hoangdelagadailuumanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế là gã đại lưu manh

Tác giả: Lục Lăng Linh

Thể loại: cung đình, hài, nhất công nhất thụ, HE.

Tình trạng: Hoàn (21 chương).

Trans: QT

Edit: Mai Lạc

Htpp://mailac.wordpress.com

Đệ nhất chương: Hoàng đế là một đại lưu manh

Ngày hôm nay lâm triều, Ngự Sử ở trước mặt hoàng đế mắng chửi xối xả.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, chống đầu nghĩ: Công lực mắng chửi người của Ngự Sử lại tiến bộ.

Ngự Sử chửi rất hăng say, hoàng đế cũng rất khiêm tốn lắng nghe. Ngự Sử mắng hắn “Sủng hạnh nịnh thần, dâm loạn hậu cung”, hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn “Hoang dâm vô độ, không tuân thủ luân thường”, lại thấy hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn,” Giống như hôn quân của triều trước, sẽ khiến đất nước bị diệt vong”, thậm chí hoàng đế lộ vẻ mặt tán thành, gật đầu thật mạnh, lại thay đổi tay chống đầu.

Văn thần nhìn như không thấy ngoảnh mặt làm ngơ,  võ tướng buồn chán đến cực điểm chăm chú đếm hoa văn trên mặt đất. Thị lang trẻ tuổi bị nhãn thần như đi vào cõi thần tiên của hoàng đế nhìn liên tục, cảm giác bất an như cả người bị lột sạch y phục, liền rụt lui ra phía sau thượng thư to béo.

Ngự Sử mắng hơn nửa canh giờ, rốt cục mắng xong, thở hổn hển một hơi, phi thường chờ mong ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

Hoàng đế hạ tay, điểm điểm đầu một chút: “Khanh thẳng thắn can gián, bách • chiết • bất • cong, toàn tâm suy nghĩ cho long thể của trẫm, lòng trẫm cảm thấy rất an ủi! Người đâu, ban thưởng!”

Trong đầu của Ngự Sử đứt phựt một tiếng, liền lui xuống dưới.

Đệ nhị chương: Nam nhân của hoàng đế là một đại lưu manh

Hoàng đế hạ triều, ngồi phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng.

Hoàng đế phê duyệt một quyển. Lại phê duyệt một quyển. Lại lại phê duyệt một quyển. Sau đó hắn nhịn không nổi nữa, hít sâu một hơi, rống to: “Ngươi con mẹ nó bỏ móng vuốt ra khỏi đùi lão tử ngay!”

Tướng quân nói: “Lâm triều Ngự Sử chửi ta là nịnh thần, ngươi còn ban thưởng cho hắn. Sao ngươi không ban thưởng cho ta?”

Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Tướng quân tiếp tục kiên trì không ngừng sờ sờ bắp đùi hoàng đế.

Hoàng đế phê xong tấu chương, một cước đá văng long ỷ: “—— Cút! Lão tử thưởng cho ngươi long quyền!”

Hoàng đế nắm lấy cổ áo tướng quân, hai người đánh nhau thành một đoàn tại ngự thư phòng.

Trước kia tướng quân là thư đồng của hoàng đế, so với hoàng đế lớn hơn một chút. Kỹ xảo đánh người của hoàng đế đa phần là học từ tướng quân. Bởi vậy bọn họ đánh nửa ngày, thực lực ngang nhau.

Tiểu công chúa lặng lẽ tiến tới ngự thư phòng, thấy hoàng đế cùng tướng quân y quan bất chỉnh nhiễm đầy bụi nằm trên mặt đất,.

Tiểu công chúa sửng sốt nửa ngày, một tiếng thét chói tai, quay đầu chạy mất mạng.

Tướng quân ở dưới thân hoàng đế nhô đầu ra, nhìn thoáng qua bóng lưng của tiểu công chúa, hỏi: “Ngươi sinh nữ tử lớn như vậy rồi sao?”

