Chapter 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn mấy tiếng dài ngồi máy bay rồi ngồi taxi, cậu mệt mỏi vừa xoa thắt lưng như ông cụ vừa lôi xềnh xệch hành lý vào nhà mới. Nơi này là chung cư, rất lớn, rất tiện nghi, được cha sắp xếp sẵn trước khi bọn họ đến.
Bất quá cũng là mới chuyển đến bên trong không có cái gì, chỉ là một căn phòng trống trơn, thiếu thốn bóng dáng của đồ nội thất.

"Sao cha không chuẩn bị hết luôn nhỉ? Để như vậy, tối làm sao mà ngủ được."

- Cậu than ngắn thở dài, suy nghĩ ngã người lên chiếc giường rộng lớn ở nhà mới bị dập tắt. Anh trai mặt than lại không để ý vấn đề hắn vừa hỏi, nhún nhún vai cho qua chuyện.

"Anh hai, tối nay Joonie nằm lên người anh nha." - cậu cười cười, nịnh nọt chạy đến chỗ hắn. "Nhiều lời, gọi báo cho cha đi." - Anh trai dứt khoát không quan tâm đến hành động của cậu, cong người tựa vào tường.
"Được được." - Cậu ngoan ngoãn lấy điện thoại, vừa đi thăm quan nhà vừa gọi báo cho cha, hơn nữa tiếng thì hoàn thành. "Ra ngoài, đi mua chút đồ." - Anh trai đợi cậu tắt điện thoại liền túm cổ áo hắn lôi ra ngoài.

Thời tiết vào đông có hơi lạnh lẽo nhưng so với nơi bọn họ sống lúc trước lại có phần ấm áp hơn. Cậu đi sát cạnh anh trai, chỉ thiếu việc ôm chặt.

"Đi đâu a đi đâu a, nơi này là chỗ nào a, thật là lạ mắt a a a. Cửa hàng tiện lợi a, ông mặt trời chói mắt lại rất ấm áp á à a, vẫn chưa đến cửa hàng a a a, mỏi chân a a a." - Cậu càng hát càng hăng, mang tất cả những gì cậu vừa nhìn thấy được vừa nghĩ ra được nhét vào bài hát, ngũ âm không tròn bài hắt lại chẳng ra gì, thật sự là thảm họa. "Ngậm miệng lại." - Anh trai mang mũ len của hắn kéo xuống, che hết tầm mắt. cậu hét lên một tiếng trừng mắt nhìn hắn.

"Anh hai, cho em chút ý kiến đi. Nói xem, em có thể trở thành nhạc sĩ hay ca sĩ không?" - Đột nhiên cậu có suy nghĩ, bản thân cậu trong tương lai của chính cốt truyện do cậu viết sẽ trở nên rất nổi tiếng, ý định muốn làm ca sĩ vụt dậy. "Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?" - Anh trai không phối hợp hỏi lại một câu, có chút nhàm chán khó hiểu nhưng vẫn không dậy tắt được ý chí của cậu.

"Cả hai luôn, để xem, nói dối có khác biệt lớn hay không?" - Dứt lời, cậu nhìn thấy anh trai mặt than đang ngẫm nghĩ gì đó, ánh mắt cậu hiện lên sự mong chờ, sáng rực. "Nói thật, ngũ âm không tròn, lời hát không ra gì quả thật giở tệ. Nói dối, thua người hát dở nhất thế giới một chút, chỉ một chút." - Câu nói này kết hợp với khuôn không biểu cảm của hắn thành công đả kích mạnh mẽ vào tâm hồn của cậu.

"Không có khác biệt." - Hét lên một tiếng, cậu hậm hực đi nhanh bỏ xa anh trai. Trong lòng không ngừng mắng hắn. "Đi chậm lại, tôi còn chưa nói xong, cậu có hát dở đi nữa chỉ tôi muốn nghe là tốt rồi." - Anh trai chỉ cười, mang cậu kéo lại gần hắn một chút, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hắn một nụ hôn. "Đừng nghĩ làm vậy em sẽ không tức giận, hứ." - Anh trai không nói gì chỉ im lặng nhìn khóe môi đang cong lên của cậu.
"Mặt trời chói mắt ấm áp a, anh trai mặt than cũng rất ngọt ngào a, nhưng mà em đang tức giận a a a, sẽ không tha thứ cho anh trai đâu nha~, cầu xin a cầu xin, cầu xin ông mặt trời khiến em tha thứ cho anh đi nha~." - Cậu cứ tiếp tục hát cho đến khi vào trung tâm mua sắm. Nơi này chuyên về nội thất, mọi thứ đều đẹp khiến cậu mở to mồm. Nhớ lại căn nhà nhỏ xíu, không có bao nhiêu đồ nội thất của cậu lúc chưa xuyên vào đây, nụ cười trên môi cậu càng thêm nở rộ.

"Được rồi, cậu thích cái gì thì cứ chọn đi." - Anh trai đi đến chỗ ghế ngồi ngồi xuống. Cậu gật mạnh đầu, xoa xoa tay bắt đầu chọn lựa. Anh trai mặt than ngồi trên ghế dài nghịch điện thoại, thỉnh thoảng nâng mắt quan sát cậu cùng nhân viên đang trao đổi, cứ như vậy cho đến buổi chiều. Mọi thứ đều được chọn xong, nội thất sẽ sớm được chuyển đến.

"Anh hai, tất cả đều chọn theo những thứ em thích đó, đủ màu sắc luôn, nhưng mà em sợ không hài hòa, nhà trở nên xấu xí thì biết làm sao bây giờ?" - Đợi đến lúc ra khỏi cửa cậu mới nhớ, bản thân thấy thích là chọn không có để ý đến sự phù hợp.

"Không cần nghĩ nhiều, cậu cảm thấy thích thì sẽ đẹp mắt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net