Chương 52. Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỷ thị nói: "Chỗ ta hiện tại có ba người để chọn, một người là trưởng tử Chu Hạo nhà Vũ Tiến bá, một người là Trương Âu đích tôn của nhà Lễ bộ Thị Lang Trương đại nhân, một người là Lư Trường Thanh con trai thứ năm của Lư gia Giang Châu."

Trong kinh thanh niên tài tuấn không thiếu, chỉ riêng hoàng tử trưởng thành đến tuổi lập gia đình đã có đến mấy vị, các Vương Phủ, Phủ công chúa cũng không phải là không có người đến tuổi lập gia đình, chẳng qua vợ chồng hai người đã sớm thương lượng xong, tuyệt đối không đem nữ nhi gả cao, phải gả thì gả vào nhà môn đăng hộ đối. Những địa phương kia bề ngoài nhìn thì thấy vinh quang tráng lệ, thật sự gả vào, không biết phải nhịn nhục như thế nào, không chừng phải chịu bao nhiêu ủy khuất đâu, hai người đều là người thật tâm yêu thương con cái, cho nên hoàn toàn không muốn đi trèo cành cao.

Mấy hộ nhân gia này Lục Thần đều có nghe nói đến. Hắn suy nghĩ một chút, nói với Kỷ thị: "Lại nói, cũng đều là nhà gia phong thanh chính. Danh tiếng Vũ Tiến bá phủ trong kinh thành rất tốt, Vũ Tiến bá lại trị gia rất nghiêm, trong nhà không có chuyện bát nháo giống như nhà Hậu bá khác, lúc trước cũng bởi vì cái này mà nhận được tán thưởng của Thánh thượng. Lễ bộ Thị Lang Trương đại nhân là bảng nhãn năm Gia Hòa thứ chín, ở trong quan trường từ trước đến nay được xưng thanh liêm, tiểu tôn tử nhà hắn, nhất định không tệ được. Về phần Lư gia Giang Châu, càng là đại thế gia có thể cùng Kỷ gia các ngươi sánh vai, trăm năm thư hương, con em trong tộc người nào không phải là nhân vật tuấn tú?" Bộ dạng hết sức hài lòng đối với ánh mắt của Kỷ thị.

Kỷ thị liền hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy người nào thích hợp với Nhàn Nhi hơn?"

Kỳ thật Lục Thần đã sớm có tính toán, hắn sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút nói: "Lư thị Giang Châu mặc dù tốt, nhưng mà Giang Châu cách kinh sư xa xôi ngàn dặm, nếu gả Nhàn Nhi đi, ta sợ chịu không nổi." Kỷ thị nhẹ gật đầu, nàng cũng không muốn nữ nhi lấy chồng xa.

"Vậy phủ Lễ bộ Thị Lang, mặc dù cũng là lựa chọn không tồi, nhưng ta nghe nói Trương gia lập nghiệp muộn, trong nhà không có sản nghiệp gì, ta là sợ tương lai Nhàn Nhi gả đi chịu khổ." Lễ bộ Thị Lang Trương Thành xuất thân nông gia, mặc dù làm quan hai mươi mấy năm, nhưng bởi vì không cướp đoạt tiền tài, hiện toàn gia mấy chục miệng ăn còn chen chúc trong tiểu trạch ở ngõ nhỏ Sư Tử.

Cũng không phải bọn họ chê người nghèo, Lục Thanh Nhàn đương nhiên có thể mang theo của hồi môn hậu hĩnh đi qua, thế nhưng khó tránh khỏi sẽ không có thất đại cô, bát đại di, hay một vài thân thích nhà nghèo tới tống tiền, nghĩ tới đã khiến người ta đau đầu. Cho nên Lục Thần cũng không muốn để cho Lục Thanh Nhàn đến Trương gia.

Kỷ thị nói: "Tính toán như vậy, cũng chỉ có trưởng tử Chu Hạo của Vũ Tiến bá thích hợp nhất rồi." Kỳ thật nàng cũng càng hướng về Chu Hạo hơn. "Vậy thì xin phu quân sai người đi tìm hiểu nhân phẩm lai lịch của Chu Hạo này một chút, nhìn xem có phải là người đáng giá phó thác hay không."

