C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng tối, ta đưa Trần Sương vào tẩm điện gặp thủ phụ đương triều Chu Nhữ Thần.

Chu Nhữ Thần mặc áo bào trắng, mái tóc dài buộc nửa, dựa vào thành giường với thần thái yêu kiều quyến rũ.

Hắn còn dùng vải lụa trắng che mắt, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"A Loan, ta đợi nàng rất lâu đó."

Ta chết trước lâm sàng mặt nữ nhi mất.

Trần Sương trầm mặc nửa ngày.

"Bây giờ con đã biết tại sao Tiêu Trì lại nói ông ấy ác ý câu dẫn rồi."

Trần Sương xoay người rời đi: "Cá nhân con cảm thấy ông ấy không phải cha con."

Ta kéo con bé: "Không, chính là hắn."


Chu Nhữ Thần kinh ngạc kéo dải lụa ra.

Toàn bộ khuôn mặt đến dái tai đỏ như sắp chảy máu đến nơi.

Hắn nhặt chiếc áo ngoài trên giường lên nhanh chóng quấn quanh người, tùy ý buộc tóc bằng chiếc kẹp bằng ngọc xanh rồi đứng dậy.

"A Loan nàng về rồi sao. Vị cô nương này là? "

Chu Nhữ Thần ôn hoà cười, là quân tử đoan chính.

Thủ phụ đại nhân ngoại hình khá ưa nhìn.

Ta nói với Chu Nhữ Thần: "Con bé là Trần Sương, là con gái của ta và chàng."

Ánh mắt của Trần Sương đối với Chu Nhữ Thần hơi thay đổi, cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Con chào cha."

Chu Nhữ Thần ánh mắt hơi giật mình, hỏi: "Sương Sương phải không? con bao nhiêu tuổi?"

Trần Sương nói: "Vừa qua lễ cập kê."

Đôi mắt của Chu Nhữ Thần mỉm cười, khóe môi hơi cong vừa đủ dịu dàng.

Hắn chậm rãi nói: "Tốt lắm. Hôm khác cha sẽ bù quà cho con. Con ra ngoài trước đi, ta và mẹ con có chuyện muốn nói."

Trần Sương lịch sự cáo lui.

Chu Nhữ Thần hai tay đặt trước ngực nhướng mày nhìn ta, tức đến bật cười.

"Bùi Loan, nàng biết mười lăm năm trước ta ở đâu không? Ta còn ở Hàn Lâm học viện đóng cửa nghiên cứu sách."

Ta bước tới lấy lòng: "Con bé muốn tìm bố, cha dượng cũng là cha mà."

Chu Nhữ Thần không nói nên lời.

Hắn thô bạo kéo ta vào lòng, áp mặt vào mặt ta, giọng điệu có chút bực bội.

"Tiêu Trì ngày ngày nhằm vào ta, nàng để ta nuôi con của hắn?"

Ta bị hắn ôm trong lòng, phải quay đầu lại nhìn hắn.

"Chàng cũng đâu có thiệt thòi. Con không phải của chàng, nhưng mẹ của con bé là của chàng mà."

Chu Nhữ Thần im lặng hồi lâu, thở dài cuối cùng cũng nhận con.

Hắn đẩy ta ra phía trước, giọng điệu có phần tức giận: "A Loan, lần sau đừng mang ai vào nữa. Dù sao ta cũng là thủ phụ đương triều, bị đồn ra ngoài thì phải làm sao?"

À cái này hả, danh tiếng của Chu Nhữ Thần từ sớm đã bị Tiêu Trì hủy hoại rồi.

Trong suốt các triều đại, tranh chấp với các triều đại trước là điều thường xuyên xảy ra.

Nhưng giống như Nhiếp chính vương này thì, ngàn năm như một tuyên truyền thủ phụ là hồ ly tinh.

Có thể gọi là điều kỳ lạ đầu tiên trong lịch sử. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net