Cánh nhạn thước tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy Vấn Nhạn cứ mãi ngập ngừng, Phó Bạch Dương hiểu trong đầu cô bé đang nghĩ gì. Nàng biết, nhất định là cô bé đang lo lắng việc mình không chịu đội mũ phượng khăn trùm, nếu để đại phu nhân biết, Vấn Nhạn sẽ bị trách phạt, nhưng lúc này, nàng cũng không nói gì.

Vừa hay lúc đó, có người đẩy cửa bước vào, chẳng đợi Vấn Nhạn kịp phản ứng đã điểm huyệt cô bé ngất đi, đến khi Bạch Dương nhìn rõ là ai, nàng cả kinh, hóa ra chính là Bảo Bình, người luôn biệt vô âm tín kể từ sau lần từ biệt ở Thanh Âm am.

Bạch Dương kinh sợ, hỏi: “Đây là nhà họ Phó, sao ngài có thể tùy tiện vào thế được? Hơn nữa lại còn đến Họa Trai của thiếp?”

Đôi mắt Bảo Bình mang vài phần dò xét, nhìn bộ váy thêu thủy mặc trên giường, bước qua cầm lên tay, nói: “Quả nhiên tay nghề nữ công rất giỏi.” Nói đoạn, chàng kéo Bạch Dương lại, ngã xuống giường, đè thân mình lên trên.

Bạch Dương bị đau, chau mày nói: “Đường đường Tề Dương Vương, đừng nên làm ra những chuyện tổn hại đến thân phận thì hơn.” Dứt lời, nàng nhướng mày, tựa như dò xét, tiếp tục nói, “Ngài đừng quên, thân phận hiện giờ của thiếp, là tân nương sắp cưới của nhà họ Dương.”

Bàn tay Tế Dương vương đặt trên eo Bạch Dương nhẹ vuốt ve, thân hình Bảo Bình tức thì cứng đờ, đang định giằng ra, liền nghe thấy Tế Dương vương chậm rãi nói bên tai: “Tên phá gia chi tử nhà họ Dương đó đã bị ta giết chết rồi…”

Bạch Dương sững người, kế đó liền cảm thấy bàn tay Tế Dương vương từ bên eo lần ra phía sau, ấn vào từng đốt sống lưng của nàng. Bạch Dương run lên, lại nghe thấy Tế Dương vương dùng giọng ung dung mà đầy uy lực, nói: “Đó chẳng lẽ không phải điều nàng hy vọng hay sao? Lẽ nào nàng thực sự muốn được gả cho tên lãng tử đó?”

Bạch Dương giơ tay ngăn bàn tay còn lại của Tế Dương vương chuẩn bị đặt tới trước ngực mình, lạnh lùng đáp: “Thì ra, người sai kẻ bịt mặt bắt cóc thiếp, đem chuyện này rêu rao khắp toàn thành chính là vương gia…”

Tế Dương vương nắm lấy bàn tay của Bạch Dương đang ngăn cản tay mình, cúi xuống khẽ hôn lên tai nàng, hạ giọng nói: “Nàng muốn học cách quyến rũ người khác, như thế này chẳng phải là rất tốt sao? Vì sao nàng đối với bản vương luôn vừa kính sợ vừa xa cách thế?”

Bạch Dương nghiêng đầu qua một bên, đáp: “Vương gia, một năm qua chúng ta bao lần gặp nhau ở Thanh Âm am, thế nhưng đều chưa từng giở trò nam nữ, là bởi thiếp từng nói một câu, hiện giờ ngài lại muốn thiếp phải nhắc lại câu đó lần nữa hay sao?”

Tế Dương vương thấy Bạch Dương nói ra câu đó, có phần mất hứng, trầm giọng: “Bản vương chỉ muốn nàng cam tâm tình nguyện làm việc. Để nàng nhìn rõ bộ mặt thật của đám người kia như thế thì nàng mới có thể không chịu sự ràng buộc của tình thân…”

“Nhưng ngài cũng đừng quên, ban đầu ngài đã dùng chính chiêu bài tình thân để uy hiếp thiếp, hiện giờ lại muốn thiếp từ bỏ nó, vậy ngài có thể lấy gì để ràng buộc thiếp đây?” Bạch Dương thừa cơ Tế Dương vương không phòng bị, đẩy chàng qua một bên, nhanh chóng đứng dậy.

Tế Dương vương có chút ngẩn người, kế đó cất tiếng cười lớn, Bạch Dương thấy vậy, sợ có người nghe được, vội tiến lên bịt miệng chàng lại, Tế Dương vương giơ tay nắm lấy tay nàng, khẽ nói: “Không ngờ nàng cũng có chỗ nằm ngoài sức tưởng tượng của bản vương, lại còn biết mấy chiêu võ công ư?”

“Chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, chẳng có tác dụng gì…”

Tế Dương vương nhìn Bạch Dương, trong lòng thầm khen ngợi sự thành thục của nàng, dựa vào vài phần sức lực vừa rồi quả thực không giống như người có căn cơ võ công, vừa lúc đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vọng vào.

Bạch Dương kinh hãi, ấn Tế Dương vương lên giường, dùng ánh mắt ra hiệu cho chàng yên lặng, rồi tiến lên bỏ màn che trước giường xuống, vừa hay Phó Thần Đồ xông vào, vội vàng hỏi: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Dương gia công tử tối qua bị giết chết rồi…”

Dù Bạch Dương đã nghe được tin này từ chính miệng Tế Dương vương nói ra, nhưng lúc này vẫn không nén được sự kinh ngạc, nàng cố nói một cách bình thường nhưng chất giọng mỉa mai lại không hề che giấu: “Cha, làm sao bây giờ? Mối nhân duyên cha vất vả tìm, lại thành ra xôi hỏng bỏng không rồi sao? Thế có khác gì ép con phải chết?”

Phó Thần Đồ nghe Bạch Dương nói thế thì hơi trừng mắt lên, vừa đưa mắt liếc qua liền trông thấy Vấn Nhạn đang nằm sõng soài dưới đất, ông cả kinh, đang định hỏi, lại nhìn lên giường Bạch Dương, thần sắc càng thêm phần sợ hãi, hỏi: “Dương nhi, con định làm thế nào?”

Bạch Dương thần sắc lạnh lùng, hạ giọng nói: “Con muốn tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân…”

Phó Thần Đồ ai oán đáp: “Con cứ nhất định phải tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân kia, để người trong khắp thiên hạ này biết chuyện bẽ mặt của con sao? Cho dù cha không cần giữ thể diện cho cái thân già này, thì ba vị tỷ tỷ của con biết phải làm thế nào? Chẳng lẽ Tế Dương vương, sau chuyện này vẫn chịu lấy Nhị tỷ của con ư?”

Bạch Dương nghe những lời của Phó Thần Đồ tựa như vạn tiễn xuyên tâm, nàng thấy rõ, khi nói chuyện Phó Thần Đồ liếc mắt nhìn lên giường mình, nhưng Bạch Dương không dám quay đầu nhìn lại, bởi nếu làm thế chẳng khác gì nàng đang khai thật mọi chuyện với phụ thân.

Bạch Dương ưỡn thẳng lưng, ánh mắt hiện rõ nét lạnh lùng, tựa như không còn cảm xúc gì nữa, nói: “Phụ thân, điều cha mong muốn là được thăng quan tiến chức, còn điều con muốn là được sống trong gấm vóc nhung lụa. Nhà họ Dương như hang hùm miệng cọp, cha vẫn nỡ đem con gả vào đó, nhưng hiện giờ công tử nhà họ Dương đã chết, chẳng lẽ cha không cho phép con xoay chuyển vận mệnh của mình sao?”

Phó Thần Đồ đang định nói điều gì, do dự nhìn lên giường thêm một lần, giẫm chân quát: “Dương nhi, nhà họ Dương có xấu xa đến thế nào, thì cũng là lối thoát cha tìm cho con, con cứ một mực làm càn, sau này chớ mua dây buộc mình…” Nói đoạn liền đẩy cửa bỏ đi.