Lục Thần nói: "Chuyện này là đương nhiên, mặt khác ta cũng vậy nhờ người dò xét hư thực hai người kia." Mặc dù là hai người bị loại, Lục Thần vẫn là dựa theo thái độ phụ trách với Lục Thanh Nhàn, quyết định tìm hiểu thử xem.

Hiệu suất của Lục Thần cực cao, không đến mấy ngày liền đem sự tình nghe ngóng xong xuôi, trở lại phủ liền hưng phấn nói với Kỷ thị: "Ta nhờ Sài Đại Tiến giúp ta nghe ngóng, Chu Hạo kia đúng là một hài tử không tệ." Sài Đại Tiến là một vị "kỳ nhân" của Lễ bộ, chức vị mặc dù không cao, nhưng giao thiệp rộng, tin tức linh thông, tự xưng là "Bách Sự Thông", kinh sư không có bí mật nào hắn không biết.

Mặc dù thời gian Lục Thần vào Lễ bộ không lâu, nhưng hắn anh tuấn tiêu sái lại ra tay hào phóng, đối nhân xử thế hòa khí điệu thấp, lại thường xuyên mời cơm, rất mau liền có quan hệ tốt với đám đồng liêu. Hắn đem chuyện này nói cùng Sài Đại Tiến, Sài Đại Tiến vỗ ngực miệng đầy đáp ứng, rất nhanh liền hồi âm cho hắn.

"Nói mau nói mau!" Kỷ thị nâng lỗ tai nghe.

Lục Thần uống một ngụm trà, nhuận cổ họng nói: "Theo lão Sài nói, Chu Hạo năm nay mười bảy tuổi, lớn hơn Nhàn Nhi nhà chúng ta hai tuổi. . ."

Kỷ thị gật đầu, chênh lệch hai tuổi, tuổi này vừa khéo!

"Hắn là trưởng tử của Vũ Tiến bá phủ, Vũ Tiến bá năm trước mới vừa xin phong hắn làm thế tử. Lão Sài nói hắn gặp qua tiểu tử này, bộ dạng dung mạo anh vũ bất phàm." Tướng mạo mặc dù không phải là nhân tố quan trọng nhất, nhưng hai vợ chồng cũng không muốn tìm cho nữ nhi như hoa như ngọc một trượng phu dung mạo xấu, cho nên bộ dạng đẹp cũng rất trọng yếu. Cộng thêm hiện giờ lại là thế tử Vũ Tiến bá, tương lai Vũ Tiến bá mất, hắn liền kế thừa tước vị, tương lai tiền đồ cũng không kém.

Lục Thần tiếp tục nói: "Vũ Tiến bá trị gia nghiêm cẩn, với trưởng tử này cũng là quản giáo cực nghiêm, Chu Hạo này không nhiễm thói xấu nào của con em thế gia, thường ngày là theo chân Vũ Tiến bá tập võ, hắn cũng là người có chí tiến thủ, võ nghệ rất là không tệ, nghe nói Vũ Tiến bá cố ý để cho hắn mùa thu năm nay tham gia cuộc thi võ cử."

Núi vàng núi bạc, không bằng con cháu vươn lên. Chu Hạo có lòng cầu tiến, sẽ không sợ cuộc sống tương lai không tốt.

"Lão sài còn nói, Chu Hạo này năm mười bốn tuổi, nương hắn, cũng chính là phu nhân Vũ Tiến bá, cho hắn một cái nha đầu thông phòng dáng dấp không tệ, hắn cũng không si mê nha đầu này, có thể thấy được là một có tự chủ." Đây cũng là lệ cũ của nhà công hầu rồi, Lục Thần và Kỷ thị không cảm thấy sao cả, cùng lắm thì tương lai thời điểm hai nhà ngồi xuống nói điều kiện, để cho Vũ Tiến bá phủ đem thông phòng này phát ra ngoài là được rồi.

Kỷ thị vui vẻ nói: "Nói đến nói đi, hài tử này đúng là mọi thứ đều tốt."