Hoàng đế đánh một quyền trên mặt hắn: “Muội muội của trẫm!”

Tướng quân hung hăng đạp bụng hoàng đế một cước: “Còn không đi giải thích?”

Hoàng đế cầm lấy chân của hắn: “Nàng  biết trẫm thích nam nhân.”

Tướng quân cầm lấy tay hoàng đế, áp đảo hoàng đế trên mặt đất: “Biết còn kêu thảm thiết như vậy?”

Hoàng đế nghiêng người áp lên tướng quân: “Tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy qua!”

Tướng quân sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn cửa ngự thư phòng đang mở rộng. Ngự Sử đứng ở ngoài cửa, ngây ra như phỗng nhìn bọn họ.

Ngự Sử sửng sốt nửa ngày, một tiếng thét chói tai, quay đầu chạy mất mạng.

Hoàng đế cùng tướng quân quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày không nhúc nhích. Nửa ngày sau, hoàng đế phẫn nộ nói: “… Hắn cũng còn nhỏ.”

Đệ tam chương: một kẻ lưu manh gặp một kẻ lưu manh

Từ lúc đó, Ngự Sử đã xin nghỉ tại gia vài ngày.

Không nghe được người khác mắng chửi mình, hoàng đế nghĩ có chút tịch mịch (cô đơn).

Để giải quyết loại tịch mịch không thể dùng ngôn ngữ để nói này, hoàng đế quyết định nếu Ngự Sử không ở, vậy phải lượn vài vòng đến thanh lâu a.

Hoàng đế đến thanh lâu, đương nhiên là nam phong quán. Chính xác thì đã rất nhiều năm hoàng đế không đến đây. Một lần đến trong quá khứ, bị chính đội cấm vệ quân của mình bắt được, áp chế hồi cung.

Hoàng đế ngồi tại thanh lâu một hồi, nhịn không được cảm khái: nhiều năm không đến, nghĩ không ra nam phong quán đã thay đổi đến loại loại trình độ này!

Chờ một đám tiểu quan điệu đà vận trang phục như nữ nhân múa xong đi xuống phía dưới dưới, hoàng đế cảm thấy càng thêm tịch mịch, yếu ớt thở dài một hơi.

“Nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn không bằng Ngự Sử ni.”

Lúc này ngồi bên cạnh có người lớn tiếng nói: “Đại huynh, ngươi nói rất có đạo lý!”

Bên cạnh là một mao tử (người Tây) phiên bang, kích động vạn phần nói với hoàng đế: “Đại huynh, ngươi nói rất chí lý! Những người này, nam không ra nam, nữ không ra nữ nữ, thật là mất hứng a!”

Hoàng đế nghĩ thầm: Ân? Mao tử (người Tây) này nhìn rất quen mắt? Bộ dáng như vậy còn có thể khiến trẫm nhớ kỹ, nhất định có chỗ hơn người…

Mao tử phiên bang nghĩ thầm: Bộ dáng oa tử phiên bang này thật giống hoàng đế phiên bang ta đã gặp hai ngày trước a!

Nói chung, hai người lưu manh nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen), đối với tướng mạo của nam nhân trước mặt nhìn có chút thân thiết, tương phùng hận vãn (hận là gặp nhau quá muộn). Lại chờ một đám tiểu quan  có bộ dáng như nữ nhân ở trên đài biểu diễn xong, hai người quyết định thật nhanh, đến nơi khác tiếp tục nói chuyện.

Đệ tứ chương: Ngự Sử cùng kẻ lưu manh kia

Lúc này Ngự Sử xin nghỉ tại gia đang ngồi ở trà lâu.

Ngự Sử rất sầu muộn.

Thân là một ngôn quan, lý tưởng cả đời của Ngự Sử là có một ngày có thể hoàn thành “Dĩ tử tiến gián” (dùng cái chết để can gián), danh lọt sử xanh. Nhưng mà hắn sinh không đúng thời, gặp một hoàng đế ngoại trừ cuộc sống riêng tư thì không còn gì để chê trách, can gián.