Còn Bạch Dương tựa như sợi dây đàn bị kéo căng đứt đoạn, lùi về phía sau hai bước va phải bàn ghế, đau đến tỉnh cả người, khi nhìn lên giường, mới phát hiện bên ngoài tấm rèm lộ rõ một chiếc giày thêu kim tuyến nạm trân châu Nam Hải…

Bạch Dương kéo mạnh tấm màn ra, thấy Tế Dương vương đang thản nhiên rung chân, nói: “Một trường đấu chí giữa phụ thân và con gái mới hay làm sao! Nếu không phải bản vương trốn trên giường trong khuê các, làm sao nghe thấy được?”

Lúc này Bạch Dương mới hiểu, Phó Thần Đồ nhìn thấy Vấn Nhạn nằm dưới đất, lại thêm chiếc giày lộ ra bên ngoài màn, nên mới có phần úy kị mà đồng ý với “thỉnh cầu” tham dự yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân vừa nãy của nàng.

“Ngài mau đi đi, thiếp còn phải chải đầu trang điểm thay quần áo, e rằng không thể giữ ngài lại được…” Phó Bạch Dương quay người không nhìn Tế Dương vương thêm nữa.

Nhưng Tế Dương vương đi thẳng đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, không hề do dự đặt xuống một nụ hôn, ngang ngược mà bá đạo, không một chút dịu dàng,Bạch Dương thấy hơi đau, khẽ rên thành tiếng, liền cảm thấy thân thể Tế Dương vương cứng đờ…

Lúc Tế Dương vương rời đi, Bạch Dương khẽ gọi sau lưng chàng: “Kìa, vương gia…”

Bạch Dương thấy thần sắc Tế Dương vương khi quay lại nhìn nàng có phần ám muội, hiển nhiên là đã hiểu lầm điều gì đó, bèn vội nói: “Thiếp muốn nói là, Vấn Nhạn…”

Bạch Dương vừa chỉ về phía Vấn Nhạn, liền thấy Tế Dương vương lưu lại một câu, rồi nhanh chóng phi thân đi mất, “Qua nửa canh giờ nữa cô ta sẽ tự tỉnh lại…”

Bạch Dương ngồi trước bàn trang điểm vuốt nhẹ đôi môi vẫn còn hơi đau, trong lòng bấn loạn, nhìn vào gương thấy trên má vẫn còn ửng đỏ, trong lòng ngầm dâng lên cảm giác bực bội ảo não.

Bạch Dương thay xong chiếc váy thêu thủy mặc thì thấy Vấn Nhạn dưới đất dần tỉnh lại, nàng liền bước tới dìu cô bé dậy. Vấn Nhạn sửng sốt mất một lúc nhưng hoàn toàn không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ xoa đầu, chẳng nói chẳng rằng bắt tay vào giúp Bạch Dương chải đầu trang điểm.

Lại qua gần nửa canh giờ, Vọng Mai từ phòng đại phu nhân qua giục Bạch Dương, nói là ba chiếc kiệu mềm đã chuẩn bị xong, đại tiểu thư, tam tiểu thư đều đã biết tin và qua đó rồi, hiện giờ chỉ còn đợi nàng nữa là lên đường.

Bạch Dương dẫn theo Vấn Nhạn đi ra ngoài phủ, Phó Cự Giải và Phó Song Ngư đều đã đứng trước kiệu từ lâu, đại phu nhân và tam phu nhân đứng cạnh nhau, lúc trông thấy Bạch Dương bước ra, lông mày ai nấy đều chau sít lại. Đại phu nhân tiến lên kéo tay Bạch Dương, véo hết lần này đến lần khác, lời đưa đến miệng mà không thốt ra được.

Bạch Dương lặng lẽ rút tay từ tay đại phu nhân về, lạnh nhạt nói: “Mẹ, nếu mẹ định khuyên Dương nhi quay về, thì đừng nên nói nữa là hơn.”

Phó Cự Giải và Phó Song Ngư đưa mắt nhìn nhau, phẩy tay áo, chỉ nghe thấy Phó Song Ngư nói: “Tứ muội, ngày trước sao ta không nhận ra muội to gan đến thế nhỉ? Tấm thân đã bị người ta chà đạp rồi mà còn dám đi tham dự yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân, tỷ muội chúng ta đành coi như muội khăng khăng muốn tỏ vẻ uy phong, cũng đành chiều theo ý muội. Bây giờ muội còn chưa gả đi mà đã khắc chết phu quân, chẳng lẽ muội không sợ sẽ chết ngập trong nước bọt của bách tính Tuyền Thành hay sao?”

Phó Cự Giải cười khẩy, khi nhìn thấy bộ váy thêu thủy mặc của Bạch Dương, ánh mắt cực kì thâm độc, nói nửa nạc nửa mỡ: “Tứ muội, chẳng trách tỷ muội chúng ta đến tiệm vải Tài Vân tìm Vân Nương thêu thùa mà không thấy, hóa ra mấy ngày nay cô ta bận làm việc muội à? Tứ muội quả thực là suy tính chu toàn…”

Phó Bạch Dương khẽ cười, nhẹ giọng: “Đại tỷ, tam tỷ, muội đi chẳng qua chỉ để làm nền, quan trọng vẫn là xem hai tỷ đoạt ngôi vị hoa khôi mà thôi.”

Bạch Dương vừa dứt lời, sắc mặt Phó Cự Giải và Phó Song Ngư tức thì thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, rồi ai nấy vênh mặt lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhanh chóng bước lên kiệu của mình.

Lúc yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân gần diễn ra Bạch Dương mới biết, yến tiệc năm nay được tổ chức trong phủ Tế Dương vương, con cháu hoàng tộc, hoàng thân quốc thích, quan lại quý nhân, còn cả các thiên kim tiểu thư đều tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân này.

Vừa theo Phó Cự Giải, Phó Song Ngư bước vào phủ Tế Dương vương, Bạch Dương liền thấy mọi người xung quanh không ngừng chỉ trỏ, lại thêm những lời khó nghe về nàng, “Cô ta vẫn còn dám đến tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân ư?”, “Nghe nói tối qua Dương gia công tử chết rồi, chính là bị cô ta khắc chết đó…”

Bạch Dương cảm nhận rất rõ ràng, từng ánh mắt như đâm xuyên sau lưng, hoặc là khinh bỉ, hoặc là coi thường, hoặc là căm ghét…

Cùng lúc đó Phó Cự Giải, Phó Song Ngư quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó chau mày, vội vã đi tách lên trên, Bạch Dương biết bọn họ sợ bị tai tiếng của nàng làm cho liên lụy, thế nên trong lòng không nén nổi một nỗi bi thương.

Trên đài cao, mấy vị áo gấm xa hoa đang ngồi,Bạch Dương đứng từ xa nhìn lại, trông thấy Tế Dương vương đang cùng một nam tử tuổi trẻ ngồi đó, Bạch Dương biết nam tử trẻ tuổi đó chắc chắn là hoàng thượng, có điều vì ở khoảng cách xa quá, nàng không thể trông rõ dung mạo.

Trong lòng Bạch Dương cảm thấy rất lạ, nếu đã không trông rõ tôn nhan của hoàng thượng, thì vì sao nàng lại có thể nhìn rõ Tế Dương vương đến thế? Chẳng lẽ bởi vì từ lâu nàng đã ghi nhớ bóng hình chàng?

Bạch Dương theo các tiểu thư tham dự cuộc tuyển chọn đến đứng sau tấm bình phong dưới đài, tìm vị trí khuất nhất ngồi xuống, lúc này nàng mới phát giác ra lòng bàn tay mình đã toát đầy mồ hôi, nàng cảm thấy sợ. Làm sao nàng có thể không sợ được chứ?

