60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MiYeong lập tức dùng tốc độ ánh sáng quay sang nhìn cậu,bị ném một cái vấn đề khó khăn như vậy cậu không khỏi tức điên.

Hiện tại, hiện tại, cậu có thể đập một cái vào mặt anh trai hay khồn? Quả thật rất đáng đánh.

"Không có gì đâu mẹ." - cậu gãi đầu, nuốt cục tức xuống qua loa trả lời câu hỏi của MiYeong. "Con đừng giấu mẹ, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì?"
"Con..."

"Nói ta nghe." - MiYeong lớn giọng, nhất quyết không buông tha.

"NamJoon ,Yoongi  không cần giấu nữa." - Min papa  đặt quyển sách trên tay xuống, thẳng thắn mở miệng.

Cậu nhìn ông, anh trai cũng nhìn ông không khí bất ngờ rơi vào trầm lặng. "Ba, ba nói gì vậy?" - cậu nhíu mày, không khí càng lúc càng lạnh đi. Anh trai từ trên ghế đứng dậy, bắt lấy tay cậu rồi nắm chặt, im lặng đứng trước mặt MiYeong và Min papa.

"Hai hai đứa..." - MiYeong vốn dĩ chưa từng tưởng tượng đến việc hai người con trai của mình có mối quan hệ như vậy nên sốc đến không nói nên lời, còn Min papa  ông đã nhìn ra từ lâu nên cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, ông biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi.

"Mẹ, đúng như mẹ nghĩ con và NamJoom là mối quan hệ đó. Con mong mẹ chấp thuận." - Anh trai cúi đầu, chung thủy nắm chặt tay cậu. Đến lúc này, Miyeong thật sự không biết nói gì, bà câm lặng mơ hồ nhìn cậu và hắn.

"Từ khi nào mà..." - Là một người mẹ bà cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà bật khóc nức nở. Bà đau lòng, là do bà, do bà không tốt.

"Yoongi , thôi nào. Con đừng đùa nữa, con và Joonie là anh em, là anh em đó loại quan hệ này là không thể chấp nhận, huống hồ gì Joonie còn là đàn ông. Mẹ, mẹ đưa hai đứa sang nước ngoài chữa bệnh nhé! Sẽ không sao đâu, đừng lo lắng." - MiYoeng đứng bật dậy chạy đến nắm chặt vai anh trai. Hắn vẫn im lặng nhìn bà, để mặc bà nói.

"Mẹ đó không phải là bệnh. Con thích anh trai, thật sự rất thích. Không phải bệnh nó là tình cảm thật sự, cầu mẹ mẹ chấp nhận cho con." - cậu quỳ xuống, yếu ớt nhìn bà.

Cậu đã nghĩ đến việc này cũng đã tưởng tượng đến phản ứng của bà, nhưng khi tiếp xúc thực tế cậu lại không biết nói gì, một cảm giác đau lòng khó chịu lấn áp cơ thể cậu,đau.

"Con nói hồ đồ, đó là bệnh sẽ trị được. Mẹ không chấp nhận con trai mình bị đồng tính, mẹ không chấp nhận." - MiYoeng gào lên, vẫn không nhịn nổi mà đưa tay đánh cậu. Mặt cậu lệch sang một bên, đau đớn từ bên má truyền đến dần khiến cậu mất đi cảm giác.

"Mẹ làm gì vậy?" - Anh trai đi đến ôm cậu dậy, hất tay bà ra. MiYoeng cũng bị hành động vừa rồi của mình dọa sợ, run rẩy nhìn chằm chằm bàn tay mình.

"Mẹ, mẹ..." - MiYoeng ngã quỵ xuống, hai tay ôm lấy mặt mình bật khóc. Min papa  từ trên ghế đứng dậy hất tay bảo hắn và cậu trở về phòng, anh trai gật đầu kéo cậu còn đang mơ hồ đứng dậy. Căn nhà một lần nữa im lặng, trong không khí còn vươn lại những tiếng khóc nức nở của MiYoeng.

"Anh, anh biết trước rồi đúng không? Tại sao anh không ngăn lại hả? Tại sao anh không nói với em, anh thấy không anh im lặng có gì tốt đẹp. Con trai của em, hai đứa con trai của em."

"MiYoeng bình tĩnh một chút, anh nói trước với em thì em làm được cái gì?"

- Min papa vuốt lưng bà dịu dàng an ủi.

"Làm được! Sẽ làm được! Không thể, em không thể hai đứa con của mình như vậy được. Em không cam lòng."

"Em muốn làm gì? Tách tụi nói ra, để tụi nói mỗi đứa một nơi."

"Em, em gọi Tiểu Eun đến! Em gọi Tiểu Eun đến!" - MiYoeng hất tay Min papa  ra chạy về phòng ngủ.
Một lúc sau, Tiểu Eun  được gọi đến.

"Tiểu Eun, con xem, con giúp ta ngăn cản Yoongi với NamJoon được không? Tụi nó...tụi nó..." - Nói được nữa chừng bà lại tiếp tục khóc, nhìn sơ cô cũng có thể đoán được một chút tình hình. Tiểu Eun dịu dàng nắm lấy tay bà, kéo bà trở về phòng.

"Bác, bác nghe con nói. Chuyện của Yoongi và Joonie con đã biết trước rồi, con nghĩ bác không nên ngăn cản họ. Họ yêu nhau, là tình cảm thật sự, giống như tình cảm nam nữ vậy. Thay vì ngăn cản, bác nên ủng hộ họ, bác biết mà, họ rất cần sự chấp nhận từ gia đình, nếu như bác không đồng ý vậy họ phải làm sao bây giờ."

"Tiểu Eun, đến con cũng, đến con cũng theo họ, con không giúp bác."
- MiYoeng siếc chặt tay nữ chính, ánh mắt nhìn cô vì khóc quá nhiều mà trở nên mơ hồ.

"Không phải con theo họ, không phải con không muốn giúp bác, nhưng mà con nghĩ mọi chuyện con làm là đúng. Bác xem, nếu như bác không ủng hộ chấp nhận họ, họ sẽ rất chật vật rất khó khăn." - RyuEun lắc đầu, tay cô nắm chặt lấy tay bà.

"Nhưng tụi nó đều là con trai không thể yêu nhau được."

"Được, chỉ cần yêu nhau thì cái gì cũng có thể cả."

"Người ta, người ta sẽ nhìn tụi nó bằng ánh mắt gì chứ, ta không chấp nhận. Ta không muốn con trai ta bị người ta khinh thường, ta thương nó ta phải tách tụi nó ra."

"Bác! Không phải bây giờ bác cũng giống những người kia rồi sao. Bác không chấp nhận họ, bác nói muốn tách họ ra thì chính là ngăn cản họ. Là bác đẽ đẩy họ vào nơi không nên đẩy, bác phải ủng hộ chấp nhận họ, đó mới gọi là thương họ."

"Con, con ra ngoài đi. Ta từ từ suy nghĩ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net