Lục Thần gật đầu, Vũ Tiến bá cùng Trường Hưng Hầu phủ vốn cùng thuộc trong vòng huân quý, Lục Thần cũng tương đối quen thuộc với Vũ Tiến bá phủ, cho nên hắn đúng là có chút tán thành cửa hôn sự này. Chẳng qua là hắn cũng có băn khoăn của mình: "Cũng không biết phu nhân Vũ Tiến bá xử sự có tốt không, Chu Hạo có tỷ tỷ muội muội hay không."

Gả cho dạng trượng phu như thế rất quan trọng, có mẹ chồng như thế nào có đôi khi thậm chí còn quan trọng hơn cả trượng phu. Nếu là bá phu nhân là một vị chanh chua hà khắc, khắt khe, chèn ép tức phụ, cho dù Chu Hạo tốt gấp mười lần, Lục Thần cũng sẽ không đồng ý Lục Thanh Nhàn gả đi chịu khổ.

Kỷ thị nói: "Cái này ta đã sớm nghe ngóng. Bá phu nhân cũng là người xuất thân nhà trí thức, phụ thân là cử nhân năm Gia Hòa thứ mười một, đối nhân xử thế khiêm hòa phúc hậu, Nhàn Nhi gả qua tuyệt đối sẽ không chịu khổ. Phía dưới Chu Hạo có hai đệ đệ, đều là thứ xuất. Nhưng thật ra có một đích muội, đã hứa gả cho Án sát sứ Tây Sơn, qua không bao lâu sẽ phải lấy chồng xa rồi."

Lục Thần cười nói: "Nếu như thế, ta cũng yên lòng rồi." Hắn xoa xoa bàn tay: "Vậy ngươi và Vũ Tiến bá phủ trao đổi, gặp nhau xem?" Trăm nghe không bằng một thấy, trước khi quyết định dù sao vẫn nên gặp Chu Hạo mới được.

Kỷ thị cười nói: "Việc này để ta thu xếp."

Kỷ thị bên này thông qua Trần thị truyền tin tức cho Vũ tiến bá phủ, ước hẹn mấy ngày sau gặp nhau ở Từ Ân Tự ngoại ô kinh thành. Cái này chứng tỏ hai nhà đều hài lòng với điều kiện của đối phương, muốn xem tướng mạo và khí độ của hai hài tử một chút. Nếu song phương hài lòng, cửa hôn sự này coi như thành.

Kỷ thị phái người nói chuyện với Lục Thanh Nhàn, nói ngày hôm sau muốn dẫn nàng đi Từ Ân Tự dâng hương. Lục Thanh Lam lúc ấy đang ở trong viện của tỷ tỷ, nghe xong liền hiểu được đây là muốn đi gặp mặt đây mà. Bởi vì Lục Thần và Kỷ thị thương lượng giấu mọi người, cho nên Lục Thanh Lam cũng không rõ đối tượng lần này có phải là Chu Hạo hay không.

Lúc này nàng liền đi Thúy Phong uyển, làm nũng muốn đi theo Kỷ thị dâng hương. Kỷ thị không chịu nổi nhõng nhẽo của nàng, miễn cưỡng đáp ứng.

***

Ngày hôm sau, Kỷ thị tự mình đi Nam Sơn cư, giúp Lục Thanh Nhàn trang điểm một phen, đợi Kỷ thị mang theo trưởng nữ đi vào chính viện, Lục Thanh Lam thấy tỷ tỷ mặc bối tử màu đỏ thẫm trang sức màu hồng đào, váy mã diện xanh nhạt vân lá, đầu vấn cửu tiên vọng nguyệt kế phức tạp, tóc mây cắm một cây trâm ngũ phượng bằng vàng. Nữ hài nhi mười lăm tuổi, tựa như cây mọng nước, trang điểm như vậy, càng nổi bật lên khuôn mặt phấn má đào, quỳnh tư hoa mạo của nàng.

Lục Thanh Lam quả thực nhìn đến sửng sốt, ngày thường tỷ tỷ đều mặc trang phục trắng trong thuần khiết, chưa từng mặc trang phục lộng lẫy như vậy, tự đáy lòng không khỏi thở dài nói: "Tỷ tỷ thật là xinh đẹp."