Mang theo tai tiếng tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân, chính là dấn thân vào nguy hiểm, mà nàng lại không có đường lui…

Những cô gái tham gia yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân lần này tổng cộng có ba mươi sáu người, ngoại trừ ba cô con gái nhà họ Phó còn có con gái của tể tướng Thạch Trình là Thạch Vận Tú, con gái Ngu tướng quân Ngu Hồng Ngạc, mỗi người ngồi một góc. Thạch Vận Tú thần sắc cao ngạo, còn Ngu Hồng Ngạc cởi mở rộng rãi, thỉnh thoảng lại nhìn sang Bạch Dương, dường như không hề có ác ý.

Chẳng mấy chốc, quản sự trong phủ Tế Dương vương đến sắp xếp ọi người rút thăm quyết định thứ tự biểu diễn, ai cũng muốn rút trước để được may mắn, bèn chen nhau đổ xô lên, chỉ có Bạch Dương còn chưa kịp tiến lên đã bị mọi người đẩy qua một góc. Ngu Hồng Ngạc ở bên cạnh đỡ lấy nàng, Bạch Dương nghiêng người cảm tạ, chờ đến khi cùng Ngu Hồng Ngạc rút thăm, mới phát hiện ra trong ống chỉ còn hai tấm thẻ.

Ngu Hồng Ngạc khẽ cười nói: “Cô rút trước đi, bữa tiệc tuyển chọn mỹ nhân này tôi vốn chỉ đến cho có mặt, không sao đâu.”

Nhưng Bạch Dương thần sắc nghiêm túc, tiến lên rút đồng thời cả hai chiếc thẻ trong ống, nhìn qua một lượt, rồi đưa một trong hai tấm cho Ngu Hồng Ngạc, lúc quay về đến chỗ ngồi của mình trong lòng vẫn còn vang lên những lời Ngu Hồng Ngạc vừa nói. Xem ra cô nàng Ngu Hồng Ngạc này hoàn toàn không muốn vào cung.

Vấn Nhạn ở bên cạnh Bạch Dương, nhìn con số nàng rút được viết trên thẻ rõ ràng là ba mươi sáu, là người cuối cùng biểu diễn, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô đưa cho cô ta số bao nhiêu?”

“Số một.”

“Tiểu thư…” Vấn Nhạn chép miệng, phải biết rằng trong những yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân từ trước đến nay, chưa có một ai không lấy làm vinh dự vì rút trúng số một. Bởi lẽ trong số bảy yến tiệc, đế vương đã chọn đến năm vị mỹ nhân rút được số một, vừa rồi các cô gái tranh nhau lên trước rút thăm, cũng là vì hi vọng mình có cơ hội chọn trúng số một cũng là vì lẽ đó.

Thế nhưng, Bạch Dương lại cam tâm đưa thẻ số một nhường cho Ngu Hồng Ngạc, Vấn Nhạn làm sao có thể không kinh ngạc?

“Tiểu thư, chẳng phải cô đã hạ quyết tâm muốn đoạt ngôi vị hoa khôi sao? Hơn nữa cho dù cô không muốn có được thẻ số một thì cũng có thể đổi với đại tiểu thư và tam tiểu thư mà…”

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn về phía Cự Giải và Song Ngư, chỉ thấy ánh mắt hai người bọn họ tràn trề tức giận, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống được nàng. Bạch Dương cười, quay đầu nhìn Ngu Hồng Ngạc đang cất bước lên đài, dáng điệu khoáng đạt, trong tay cầm một thanh kiếm truy phong sắc bén.

Màn múa kiếm của Ngu Hồng Ngạc được hoan nghênh nhiệt liệt, Bạch Dương nhìn hoàng thượng ở trên đài phía xa hình như đang mỉm cười, bất giác nắm chặt bộ váy trên người. Phó Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, nói với Vấn Nhạn: “Vấn Nhạn, ta ra hậu viện đi dạo một lát, em ở đây xem đi…”

Bạch Dương nhân lúc mọi người đều chú ý tới điệu múa kiếm của Ngu Hồng Ngạc thì thong thả đi ra hậu viện, nàng dựa vào cành mai, thở dài một tiếng.

