Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với lời nói của Nhàn phi, Chung thái y nhất thời còn chưa thể tiếp thu. Nhưng hắn cũng không có phản đối ngay, mà đầu tiên vẫn đáp ứng trước, định về nhà rồi lại cân nhắc thật kỹ.

Cùng lúc đó ở hậu cung vì chuyện Hoàng hậu có thai, Nhàn phi và Dụ phi cùng nhau cầm quyền mà nghị luận sôi nổi, Bùi Thanh Thù lại đang bừng bừng khí thế tiến hành cải cách chế độ thuế.

Giống như hắn dự đoán, chính sách mới vừa được ban, trong triều liền có không ít lão thần cậy già lên mặt, lấy lý lẽ "Quy củ tổ tông không thể bỏ" mà phản đối.

Đối với những người bảo thủ này, Bùi Thanh Thù cũng không vì chính kiến bất hoà mà mắng mỏ họ gì cả.

Ngược lại, hắn tỏ ra mình rất cảm động, khen ngợi lòng trung thành của họ một hồi. Xong xuôi liền ban cho mỗi người một cái chức quan dễ nghe mà không có thực quyền, đưa tới Hà Bắc trấn thủ Hoàng lăng.

Tiễn đi một nhóm lão thần rồi, trong triều âm thanh phản đối cải cách lập tức yếu đi hẳn.

Nói đùa, trấn thủ Hoàng lăng nghe có vẻ quang vinh, thực tế ai cũng biết, Hà Bắc đó điều kiện kém hơn hẳn kinh thành, đi chuyến này còn không phải chịu tội à?

Bọn họ làm việc vất vả cả đời, ai muốn bị rơi vào kết cục như thế?

Nhưng bọn hắn lại không thể bất tuân kháng chỉ, nếu không chính là bất kính đối với tất cả các đời hoàng đế Đại Tề.

Tội danh này, dù là thủ phụ đại thần phẩm cấp cao nhất cũng không gánh nổi.

Trừ bỏ mấy đại thần ngoan cố này, vẫn còn rất nhiều triều thần đưa ra ý kiến phản đối. Bởi vì theo bọn họ, nếu đem thuế thu từ địa phương tập trung hết về trung ương, sau đó lại từ trung ương phân bổ về từng địa phương sẽ rất tốn kém sức người sức của, là làm điều thừa thãi.

Nghe tới đây, Bùi Thanh Thù lập tức nhìn sang Hộ bộ thượng thư Long Khải Chương.

Long Khải Chương hiểu ý, vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ Hộ bộ hoàn toàn có thể gánh vác được trách nhiệm này.

Không chỉ thế, Long Khải Chương để trợ giúp Bùi Thanh Thù thi hành tân chính còn không tiếc lời nói, chỉ cần thực hiện cải cách, về sau quốc khố nhất định dồi dào hơn hiện tại, tuyệt đối không lãng phí thừa thãi gì hết.

Hộ bộ thượng thư đã mở lời như thế, mấy đại thần khác còn nói gì được?

Tuy vẫn còn một số người không phục, nhưng bọn họ cố ý không nói. Họ muốn chờ năm tới, lúc quốc khố thiếu hụt lại ra vả mặt Hộ bộ.

Bất quá, vẫn còn có một số tâm phúc của Thái thượng hoàng, đối với hành vi của Bùi Thanh Thù tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng bọn hắn lại sợ bản thân bị rơi vào kết cục như các lão thần trước đó, phải đi thủ lăng, nên tuy mặt ngoài không phản đối, đằng sau lại lén lút viết thư gửi Thái thượng hoàng ở hành cung Kiến Phúc, xin ngài ra mặt "quan tâm" tới tân đế không hiểu chuyện.

Ai biết chờ mãi cũng không thấy Thái thượng hoàng hồi âm.

Đợi tới khi chính sách mới đã ban hành trên khắp cả nước, Thái thượng hoàng mới gửi lại họ mấy chữ: "Đều nghe Thù nhi".

Mấy người đó vốn định sống chết trung thành với Thái thượng hoàng, nhận được thư thì tức không chỗ trút.

Ngoại trừ sửa sang lại thuế, Bùi Thanh Thù còn truyền chỉ, yêu cầu quan viên các địa phương trong ba tháng sửa sang lại Hoàng sách.

Chờ đến tháng một năm Ung Định nguyên niên, hắn sẽ yêu cầu bọn họ trình lên Hoàng sách, để người hữu trách thẩm tra đối chiếu.