Kỷ thị nhìn trưởng nữ, cũng là càng xem càng hài lòng.

Nhất thời mẹ con ba người lên xe ngựa, Lục Thần mặc dù cũng rất muốn đi gặp nữ tế (con rể), nhưng vì là hoạt động của các nữ nhân, hắn không có tiện đi, liền bảo trưởng tử Lục Văn Đình hộ tống nữ quyến đi Từ Ân Tự.

Lục Văn Đình vẫn đi theo Lão Hầu gia tập võ, bởi vì tính tình hắn tuỳ tiện khinh suất, bị Lão Hầu gia câu thúc cực kỳ, hiếm khi có cơ hội đi ra ngoài, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Đoàn người sáng sớm xuất phát, rất nhanh đã đến Từ Ân Tự. Từ Ân Tự trước một ngày đã biết tin tức, phái một lão tăng nhân ra đón đám đông vào chùa. Từ Ân Tự là một trong thập đại chùa ở kinh sư, hương khói hưng thịnh, du khách lui tới như dệt cửi, hai nữ nhi cũng là đại cô nương rồi, Kỷ thị để cho các nàng mang duy mạo*, che đi hoa dung ngọc mạo của các nàng.

Mọi người Hầu phủ vừa tiến vào Đại Hùng bảo điện, bên ngoài Từ Ân Tự liền có một đoàn xe ngựa xa hoa chạy tới. Rèm xe vén lên, một vị nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đi ra, phương trượng Từ Ân Tự Liễu Không đại sư tự mình ra đón, khom người hợp thành chữ thập nói: "Điện hạ tới rồi?"

Có thể làm cho phương trượng đại sư tự mình ra nghênh đón đương nhiên không phải là nhân vật bình thường, nếu Lục Thanh Lam ở đây, nhất định có thể nhận ra, người này đúng là Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền.

Mấy năm không gặp, Tiêu Thiểu Huyền cao lớn không ít. Trong đám huynh đệ, hắn là một trong những người có vóc dáng cao nhất, cộng thêm một khuôn mặt tuấn mỹ khiến vô số thiếu nữ lâm vào trầm mê, cùng khí độ ưu nhã giống như sách giáo khoa dưới sự nghiêm khắc dạy dỗ của hoàng tộc, vô cùng mị lực.

Hắn cười tiến lên hàn huyên cùng Liễu Không đại sư, trông thấy xe ngựa buộc ở khách viện, tùy ý hỏi một câu; "Đại sư, quý tự có khách quý nào đến ư?"

Liễu Không nói: "Đúng vậy, Nhị phu nhân của Trường Hưng Hầu phủ mang theo thiếu gia và hai vị tiểu thư tới dâng hương."

Tiêu Thiểu Huyền "a" một tiếng: "Thì ra là phu nhân của Lục truyền lư." Liền không nói thêm gì nữa, đi theo Liễu Không đại sư đi thiện phòng chiêu đãi khách quý của Từ Ân Tự. Trong lòng lại không tự chủ nhớ lại tiểu cô nương tinh quái nhưng lại trốn tránh hắn khắp nơi.

Lại nói, đám người Kỷ thị bái Bồ Tát xong, Kỷ thị lại cúng một khoản tiền dầu vừng cho Từ Ân Tự. Vị sư tiếp khách mừng rỡ miệng không khép lại được, lúc này mới dẫn đi thiện phòng sau hậu viện. Từ Ân Tự mỗi ngày đều có không ít quan lại quyền quý tới dâng hương, thiện phòng tịnh phòng đều đã chuẩn bị tốt, cơ sở trang bị đều đầy đủ.

Kỷ thị mang theo một trai hai nữ ngồi trong phòng, sớm có tiểu sa di dâng trà và hoa quả sản vật trong chùa lên. Không có ngoại nhân, Kỷ thị liền bảo Lục Thanh Nhàn tháo duy mạo xuống.

