Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai ở Trùng Khánh, Trương Tử Vy nghe theo lời dạy của Nhạc Mộng nên dậy từ rất sớm, còn sớm hơn cả bà Tiêu, cô chủ động làm bữa sáng cho cả nhà nhưng vì là một người sống ở nước ngoài nhiều năm nên khẩu vị của cô cũng bị ảnh hưởng không ít. Các món ăn mà Trương Tử Vy chuẩn bị đều là đồ ăn Tây.

Khi bà Tiêu xuống đến phòng bếp thì bữa sáng đã được dọn sẵn, trong lòng thầm cảm thán tài nấu nước của cô gái này, nhưng rất tiếc tài năng của cô lại không phù hợp với hai vị trưởng bối, cũng bởi vì ông bà Tiêu đều không ăn được món Tây. 

Trương Tử Vy tháo tạp dề định đi gọi mọi người xuống dùng bữa sáng, vừa xoay người liền nhìn thấy bà Tiêu đứng cách đó không xa đang nhìn những món ăn trên bàn, nét mặt bà có chút hài lòng. Cô vui mừng bước đến lễ phép cúi đầu.

- Mời nội vào bàn ngồi trước, cháu đi gọi ông nội và mọi người.

Bà Tiêu gật đầu rồi tự nhiên để Trương Tử Vy dìu vào bàn, đợi đến khi cô đi khuất bóng rồi bà Tiêu mới cẩn thận kiểm tra lại bữa sáng thịnh soạn này. Trên bàn là những đĩa beefsteak trông rất ngon lành, bà Tiêu cầm dao cắt một miếng nhỏ thì thấy thịt vẫn chưa chín hẳn, lắc đầu khó chịu rồi đứng dậy khỏi ghế.

Bước đến tủ lạnh tìm một ít nguyên liệu rồi chuẩn bị bữa sáng cho Vương Nhất Bác, vì cậu đang mang thai nên không thể ăn đồ sống sẽ ảnh hưởng lớn đến tiêu hóa và quá trình phát triển của em bé. Đồng thời, bà Tiêu để đĩa beefsteak của ông Tiêu và của mình vào lò vi sóng nấu chín.

Đến khi Trương Tử Vy quay trở lại thì bữa sáng mà bà Tiêu chuẩn bị cho Vương Nhất Bác cũng xong. Trên bàn là những đĩa beefsteak ngon lành và đắt đỏ, vậy mà sự xuất hiện độc nhất của bát cháo thịt bằm như phá vỡ hình ảnh sang trọng của bàn ăn. 

Chỉ những ai đã sống ở đây nhiều ngày mới cảm thấy điều này hoàn toàn bình thường, Vương Nhất Bác vốn ăn uống không có quy tắc nên việc trên bàn ăn có thêm một món ăn độc nhất cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhìn thấy bàn ăn mà bản thân dành cả buổi sáng chuẩn bị lại vì một bát cháo rẻ mạt mà tan vỡ, Trương Tử Vy tức tối nhưng chỉ dám đè nén lại vì lấy lòng ông bà Tiêu mới là mục tiêu quan trọng của cô.

Bà Tiêu còn chu đáo hơn khi lấy sữa trong tủ lạnh nấu lại cho nóng để Vương Nhất Bác uống không bị lạnh bụng, Trương Tử Vy thấy bà bận rộn chuẩn bị thêm bữa sáng khác cũng bước đến phụ một tay. Nhưng bà Tiêu lo lắng Trương Tử Vy sẽ giở trò nên nhắc cô lấy nước cho mọi người, nhìn thấy thái độ của bà Tiêu có chút thiện cảm với mình nên cô rất vui vội đi làm theo lời phân phó của bà.

Một ít phút sau, tất cả mọi người đều có mặt ở bàn ăn, vị trí ngồi chỉ khác hôm qua là Trương Tử Vy ngồi cùng Nhạc Mộng và bà Tiêu, còn Tiêu Thiên ngồi cùng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở phía đối diện.

Bữa sáng nhanh chóng trôi qua trong khung cảnh yên bình. Sau bữa sáng, Nhạc Mộng cùng Trương Tử Vy đi ra ngoài với lý do dẫn cô tham quan và mua một ít vật dụng cá nhân.

Đến tận khi trời tối thì cả hai mới trở về nhà, cũng vừa hay đúng giờ dùng cơm tối. Mọi người chuyên chú ăn phần của mình nên không nhìn ra Nhạc Mộng và Trương Tử Vy đang ra ám hiệu bí mật với nhau.

Đợi khi bữa ăn kết thúc, Trương Tử Vy phụ bà Tiêu rửa bát đĩa bẩn rồi mới trở về phòng.

Trong đêm khuya, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, Nhạc Mộng lén lút đi xuống phòng bếp, bà mở tủ lạnh và lấy chai sữa duy nhất để bên trong rồi đổ cả lọ thuốc Mifepristone - thuốc gây sảy thai vào chai sữa. Làm xong, Nhạc Mộng sắp xếp mọi thứ lại như ban đầu rồi nhẹ nhàng trở về phòng.

Nhưng Nhạc Mộng không biết rằng, đã có người nhìn thấy toàn bộ hành động độc ác của bà.

Trên phòng, Vương Nhất Bác đang ngủ say thì bảo bảo lại quấy phá, không tài nào ngủ được nữa nên cậu muốn uống một ít nước để bình ổn hơn nhưng trong phòng đã hết nước dự trữ. Vì không muốn phá giấc ngủ của Tiêu Chiến nên cậu tự mình xuống nhà lấy nước.

Nhưng Vương Nhất Bác vừa ngồi dậy thì Tiêu Chiến cũng thức giấc, anh hỏi ra mới biết cậu muốn uống nước. Tiêu Chiến căn dặn cậu ngồi yên trên giường, anh xuống nhà lấy nước cho cậu rồi trở lại ngay. Giờ này dưới nhà rất tối, nếu để Vương Nhất Bác đi một mình sẽ dễ bị trượt ngã mà như vậy thì quá nguy hiểm.

Bước xuống đến phòng khách thì Tiêu Chiến thấy ánh đèn từ tủ lạnh hất ra, chiếu sáng một góc nhỏ trong gian bếp. Những việc làm sau đó của Nhạc Mộng, Tiêu Chiến đều tận mắt chứng kiến nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa bất ngờ khi anh nghe được câu nói của bà: "Đi chết đi thứ nghiệt chủng."

Chiếc ly thủy tinh trong tay bị Tiêu Chiến bóp vỡ nát, ánh mắt anh hằn lên tơ máu vì giận và phẫn nộ. Anh không thể ngờ, người mẹ mà anh luôn kính trọng lại có thể độc ác đến như vậy, một sinh mạng vô tội còn chưa chào đời mà bà cũng không buông tha.

Tiêu Chiến bước đến tủ lạnh, lấy chai sữa có chứa thuốc đem đổ bỏ và thay bằng một chai sữa khác rồi đặt lại vị trí cũ. Anh cũng cẩn thận băng bó lại vết thương trên tay mình, sau đó mới đem nước lên phòng cho cậu.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh bị thương thì rất lo lắng, cậu liên tục hỏi han làm anh không kịp trả lời nên ngay lập tức hôn lên cái miệng đang luyên thuyên của cậu để ngăn lại.

Ngày hôm sau, trên bàn ăn đều là món Trung và tất nhiên vẫn có một phần ăn đặc biệt dành riêng cho Vương Nhất Bác, bên cạnh còn đặt một ly sữa đã được hâm nóng.

Nhìn thấy nét mặt vui mừng của mẹ mình, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy sợ hãi người phụ nữ này. Trước đây anh kính trọng bà bao nhiêu thì bây giờ lại căm hận bấy nhiêu.

