhỏ nhắn. Nhưng nhìn kĩ lại có thấy những dấu vết hồng hào còn lại trên da. Đặc biệt là vùng lưng, mờ mờ dấu hôn. Trên cổ chẳng hiểu sao vẫn chưa tan hết vết răng, tuy có mờ đi chút ít nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Điện thoại bên ngoài bỗng vang lên, Bạc Hạ Cửu ra khỏi nhà tắm vội vàng bắt máy "Alo" "Alo, Hạ Cửu, Tiêu thiếu nãy có uống chút rượu sau lại bị mấy người kia chuốc say. Nhà cậu ngay gần đây cho tôi gửi nhờ Tiêu thiếu được không? Dù sao mai cũng thứ 7, làm ơn đó" đầu bên kia Tôn Thắng liên tục cầu xin.

Cô nhức đầu đành phải đồng ý nhưng để Tiêu Dạ qua đêm thực sự là một trải nghiệm đáng sợ. Lỡ anh uống say rồi làm càn cô cũng bất lực không thể làm được gì, khi say con người có thể khỏe gấp 3 lần người bình thường.

Xuống dưới đại sảnh đã thấy Tôn Thắng đứng đó, tay khoác lấy vai của Tiêu Dạ. Bàn giao Tiêu Dạ cho Bạc Hạ Cửu xong, Tôn Thắng từ đằng sau chụp một tấm hình gửi cho Sở Mộc Vi, rồi cười cười chờ cô nàng khen mình.

Tiêu Dạ khi say cũng thật ngoan ngoãn, hai tay ôm cổ cô từ đằng sau. Trọng lực gần như dựa hết vào cô, để cô đằng trước ra sức kéo vào để anh ngồi gọn trên sofa. Trong quá trình vật anh xuống ghế lại quên mất tay anh ôm cổ mà cả cơ thể cô cũng ngã xuống theo "Tiêu Dạ thả tôi ra đã nào"

Tiêu Dạ nghe lời liền thả ra, cô cởi chiếc áo len mỏng nhẹ treo lên móc, vì chạy vội mà vớ nhầm cái áo này khiến cô cả người đều rét run cầm cập. Xong quay qua anh, một thân ấm áp chiếc áo khoác dầy dặn cùng chiếc áo len trắng cổ lọ "Tiêu Dạ, có nóng không" Tiêu Dạ ngước đôi mắt khẽ mở hờ hờ nhìn cô "Rất nóng"

"Lại đây tôi cởi áo khoác cho" Tiêu Dạ đứng dậy bước tới để Bạc Hạ Cửu cởi chiếc áo khoác dạ dài xuống treo lên cái móc "Có lạnh không" lần này anh hỏi ngược lại cô "Có chút" chẳng nhiều lời Tiêu Dạ ôm cô, cả cơ thể bị nhấc bổng lên. Dù sao chiều cao cô cũng không bằng anh, trừ cái lúc mang thêm đôi giày tầm bảy phân thì may ra cũng gần bằng, chân lơ lửng giữa không trung thật trống rỗng.

"Này, cậu đã ăn gì chưa" Bạc Hạ Cửu muốn nhanh chóng đổi chủ đề "Chưa, ăn em được không?" đây là dấu hiệu mê sảng khi say đây mà. Y hệt ông ba của cô, hồi bé cô cũng từng thấy ba mê sảng nói câu này với mẹ "Tiêu Dạ, ôm vậy có chút nóng rồi" anh rất nghe lời liền buông cô ra.

Bạc Hạ Cửu kéo cậu vào phòng ngủ cho khách, rồi sấp khăn mặt lau cho anh, tay kia đưa cho chiếc bàn chải dùng một lần kêu anh đánh răng. Cô bước tới chiếc tủ đựng quần áo cùng chăn ga ở trong phòng cho khách lấy ra một bồ đồ ngủ dành cho nam màu xanh đen. Cái này là chuẩn bị cho bố, nếu bố mẹ tìm ra nơi cô ở và đến đây qua đêm. Nhưng mãi chẳng thấy nên cô vẫn thường đem ra giặt, phơi rồi gấp gọn để trong tủ.

"Tiêu Dạ, quần áo tôi để ở giường đó nhé" Bạc Hạ Cửu mở cửa bước tới phòng bếp tính pha nước cam để giải rượu cho Tiêu Dạ nhưng cả người bị ôm chặt, sau gáy lại rất nhột "Tiêu Dạ, uống nước cam giải rượu nhé" "Ừm" anh vẫn dụi má vào cần cổ cô. Tóc anh cũng ma sát theo làm cô nhột mà cười lên "Dạ, đừng cọ nữa....buồn lắm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net