Mới vừa nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, trong viện truyền đến một trận tiếng động lớn. Nhà mà Kỷ thị nghỉ ngơi khá lớn, biết là gian tịnh phòng khác, nghĩ là khách nhân khác tới miếu, được an bài đến tịnh phòng nghỉ ngơi. Cảnh ma ma liền đi vào bẩm báo: "Phu nhân nhà Vũ Tiến bá mang theo đại công tử đến đây dâng hương, cũng nghỉ trong viện này, nghe nói phu nhân ở trong này, cố ý muốn dẫn đại công tử vội tới vấn an người."

Lục Thanh Lam biết mẫu thân mang theo tỷ tỷ đi ra ngoài, nhưng vẫn không biết nhân vật nam chính là ai, nghe nói lại đúng là Chu Hạo âm hồn bất tán kia, không khỏi nhướng mày.

Lục Thanh Nhàn cũng biết ý tứ của mẫu thân, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.

Kỷ thị vội vàng nói: "Mau mời vào!" Rồi nói với hai nữ nhi: "Nhàn Nhi, Bảo Nhi các ngươi đi nội thất tránh một chút." Chu Hạo là ngoại nam, tỷ muội Lục Thanh Nhàn đương nhiên không thích hợp gặp hắn. Kỷ thị là trưởng bối, lại là nương của bốn hài tử rồi, đương nhiên cũng không có rất nhiều cố kị.

Lục Thanh Nhàn "dạ" một tiếng, mang theo Đan Hương, Đan Khấu đi nhanh vào nội thất, Lục Thanh Lam thấy thế cũng đành tránh vào bên trong nội thất.

Kỷ thị mang theo Lục Văn Đình đi ra ngoài đón.

"Lục phu nhân cũng ở nơi đây ư, hôm nay thật đúng là đúng dịp. Ta tùy tiện mang theo khuyển tử đến đây bái kiến, không quấy rầy thanh tịnh của Lục phu nhân chứ."

"Bá phu nhân nói quá lời, ở kinh thành ta đã sớm nghe qua hiền danh của bá phu nhân. Chỉ là ta ít tuổi, lão gia lại mới vào quan trường, không tiện đi lại, hiếm khi có cơ hội gặp bá phu nhân, hôm nay có thể gặp mặt ở chỗ này, thật là tam sinh hữu hạnh."

Kỷ thị và phu nhân Vũ Tiến bá khách khí khiêm nhượng đi vào.

Phu nhân Vũ Tiến bá hơn ba mươi tuổi, mặt dài, bộ dạng có chút đoan trang. Mặc bối tử màu vàng nhạt, váy ngắn cùng màu, nhìn ra được là ăn mặc rất công phu. Phía sau nàng đi theo một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt thâm sâu, tướng mạo anh tuấn, mặc một thân áo bào màu thiên thanh, tóc đen dùng một cây trâm gỗ đào cố định, không mang quan(mũ), cả người nhìn qua vừa đầy sức sống lại nhanh nhẹn.

Chính là tỷ phu kiếp trước Lục Thanh Lam hận thấu xương —— thế tử Chu Hạo Vũ Tiến bá phủ.

Vũ Tiến bá phu nhân cùng Kỷ thị hàn huyên vài câu, vội vàng phân phó Chu Hạo: "Còn không nhanh ra mắt Lục phu nhân."

Chu Hạo thoải mái đi lên trước, hành lễ: "Vãn bối ra mắt Lục phu nhân." Ánh mắt của Kỷ thị liền dính ở trên người của hắn không rời. Nàng thấy Chu Hạo quả như lời Sài Đại Tiến, tướng mạo anh tuấn, ngoại hình tuyệt hảo, lòng liền không khỏi vui mừng.

"Mau đứng lên, mau đứng lên. Lần đầu gặp mặt, ta làm thẩm nương( thím), cũng không có vật gì tốt tặng ngươi, nghe nói ngươi và nhi tử bất tài của ta giống nhau, thích vũ đao lộng thương, chỗ này của ta vừa vặn có đồ vật nho nhỏ, tặng ngươi rất thích hợp. . ." Nàng sớm có chuẩn bị, nghe nói Chu Hạo giỏi võ, liền chuẩn bị một thanh chủy thủ*( dao găm) sắc bén, sai Cảnh ma ma mang ra đưa cho Chu Hạo.