Không biết có phải do trùng hợp hay không mà Vương Nhất Bác sau khi uống ly sữa liền bị đau bụng dữ dội, Tiêu Chiến lo lắng ôm cậu trên tay rồi chạy nhanh lên phòng, ông Tiêu vội vàng gọi điện cho vị bác sĩ kia đến gấp, bà Tiêu chạy theo phía sau để xem tình hình.

Riêng Nhạc Mộng và Trương Tử Vy tỏ ra rất bình thản, bởi vì cả hai đã biết trước kết quả này nên cũng không có gì phải bất ngờ. Ngược lại còn cảm thấy hả hê vì kế hoạch của bản thân.

Trên phòng vào lúc này, Vương Nhất Bác nằm lăn ra giường cười tinh nghịch, Tiêu Chiến với bà Tiêu cũng phải chịu thua với khả năng diễn xuất của cậu. Nếu không phải đã bàn bạc trước kế hoạch thì ông bà Tiêu cũng sẽ bị Vương Nhất Bác đánh lừa rồi.

- Em đó, đừng có nghịch như vậy nữa, coi chừng sau này bảo bảo học thói xấu của em thì anh để em trị con. Đến lúc đó đừng có than thở với anh. - Tiêu Chiến búng lên trán cậu, giọng trách yêu.

- Tại anh nói phải làm giống như thật nên em mới cố gắng hoàn thành vai diễn, anh thấy sao? - Vương Nhất Bác cười tinh nghịch hỏi anh.

- Rất tốt. - Tiêu Chiến nhéo mũi cậu khen ngợi.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, bà Tiêu chạy ra mở hé cửa thì nhìn thấy bác sĩ và chồng mình, vội mở cửa để hai người vào trong rồi đóng lại. Vị bác sĩ già khó hiểu nhìn bốn người trong phòng, đôi lông mày bạc trắng nhíu chặt.

Sau khi được ông bà Tiêu giải thích rõ ràng sự tình, vị bác sĩ già gật đầu đồng ý cùng họ diễn nốt vở kịch này.

Trong lúc tiễn bác sĩ ra về, ông Tiêu cố tình nói to để Nhạc Mộng và Trương Tử Vy cũng phải nghe.

- Cảm ơn bác sĩ đã lặn lội đến đây. Nhưng mà… 

- Không sao, tôi chỉ hy vọng mọi người nén đau thương để còn làm điểm tựa cho cậu ấy vượt qua cú sốc lần này. Sức người có hạn, tôi rất xin lỗi gia đình vì không thể giữ được đứa bé. Nhưng tôi có một điều muốn thông báo với gia đình, cả đời sau này của cậu ấy cũng sẽ không thể có con được nữa. Mọi người nên lựa lời an ủi cậu ấy. Tôi xin phép. - Vị bác sĩ già vuốt chòm râu bạc trắng, ánh mắt bất lực nhìn ông Tiêu giống như đang xin lỗi rồi chầm chậm rời đi.

Tiêu Thiên vừa nghe tin này thì vô cùng kinh ngạc, ông không nghĩ là chuyện lại thành ra thế này. Nhưng là ai đã làm ra loại chuyện độc ác này chứ? Là ai mà nhẫn tâm giết chết một sinh mạng vô tội còn chưa kịp chào đời nữa chứ? Lẽ nào…

Một linh cảm cho ông biết chuyện này có liên quan đến Nhạc Mộng, nhưng không có chứng cứ thì dù có nói gì cũng vô ích.

Những ngày sau, Vương Nhất Bác không xuống dùng bữa cùng mọi người mà chỉ nhốt mình trên phòng, đôi khi mọi người sẽ nghe thấy tiếng la hét thương tâm của cậu vọng ra từ căn phòng ngủ trên lầu, kèm theo đó là âm thanh rơi vỡ của đồ vật.

________________
Và rồi năm mới cũng đến, mọi người tất bật chuẩn bị đón năm mới sắp sang riêng Tiêu Chiến vẫn túc trực bên cạnh Vương Nhất Bác không dám rời đi. Nhạc Mộng nhiều lần tìm cơ hội cho anh và Trương Tử Vy ở riêng nhưng đều bị ông bà Tiêu cản trở.

Vẫn như bao năm khác, năm nay những người hàng xóm cũng đến nhà chúc tết nhưng có một sự việc đã thay đổi, Nhạc Mộng giới thiệu Trương Tử Vy là con dâu của bà với tất cả mọi người, giống như một lời tuyên bố chắc chắn. Nhưng dường như chẳng ai quan tâm, người mà bọn họ nhắc đến chỉ có Vương Nhất Bác.

Bởi vì trong thời gian cậu sống ở đây, mọi người có cơ hội tiếp xúc và trò chuyện với chàng trai đáng yêu này nên hảo cảm đối với cậu chỉ có ngày càng tăng.

Mọi chuyện đã có thể yên ổn trôi qua nếu như không gặp lại Tần Thiệu. Sau khi những người khách đầu tiên ra về, một vài người khách khác lại đến, vừa nhìn thấy người bạn già hay đi chợ huyện với mình ở ngoài cửa, bà Tiêu vui mừng bước ra chào đón.

Khi nhìn thấy người đi bên cạnh người phụ nữ lớn tuổi, Tiêu Chiến mỉm cười đáp lễ rồi quay đi hướng khác. Mãi đến khi bà Tần hỏi về Trương Tử Vy, bà Tiêu còn chưa kịp lên tiếng giới thiệu thì Nhạc Mộng đã cướp lời.

Lần này cũng như những lần trước đó, bà giới thiệu cô là con dâu của mình rồi mỉm cười tươi. Bà Tần nghe vậy liền vui vẻ đánh tiếng chúc mừng. Tần Thiệu thì khác, biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi từ vui vẻ dần tức giận.

Tần Thiệu đã nghe mọi người đồn đoán Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là một đôi, cũng vì biết được tin này là thật nên Tần Thiệu quyết định bỏ cuộc nhường lại cậu cho người khác. Nếu lời Nhạc Mộng nói là sự thật, vậy bây giờ Vương Nhất Bác đang ở đâu? Cậu sẽ phải chịu cú sốc này như thế nào đây?

Nghĩ đến Vương Nhất Bác chịu đau khổ một mình còn Tiêu Chiến lại được hạnh phúc, Tần Thiệu không kìm được tức giận liền nắm cổ áo Tiêu Chiến kéo ra sân rồi không nói lời nào liền đấm mạnh lên mặt anh.

Mọi người nhìn nhau khó hiểu rồi chạy vào can ngăn, Tần Thiệu chỉ tay về phía Tiêu Chiến giọng đanh thép.

- Nếu như ngay từ đầu không thể đem lại hạnh phúc cho em ấy thì mày đừng có cố chấp giữ em ấy bên cạnh, bây giờ nhìn xem, mày hạnh phúc với tình mới còn em ấy thì phải làm sao đây? Nếu biết mày là loại người phụ bạc như vậy, lúc đó tao không nên nhường em ấy cho mày mà phải kiên định giành lấy em ấy.

Những người khác không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tần Thiệu nhưng Tiêu Chiến lại rất rõ, anh cũng biết Tần Thiệu đang hiểu lầm nên mới hành xử như vậy, nhưng không có lý gì để anh phải nhiều lời giải thích.

- Tùy anh.

- Mày… 

Nghe xong câu trả lời vô tâm của Tiêu Chiến, Tần Thiệu càng thêm tức tối nhưng nhớ ra mình đang làm khách nhà người ta nên không thể tiếp tục thô lỗ, ngay lập tức xin lỗi gia chủ rồi xin phép ra về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net