Thân là một văn thần, mục tiêu chính trị của Ngự Sử  là chỉnh sửa ra một người khiêm tốn biết nghe can gián, hoàng đế thập toàn thập mĩ. Nhưng mà hắn vẫn như cũ sinh không đúng thời, gặp một người am hiểu mọi việc, phi thường lưu manh, khiêm tốn nghe can gián, một hoàng đế kiên quyết không thay đổi.

Ngự Sử được hoàng đế ban thưởng rất nhiều lần, nhiều đến mức hiện tại hắn chỉ cần nghe hai từ “Phần thưởng”, đầu sẽ không tự chủ được mà cúi xuống dưới.

Hoàng đế cùng sứ giả phiên bang đi vào trà lâu, liếc mắt thấy một người ngồi trên lầu hai của trà lâu.

Sứ giả phiên bang cảm khái nói: “Phiên triều các ngươi có rất nhiều nam nhân đẹp như vậy sao! Cũng không phải tất cả đều là nam không ra nam, nữ không ra nữ.”

Hoàng đế hỏi: “Người trên lầu hai kia?”

Sứ giả phiên bang gật đầu: “Chúng ta qua nói chuyện với hắn được không?”

Hoàng đế mặt không đổi sắc nói: “Nguyên lai huynh đài thích người như vậy, xem ra tại hạ cùng với huynh đài quả nhiên phẩm vị không giống nhau. Vị đạo bất đồng bất tương vi mưu, lúc đó tại hạ sẽ là người thừa. Tương lai nếu hữu duyên sẽ gặp lại, liền tạm biệt a!” Nói xong cũng không chờ trả lời, xoay người bỏ chạy.

Sứ giả phiên bang sửng sốt nửa ngày, nói: “Oa tử phiên bang rất kỳ quái, nói nghe không hiểu, thoáng cái đã đi…”

Sứ giả phiên bang lên lầu hai, cùng Ngự Sử nói chuyện. Ngự Sử nhìn hắn một cái, nhận ra đây là sứ giả mới vào kinh yết kiến không lâu, đứng dậy hành lễ, đồng thời tự giới thiệu chức quan: “Ngự Sử đương triều.”

Sứ giả phiên bang rất mờ mịt: “Làm gì?”

Ngự Sử nói: “Ngự Sử, thất phẩm ngôn quan.” Lại giải thích: “Chuyên môn đề ý kiến cho hoàng đế.”

Sử giả phiên bang suy nghĩ một chút, không giải thích được: “Hoàng đế phiên bang các ngươi rất kỳ quái! Không có việc gì nên tìm người chửi mình sao? Hắn ngu ngốc sao?”

Ngự Sử nghe được câu cuối cùng, hai má đều đen lại.

Đệ ngũ chương: Lưu manh cùng lưu manh thư từ qua lại

Hồi lâu không gặp, Ngự Sử một lần nữa xuất hiện lâm triều, đứng ở trong nhóm văn thần, mặt giống như đáy nồi.

Hoàng đế nghĩ thầm: Lão tử chỉ biết! Mao tử phiên bang ngu ngốc kia đừng mang chuyện lão tử tới thanh lâu lộ ra!

Kết quả xong xuôi chính sự, hoàng đế hỏi: “Các khanh gia còn có việc khải tấu?” Ngự Sử không như ngày thường bước ra khỏi hàng khuyên can hoàng đế phải thông suốt. Hạ triều, mặt vẫn đen như cũ, giống như người khác thiếu hắn một trăm tám mươi vạn lượng bạc.

Hoàng đế quay về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Tấu chương phê duyệt được kha khá, suy nghĩ một chút, mở giấy ra viết mật tín cho tướng quân.

Tướng quân:

Trẫm có ba sự kiện bí mật muốn nói cho ngươi. Đệ nhất, sứ giả phiên bang vào triều hai ngày trước cũng là một kẻ đoạn tụ. Đệ nhị, phiên bang đoạn tụ là một kẻ ngu si. Đệ tam, ngu si hơn là hắn khiến Ngự Sử tức giận.

Phiên bang phái một kẻ ngu si đoạn tụ đến yết kiến, kỳ tâm khả tru, kỳ ý khả nghi. Trẫm biết lần trước ngươi không đánh thắng trẫm, nhất định rất muốn tìm người phát tiết một chút. Gần nhất nếu biên cảnh có động tĩnh gì, cứ xuống tay đánh gãy răng hắn, không cần thay trẫm khách khí.

Lại: Tiểu quan của kinh thành một năm không bằng một năm, so với lúc trước chúng ta cùng đi kém đến xa. Trẫm thập phần nhớ ngươi.

Phía dưới hạ ngọc tỷ.

Qua vài ngày, mật tín của tướng quân cấp tốc vượt tám trăm dặm đưa đến ngự thư phòng.

Nhị mao:

Biên cảnh có bản tướng quân trấn giữ. Nếu như ngươi thấy kẻ phiên bang ngu si không vừa mắt, mang hắn ném cho Ngự Sử.

Đừng mang thêm rắc rối cho binh sĩ dưới trướng của ta. Nếu ngươi muốn thử  xem tư vị mỗi ngày thức ăn dâng lên miệng còn không được ăn, cứ việc ngự giá thân chinh.

Kèm theo bên cạnh là chiến báo đã đẩy lùi giặc cỏ ở biên cảnh.

Hoàng đế sờ sờ cằm, hồi âm:

Đại mao:

Biết ngươi trong quân không có ăn vụng, lòng trẫm rất an ủi.

Đệ lục chương: Lưu manh đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch

Hoàng đế nghe theo sưu chủ ý, lúc này hạ chỉ mang sứ giả phiên bang ném cho Ngự Sử.

Chính là lễ bộ thiếu người, trong số Ngự Sử đương triều số lượng nhân sĩ hiểu biết phiên văn (tri thức nước ngoài) không nhiều lắm, bởi vậy hắn tiếp chỉ cũng không nói cái gì, bóng bẩy không vui mà đi.

Lại qua hai ngày, hoàng đế ngồi nhìn mọi thứ trong ngự thư phòng, thấy thực sự buồn chán, giương mắt nhìn thấy thiếp thân thị vệ ngoài cửa, lộ ra một người, ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn tiến đến.

Thị vệ nơm nớp lo sợ tới cửa, hoàng đế một tay túm lấy hắn tiến thư phòng, bay lên hai cước đóng cửa, liền lôi thị vệ đè xuống nhuyễn tháp, bắt đầu cởi y phục.

Thị vệ không dám giãy dụa, chỉ có kêu thảm thiết: “Bệ hạ ~~~~ không nên a ~~~~”

Hoàng đế vùi đầu mải miết: “Quai, đừng kêu loạn, nghe lời trẫm nằm yên.”

Hoàng đế đem thị vệ lột sạch trơn, thoả mãn ôm y phục của thị vệ mặc lên người chính mình.

Thị vệ cuộn tròn thân thể trần truồng trên nhuyễn tháp, lã chã – chực khóc: “Bệ hạ, người lại lột y phục của thần…”

Hoàng đế thay y phục của thị vệ, xuất môn nói với mọi người: “Bệ hạ nghỉ trưa, sai người không được tiến vào thư phòng quấy rối.” Mọi người trợn mắt nghe hoàng đế nói dối, hoàng đế nghênh ngang rời cung.

Hoàng đế ngồi xổm ngoài dịch quán cùng thị vệ  trông cửa nói chuyện cuộc sống hàng ngày. Nói được phân nửa, thấy sứ giả phiên bang mệt mỏi xuất môn.