Chu Hạo cũng không từ chối, cầm chủy thủ kia ở trên tay, rút ra nhìn kỹ, nói: "Nếu chất nhi không nhìn lầm, thanh chủy thủ này chính là do thợ giỏi chu quốc chế ra, giá trị xa xỉ, chất nhi tạ ơn phu nhân hậu tặng."

Lục Thanh Lam vẫn nhìn lén phía sau rèm, bĩu môi, tự xưng chất nhi, lập quan hệ lôi kéo làm quen (*nghĩa xấu), bản lãnh đả xà tùy côn thượng thật không phải dạng vừa.

Kỷ thị lại cảm thấy hắn làm việc quang minh chính đại hào phóng, không có nửa điểm không phóng khoáng, không khỏi lại càng vui mừng.

Bên này Lục Văn Đình cũng tiến lên bái kiến phu nhân Vũ Tiến bá. Hai người phân chủ khách ngồi xuống, ánh mắt từ ái của Kỷ thị một mực lướt trên người Chu Hạo, hỏi hắn đọc qua sách gì, võ nghệ học thế nào, những điều tương tự như vậy, hỏi rất nhiều vấn đề.

Chu Hạo trả lời từng cái, thái độ kính cẩn khiêm tốn, tuy nói không phải là uyên bác, nói chuyện cũng là ngôn trung hữu vật.

Kỷ thị vốn sợ hắn là người tập võ, tính tình thô lỗ, tương lai sống cùng Lục Thanh Nhàn không ổn, thế này lại càng xoá bỏ băn khoăn.

Hỏi như thế trong thời gian một nén nhang, lúc này Kỷ thị mới ngừng lại. Lục Thanh Lam cẩn thận quan sát, Chu Hạo tuy giả vờ như không có việc gì, kỳ thật có như vô ý liếc nhìn vào nội thất, nghĩ muốn nhìn thê tử tương lai của mình trưởng thành có bộ dáng như thế nào.

Phu nhân Vũ Tiến bá thấy nàng hỏi xong rồi. Liền nói: "Hai tiểu ca bọn họ lần đầu gặp mặt, cũng đều là người tập võ, sợ là có nhiều chuyện muốn nói, chúng ta cũng không cần câu thúc bọn họ."

Kỷ thị nghe thấy nhã ý trong lời, vội nói: "Đúng vậy! Đình ca nhi, phong cảnh phía sau núi Từ Ân Tự không tệ, ngươi mang theo ca ca Chu gia ra ngoài đi dạo một chút." Tìm cớ cho hai thiếu niên đi ra ngoài.

Lục Văn Đình thông minh bực nào, đã sớm hiểu rõ mẫu thân đây là đang nhìn nữ tế đây, cười tiến lên ôm bả vai Chu Hạo, nói: "Chu huynh, chúng ta đi ra ngoài đi!"

Chu Hạo khéo léo lách mình tránh ra, cười nói: "Lục huynh mời!"

Lục Văn Đình cau cái mũi, "Mời!"

Đợi hai người ra khỏi tiểu viện, Kỷ thị mới kêu hai nữ nhi ra ngoài gặp phu nhân Vũ Tiến bá. Phu nhân Vũ Tiến bá sớm nghe Trần thị nói, bộ dáng hai nữ nhi của Lục gia đều là nhất đẳng, rốt cuộc trăm nghe không bằng một thấy, đợi gặp được người thật cũng thật sự bị kinh diễm một phen.

Lục Thanh Nhàn tiến lên hành lễ với nàng, phu nhân Vũ Tiến bá cho nàng một đôi vòng tay chế tác vô cùng tốt làm lễ ra mắt, Lục Thanh Nhàn liếc nhìn Kỷ thị, thấy nàng khẽ gật đầu, cũng liền nhậ lấy.

Phu nhân Vũ Tiến bá lôi kéo tay nàng không chịu buông ra. Hỏi nàng bao nhiêu tuổi, đọc qua sách gì, thường ngày ở nhà làm gì tiêu khiển, Lục Thanh Nhàn đáp từng cái.