Chế độ Hoàng sách của Đại Tề này, cũng là do Thái Tổ Hoàng đế lập ra.

Người phụ trách ở mỗi địa phương sẽ thống kê số liệu, bao gồm dân số, ruộng đất, khoáng sản và thuế ghi hết vào một quyển sách màu vàng, nên còn có tục xưng là "Hoàng sách".

Lịch đại hoàng đế các đời đều không làm nghiêm vấn đề này, cho nên hiện tượng làm giả số liệu trong Hoàng sách ở các địa phương cực kỳ nghiêm trọng.

Hiện tại, Bùi Thanh Thù đã quyết tâm chỉnh đốn lại thuế má, nên việc kiểm tra Hoàng sách cũng bắt buộc phải làm.

Hắn tin tưởng, bây giờ nếu hắn phái khâm sai đi kiểm tra Hoàng sách ở các nơi đó, nhất định sẽ bắt được một số lượng tham quan lớn, nhưng hắn không làm như vậy.

Từ khi ngồi vào vị trí này, Bùi Thanh Thù cũng dần lý giải được một số hành động của Thái thượng hoàng khi trước.

Hoàng đế nếu biết được hơn một nửa số quan lại trong nước đều phạm phải một sai lầm giống nhau, sẽ có mấy vị dám dũng cảm đem hết mấy quan viên sai phạm đó bắt hết một lượt đây?

Bùi Thanh Thù không xử lý bọn họ ngay, cũng không phải muốn làm như Thái thượng hoàng nuông chiều họ, cứ thế giả ngu cho qua. Mà bởi vì vụ án gian lận khoa cử năm Duyên Hoà thứ hai mươi bốn trải qua chưa lâu, triều đình hiện nay khuyết thiếu nhiều vị trí. Nói đúng hơn là thiếu người đáng tin cậy.

Nếu bây giờ thay đổi một loạt quan lại, thay thế thành những người mà Bùi Thanh Thù không đủ tín nhiệm, đổi cũng như không đổi, quá vô nghĩa.

Đương nhiên đối với những đại tham quan tội ác tày trời đó, Bùi Thanh Thù tuyệt đối sẽ không nương tay.

Còn với những tiểu quan chỉ phạm sai lầm nhỏ, Bùi Thanh Thù không muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn dự định cho bọn họ một cơ hội hối cải.

Nếu bọn họ trong ba tháng này biết sửa sai, Bùi Thanh Thù sẽ tạm thời tha cho họ.

Vừa nhận được thánh chỉ, quan viên các địa phương đều vội vàng, không ai dám chậm trễ.

Nha môn thậm chí không dám về nhà, giành giật từng giây phút để sửa sang lại Hoàng sách.

Thậm chí có một số quan viên, bởi vì từng tham ô, tiền đã tiêu hết, giờ phải bán nhà bán đất, vay mượn người thân để bổ sung khoản thiếu hụt.

Bọn họ biết tính tình Thái thượng hoàng, nhưng còn chưa hiểu rõ về Bùi Thanh Thù, chỉ sợ tân đế giống như "Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa", đem bọn họ trừng phạt hết.

Tiền tài là vật ngoài thân, đứng trước tính mạng thì có quan trọng gì. Quan viên địa phương ai nấy đều nỗ lực hết sức.

Tuy vậy, Bùi Thanh Thù vẫn không yên tâm về họ.

Thánh chỉ được ban ra rồi, hắn lại gọi mấy tâm phúc đại thần tới, ý định phái khâm sai tới các địa phương thẩm tra cho rõ.

"Trẫm thiết nghĩ, nếu muốn tiến hành cải cách toàn diện thì mấy việc này chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Đại Tề ta về phương diện thuế còn tồn tại rất nhiều vấn đề. Thế nên trẫm muốn phái ra một vị khâm sai, đến các địa phương giám sát, tìm ra vấn đề bẩm báo cho trẫm."

Từ khi biết Thái thượng hoàng xài bao nhiêu tiền cho một chuyến nam tuần, Bùi Thanh Thù liền ý thức được, dù hoàng đế có giản lược nghi lễ tới mức nào thì mức tiêu phí vẫn cực kỳ kinh khủng. Cho nên thân là hoàng đế, dù với mục đích tốt, Bùi Thanh Thù cũng không thể tuỳ tiện rời kinh đi tuần được.

Phái ra một khâm sai làm tai mắt cho hắn vẫn là thích hợp nhất.

Nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, Nguỵ Thanh Tùng lập tức tán đồng:

"Bệ hạ nói rất đúng. Chỉ là không biết bệ hạ đã có nhân tuyển thích hợp hay chưa?"

Bùi Thanh Thù hơi khó xử mà lắc đầu:

"Vẫn chưa."

Triều đình hiện giờ có Đô Sát viện. Những quan viên này thường xuyên đi tuần tra khắp cả nước, đã sớm bị quen mặt, dù có phái đi cũng chẳng điều tra được tin tức hữu dụng gì.

Vốn dĩ Tứ hoàng huynh của Bùi Thanh Thù có tính cách rất hợp làm khâm sai. Hắn cương trực công chính, làm người thẳng thắn, không sợ đắc tội người ta.

Chỉ tiếc vì chuyện của Tả thị mà thanh danh bây giờ không tốt lắm. Cử hắn đi, chỉ sợ không đủ làm người ta tin phục.

Bùi Thanh Thù muốn dùng hắn, chỉ sợ phải đợi qua một thời gian dài nữa mới nói được.

Nguỵ Thanh Tùng nghĩ ngợi một hồi liền đưa ra đề nghị:

"Bệ hạ thấy Tương Quận vương điện hạ thế nào?"

Nguỵ Thanh Tùng biết, Tương Quận vương với Bùi Thanh Thù có quan hệ rất tốt, nên hắn mới đưa ra kiến nghị như vậy.

"Thất ca á?" – Bùi Thanh Thù cười, lắc đầu – "Tính tình hắn lười nhác, không giỏi chịu khổ, trẫm sợ hắn làm không nổi."

Quan hệ giữa hai người rất tốt nên hắn mới có thể nói mà không cố kỵ gì như vậy.

Bởi vì lời này dù có truyền tới tai lão Thất, hắn cũng sẽ không bị mất hứng, ngược lại còn cảm thấy Bùi Thanh Thù hiểu hắn nữa.

Ngay khi mọi người còn đang suy nghĩ gian khổ, Công Tôn Minh vốn luôn im lặng lại mở miệng:

"Bệ hạ thấy Giản Quận vương thế nào?"

Bùi Thanh Thù nghe xong thì hơi ngẩn ra.

Giản Quận vương? Không phải là Cửu hoàng huynh của hắn à?

Bùi Thanh Thù khi còn nhỏ mới từ Lãnh cung đi ra, còn chưa hiểu biết thế sự đã từng bị lão Cửu cười nhạo qua một lần, quan hệ giữa hai người lúc đó như nước với lửa.

Có điều sau đó Bùi Thanh Thù mới biết, lão Cửu thực chất là loại người mến tài. Chỉ cần là người có tài hoa, hắn sẽ tôn kính người đó thực lòng.

Từ sau khi biết được năng lực của Bùi Thanh Thù, thái độ của lão Cửu cũng tốt dần lên. Bùi Thanh Thù còn phát hiện, hắn và lão Cửu chính kiến rất giống nhau.

Nói cho cùng, lão Cửu đúng là một lựa chọn không tồi.

Chỉ là tính cách của hắn thực sự hơi nóng nảy, Bùi Thanh Thù vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Cửu hoàng huynh và Thập hoàng huynh cãi nhau ở học đường khi trước.

Bùi Thanh Thù có hơi lo lắng, ngộ nhỡ lão Cửu đi tới các địa phương lại thiếu kiên nhẫn, hành sư bất lợi hay không?

Bởi vì theo như hắn dự định, công việc khâm sai này sẽ giống như lần hắn đi tra án ở Sơn Tây khi trước, đầu tiên là giấu diếm một thời gian, sau đó đợi lúc thích hợp thì công khai thân phận, xử lý công việc.

Mà, ai bảo khâm sai chỉ được cử đi một người vậy?

Bùi Thanh Thù nhìn sang Phó Húc bên cạnh, nói:

"A Húc, trẫm phái ngươi cùng Giản Quận vương đi tuần tra các địa phương. Ngươi thấy thế nào?"

Ở thời điểm không có một nhân tuyển hoàn mỹ, có hai người này kết hợp, lão Cửu cấp tiến, Phó Húc ổn trọng, vừa vặn đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Hơn nữa bọn họ một người là thân huynh của Hoàng đế, một người là cận thần của Hoàng đế,còn là dòng dõi nhà mẹ của Thái hậu, đến lúc công khai thân phận để xử lý quan viên, hẳn cũng đủ để phục chúng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC