C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Hoài Cảnh đang ở ngay cửa.

Thiên hạ làm gì có trùng hợp như vậy.

Tiêu Trì từ Thiên Đồng Tự trở về liền bị bệnh, chỉ có Tạ Hoài Cảnh mới chữa khỏi bệnh này lại đang chờ ở cửa.

E rằng đây không phải là một căn bệnh.

Rõ ràng ta đang nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Trì, nhưng trong đầu lại hiện lên bộ dạng ốm yếu của Tiên đế.

Tạ Hoài Cảnh bước vào.

Như cũ thân không bụi bặm, không màng trần ai.

Chu Nhữ Thần vẫy tay cho người lui xuống.

Hắn đỡ ta đang tuyệt vọng ngồi xuống, sau đó lạnh lùng nhìn Tạ Hoài Cảnh.

"Cho dù Tiêu Trì ban ngày có đắc tội ngươi, nhưng cũng không đến nỗi phải xuống hoàng tuyền."

Tạ Hoài Cảnh chỉ nhìn ta, bình tĩnh nói: "Nếu ta muốn hắn chết thì hắn đã chết từ lâu rồi. Ta chỉ muốn xác nhận một chuyện."

Ta biết Tạ Hoài Cảnh muốn xác nhận chuyện Trần Sương có phải con gái hắn hay không.

Hắn bước đến gần Tiêu Trì, kiểm tra tình trạng thể chất, bắt đầu trò chuyện với ta.

"Bùi Loan, đời này người duy nhất ta ghét chính là Tiêu Trì. Hắn không phải là người tốt, nhưng mệnh hắn thực sự rất tốt."

Tạ Hoài Cảnh lấy thuốc trong tay ra đổ vào miệng Tiêu Trì, sau đó dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm lên để Tiêu Trì nuốt vào.

Sau khi làm xong những việc này mới quay lại nhìn ta chăm chú.

"Nhưng mệnh ta không tốt, cho dù ta từ bỏ việc tu hành, làm mọi thứ có thể nhưng khi ta quay lại người ta yêu đã bỏ rơi ta."

Ta choáng váng một lúc lâu.

Từng có người hỏi Tạ Hoài Cảnh tại sao lại hoàn tục?

Hắn nói mình thiếu tập trung, đã phạm giới.

Ta nghĩ đó là sắc giới.

Hóa ra không chỉ là sắc giới.

Hóa ra còn có sát giới.

Tạ Hoài Cảnh chỉ vào Tiêu Trì: "Trong vòng một canh giờ, chỉ cần một chén máu của người thân hắn sẽ tỉnh lại, mọi chuyện sẽ như bình thường."

Phu mẫu huynh trưởng của Tiêu Trì đã qua đời.

Người thân ruột thịt nhất của hắn chỉ có con cái.

Chu Nhữ Thần không dám cử động mà đưa mắt nhìn về phía ta.

Tạ Hoài Cảnh bước đến trước mặt ta, gõ ngón tay lên bàn.

"A Loan, Trần Sương là con gái của hắn à? Sinh thần bát tự nàng có thể lùi lại vài tháng. Nhưng sự sống còn nàng không thể mạo hiểm đâu."

Ta cúi thấp đầu không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đối mặt với sự im lặng của ta, Tạ Hoài Cảnh càng tin chắc vào suy đoán của mình.

"A Loan, năm đó khi biết nàng là hoàng hậu ta hiếm khi có thể yên giấc."

"Ta bí mật rời khỏi cung không chỉ để tránh chữa trị cho Tiên đế mà còn vì sợ liên lụy đến nàng. Ta không biết nàng nương thân với Tiêu Trì là vì con của chúng ta."

Ta ngẩng đầu lên.

Tạ Hoài Cảnh đúng lúc giơ tay ra với ta.

"Ta có thể chữa khỏi hắn, chỉ cần nàng để ta mang Sương Sương về Giang Nam, ta sẽ ở đó chờ nàng."

Chu Nhữ Thần nghe vậy giật mình, quay người lại giao quyền lựa chọn cho ta.

Ta kinh ngạc nhìn Tạ Hoài Cảnh, hắn có biết mình đang nói cái gì không?

