✧ 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm nô lệ tình dục của tôi đi."

"..."

Soobin trừng mắt nhìn người nọ với vẻ không thể tin nổi khi anh cũng đưa mắt nhìn lại với nụ cười toe toét.

"Cái quái gì chứ? Anh nghiêm túc đấy à?"

Một thoáng im lặng giữa cả hai rất nhanh bị phá vỡ bởi tiếng phì cười của Yeonjun vang vọng khắp cả lớp học.

"TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI! HHAAHAHAH TÔI CHỈ ĐÙA THÔI!" Anh cười sặc sụa.

Nghe vậy miệng Soobin chỉ có thể há hốc. Tất nhiên đó chỉ là một trò đùa rồi... làm sao cậu có thể nhanh chóng tin tưởng Yeonjun như vậy chứ? Hai má Soobin bắt đầu nóng lên vì xấu hổ. Chết tiệt.

"Tôi... tôi không thể ngờ được... rằng cậu lại thật sự tin tôi đấy!" ....

"Mẹ ki— Tôi ghét anh..!"

Nói rồi cậu rất nhanh lao thẳng ra khỏi lớp học, bước chân đầy giận dữ với chiếc balo đeo vội một bên vai trong khi Yeonjun cuối cùng cũng đã dừng cười, hét với theo người nhỏ hơn mau quay lại trước khi cũng với lấy chiếc balo của mình và chạy đuổi theo cậu.





+×+






"Có vẻ như trời sắp mưa rồi..."

Cậu ngước lên nhìn bầu trời hoàng hôn từng là một màu cam tuyệt đẹp giờ đã nhanh chóng được phủ một màu đen u ám khi những hạt mưa chầm chậm rơi xuống. Cả hai người họ đang đứng dưới mái hiên nho nhỏ của trạm chờ xe bus, thậm chí còn chẳng buồn ngồi xuống sau khi đã chạy hùng hục đuổi theo chiếc xe bus vừa rời đi nhưng vẫn không thể bắt kịp nó.

"Đây đều là lỗi của anh... BÁO HẠI TÔI LỠ MẤT CHUYẾN XE BUS VÀ GIỜ THÌ CÒN MƯA NỮA! Chẳng có ai sẽ đến đón tôi cả..." Cậu hờn dỗi trách.

"May mắn cho chúng ta là tôi đã mua một chiếc ô và căn hộ của tôi cũng ở khá gần nữa nên tôi thường sẽ đi bộ đến trường."

"Tôi chẳng thà ở lại đây và chờ chuyến xe khác hoặc đi bộ về nhà sau khi mưa tạnh còn hơn."

"Aw thôi nào... Cậu không nghĩ sẽ rất lãng mạn nếu chúng ta cùng đi bộ về nhà dưới chung một tán ô sao? Giống như trong mấy bộ phim truyền hình ấy!" Anh nhướng mày tán tỉnh.

"Ew... không nhé, xin cảm ơn."

Yeonjun phụng phịu trề môi. Làm bộ làm tịch hả? Anh ngẫm nghĩ, cái bĩu môi lúc này đã được thay thế bằng một nụ cười rạng rỡ.

"Còn nhớ cái thỏa thuận vừa rồi của chúng ta chứ?"

"Không! Tôi không muốn làm nô lệ tình dục của anh! Đây không phải là—"

"Không không không! Tôi đã nói cái đó là đùa thôi mà! Thỏa thuận này hoàn toàn hợp pháp và không phải thứ gì xấu xa gì hết á."

"Vẫn cứ là không thì tốt hơn."

"Tốt thôi. Vậy thì tôi nghĩ có lẽ bạn học ưu tú nào đó sẽ phải chịu phạt thêm nhiều lần lắm—"

"OKAY SAO CŨNG ĐƯỢC!"

"Oh? Đó là gì vậy nhỉ? Tôi không nghe được cậu mới nói gì?" Anh kề lòng bàn tay lên phía sau tai phải, tỏ ra như thể bản thân chưa nghe rõ.

"Tôi nói là... OKAY SAO CŨNG ĐƯỢC, VẬY ĐẤY, CỨ NÓI XEM ĐÓ LÀ GÌ NÀO!" Cậu hét lên với hai hàm răng nghiến chặt. Yeonjun nở nụ cười chiến thắng và hắng giọng một cách cường điệu trước khi trịnh trọng lên tiếng.

"Choi Soobin..."

"..."

"Liệu cậu—"

"Khoan khoan khoan! Từ đã! Tôi vẫn còn quá trẻ để kết hôn mà!" Soobin hốt hoảng. Người lớn hơn đưa ánh mắt không thể tin nổi về phía cậu trước khi bùng nổ một trận cười khác.

"Có cái gì buồn cười cơ chứ?? Tôi vẫn còn chưa đủ tuổi đâu đấy!" Cậu nhăn mặt đầy hoang mang.

"Cậu có thể đừng chen ngang và để tôi nói cho xong đã được không?"

Nghe vậy, Soobin rất nhanh trở về trạng thái bình thường, ngậm miệng lại và chờ đợi người lớn hơn tiếp tục. "Liệu cậu— à khoan đã không được..." Anh dừng lại một chút trong khi Soobin vẫn đang chờ đợi trong sự đề phòng.

"Can I be your boyfriend... can I~~?"

"Cái— anh đang nghiêm túc đấy à..?!"

"Tôi tưởng là cậu thích EXO?" Anh bĩu môi.

"Phải, nhưng tôi sẽ không làm bạn trai của anh đâu! Tôi thậm chí còn chẳng quen biết gì anh cơ mà!"

"Chưa thôi... Vậy chúng ta có thể tìm hiểu nhau, thế nào?"

"Sao cũng được. Không."

"Đi mà~~? Chỉ một tháng thôi?" Anh nài nỉ.

Soobin rất muốn từ chối nhưng cậu thực sự chẳng còn lựa chọn nào khác nữa. Cậu không muốn điểm số của mình cứ vậy mà tụt dốc không phanh chỉ vì liên tục bị phạt đâu. Tình huống này chẳng có lợi gì cho cậu hết và đối với Yeonjun thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng mặt khác, Soobin cũng không khỏi thắc mắc tại sao người nọ dường như lại có vẻ sốt sắng với chuyện này đến vậy..? Là Yeonjun thực sự thích cậu sao?

"Tôi sẽ đồng ý nếu anh nói ra nói lý do vì sao anh lại muốn hẹn hò với tôi đến thế... Ý tôi là, tôi chẳng có gì thu hút cả. Tôi chỉ là một đứa mọt sách và sẽ chẳng có ai lại đi thích tôi hết."

"Chà, có tôi này."

Soobin kinh ngạc. Đôi mắt cậu mở lớn, nhìn chằm chằm vào người lớn hơn, anh dường như không có vẻ gì là bận tâm đến điều mà bản thân vừa mới nói, cứ như thể nó chẳng có gì to tát hết. Anh ta nghiêm túc đấy à? Là đang gián tiếp tỏ tình với mình hay đang cố trêu chọc mình vậy..?

"Nếu cậu đồng ý, chỉ cần một tháng thôi, và tôi sẽ mãi mãi để cậu được yên."

"Và có thể nói tôi nghe lý do chứ..?"

"Chắc chắn rồi." Anh cười toe.

"Được. Tôi đồng ý."

Chỉ một tháng thôi mà.

Có lẽ cũng không quá tệ... đúng không?

+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net