Hoàng đế nhìn theo hắn đi xa, không hề tỏ ra xấu hổ nói: “Gần đây sứ giả rất tiều tụy a.”

Thị vệ trông cửa nói: “Đại khái khí hậu không thích hợp? Mao tử phiên bang nhìn có vẻ hung, nhưng thật ra thân thể cũng có chút nhược, bọn họ không có việc sẽ không bước ra đại môn.”

Hai người ngẩng đầu, nhìn một con bồ câu phì đô đô phi vào hậu viện dịch quán. Thị vệ trông cửa cảm khái: “Lại nói tiếp lão bà của ta ở cữ, cũng nên mua bồ câu hầm canh bồi bổ cho nàng.”

Hoàng đế đứng dậy đi đến hậu viện. Một lát sau mang theo một bồ câu phì phì đi ra đưa cho thị vệ mang về hầm canh.

Thị vệ mục trừng khẩu ngốc: “Ngươi dùng đá bắn rơi nó?”

Hoàng đế rất đắc ý: “Đúng vậy, khi còn bé ta đánh rơi tiểu lão bà của chim hoàng yến nhiều lần mới luyện được, một phát cực chuẩn.”

Hoàng đế nghĩ chính mình làm chuyện tốt, tâm tình vui vẻ trở về cung. Vừa đến ngự thư phòng liền thấy Ngự Sử đen mặt đứng ở ngoài cửa, thấy hắn, hét lớn một tiếng: “Bệ hạ, thần có việc muốn tấu! ! !”

Hoàng đế đẩy cửa ngự thư phòng ra, liếc mắt thấy tiểu thị vệ đang cuộn tròn trên nhuyễn tháp, vẻ mặt cầu xin, “phanh” một tiếng đóng cửa, xoay người mặt không đổi sắc nói: “Trẫm cảm thấy hôm nay có vẻ nóng, ái khanh cứ  ở chỗ này khải tấu được rồi, ở đây mát mẻ.”

Đệ thất chương: Đông cung của lưu manh

Nhãn thần Ngự Sử như dao nhọn nhìn cánh cửa vừa đóng lại rồi chuyển qua nét mặt hoàng đế, mặt đen thêm một tầng.

Hoàng đế lập tức trưng ra dáng điệu không phiền lụy, song song chuyển qua chỗ đầu ngọn gió mà đứng. Hắn vừa làm, Ngự Sử tức giận mà mắng to tận trời.

Bệ hạ! Ngài lại có thể tuyên dâm ban ngày! Ngự thư phòng là nơi quan trọng, cư nhiên bị ngài dùng để làm việc hoang dâm! Hôm nay quốc gia loạn trong giặc ngoài, mắt thấy sẽ vong quốc ( hắn nói bậy  ^o^ câu này của tác giả không phải ta), ngài không làm việc đàng hoàng, lại làm ra việc đáng khinh thường này, khiến triều đình bị yêu nghiệt càn quấy, chướng khí mù mịt ( hắn nói bậy), ta xem thiên triều hưng thịnh rất nhanh sẽ hủy ở trên tay ngài ( hắn nói bậy )!

Ngự Sử tức giận khẩu bất trạch ngôn (nói không lựa lời), nói cái gì cũng khó nghe. Hoàng đế khiêm tốn điểm đầu, nhìn Ngự Sử nước miếng tung bay, nghĩ chính mình đứng ở đầu ngọn gió thực sự là quá sáng suốt.

Hoàng đế đứng tại nơi gió mát mẻ khiêm tốn nghe Ngự Sử giáo huấn nửa canh giờ, chờ Ngự Sử chửi mệt mỏi, hồng hộc thở dốc, liền gọi thái giám đến, nói: “Ngự Sử khổ cực —— còn không mau thượng trà?”

Sau đó phi thường cung kính gật đầu: “Lời của khanh thật đúng, sau này trẫm sẽ không làm loại sự tình này tại ngự thư phòng.”

