Chương 59: Tổ tiên vui sướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mặt đẹp lại căng lên đến đỏ bừng, ngón tay càng duỗi thẳng, giọng còn chứa nước mắt lên án nói: "Ngươi nếu lúc trước đã quyết định bỏ đi, tại sao hiện giờ lại quay trở lại quấy rầy cuộc sống êm đẹp của chúng ta chứ! Tang Viễn Viễn ta hận ngươi!"

Nếu nói chỉ số thông minh của U Doanh Nguyệt giống như đèn sắp hết pin, lúc mờ lúc tỏ, thì Mộng Vô Ưu này chỉ có thể nói bản thân sinh ra tự nhiên không được kèm theo thứ gọi là chỉ số thông minh. Bản thân trải qua trận ám sát ở Thiên Đô, nàng ta lại vẫn chưa nhận ra rằng nghĩa phụ của mình chính là Hoàng Phủ Tuấn nổi danh khắp nơi, còn đôi nam nữ thích khách chính là U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn.

Quả nhiên chuẩn nữ chủ cẩu huyết văn cổ đại nha......

Chỉ số thông minh của người bình thường rất khó có thể hiểu được suy nghĩ của nàng ta.

Hôm nay cũng thật đúng là biểu hiện ra có bao nhiêu thiểu năng trí tuệ!

Tang Viễn Viễn không nói chuyện tiếp mà hướng Mộng Vô Ưu, ném ra một gốc cây hoa ăn thịt người.

Ai cũng chưa kịp phản ứng đã xảy ra sự tình gì, chỉ nghe ' hô ' một tiếng, một đóa hoa lớn đỏ tươi đang chúi đầu chụp xuống, đem toàn bộ Mộng Vô Ưu nuốt vào bụng cây.

Tiếng thét chói tai của Mộng Vô Ưu chỉ mới phát ra một nửa thì chỉ còn tiếng nước ' lộc cộc ' .

"Thật là ám khí lợi hại!" Không biết là ai kinh hô một tiếng, còn chậm rãi vỗ lên lên mặt hai cái.

Tang Viễn Viễn lạnh mắt nhìn Mộng Vô Ưu giãy giụa trong cây hoa ăn thịt người.

Từ trước đến nay, khi "bàn tay vàng" của Mộng Vô Ưu xuất hiện, ít nhất cũng hợp logic cơ bản, không đến nỗi đột nhiên xuất hiện kẻ địch từ trên trời rơi xuống thay trời hành đạo tiêu diệt nàng.

Chỗ này người có thể cứu Mộng Vô Ưu rất nhiều, cho nên Tang Viễn Viễn cũng không lo lắng bị đồ vật kỳ quái gì phản phệ.

Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu là tính mạng tương liên, vô luận nàng ta có náo loạn đến thế nào, có vất mặt mũi hắn ta đến chỗ nào, hắn cũng tuyệt đối không thể để nàng ta xảy ra chuyện.

Như Tang Viễn Viễn đoán trước, tổng tài bá đạo Hàn Thiếu Lăng thở dài, nhấc thân nhảy lên, phóng qua dòng suối chảy của yến hội, trong tay nổi lên linh uẩn hệ Kim màu trắng, lấy tay làm đao cứu Mộng Vô Ưu từ bên trong hoa ăn thịt người ra.

Lúc Hàn Thiếu Lăng rời đi cũng là lúc một cột khói mỏng từ bên dưới cừ chui ra tới, tiêu tán ở chỗ hắn vừa mới ngồi.

Một đợt phối hợp này, có thể nói là hoàn mỹ.

Tang Viễn Viễn lén nhìn vừa thấy đôi mày đang nhíu chặt của U Vô Mệnh đã thả lỏng ra, trong đôi mắt đen hiện lên một tia kiêu ngạo, liền biết mọi sự đã hoàn toàn làm xong, hắn đã đem mộc linh uẩn luyện hóa đưa tới bên trong cái kim bối kia.

Bên kia hắn đã làm xong việc, hiện giờ liền đến phiên nàng ra tay!

Nàng nín thở ngưng thần, đem từng cây hoa mặt bự âm thầm treo bên dưới bàn gỗ lớn, đĩa nhuỵ đồng loạt quay đầu, tề tề chỉnh chỉnh mà nhắm ngay kim bối chứa trên khay trúc của Tần Vô Song.

' Hoa mặt bự làm máy hút bụi. Hoa mặt bự làm quạt gió nha. ' nàng đắc ý thầm nghĩ.

Sau khi an bài thỏa đáng xong, Tang Viễn Viễn cầm lên một ly rượu, hướng về phía Tần Vô Song xa xa kính một cái: "Tần vương nữ thật là người được dạy dỗ tốt, bị người ta dùng đầu ngón tay chỉ vào mũi cũng có thể nhịn lại được sao. Ta thì thật sự không làm được, tính tình của ta xấu lắm."

Sắc mặt Tần Vô Song có chút trắng bệch.

Tang Viễn Viễn cười cười: "Uống một ly đi! Ngươi sẽ không cho rằng ta vì câu nói vừa rồi của ngươi là tức giận chứ? A, sao có thể như vậy được! Ngươi nói U Vô Mệnh rất tốt với ta, đây là sự thật, hắn đối xử ta thật sự rất rất tốt, ta làm sao lại tức giận chứ? Yên tâm, ta là người ân oán phân minh, rất biết đạo lý."

Mặt Tần Vô Song lại càng trắng thêm ba phần, sợ Tang Viễn Viễn một lời không hợp cũng quăng ra cái ám khí đáng sợ khi nãy vào mặt nàng ta.

Ở bên kia, Mộng Vô Ưu cả người dính đầy dung dịch hoa màu nâu nhão nhợt dơ dáy, được Hàn Thiếu Lăng ôm vào trong ngực, run lên như con chim nhỏ.

"Nàng, nàng, nàng thật quá đáng ô ô ô......"

"Câm miệng đi!" Tâm thần và thể xác Hàn Thiếu Lăng đều mệt mỏi, đem nàng ta ném cho thị vệ trong điện, "Lại để nàng bước ra khỏi Thanh Lương điện nửa bước, các ngươi ai cũng không cần trở lại."

Mộng Vô Ưu tránh không khỏi sự kềm chế của thị vệ, vừa thét chói tai vừa bị kéo đi xuống.

Hàn Thiếu Lăng một lần nữa đem mặt mình ném xuống đất, mời đám vương tộc các châu quốc dẫm đạp một hồi.

Đúng vào lúc này, một người nội thị tiến đến bẩm báo, nói là cái vị nữ tử vốn nằm trong con trai kia đã được tìm thấy rồi. Nàng ta bị Mộng Vô Ưu lừa vào một gian thiên điện, nhốt ở bên trong, giờ phút này đang khóc đến thập phần đáng thương, cầu kiến chủ quân.

Không còn gì để mất, Hàn Thiếu Lăng nâng mí mắt: "Dẫn tới đi."

Trai nữ trắng nuột mau chóng được dẫn đến.

Lúc đi vào trong điện, nàng ta đã không còn khóc sướt mướt. Cái mà nữ trai này am hiểu nhất chính là lòng người, nhất cử nhất động đều gãi đúng chỗ ngứa, đã nhu nhược lại đáng thương, quanh người lại mang theo ngọn lửa phong tình nồng đậm.

Dung nhan đó, dáng người đó, phong thái mị hoặc đó, vừa nhìn liền làm cổ họng người phát khô.

Khi tới trên điện, nàng ta phất tay áo lụa mỏng, xinh xắn đáng yêu nhìn về phía Hàn Thiếu Lăng nói lời chúc phúc, sau đó không chút nào ướt át bẩn thỉu mà lui xuống.

Đuôi lông mày Hàn Thiếu Lăng hơi nhướng lên, ánh mắt đuổi theo hình bóng mềm mại không xương của nữ trai đi rất xa.

Hắn cũng không để ý là Tần Vô Song đứng bên cạnh đã nổi lửa giận lên thành một cụm.

Tần Vô Song cứ tưởng rằng sau khi quăng kim bối ra, nên là cảnh tượng bản thân được vạn người truy phủng tranh đoạt, chưa bao giờ nghĩ được rằng Hàn Thiếu Lăng lại lãnh lãnh đạm đạm, còn các thế tử các châu quốc thì càng nhìn chằm chằm các vương nữ khác, tình cảnh này thật khác trong tưởng tượng một trời một vực.

Chẳng lẽ ai cũng không để cái kim bối quý giá này vào mắt sao!

Điều này thì thật sự là nàng ta nghĩ sai rồi. Vì ai cũng biết nàng ta bôn ba đến đây là vì Hàn Thiếu Lăng, lại ném ra một lễ vật 'nặng ký' như vậy, người khác đương nhiên sẽ không tiến lên tự vả mất mặt mình.

Đang lúc Tần Vô Song cảm thấy nản lòng thoái chí, Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên nâng ống tay áo lên rồi cho bàn tay vào trong dòng nước, chặn dòng chảy để đoá hoa hợp hoan đỏ thẫm còn lại dừng ngay trước mặt nàng.

Hắn đã không còn chút kiên nhẫn nào để chơi trò vờn qua bắt lại. Ấn định chuyện này xong còn phải bước lên phụng thiên đài cầu nguyện mới có thể hoàn chỉnh lưu trình.

Trong lòng hắn dâng lên một cơn bực bội —— đã quyết định chọn Tần Vô Song rồi thì cũng không cần cọ tới cọ lui chi cho người chế giễu!

Hắn dừng đoá hoa hợp hoan đỏ thẫm đưa đến trước mặt Tần Vô Song, đây đã không còn là ám chỉ, mà là ước hẹn rõ ràng.

Nhưng mà Vô Song lại chần chừ không cầm lên.

Hôm nay, tâm tình của nàng ta thực khó chịu, phi thường khó chịu. Trực giác nói cho nàng ta, sự tồn tại của Tang Viễn Viễn chính là một sự uy hiếp vĩnh cửu, không thể xoá nhoà với nàng ta. Hàn Thiếu Lăng được Tần Châu toàn lực tương trợ, nếu dựa theo lời nói mơ hồ của phụ vương, Hàn Thiếu Lăng sẽ là người nhất thống toàn bộ Vân cảnh. Nếu hắn ta có thể đăng lâm tuyệt đỉnh, Tang Viễn Viễn này còn không phải là vật trong bàn tay của hắn?

Nàng nhịn không được vẫn luôn ngó Tang Viễn Viễn, càng nhìn càng cảm thấy bản mình chả khác gì bụi bặm.

Huống hồ, bên cạnh Hàn Thiếu Lăng còn có nữ trai, Mộng Vô Ưu, còn một cái U Doanh Nguyệt...... Thật là có xếp hàng cũng không cần sốt ruột!

Nghĩ như vậy, tuy rằng trong lòng hoàn toàn không muốn từ bỏ Hàn Thiếu Lăng, nhưng Tần Vô Song lại nhịn không được muốn đánh cuộc một lần, có chút không muốn cầm lấy đoá hoa hắn tự mình đưa cho.

Cũng không biết là giận dỗi với ai.

Hàn Thiếu Lăng đang vắt vắt tay áo cho ráo nước, chờ đợi một lát, thấy Tần Vô Song phồng miệng lên, vẻ mặt khó chịu, trong lòng càng thêm không kiên nhẫn.

Mắt thấy dòng nước bị hắn chặn đứng đang tích nước ngày càng cao, Hàn Thiếu Lăng tức giận trong lòng, phẩy tay áo thật mạnh một cái, rút cánh tay về.

Đoá hoa hợp hoan đỏ thẫm ở trong nước bị sóng nước đột ngột xô một cái, lập tức trôi vèo lên tuốt đằng trước.

Tần Vô Song kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay vớt.

Đã không còn kịp rồi.

Trong lòng Tần Vô Song rùng mình một cái, đưa mắt nhìn về phía Hàn Thiếu Lăng, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh lùng muốn ngưng sương, ngay cả liếc mắt đều không cho nàng một chút.

Tần Vô Song bất chấp không cần làm bộ làm tịch, vội vàng đứng bật lên, đuổi tới hạ du, đem hoa hợp hoan đỏ thẫm kia cướp vào trong tay.

Lần này liền đưa tới không ít lời cười nhạo, đặc biệt là tỷ muội Bạch Châu,  đôi tỷ muội trắng nõn này cười đến ngửa tới ngửa lui.

"Vội vàng đến như vậy luôn sao!"

"Quăng ra cả kim bối làm lễ rồi mà còn sợ không ai muốn à?"

Dù sao hôm nay cũng đã có pha xấu mặt của Hàn Thiếu Lăng cùng Tần Vô Song ở phía trước, người khác có thất lễ như thế nào cũng giống như ánh sáng đom đóm so với ánh trăng, sẽ không trở thành đề tài chuyện phiếm gì.

Tần Vô Song cướp được hoa hợp hoan đỏ thẫm của Hàn Thiếu Lăng, cũng bất chấp mặt mũi vội vàng mang lên trên đầu, ngồi trở lại bên cạnh hắn.

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trong nguyên tác, khi Tần Vô Song cùng Mộng Vô Ưu ' đấu pháp ', đem cả quỷ thần ra nói đến thổi phồng một hồi, nói nàng ta gả cho Hàn Châu vương chính là phụng ý của tổ tiên. Kết quả lại bị Mộng Vô Ưu bắt lấy chỗ hổng, liên tiếp chêm vào mười tám cái dấu hiệu ' đại hung ', cuối cùng chỉ có thể hậm hực mang theo kim bối trở về Tần Châu.

Hôm nay hết thảy đã thay đổi. Bởi vì có Tang Viễn Viễn ' chính chủ ' ở đây, Hàn Thiếu Lăng căn bản không có khả năng mang cái đồ dỏm trên người, Mộng Vô Ưu chỉ có thể nghĩ biện pháp khác xâm nhập định thê yến.

Náo loạn một trận như vậy càng như sờ thẳng vào nghịch lân của Hàn Thiếu Lăng, không còn có cơ hội hắn còn để nàng ta lại.

Tang Viễn Viễn cao giọng nói: "Chúc mừng Hàn Châu vương cùng Tần vương nữ! Nghe nói kim bối của Tần Châu bao năm qua đều phụng thờ bên trong tổ miếu, thập phần có linh tính, không lẽ lần này kim bối xuất thế chính là do tổ tiên chỉ dẫn sao?"

Lời của Tang Viễn Viễn vừa nói, mọi người đều ngẩn ra.

Hàn Thiếu Lăng ngẩng đầu vừa nhìn liền thấy Tang Viễn Viễn giương khuôn mặt nhỏ tươi cười vô cùng chân thành, không khỏi trong lòng thầm nghĩ: Tang Nhi thật sự là quá hiểu lòng người, nàng muốn chuyển đề tài để giải vây cho ta chứ còn gì.

Trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp lại vừa đau.

Tần Vô Song sửng sốt, cân nhắc một lát, cảm thấy Tang Viễn Viễn không phải đang nói mát mà là chân thành chúc phúc, liền hoà hoãn sắc mặt trả lời: "Thật là như vậy!"

Lúc đó, phụ vương nàng thần thần thao thao lấy kim bối ra, nói cái gì Hàn Thiếu Lăng là người mang thiên mệnh, nhất định sẽ thành nghiệp lớn. Dứt khoát phải nhanh chóng đoạt vị trí Hàn phu nhân trước khi hắn bay lên cành cao, không tiếc trả hết thảy đại giới.

Tần Vô Song cảm thấy phụ vương mình có lẽ đầu óc không quá bình thường, nhưng nàng ta cũng vô cùng vừa lòng với Hàn Thiếu Lăng, liền chấp nhận.

Đương nhiên khi nói với bên ngoài thì khẳng định không thể nói như vậy, liền công bố là tổ tiên hiển linh, giúp Tần Vô Song tìm kiếm chân mệnh thiên tử của nàng ta.

Mượn chuyện tổ tiên quỷ thần để nói cũng tránh cho các thế lực lớn chất vấn.

Tần Vô Song đang cảm thấy thập phần mất mặt, chợt thấy Tang Viễn Viễn không so đo hiềm khích trước đây, lại tạo cho mình chút mặt mũi, liền nhanh chóng theo bậc thang bò lên, cực kỳ thân thiện trả lời: "Việc này vô cùng thần kỳ, trước đây khi ta đi ra ngoài, kim bối vẫn luôn bất an, mãi cho đến khi ta mang nó tới đây nó mới bình tĩnh lại. Các trưởng bối trong tộc đều nói, đây là tổ tiên hiển linh chỉ dẫn."

Tang Viễn Viễn ngạc nhiên nói: "Quả nhiên thần kỳ! Vậy hiện giờ ngươi cùng Hàn Châu vương đã định ra nhân duyên, thật là duyên trời tác hợp, tổ tiên ở dưới chín suối cũng là vui sướng nhắm mắt......"

Lời còn chưa dứt, bỗng thấy kim bối đang êm đẹp nằm ở trong khay trúc bỗng nhiên nhảy vèo lên cao, kêu đinh đang một chút, dừng ở trên cừ tròn giữa án bàn lớn!

Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả đều lặng ngắt như tờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net