Lát sau nàng nghe thấy tiếng sáo vang lên trong nội viện, hiểu rằng Ngu Hồng Ngạc đã đi xuống, lại có một vị tiểu thư khác lên biểu diễn tài năng. Nàng lại nhếch miệng cười, bị gió lạnh thổi tới, nàng đang định ho khẽ bỗng thấy sau lưng có người, lúc quay đầu lại càng nghẹn họng, vô cùng khó chịu.

Bạch Dương vừa dùng tay áo che miệng ho khổ sở, vừa căm phẫn lườm Tế Dương vương thâm trầm mà uy nghiêm đang đứng ở một bên, trong mắt Tế Dương vương lóe lên nụ cười, vừa nở ra đã vụt biến mất, chàng trầm giọng hỏi: “Nàng nắm chắc mấy phần có thể đoạt ngôi vị hoa khôi?”

Mất một hồi lâu Bạch Dương mới điều hòa được hơi thở, ngẩng đầu lạnh giọng đáp, “Vương gia vất vả đẩy thiếp lên đầu sóng ngọn gió như thế, chẳng lẽ còn không rõ liệu thiếp có đoạt được ngôi vị hoa khôi hay không sao?”

Tế Dương vương chắp tay sau lưng, một thân áo gấm màu xanh ngọc, bên eo thắt chiếc thắt lưng kim tuyến rồng cuộn cửu châu, anh vũ bất phàm, khóe miệng chàng nở một nụ cười sâu xa khó đoán, nói: “Được, bản vương đợi xem nàng thể hiện thế nào…”

Đúng vào lúc đó lại nghe thấy đằng xa lại có tiếng bước chân vang lên, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào: “Bảo Bình, hoàng thượng thấy huynh mãi chưa quay về liền sai người đi tìm, đệ bèn tranh đi, biết ngay thể nào cũng trông thấy cảnh trăng hoa mà…”

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn, thì ra là một nam tử chừng hai mươi tuổi, khoanh tay đứng đằng xa, nụ cười không hề che giấu vẻ ngông cuồng, Tế Dương vương thấy thế khẽ chau mày, nhìn Bạch Dương thật lâu rồi mới rảo bước rời đi.

Tế Dương vương lại gần nam tử kia, vỗ vỗ lên vai hắn, trầm giọng nói: “Tầm Trạch, lát nữa nếu bản vương nghe thấy đệ ăn nói lung tung, bản vương nhất định sẽ chặt tay cơ thiếp trong phủ của đệ đó…”

Chung Tầm Trạch cười lớn, quay đầu nhìn Bạch Dương, đôi mắt ẩn giấu nụ cười, nói: “Nếu huynh muốn chặt, chi bằng chặt tay của người trước mặt này xuống thì hơn, phải biết trên tay nàng ấy còn có…”

Bạch Dương nghe thế không tránh khỏi giật mình, liền đưa ánh mắt sắc bén lườm Chung Tầm Trạch, sau đó nhanh chóng bỏ đi, nhưng sau lưng tiếng cười cuồng ngạo đó vẫn vang lên không dứt, nghe mà chỉ thấy lòng càng thêm rối loạn.

Khi Bạch Dương quay về nội viện, Vấn Nhạn đang lo lắng nhìn quanh tứ phía, thấy nàng quay lại mới thở hắt ra. Phó Bạch Dương nở nụ cười trấn an: “Vấn Nhạn, chẳng lẽ em sợ ta chưa lâm trận đã bỏ trốn sao?”

“Tiểu thư nói thế nào ấy chứ? Vấn Nhạn thấy đại tiểu thư sắp lên đài rồi mà cô không có mặt, sau này nhắc lại không khéo đại tiểu thư lại trách cô.” Vấn Nhận vội vàng giải thích.

Quản sự trên đài vừa hay cất tiếng: “Phó gia đại tiểu thư Phó Cự Giải…”

Bạch Dương đang định tiến lên cổ vũ Cự Giải, liền thấy Phó Cự Giải đưa ánh mắt ra chỗ khác, thấy vậy nàng đành cười gượng rồi lại ngồi xuống.

