Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như nói dục độc trong khói yêu sẽ làm tiểu sư muội Kim Đan kỳ không thể tự kiềm chế, vậy thì dục độc trong yêu đan có thể khiến một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ không thể ngăn cản.

Giờ phút này Vương Nhất Bác đã bị dục vọng điên cuồng chiếm giữ, thân thể y đang gào thét muốn người khác đụng chạm, nhưng một chút lý trí còn sót lại đã để y trơ mắt nhìn Lý Đình đi đến gần, cởi đai lưng của y, ánh mắt liên tục di chuyển từ mặt đến người y, sau đó hắn chậm rãi cúi đầu.

- Lý Đình, nếu ngươi không dừng lại ta sẽ giết ngươi, đời này… ta nhất định sẽ giết ngươi.

Bên môi chảy ra một dòng máu, Vương Nhất Bác dùng hết sức lực để nói những lời đe dọa này nhằm thức tỉnh lí trí của Lý Đình, từng câu nói ra lại có một dòng máu từ miệng chảy xuống.

Lý Đình sao có thể nghe được những lời này, ánh mắt tham lam của hắn lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nhất Bác, cuối cùng nhìn tới nốt chu sa diễm lệ trên mi tâm y. Nốt chu sa đỏ rực như sắp bốc cháy khiến cho Lý Đình cũng phải nhìn một hồi lâu. Một lát sau hắn không kìm lòng được mà cúi đầu muốn hôn lên đôi môi căng mọng kia.

Trên mặt Vương Nhất Bác đều là căm giận và nhục nhã, y có thể cảm nhận được hơi thở của tên ác nhân Lý Đình này. Vương Nhất Bác mở to hai mắt, y không muốn nhắm mắt, y phải vĩnh viễn nhớ những chuyện này, phải nhớ kĩ vũ nhục người này mang đến, sau đó trả lại hắn gấp trăm triệu lần.

Môi và môi chỉ cách không tới một tấc, hơi thở của Lý Đình cũng đã phả lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Vương Nhất Bác.

Ngay giây phút đó, ánh sáng màu vàng chợt lóe lên. Lý Đình bị hất mạnh ra, cả cơ thể đập lên tảng đá gần đó, thanh âm lạnh lẽo xen lẫn phẫn nộ, khẩn trương, sợ hãi vang lên khắp bốn phía.

- Nếu ngươi dám bước tới một bước, ta nhất định không tiếc hết thảy mà băm thây ngươi vạn đoạn.

Thân thể Lý Đình đau đớn khiến khuôn mặt hắn cũng trở nên nhăn nhó, hơi thở khó nhọc. Xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, xương sườn gãy ít nhất bốn cái, nếu là người thường thì đã chết rồi.

Tiếp đó, một dòng linh lực cường đại dẫm nát chân Lý Đình khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Giờ khắc này, dù trong lồng ngực vẫn còn sôi trào dục vọng nhưng Lý Đình cũng không dám để ý tới nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn liền biết, rốt cuộc người tới là ai.

Người nọ dáng người tuấn tú tao nhã, mặc trường bào trắng, tóc đen buông xõa, ánh sáng vàng quanh thân như ẩn như hiện, tám cánh hoa vàng trên trán như tỏa ra hàng vạn hàng nghìn hào quang, chói mắt không thể nhìn thẳng.

Lý Đình run rẩy, hắn đã nhận ra người này là ai, nhưng hắn không hiểu vì sao người này lại xuất hiện ở đây.

Tiêu Chiến hờ hững rủ mắt nhìn Lý Đình chật vật nằm trên mặt đất, trong mắt không buồn không vui, cũng không còn phẫn nộ oán hận như vừa rồi, Tiêu Chiến chỉ dùng ánh mắt như nhìn một con vật chết mà nhìn Lý Đình khiến hắn lạnh toát cả người, cảm giác mình chỉ cần cử động là người kia sẽ giết mình không chút do dự.

- Vừa rồi ngươi dùng đôi tay này chạm vào quần áo của đồ nhi ta? - Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên.

Giờ phút này Lý Đình đã bị đau đớn và dục độc càn quấy không thể mở được miệng, tất nhiên sẽ không trả lời. Nhưng Tiêu Chiến cũng không cần đáp án, hắn hờ hững nâng tay, một đạo kiếm quang màu vàng hiện lên, kiếm khí bay tới xuyên thủng hai tay Lý Đình.

Lý Đình đau đớn hét lên, nước mắt nước mũi cũng theo đó mà chảy ròng, hắn sợ hãi nhìn tôn giả cao cao tại thượng trước mắt. Chỉ nghe đối phương lại thản nhiên mở miệng nói tiếp.

- Vừa rồi ngươi dùng ánh mắt này nhìn thân thể đồ nhi ta?