Ngự Sử nghĩ hoàng đế đáp ứng sửa là tốt, thế nhưng tựa hồ có gì đó không đúng. Đang lúc nổi nóng cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đành ngửa đầu uống trà, nặng nề đặt chén trà không xuống khay rồi rời đi.

Hoàng đế kéo áo, xoay người tiến ngự thư phòng cùng thị vệ không may thay quần áo. Thị vệ chưa kịp mặc y phục của mình, “phác thông” một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài cho thần về quê nhà a!”

Hoàng đế hỏi: “Vì sao?”

Thị vệ bi phẫn gần chết: “Bệ hạ lột y phục của thần còn chưa tính, hết lần này tới lần khác bị Ngự Sử đại nhân thấy, sau này thần sẽ không còn thuần khiết! Ở kinh thành khẳng định không thể thú được lão bà, đành phải về quê nhà!”

Hoàng đế rất kinh ngạc: “Ngươi ở bên người trẫm hơn mười năn, với danh tiếng của trẫm, ngươi lại có thể nghĩ ngươi còn có ‘Thuần khiết’ cái gì?”

Thị vệ ngây người một hồi, quen tay rút ra bội kiếm đặt trên cổ mình: “Thần không sống nữa!”

Hoàng đế cũng thông thuộc mà đi qua ngăn cản hắn: “Mỗi lần đều dùng một chiêu, ngươi có thể dùng cách mới mẻ một chút hay không?”

Ngự Sử thở phì phì địa đi được phân nửa, đột nhiên nhớ tới mình đến ngự thư phòng bị sự kiện kia kích thích nên mắng hoàng đế, ngược lại chuyện muốn khởi tấu đã quên. Không thể làm gì khác hơn là vừa giận vừa quay lại.

Mới vừa đi đến cửa ngự thư phòng, chỉ thấy hoàng đế đang ôm thị vệ.

Hoàng đế thấy trước mặt có một đôi giày, ngẩng đầu nhìn thấy Ngự Sử, không cần suy nghĩ liền nhảy dựng lên, quen thuộc chọn tư thế đợi giáo huấn.

Ngự Sử một hơi ế tại trong cổ thiếu chút nữa không thể đi lên.

Lại qua nửa canh giờ, Ngự Sử miệng khô lưỡi khô, nổi giận đùng đùng ra khỏi cung, đột nhiên nhớ tới lại quên khởi tấu chuyện kia, không thể làm gì khác hơn là vừa giận vừa quay lại.

Ngự Sử vào ngự thư phòng, liếc mắt thấy trên nhuyễn tháp là thị vệ trần truồng bị điểm huyệt. Hoàng đế đứng lên, cầm lấy bội kiếm ném tới một bên, thở dài.

“Ái khanh a, rốt cuộc là ngươi đến tấu, hay đến xem đông cung của trẫm a?”

Đệ bát chương

Gần đây sứ giả phiên bang rất u buồn.

Phải ngược dòng mấy ngày trước, hắn tại trà lâu mạc danh kỳ diệu (không hiểu nguyên nhân) bị ngọc thế của phiên triều mắng to giáo huấn. Phiên văn (tiếng nước ngoài) của hắn thực sự không được tốt lắm, ngọc thế nói lâu như vậy một câu hắn cũng không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt của mỹ nhân có thể đoán được là đang mắng hắn.

Kết quả vài ngày sau, ngọc thế bị hoàng đế phái tới nhìn hắn. Cũng không biết là đối với hắn canh cánh trong lòng như thế nào, nhưng mỗi khi hắn đi đến thanh lâu, sắc mặt ngọc thế, quả thực là đen hơn đáy nồi.

Sứ giả phiên bang bên trong như có lửa cháy không chỗ phát tiết, cả người đều tiều tụy không ít, rốt cục thừa dịp ngọc thế không có tới, len lén chuồn ra dịch quán hái hoa uống rượu. (khổ = o =)

Sứ giả ngốc nghếch hơn người khác, bởi vậy được hầu rượu cảm thấy rất khoái trá. Kết quả trên đường trở về gặp Ngự Sử mới từ trong cung đi ra.