Tướng mạo Lục Thanh Nhàn như vậy, nàng còn không hài lòng hay sao?

Phu nhân Vũ Tiến bá thấy nàng chẳng những xinh đẹp, lại còn ôn nhu biết lễ, làm việc rất có quy củ hành vi chuẩn mực. Phu nhân Vũ Tiến bá vốn sợ nhất là xuất thân đích nữ Hầu phủ của Lục Thanh Nhàn, mắt cao hơn đầu ở chung không tốt, hiện giờ thấy người thật lại càng hài lòng hơn cả trong tưởng tượng của nàng.

Nhất thời tâm hoa nộ phóng( mở cờ trong bụng). Tự đáy lòng nói: "Muội muội không hổ là xuất thân thư hương thế gia, bọn nhỏ đều nhu thuận hiểu chuyện, khí độ bất phàm, thật sự làm cho người ta hâm mộ a."

Kỷ thị vội vàng khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, quý công tử cũng là nhân trung long phượng. . ." Khen ngợi lẫn nhau một phen, lại nói một ít chuyện không liên quan, lúc này phu nhân Vũ Tiến bá mới mang theo nha hoàn trở về tiểu viện nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau Lục Văn Đình cũng trở lại.

Toàn gia tại trong thiện phòng dùng thức ăn chay, đều có thói quen nghỉ trưa, liền ở bên trong nội thất ngủ trưa. Tâm nguyện của Kỷ thị đạt được, vốn muốn lập tức xuống núi, nhưng nhóm nữ nhi lại không đồng ý.

Hiếm khi được đi ra ngoài một lần, không ở trong Từ Ân Tự đi dạo một chút chẳng phải là mất công đi một chuyến. Kỷ thị nghĩ cũng đúng, bọn nhỏ hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, liền mang bọn hắn đi ra tiểu viện. Phía sau thiện phòng chính là núi phía sau của Từ Ân Tự, lúc này tuy là đầu thu, nhưng vẫn là rừng cây rậm rạp, xanh ngắt một mảnh, trong rừng có chút hoa dại điểm xuyết, còn có dã thú khác. Kỷ thị mang bọn họ đi lòng vòng trong rừng, Lục Thanh Lam nghe nói ở sâu trong cánh rừng có một hồ phóng sinh, liền ầm ĩ muốn đi xem xem.

Đi cả buổi, cũng không nhìn thấy một bóng người. Thời tiết tháng tám còn nóng, Kỷ thị trời sinh tính không chịu được nóng, liền bảo Lục Văn Đình bảo hộ hai tỷ muội, tự mình trở về tịnh thất.

Lục Thanh Nhàn hết sức hiểu chuyện, vốn định phụng bồi mẫu thân trở về, Kỷ thị ấm giọng nói: "Ngươi khó khăn được đi ra một lần, hãy theo đệ đệ muội muội đi tản bộ đia."

Ba người mang đầy đủ nha hoàn bà tử theo phương hướng tiểu sa di chỉ đi tới, đi đại khái khoảng hai dặm đường, mới nhìn thấy trong rừng hiện ra một dòng suối nhỏ thanh tịnh, đi tới dọc theo dòng suối nhỏ, thế nhưng hợp thành một cái hồ sâu.

Đầm nước rất sâu, tản ra khí lạnh, tấm bảng trên cây bên cạnh đầm nước, viết ba chữ "Đầm Phóng sinh".

Lục Thanh Lam có chút thất vọng: "Đây mà cũng là đầm phóng sinh à?" Nàng bỏ tay vào trong nước hồ, hít một hơi nói; "Nước này sao lạnh như vậy a, bỏ cá vào sẽ không đông lạnh chết chứ?"

"Ta cam đoan, thả cá vào đầm này, tuyệt đối sẽ không đông chết. Đầm nước này đông ấm hè mát, hết sức thần kỳ. Bên trong chẳng những có cá, còn có một con rái cá." Một thanh âm ôn tồn lễ độ vang lên.

Lục Văn Đình nhướng mày: "Ai ở đây lén lén lút lút, đi ra ngoài."

"Hiền đệ, là ta!" Đang nói chuyện phía sau cây đi ra một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net