Trong hốc mắt Lý Đình chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hắn đau đớn hét lên rồi nằm vật vã ra đất. Tiêu Chiến khép hai ngón tay lại, kiếm khí màu vàng chạy dọc ngón tay, mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn khối thân thể rách nát trên mặt đất.

- Vừa rồi, Lý Đình ngươi muốn ra tay với đồ nhi của ta?

Kiếm quang trên ngón tay lóe sáng, Tiêu Chiến khẽ nheo mắt, ngón tay chỉ về phía Lý Đình. Lý Đình ôm hai mắt lăn lộn trên mặt đất, hắn không hiểu, rõ ràng người này phải là sư tôn của mình, vì sao lại muốn giết mình, thậm chí mỗi một lời nói đều mang theo hận ý.

Trên khuôn mặt lãnh đạm tuấn mỹ của Tiêu Chiến không chút dao động, hắn trầm mặc thu lại kiếm khí rồi nâng chân đá vào người Lý Đình, giơ tay lấy ra một dòng sáng từ trán hắn.

- Quên việc ngày hôm nay đi, nể tình cung chủ của ngươi nên ta tha cho ngươi một mạng.

Lý Đình đau đớn giãy dụa một lát rồi ngất đi. Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, dục độc đã biến thành một làn sương tím va chạm khắp cơ thể hắn, nhưng có làm cách nào hắn cũng không tỉnh lại được, bỏ mặc cho dục độc tàn phá cơ thể mình.

Tiêu Chiến không để ý đến Lý Đình nữa, hắn xoay người nhìn về phía đệ tử nhà mình, khi tầm mắt dừng lại trên người đối phương thì hắn bỗng ngẩn ra.

- Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhanh chóng tiến lên kéo tay Vương Nhất Bác vận chuyển linh lực qua cho y.

Hai gò má Vương Nhất Bác đã đỏ ửng, hơi thở cũng dồn dập hơn, nhiệt độ trong cơ thể ngày càng tăng. Bỗng nhận được linh lực mát lạnh chạy dọc cơ thể, Vương Nhất Bác có thể cử động một chút, y lật người đè lên đối phương.

Tiêu Chiến giật mình nhìn đệ tử nhà mình, Vương Nhất Bác tách chân ngồi lên người hắn, đôi mắt mơ màng nhìn người bên dưới.

Đôi môi bình thường hay gọi hắn là "sư tôn" giờ phút này đã đỏ như máu, đẹp đến mê người, con ngươi đen láy ngập nước, quần áo lộn xộn làm lộ ra một đoạn xương quai xanh yếu ớt xinh đẹp.

Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt ra nhìn người bị mình đè dưới thân. Sau khi thấy mặt đối phương thì ngay cả y cũng phải kinh ngạc, nhưng cuối cùng chỉ bật cười rồi tự lẩm bẩm một mình.

- Lại là… ảo cảnh sao? Ảo cảnh, ảo cảnh… ưm…

Tiếng ngân nga ám muội quanh quẩn nơi cổ họng, Vương Nhất Bác không kiềm chế được mà chậm rãi cúi người áp sát lên cơ thể người bên dưới. Vương Nhất Bác dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt người dưới thân, tầm mắt từ lông mày dời xuống đôi môi mỏng. Cuối cùng, y cúi đầu hôn người kia.

Đôi mắt Tiêu Chiến nhắm hờ. Hơi thở nóng ấm từ đôi môi truyền đến, Vương Nhất Bác nhắm chặt mắt, nghiêm túc hôn người nọ. Môi y cọ xát lên môi đối phương, nhẹ nhàng mút và liếm cắn, vốn muốn cạy mở răng đối phương nhưng người nọ lại cắn chặt răng không chịu mở ra.

Hôn hồi lâu, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một Tiêu Chiến cao quý dưới thân thể y vẫn lạnh lùng như thường ngày, mặt không biểu cảm mà hờ hững nhìn y, chỉ có đôi môi sưng đỏ kia nói lên chuyện gì vừa xảy ra.

Vương Nhất Bác cũng không còn biết xấu hổ là gì nữa, sư tôn của y đúng là như vậy, vĩnh viễn không bao giờ dao động vì y. Vương Nhất Bác cúi đầu cười nhạo chính mình, y đang cười mà giống như đang khóc. 

Đến cuối cùng, y không khống chế nổi dục độc trong cơ thể, hai tay ma xát lên quần áo tự mình giải quyết dục vọng. Phía dưới của y đã cứng từ lâu đặt lên bụng Tiêu Chiến, nhưng y vẫn chỉ tự ma xát cơ thể mình, không chịu tiếp tục chủ động.

Lúc nãy, đai lưng của Vương Nhất Bác đã bị Lý Đình tháo ra. Mà hiện giờ, áo bào bị y lôi kéo một hồi đã trở nên lộn xộn, từng mảng da tuyết trắng lộ ra. Trên làn da phủ một tầng hồng nhạt ám muội, phảng phất như Bạch Ngọc đẹp nhất thế gian, đẹp khiến người khác phải nín thở.

Vương Nhất Bác ngồi trên người Tiêu Chiến vuốt ve chính mình, y không chú ý tới ánh mắt người dưới thân đã dần tối lại. Khi thấy Vương Nhất Bác tự an ủi hai điểm nhỏ trên ngực thì Tiêu Chiến nhắm mắt lại rồi thở hắt ra một hơi. Đột nhiên xoay người đặt Vương Nhất Bác xuống dưới, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn đồ đệ của mình, thật lâu sau mới kéo lấy tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mơ màng nhìn hắn, trong mắt đều là dục vọng. Tiêu Chiến chậm rãi cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo chạm lên thân thể nóng bỏng của y, hôn lên mỗi tấc da thịt mà người này vừa chạm qua. Cuối cùng dừng lại ở vai trái của Vương Nhất Bác. Hắn cẩn thận hôn lên, mút mạnh tạo thành một vệt đỏ xinh đẹp, lại ngẩng đầu nhìn về phía đồ nhi đang bị vây hãm trong dục vọng không thể thoát ra.

Dưới động tác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không ngừng thở dốc, trong ánh mắt nhìn đối phương lại càng ướt át, y lẩm bẩm nói, trong giọng nói có chút chua xót.

- Sư tôn, ha ha, sư tôn… ưm…

Nụ hôn nóng bỏng lại ập tới, ngăn chặn lời nói kế tiếp của Vương Nhất Bác.

Đầu lưỡi lành lạnh xuyên qua đôi môi đỏ như máu kia, liếm láp mỗi tấc da thịt nóng bỏng trong miệng y, mút cánh môi căng mọng kia phát ra tiếng. Vương Nhất Bác không tự chủ được rên rỉ thành tiếng, y vòng tay ôm hôn người ở trên, vội vàng dâng mình lên muốn đối phương đụng chạm nhiều hơn.

Nhưng Tiêu Chiến chỉ hôn y mà không làm gì khác nữa. Hôn đến thỏa thích, hôn đến suồng sã, giống như phát tiết toàn bộ tình cảm đã áp chế nhiều năm, dùng sức cắn lên đôi môi mềm mại này, khiến đồ nhi mình luôn phát ra thanh âm khó nhịn.

Bàn tay Tiêu Chiến luồn qua mái tóc của Vương Nhất Bác, tháo xuống trâm ngọc màu xanh kia. Trong phút chốc, mái tóc đen xõa ra, khuôn mặt động lòng người bao phủ bởi tóc đen nhìn vô cùng dụ hoặc, Tiêu Chiến rủ mắt nhìn, nụ hôn càng thêm dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng mà hôn, hôn thật lâu mới chấm dứt.

Thân thể Vương Nhất Bác run rẩy ôm lấy hắn, thân trên trần trụi áp sát, nhưng Tiêu Chiến vẫn trầm tĩnh nhìn y, không có động tác gì.

Một lát sau, Tiêu Chiến cúi đầu tiếp tục hôn lên đôi môi đang hé mở. Lúc này, một tia sáng màu hồng lóe lên giữa hai cánh môi, Vương Nhất Bác bất chợt cứng đờ người, rồi bất động nằm trên mặt đất, mặc cho đối phương vẫn tiếp tục hôn mình. Ánh sáng hồng kia càng lúc càng rõ, nhiệt độ trên da Vương Nhất Bác dần dần giảm xuống, làn da trắng nõn cũng khôi phục lại màu sắc ban đầu.

Giữa đôi lông mày của Tiêu Chiến cũng lóe lên ánh sáng hồng, đến khi ánh sáng hồng trên môi hai người biến mất, Tiêu Chiến lập tức buông Vương Nhất Bác ra. Giống như một giây cũng không muốn ở lại, hắn thu lại hết dục độc trong cơ thể của Vương Nhất Bác, sau đó nhẹ nhàng ôm đệ tử đang mê man đặt xuống đất.

Quần áo Tiêu Chiến vẫn chỉnh tề, thanh lãnh cao quý, ngay cả tóc cũng không bị rối, giống như chưa xảy ra chuyện gì hết. Hắn nghiêm túc mặc lại y phục cho Vương Nhất Bác, vẻ mặt lãnh đạm như đối đãi với đồ nhi của mình, hoàn toàn không có tình cảm dư thừa gì khác. Hắn còn thu lại đoạn ký ức vừa rồi trong đầu Vương Nhất Bác, xem như hắn chưa từng xuất hiện.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Tiêu Chiến chậm rãi đứng dậy nhìn Vương Nhất Bác rồi lại biến thành luồn sáng màu vàng trở lại nốt chu sa trên trán y.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww