✧ 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"HUSH HUSH HUSH BLUSH BLUSH BLUSH~~ YOU ARE NOW MY BIG FAT CRUSH!"

"Cái qu—"

"I'M SINGLE AS I CAN BE~ YOU'RE SINGLE PERFECT FOR ME! I HAVE A BUNCH OF REASONS WHY YOU SHOULD DATE ME! RE- NÀY SAO ANH LẠI TẮT ĐI CHỨ?!!?"

"Anh tưởng em ở đây để được dạy phụ đạo cơ mà, ngưng tra tấn cái giường của anh với mở nhạc ầm ĩ như thể ở nhà em thế đi!" Người lớn hơn hét lên, nhận lại là cái thở hắt ra đầy chán nản của người nhỏ hơn khi cậu phụng phịu bước xuống khỏi giường.

"Ai bảo anh lâu quá làm gì, em ngồi đợi một mình chán muốn chết!" Nghe vậy, người nọ chỉ ngao ngán thở dài đáp lại.

"Nhân tiện thì cha mẹ anh đi đâu cả rồi?" Cậu hỏi.

"Em chịu. Lúc em đến thì thấy hai người đang đóng gói hành lý và bảo em nói với anh rằng họ sẽ xuất ngoại khoảng vài tuần hay gì đó." Người nhỏ hơn nhún vai.

"Và họ không thèm nhắn gì cho anh luôn?!"

"Xì, thế anh đã thử kiểm tra điện thoại chưa?"

Soobin vội lôi điện thoại từ trong túi quần ra và kiểm tra thử, khuôn miệng nho nhỏ ngay lập tức biến thành chữ 'o' khi nhận ra những gì cậu em vừa mới nói đều là sự thật. Chỉ là cậu có thói quen thỉnh thoảng sẽ quên mất không kiểm tra tin nhắn của mình thôi mà.

"Oh... vậy thì, anh sẽ đi tắm một chút rồi chúng ta sẽ bắt đầu buổi học phụ đạo như mọi khi nhé." Cậu nói trong khi thả bừa chiếc cặp sách xuống mặt đất trước khi với lấy chiếc khăn và hướng về phía nhà tắm.

Soobin thường sẽ dạy phụ đạo cho Huening Kai vào mỗi thứ sáu hàng tuần bởi phụ huynh hai người là bạn bè thân thiết của nhau và cha mẹ Kai không hy vọng việc cứ nhìn thấy điểm số của con trai mình cứ lẹt đẹt mãi nên đã mở lời nhờ vả Soobin, vậy nên điều đó có nghĩa rằng cậu có trách nhiệm với Kai cũng như việc phải để mắt đến cậu em này ở trường như thể một người anh trai chính hiệu hay người trông trẻ gì đó, ừm kiểu kiểu vậy.






+×+






"MẸ KIẾP! TÔI ĐÃ NÓI LÀ TÔI. KHÔNG. QUAN. TÂM." Anh hét vào điện thoại với hai hàm răng nghiến chặt trước khi bực bội mà nhấn nút ngắt cuộc gọi.

Vẫn lại là một cuộc gọi khác từ cha mẹ anh tiếp tục lải nhải về việc muốn anh quay trở về đó, thế nhưng anh thừa biết cái họ quan tâm nhất chỉ là muốn anh tiếp quản cái công ty chết tiệt kia thôi.

Còn điều gì khác nữa cơ chứ?

Đã vài tháng trôi qua kể từ khi anh chính thức bước sang tuổi 18 và quyết định chuyển ra ở riêng cũng như tìm được cho mình một công việc dù cho vẫn chỉ là một học sinh trung học. Thứ cha mẹ anh quan tâm chỉ là việc anh là người thừa kế duy nhất của họ, phải, vậy nên đó là lý do tại sao họ luôn muốn anh quay về nhưng chỉ nhận lại sự chối từ không biết bao nhiêu lần của đứa con trai này.

Anh biết rằng cho đến cuối cùng rồi họ cũng sẽ cử người tới và sử dụng vũ lực để bắt ép anh quay trở về thôi, đó cũng chính xác là lý do tại sao anh lại trở nên bất cần và ngỗ nghịch đến thế, tất cả chỉ là để khiến họ cảm thấy đủ thất vọng và rồi sẽ mặc kệ để anh được tự do sống cuộc sống của chính mình.

Anh thở dài, hậm hực vò rối mái tóc mình. Đầu anh đau muốn phát điên còn tâm trạng thì tệ đến mức có thể cầm dao đâm bất cứ ai dám bén mảng lại gần ngay lúc này. Anh quyết định sẽ lướt xem một vài meme trên mạng xã hội vì ít nhất thì chúng cũng có thể giúp anh bình tĩnh lại một chút.

Ngay khi vừa mở điện thoại lên, anh đột nhiên đổi ý và quyết định sẽ nhắn tin cho Soobin. Họ đã không trò chuyện nhiều với nhau trong tuần này kể cả khi ở trường bởi người nọ cứ không ngừng tránh anh vì một vài lý do, điều đó cũng khiến người lớn hơn có chút buồn vì anh thật lòng muốn được hiểu thêm về cậu.

soobineh 🐰

kinky jerk:
nèeee
tôi chán quá :(
nói chuyện với tôi điiiii
thỏ con ơi
thỏ con à
Binnie
Soobinie
Choi Soobin
vợ ơi
chồng à

làm ơn
sksksk skskks
ok không được rồi
xin chào? :(
đã gửi

Anh rên rỉ đầy bực bội khi mãi mà không nhận được phản hồi từ người nọ. Nằm vật ra người, anh hờn dỗi đưa mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà cho đến khi bỗng khi giật bắn mình khi nghe tiếng điện thoại rung lên ở bên cạnh. Anh rất nhanh liền cầm nó lên và bấm vào dòng thông báo mà chẳng buồn nhìn xem tên người gửi đến là ai.

beombeom:
Tae, em rảnh không?
anh chán quá đi

yjunnie:
wtf còn tưởng là Soobin cơ
với cả anh không phải Tae đâu

beombeom:
oops
em tưởng anh là Taehyun
xin lỗi nha hyung
đã xem

"Mẹ nó chứ!" Anh thở hắt ra một hơi và thả phịch người xuống giường.

Dù cho bản thân cũng chẳng hiểu lý do tại sao thế nhưng một phần nào đó trong anh đã sớm nảy sinh cảm giác gắn bó với người con trai nọ từ khi nào, gần như mọi lúc anh đều khao khát muốn được nói chuyện cùng cậu. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, anh trầm ngâm suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, làm cách nào để có thể thu hút được sự chú ý của người kia bây giờ nhỉ?

Bỗng một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu, anh ngay lập tức bật người ngồi dậy, nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

Có cách rồi! Chắc chắn sẽ thành công cho xem, mình đúng là thiên tài mà~~






+×+





"Này! Cái qu— Thả tôi ra!!" Cậu hét lên.

Soobin ra sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cái nắm tay chặt cứng của người nọ. Vừa rồi cậu vẫn còn đang đứng trước tủ khóa của mình để chuẩn bị sách vở, bỗng đột nhiên bị Yeonjun từ đâu hùng hùng hổ hổ bước tới, không nói một lời, trực tiếp túm lấy cổ tay và bắt đầu kéo cậu đi.

"Dừng lại đi! Tôi sẽ trễ giờ học mất!"

"Đó là điều tôi muốn mà."

"Gì cơ?? Chuông reo từ 5 phút trước rồi đấy! Chúng ta trễ rồi!" Cậu tiếp tục cãi lý.

Người lớn hơn chẳng buồn đáp lại, vẫn kéo Soobin đi dọc hành lang mặc cho sự phản đối của cậu, cho đến khi Yeonjun bỗng dừng bước và bất ngờ ghì chặt người nhỏ hơn vào tường.

"A-anh đang làm gì thế?!"

Yeonjun chỉ nhếch mép cười và từ từ áp sát khuôn mặt mình lại với Soobin, ngày càng thu hẹp khoảng cách giữa họ. Soobin bắt đầu trở nên căng thẳng khi anh chỉ cách môi mình vài cen. Cậu bối rối cắn môi dưới, không biết nên làm gì. Tâm trí cậu dường như cũng đã rời bỏ chủ của nó mà đi đâu mất tiêu rồi.

Hơi thở nóng ấm của Yeonjun phả lên khuôn mặt nhạy cảm của người nhỏ hơn, anh ngày càng áp sát lại gần hơn nữa cho đến khi cánh môi của họ gần như chạm vào nhau. Thật (không) may mắn làm sao, khoảnh khắc 'lãng mạn' của cả hai bỗng bị gián đoạn bởi một giáo viên tình cờ đi ngang qua.

"Dám ngang nhiên tán tỉnh nhau ngay tại hành lang sao? Bọn trẻ thời nay bị sao vậy chứ! Cũng đã đến giờ vào lớp rồi đấy."

Cậu trai cao hơn ngay lập tức hoảng hốt đẩy người kia ra.

"B-Bọn em không có! Là anh ta-"

"Đủ rồi. Soobin, tôi thật sự rất thất vọng về em, tôi vẫn luôn coi em một trong những học sinh ưa thích nhất vậy mà.  Tôi nghe nói tuần trước hai em cũng đã bị phạt rồi đúng không? Giờ thì chúc mừng nhé, em và cả em nữa, Choi Yeonjun, mau vào phòng chịu phạt ngay cho tôi!"

"N-Nhưng thưa thầy Kim-"

Người giáo viên họ Kim chỉ thất vọng lắc đầu, rút ra hai tờ biên bản xử phạt và đưa cho hai cậu nhóc trước khi rời đi. Soobin nắm chặt lấy tờ giấy trong tay, ấm ức cắn môi trước khi quay sang phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Yeonjun.

"Cái quái gì vậy hả?! Đây đều là lỗi của anh đấy! Tôi ghét anh!"

Dứt lời, Soobin gắt gỏng bỏ đi trước để lại Yeonjun có chút cảm thấy tội lỗi nhưng anh vẫn rất vui vì cuối cùng cũng đã có thể khiến người nọ nói chuyện cùng mình, thêm nữa thành thật thì khi cậu giận dữ trông cũng đáng yêu đấy chứ. Trên hết thì, suýt chút nữa họ đã hôn nhau rồi vậy nên tất cả điều này đều là xứng đáng.

Anh nhận thấy cơ thể mình sao mà lạ quá, trong lòng như thể có hàng ngàn hàng vạn con bướm đang tung tăng ăn mừng, cả cái cảm giác trái tim đập từng nhịp rộn rã khi anh ghé sát gần vào đôi môi của người nọ nữa. Thật kỳ lạ, vì lý do nào đó mà nó lại không tệ chút nào?

Vậy ra đây chính là cảm giác crush một ai đó sao?

+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net