Bạch Dương cúi đầu, cảm nhận rõ rệt khuôn mặt mình đang đỏ bừng, cảm giác xấu hổ pha lẫn phẫn nộ vô cùng. Lúc này nàng chợt hiểu ra một điều, nàng có thể đương đầu với sự sỉ nhục của người trong thiên hạ, nhưng không thể chịu đựng nổi sự khinh bỉ của người thân…

Cố kìm giọt nước mắt,Bạch Dương ngẩng đầu, nhìn lên trên đài xa xa, rõ ràng Tế Dương vương cũng đang nhìn về phía nàng,Bạch Dương nhẹ mỉm cười, thầm nghĩ, Bảo Bình, giây phút này thiếp và ngài là đồng minh, chí ít chúng ta cũng đang cùng đứng về một phía. Thế nên ngài sẽ không coi thường thiếp, phải vậy không?

Khi cúi đầu xuống lần nữa, nước mắt Bạch Dương đã trào ra, rơi xuống bộ váy được thêu thủy mặc công phu bằng bút mực, lập tức có hai vết nhòe chảy xuống. Vừa hay bên cạnh có người đưa qua một chiếc khăn gấm, Bạch Dương đón lấy lau nước mắt rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Ngu Hồng Ngạc…

“Cô đã đến đây thì nên liệu trước mọi chuyện, nay mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Tế Dương vương, cô còn sợ gì?”

Bạch Dương thoáng giật mình, cô nàng Ngu Hồng Ngạc này xem ra không hề đơn giản, có vẻ cô ta biết rất rõ mọi chuyện, nàng đang định mở miệng hỏi, liền nghe thấy Ngu Hồng Ngạc cười nhạt nói tiếp: “Cô không cần phải đoán làm sao tôi biết được, chẳng qua là vừa rồi tôi ra sau hậu viện, tình cờ nghe thấy mà thôi…”

Bạch Dương không nói thêm gì, chỉ khẽ “ồ” lên một tiếng, lặng lẽ đợi Ngu Hồng Ngạc nói thêm, bởi lẽ nàng biết nếu Ngu Hồng Ngạc không có điều gì cần cầu xin thì nhất định sẽ không gợi chuyện này ra, giờ cô ta đã mở lời, nhưng giọng điệu chẳng khác nào đang uy hiếp nàng.

Quả nhiên, Ngu Hồng Ngạc tiếp tục khẽ nói bên tai nàng: “Tôi sẽ giúp cô đoạt ngôi vị hoa khôi, sau khi xong việc, tôi chỉ cần Tế Dương vương thả ca ca của tôi từ biên cương trở về.”

Bạch Dương hơi sững người, nhớ lại việc nàng từng nghe Phó Thần Đồ nói, trưởng tử nhà họ Ngu là Ngu Tấn Thanh suy nghĩ sâu xa, nói năng khôn khéo, mấy năm trước bị Tế Dương vương điều đến biên cương đại mạc, tính đến nay đã được năm năm rồi.

“Vì sao cô không trực tiếp cầu xin Tế Dương vương?”

Ngu Hồng Ngạc đứng nguyên chỗ cũ, trả lời có phần tự chế giễu: “Nếu chỉ đơn giản như vậy mà có thể khiến Tế Dương vương đồng ý thả ca ca của tôi về, thì Ngu Hồng Ngạc tôi đã vào Tế Dương vương phủ từ lâu rồi…”

Ngu Hồng Ngạc nói đoạn, thấy Tế Dương vương trên đài dường như nhìn về phía mình, đắn đo buông một câu, rồi quay người bỏ đi: “Đợi đến khi cô lên biểu diễn, rồi chờ xem.”

Bạch Dương nghe vậy có phần ngạc nhiên, khi ngẩng đầu nhìn về phía đài xa, tam tỷ Song Ngư đang dụng bút viết chữ, nét chữ như nước chảy mây trôi, chỉnh tề đẹp đẽ, rất nhiều người ngồi phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net