✧ 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun muốn được trở lại là chính mình. Ít nhất thì anh muốn bản thân phải thật vui vẻ trong ngày sinh nhật của nhóc em họ đồng thời cũng là một trong những người bạn thân nhất nhưng rốt cuộc lại không khỏi cảm thấy khó chịu kể từ sau cái lần anh gặp lại kẻ đó.

Anh biết mình không nên để hắn ta gây ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của bản thân thế nhưng lại không khỏi cảm thấy lo lắng và hoang mang, giống như thể sắp có chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra vậy. Những ký ức của quá khứ giờ cũng đã quay trở và anh ghét điều đó.

Những ký ức mà anh nghĩ rằng mình đã sớm quên đi nhưng giờ chúng đã kéo nhau quay trở lại và khiến anh cảm thấy thật tồi tệ kể từ sau ngày hôm đó. Tâm trạng của anh cứ liên tục tụt dốc không phanh và cũng vì thế mà anh lại ngày càng trở nên xa cách với những người bạn của mình.

Ngồi cô độc trên hàng ghế dài trong phòng tập thể chất khi mà tất cả những người bạn thân thiết khác đang cùng nhau cười đùa và gửi những lời chúc sinh nhật đến với Beomgyu, anh cảm thấy bản thân thật lạc lõng. Anh thực sự mong muốn hay ít nhất là trông sao cho thật vui vẻ thế nhưng lại chẳng thể.

Tại sao chứ? Anh cũng không biết nữa. Sức khỏe tinh thần của anh vài ngày nay đều trong trạng thái không ổn chút nào. Chà, thực ra thì ngay cả Soobin cũng không khá hơn là mấy nhưng ít nhất thì cậu vẫn cố tỏ ra rằng bản thân đang vui vẻ và vẫn giao tiếp cùng với mọi người, trong khi Yeonjun thì cứ mãi im lặng như thế và tự cô lập mình lại.

Anh suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì giật mình khi cảm nhận được có bàn tay của ai đó vỗ lên lưng, chà, nói đúng hơn thì là đập một cách thô bạo khiến anh ngay lập tức bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Cái quái gì thế anh bạn? Trông cậu tệ vãi." Wooyoung lên tiếng bình phẩm trong khi Yeonjun chỉ ngán ngẩm đảo mắt thay cho câu trả lời. Thấy vậy Wooyoung liền thở dài và ngồi xuống bên cạnh người con trai đang trông vô cùng sầu não.

"Có chuyện gì sao? Đừng có mà trả lời tớ bằng mấy câu 'Tớ ổn' hay cái gì đại loại thế giống như kiểu cậu bị lậm nhạc BTS ấy (ý là bài I'm fine của BTS =))). Tất cả mọi người bao gồm cả những người đang đọc đây đều biết rằng có gì không ổn đang xảy ra và việc cậu cần làm bây giờ là nhanh chóng phun ra trước khi họ phát điên lên với tác giả vì đã gây ra loại chuyện quái quỷ này."

Yeonjun không khỏi hoang mang chớp chớp mắt. "Cậu mới nói gì cơ?"

"Không có gì." Wooyoung ho khan một tiếng. "Như tớ đã nói ấy, có gì không ổn à? Sao tự nhiên cậu cư xử kỳ lạ thế... kiểu thực sự, thực sự kỳ lạ luôn ấy và tớ thì chẳng thích vậy tẹo nào."

Yeonjun thở dài. "Anh ta quay trở lại rồi." Anh đáp, không muốn đưa chuyện này đi xa hơn bởi anh biết Wooyoung sẽ tiếp tục làm phiền cho tới khi anh chịu nói ra sự thật mới thôi. Hẳn là không phải do tác giả lười rồi.

"Anh ta?" Wooyoung nhăn mũi thắc mắc trước khi hé miệng. "Oh... ohhhh..." Anh gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được người mà Yeonjun đang ám chỉ là ai, cũng dễ hiểu thôi bởi họ đã là bạn bè với nhau trong suốt một khoảng thời gian dài và dĩ nhiên là biết gần như mọi thứ về người còn lại.

"Con mẹ nó... chờ đã... ý cậu là tên đó á?! Làm thế nào mà-?! Khoan, từ khi nào thế?!" Wooyoung bắt đầu trở nên hoảng loạn và Yeonjun chỉ hậm hực thở hắt ra một hơi trước khi mở miệng đáp. "Ừ, hình như hắn ta là người yêu cũ của Soobin nhưng tớ vẫn chưa nói cho Soobin biết tớ đã gặp tình cũ của em ấy nữa."

"Oh..." Wooyoung ngừng lại. "Này... cậu có nghĩ... Soobin là cậu nhóc đó không?" Đôi mắt Yeonjun ngay lập tức trợn tròn và rất nhanh bịt miệng người nọ lại.

"Không! Ý tớ là..." Anh thở dài một hơi trước khi rời tay đi. "Tớ không chắc nữa... nhưng mọi thứ đều trùng khớp. Từ biệt danh, đôi má lúm... và họ cũng đã từng hẹn hò nữa... nhưng! Tớ vẫn chưa muốn nghĩ rằng Soobin chính là cậu nhóc ấy..."

Wooyoung gật đầu đồng tình. "Cậu sẽ làm gì nếu thực sự là như vậy?" Yeonjun cắn môi, đưa mắt dõi theo Soobin đang thích thú reo hò bên cạnh chủ nhân của buổi sinh nhật ngày hôm nay - Beomgyu khi người nhỏ hơn đang mở những món quà của mình.

"Tớ không biết nữa..." Anh khẽ trả lời, khóe miệng bất giác nâng lên khi ngắm nhìn bóng dáng kia.

"Ew." Và rồi Wooyoung nhanh chóng đổi chủ đề. "Sao không tới chỗ người bạn trai bé nhỏ của cậu và nói chuyện với em ấy đi? Dường như ẻm có thể khiến cậu mỉm cười mà chẳng cần phải làm gì hết đấy thế nên là XÙY XÙY!" Anh nói, vẫy vẫy tay như thể đang đuổi Yeonjun đi. Người nọ chỉ đảo mắt đầy nghịch ngợm trước khi đứng dậy như được bảo.

Wooyoung mỉm cười, không khỏi cảm thấy vui mừng khi thấy người bạn thân của mình đã trở lại như bình thường.

Mình thực sự hy vọng rằng Soobin không phải cậu nhóc đó...

~

"Nè, Soobin?" Beomgyu gọi người lớn hơn, đặt chiếc bánh trên tay xuống bàn sau khi đã chụp ảnh xong.

"Hm? Và phải gọi là hyung chứ! Đúng là em đã thêm một tuổi mới nhưng anh vẫn là người lớn hơn ở đây đấy!" Beomgyu tinh nghịch đảo mắt đáp lại.

"Em chỉ muốn hỏi rằng liệu anh có biết Jun đang có chuyện gì không thôi? Anh biết đó... gần đây ảnh có chút kỳ lạ nên em cũng cảm thấy hơi lo." Nghe được những lời của Beomgyu, biểu cảm của Soobin dường như có chút gượng gạo hẳn.

"Thành thật thì anh cũng không biết... Có thể là chuyện riêng tư vậy nên anh cũng không định hỏi... Anh chỉ không muốn trở thành một kẻ tọc mạch luôn tò mò chuyện cá nhân của người khác thôi."

Beomgyu lắc đầu. "Hyung, không có đâu. Tin em đi. Yeonjun sẽ không bận tâm vì dù sao thì ảnh cũng thích anh rất nhiều mà, thậm chí có thể anh ấy sẽ thấy vui nếu anh hỏi đấy."

"Được rồi, nếu em đã nói vậy thì... Có lẽ anh sẽ hỏi anh ấy." Soobin đáp, đưa mắt về phía người nọ đang mải mê chuyện trò cùng với Wooyoung.

Rồi sau đó, tất cả mọi người lại bắt đầu làm việc của riêng mình bao gồm cả Soobin, người ngồi bên cạnh quan sát và bật cười đầy vui vẻ khi Beomgyu mở từng món quà của mình và nhận được đủ thứ từ thú vị cho đến kỳ quặc.

Đột nhiên, cậu bỗng cảm nhận được có một vòng tay ôm lấy eo mình từ phía sau và hơi thở nóng ấm phả lên gáy có chút ngứa.

"Y-Yeonjun?"

"Aw chán òm, sao em lại biết đó là anh thế?" Người lớn hơn bĩu môi thắc mắc.

"Có thể bởi vì anh là người cao thứ hai trong số chúng ta và bằng cách nào đó có thể chạm tới cổ của em?"

"Giỏi ghê ha."

"Ầy! Đừng có tán tỉnh nhau nữa và mau đến đây đi hai con người kia, chúng ta cùng chụp ảnh nào!" Beomgyu la lên khiến cho hai má của Soobin ngay lập tức trở nên đỏ bừng.

"Đến đây! Với lại bọn anh không có tán tỉnh nhau nhé!" Soobin liền la lên đáp lại, nghe thế Beomgyu chỉ tặc lưỡi, đảo mắt đầy ngán ngẩm.

Cả nhóm bao gồm Soobin, Yeonjun, Beomgyu, Kai, Taehyun, Wooyoung, San, Changbin, Felix, Jeongin và hai hay ba người bạn khác nữa, tất cả họ đều góp mặt trong bức ảnh nhóm và rồi bữa tiệc nho nhỏ trong phòng thể chất của trường cũng đến hồi kết thúc.

Mọi người chào tạm biệt và gửi những lời chúc tốt đẹp đến birthday boy Beomgyu một lần cuối trước khi mỗi người một ngả.

Yeonjun đi cùng Soobin về nhà như thường lệ thế nhưng tối hôm nay họ thực sự đã lại có thể chuyện trò một cách bình thường, nhờ vậy mà Soobin cũng cảm thấy an tâm hơn một chút sau mấy ngày trời không khỏi bất an và vô cùng lo lắng cho người nọ.


+×+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net