Sử giả phiên bang có chút uống hơi nhiều, thấy Ngự Sử cả mặt đều đen cũng chẳng e ngại, liền đi tới tiếp lời. Chưa nói được vài câu, đã bị mắng xối xả chuyện hôm nay đến thanh lâu.

“Ngọc, ngọc thế đại huynh a, nam, nam nhân tốt, thanh lâu cũng rất, tốt. Hoàng đế của các ngươi không phải cũng thích nam, nam nhân sao, nghe, nghe nói trong viện của hắn dưỡng rất nhiều. Nghe, nghe nói…”

Ngự Sử dừng bước, lạnh lùng nhìn sứ giả phiên bang.

Sứ giả phiên bang mạc danh kỳ diệu (không rõ nguyên nhân): “… Sao vậy, làm sao vậy, ngươi, hoàng đế của các ngươi không phải thích nam, nam nhân sao?”

Ngự Sử lạnh lùng nói: “Có đại vương của các hạ mới dưỡng nam nhân trong viện!”

---------------------------------------------------

Tướng quân dựa vào ngân thương, trong miệng ngậm cẩu vĩ ba thảo (cỏ đuôi chó), đứng như tượng trên tường thành nhìn về nơi xa xa.

Phó tướng chạy lên tường thành, hai tay đưa một phong công văn qua: “Kinh thành tới.”

Tướng quân tiện tay hủy đi thư, phong thư bị vo lại, nhìn thoáng qua thư, ném cho phó tướng. Phó tướng cũng nhìn một lần, phát hiện đều là lời vô ích của hoàng đế.

Phó tướng bực tức nói: “Đám mao tử (người tây), phái sứ giả vào kinh, bên này lại thường thường quấy rầy một hai lần, cũng không biết là có chủ ý gì. Trong kinh thành vẫn cứ ăn ngon, chiến báo đưa lên cũng không thấy một lần hồi âm.”

Tướng quân nhổ ra cẩu vĩ  ba thảo, lười biếng đi về nơi ở của mình: “Lần trước ngươi tặng y phục cho Hoa cô nương kia phải không?”

Phó tướng ngẩn người, ngay tức khắc kiếm cớ chuồn đi.

Tướng quân vào phòng cởi y phục, trên cánh tay trái quấn một vòng băng gạc dày, cởi xuống từng tầng từng tầng một. Dùng nước trong bồn rửa vết thương, thay băng gạc sạch sẽ. Tùy tiện mặc lại y phục, đem phong thư bị vo tròn lúc nãy ném vào trong bồn nước.

Phong thư bị nước tẩm thấp, chậm rãi hiện ra những dòng chữ lam sắc như gà bới.

Tướng quân đọc xong những chữ như gà bới đó, cong khóe miệng, bàn tay vân vê phong thư ở trong nước. Mặc y phục xong xuôi, nhấc thương ra ngoài cửa: “Điểm binh!”

Đệ cửu chương: lưu manh được dưỡng thành như thế nào

Trong kinh thành xảy ra sự kiện không nhỏ. Thái phó của thái tử trước đây đột nhiên bị bệnh, mới đây còn khí thế rào rạt, lập tức lại không được. Lão nhân là nguyên lão hai triều, thanh danh lừng lẫy, còn là lão sư của hoàng đế. Bởi vậy hoàng đế phải đến thăm một chút.

Lão thái phó nằm ở trên giường thấy hoàng đế tiến đến, phất phất tay ảo bảo mọi người lui đi.

Hoàng đế khoanh tay đứng, qua một hồi lâu, lão thái phó ho hai tiếng, cảm khái: “Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy… Cựu thần còn nhớ rõ, năm đó lúc bệ hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