Chẳng lẽ định để ta làm ngoại thất sao?

Tạ Hoài Cảnh lông mi khẽ động, hắn lặng lẽ nhìn ta ánh mắt trở nên kiên định, khóe môi cong lên.

Hóa ra khá giống với những gì được viết trong sách.

Người này sáng như trăng sáng thật sự đã bị ta kéo xuống bùn.

Đánh tiếc là thời thế đã thay đổi.

"Tạ Hoài Cảnh, những năm này ta chưa từng hỏi ngươi vì sao rời cung, ngươi cũng chưa từng hỏi ta vì sao lại đi theo Tiêu Trì, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?"

Tạ Hoài Cảnh ngón tay hơi cứng đờ: "Cái gì?"

Ta đứng dậy nói: "Có nghĩa là ta ngươi không có duyên ở bên nhau."

Ta bước tới trước mặt Tiêu Trì, kiên định nói: "Tạ Hoài Cảnh, ngươi không cần phải đến Giang Nam bảo vệ ta bởi vì Trần Sương thật sự là con gái của Tiêu Trì."

Tạ Hoài Cảnh hoài nghi nhìn ta, trên khuôn mặt như ngọc có vết nứt nhẹ.

"Tạ Hoài Cảnh, ngươi muốn xác minh liền xác minh đi."

Trần Sương đang ở phủ của Tiêu Trì, ta quyết định đi lấy máu con bé.

Nửa nén hương sau, ta cùng Trần Sương trở lại.

Sắc mặt Trần Sương tái nhợt, hai tay quấn băng gạc theo sau ta.

Ta đút cốc máu trong tay vào miệng Tiêu Trì.

Tạ Hoài Cảnh muốn ngăn ta lại nhưng hắn đã rút tay lại.

"A Loan, nếu hắn không tỉnh ta còn có biện pháp. Nàng không cần lo lắng, ta sẽ không để hắn chết."

Ta từ chối lòng tốt của hắn: "Tiêu Trì nhất định sẽ tỉnh lại."

Chu Nhữ Thần liếc nhìn tay Trần Sương, hỏi nàng có đau không.

Trần Sương mím môi, cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Tạ Hoài Cảnh bước tới kiểm tra vết thương cho Trần Sương.

Hắn nhẹ nhàng gỡ miếng gạc ra, phát hiện trên lòng bàn tay Trần Sương có một vết thương sâu bằng nửa ngón tay, cắt ngang toàn bộ lòng bàn tay.

Là ta vừa nãy cắt bằng một con dao găm.

Tiêu Trì nhàn nhã tỉnh dậy, khi mở mắt ra nhìn thấy ta liền nhẹ nhàng gọi ta là A Loan.

Khi Tạ Hoài Cảnh nghe thấy giọng nói của Tiêu Trì, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, toàn thân cứng đờ.

"Sương Sương thực sự là con gái của hắn."

Ta đi rót nước cho Tiêu Trì, thuận tiện nhìn Tạ Hoài Cảnh: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Tạ Hoài Cảnh, ngươi đi đi."

Tạ Hoài Cảnh dần dần không đứng vững, hắn chống hai tay lên mép bàn yếu ớt cúi đầu, lộ ra nụ cười lạnh lùng.

"Hiểu lầm? Vậy ta đầu độc Tiên đế không phải là hiểu lầm, xử tử ta đi."

Tiêu Trì vừa mới tỉnh lại chợt nghe được chuyện này đột nhiên ho khan.

Hắn thực sự không muốn buông tha cho kẻ sát hại Tiên đế.

Tiêu Trì và tiên đế cùng một mẹ, cảm tình huynh đệ rất thân thiết.

Ta nháy mắt với Chu Nhữ Thần, hắn đích thân đưa Tạ Hoài Cảnh ra ngoài.

Tiêu Trì nằm trên giường hỏi ta tại sao lại để người đi.

Ta đứng dậy nhìn Tiêu Trì, giọng nói dần dần lạnh lùng.

"Tiêu Trì, ngươi quên Tiên đế chết thế nào sao? Chuyện chúng ta làm cũng không tốt đẹp hơn hắn bao nhiêu, còn giải quyết chuyện cũ làm gì?" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC