Chương 232| Thế tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Thanh Lam lắc đầu, mạnh lên tinh thần: "Không có chuyện gì, ta chờ chàng."

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng vẫn cố chống đỡ, trực tiếp khép sổ con lại, nói: "Được rồi. Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, dù sao nhiều sổ con như vậy nhất thời cũng không xem xong."

Lục Thanh Lam hoan hô một tiếng: "Thật tốt quá, chúng ta đi thôi!"

Trở lại chính phòng, tắm rửa thay quần áo, hai người lên giường.

Lục Thanh Lam đọc sổ con đã hơn nửa ngày, thật sự là có chút mệt mỏi, cơ hồ vừa dính gối liền ngủ. Trước đó còn dặn dò: "Tối hôm nay, không cho phép chàng làm chuyện xấu."

Tiêu Thiểu Giác thấy ánh mắt của nàng đều không mở ra được, có chút thương tiếc nói: "Ta nghe lời nàng, không làm chuyện xấu là được." Hắn ban đầu cũng muốn để cho tiểu thê tử nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tối ngày hôm qua đã làm một đêm rồi, ôm một mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng ngứa làm sao chịu được chứ?

Ban đầu còn có thể nỗ lực chống đỡ, sau Lục Thanh Lam lại chui vào trong ngực của hắn, đem cả thân thể dán lên hắn, một đôi bánh bao trổ mã tốt đẹp liền cứ như vậy dán tại trên ngực của hắn, để cho hắn trong khoảnh khắc máu gia tốc, dục vọng toàn thân đều phóng mạnh xuống phía dưới.

Vốn là tay của hắn quy củ đặt ở bên chân, giờ phút này cũng khống chế không được nữa đặt lên phía sau lưng của nàng, dọc theo đường cong bóng loáng và hoàn mỹ dời xuống, Lục Thanh Lam bị hắn trêu chọc đến "Hừ hừ" hai tiếng, "Đã nói rồi, không làm chuyện xấu. . ."

Tiêu Thiểu Giác liếm liếm đầu lưỡi, thanh âm ấm ách: "Ta sờ sờ, chỉ là sờ sờ. . ."

Lục Thanh Lam mệt muốn chết rồi, giờ phút này thật sự là hữu tâm vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn xoa nắn. Nàng ngày thường có chút già mồm cãi láo, lúc cùng Tiêu Thiểu Giác lên giường, luôn là phản kháng nho nhỏ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, hôm nay hàng phục như vậy, khiến Tiêu Thiểu Giác cảm thấy một loại thú vị đắc ý khác, lại càng không cách nào nhịn được, chợt đè lên, thuần thục lột sạch sẽ xiêm y của nàng.

Lục Thanh Lam mở mắt to long lanh nước ra, "Ta thật sự mệt mỏi, A Giác. . ."

Tiêu Thiểu Giác tên đã lắp vào cung, hắn lần lượt vuốt ve da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của Lục Thanh Lam, thở hổn hển nói: "Kêu một tiếng Cửu ca ca, hôm nay ta liền tha cho nàng!"

Cửu ca ca, vẫn là lúc nàng tuổi còn rất nhỏ, kêu hắn như vậy. Kể từ khi nàng lớn lên, cho dù là hai người thành thân, hắn mọi cách uy hiếp dụ dỗ, Lục Thanh Lam cũng chưa bao giờ gọi.

"Chàng nói phải giữ lời." Lục Thanh Lam không phải là không muốn gọi, chẳng qua là cảm thấy có chút xấu hổ, chuyện cho tới bây giờ, cũng không thèm quan tâm nhiều như vậy, liền gọi một tiếng: "Cửu ca ca. . ."

Nghe một tiếng gọi ấm áp này, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái nói không ra lời, hắn liền ôm chặt Lục Thanh Lam, sau đó tiến vào.

Trên mặt Lục Thanh Lam tràn đầy kinh ngạc: "Sao chàng nói. . ." Lời kháng nghị còn chưa nói ra, đã bị động tác điên cuồng của hắn cắt đứt, mấy lần trước hắn đều tiến hành theo chất lượng, hôm nay lại giống như là nhận phải cái gì kích thích, vừa lên đã điên cuồng chạy nước rút, nàng chỉ cảm thấy thoáng cái liền lâm vào tình cảnh khó có thể nói hết, khống chế không được rên rỉ lên.

Cũng không rảnh kháng nghị hắn nói không giữ lời nữa.

Tối hôm nay hắn càng lộ vẻ long tinh hổ mãnh, dùng một cường độ thật lớn mà vẫn giữ vững tần số được hai khắc chung, vẫn không có chút ý tứ mềm nhũn nào. Lục Thanh Lam cảm giác mình giống như hóa thành một bãi xuân thủy, cực độ sung sướng làm cho nàng cảm giác mình một giây sau sẽ chết đi.

Tiêu Thiểu Giác lại càng hưởng thụ khoái cảm chồng chất của hai người, thấp giọng hỏi nàng: "Thích không?"

Lục Thanh Lam mắc cỡ nhắm mắt không nhìn hắn, lời như thế bảo nàng đáp như thế nào.

Tiêu Thiểu Giác như nhận được một loại khích lệ, khoái ý càng mạnh mẽ, mãnh liệt càng để lâu càng nhiều, hắn thiếu chút nữa cầm giữ không được.

Lục Thanh Lam không nhịn được đứt quãng cầu tình với nam nhân: "A Giác, tha tha cho ta. . ."

Trải qua khoảng thời gian mài hợp này, Tiêu Thiểu Giác đã có thể bắt được chính xác mỗi một phản ứng của Lục Thanh Lam, biết như thế nào mới có thể làm nàng càng sung sướng hơn.

Nam nhân nhìn nữ tử phía dưới trằn trọc trở mình động tình đến khó có thể tự kiềm chế, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, thời gian dài chạy nước rút kịch liệt như vậy, trên đầu của hắn cũng xuất hiện đầy mồ hôi, một lọn tóc đen nhánh dính vào cái trán, khiến cho hắn có loại mỹ lệ dị thường.

"Kêu một tiếng Cửu ca ca, liền bỏ qua cho nàng. . ."

Đầu óc Lục Thanh Lam một mảnh hỗn độn, đã sớm quên cảnh ngộ mới vừa rồi, nghe lời há miệng gọi một tiếng: "Cửu ca ca. . ."

Lục Thanh Lam đang lúc động tình, một tiếng Cửu ca ca này gọi càng thêm vài phần kiều mỵ so với ngày thường, Tiêu Thiểu Giác sau khi nghe, tê dại nửa người, chẳng những không tha cho nàng, ngược lại càng thêm tật phong bạo vũ chạy nước rút.

Không biết qua bao lâu, hắn mới rốt cục làm xong. Nằm ở bên người Lục Thanh Lam, hắn cũng có chút thở hổn hển, Lục Thanh Lam lại càng toàn thân mềm giống như một bãi nước bùn, cũng không nhúc nhích, hiện tại chính là trời sập xuống nàng cũng mặc kệ, chỉ muốn lập tức ngủ.

Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc là người có khiết phích, kêu nước nóng với nha đầu trực đêm bên ngoài, ôm Lục Thanh Lam tự mình rửa sạch thân thể cho nàng, còn gọi người đi vào đổi khăn trải giường, lúc này mới lên giường ngủ ngon lành.

Sau khi lên giường, hắn mới nhớ tới, chỉ lo làm, có một chuyện trọng yếu còn chưa thương lượng cùng nàng đây.

Lục Thanh Lam một giấc tỉnh lại, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ có ánh mặt trời chói mắt rọi vào, liền biết mình chắc chắn là lại ngủ quên. Nàng vừa âm thầm mắng người khởi xướng Tiêu Thiểu Giác ở trong lòng, vừa vội vàng kêu ba đại nha đầu Mặc Cúc đi vào.

"Giờ nào rồi?"

Mặc Hương nhịn cười: "Vương phi, thần chính* rồi."

(*)辰正: Đơn vị thời gian là "小时 Tiểu thời", thời xưa phân biệt "Đại thời" tức canh giờ. Thời xưa 1 canh giờ (thần thời) bằng 2 tiểu thời.

Giờ Thìn (Thần thời) tương đương buổi sáng 7 giờ - 9 giờ. Khoảnh khắc đầu tiên của thần chính là 8 giờ.

Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, từ lúc nàng gả vào vương phủ, tựa hồ cũng chưa có một ngày có thời gian dậy bình thường, cơ hồ ngày nào cũng ngủ nướng, chuyện này đều phải trách Tiêu Thiểu Giác. May mà trong vương phủ không có bà bà, nếu đổi nhà bình thường, bà bà còn không biết quở trách nàng thế nào đâu.

Vội vã rời giường rửa mặt, vốn cho rằng tối ngày hôm qua hành hạ như vậy, nhất định mệt mỏi muốn chết, không ngờ sau khi thức dậy thế nhưng sức lực dư thừa. Lục Thanh Lam không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhớ tới kiếp trước từng nghe nói một loại cách nói, loại vận động này nếu thích hợp sẽ có ích khiến thân thể khỏe mạnh, kiếp trước nàng khịt mũi coi thường, hiện giờ xem ra nói không chừng cũng có vài phần đạo lý.

Lục Thanh Lam bên này còn chưa thu thập xong, Tiêu Thiểu Giác đã tiến vào.

Lục Thanh Lam sợ hết hồn, "Sao chàng không vào cung?" Cho rằng hắn đã sớm tiến cung, cho nên mới vừa rồi nàng căn bản là không hỏi nha hoàn.

Tối hôm qua mặc dù lượng vận động không nhỏ, nhưng Khánh vương điện hạ vẫn là chính mão đã ra khỏi giường, đầu tiên là đánh một bộ quyền, sau đó thay y phục xiêm áo đi tiểu thư phòng phê duyệt công văn, đều phê xong tất cả công văn tối ngày hôm qua còn dư lại, nghe thấy động tĩnh của chính phòng, lúc này mới đi tới.

Trang phục của hắn được cực kỳ đoan chính, mặc một bộ trực chuyết màu xanh ngọc, đầy mặt đều là vẻ thoả mãn. "Hôm nay có chuyện, đã nói cùng phụ hoàng rồi, tạm thời không vào cung." Dừng một chút, lại nói: "Đợi biết chỗ ta dẫn nàng đi, nàng nhất định vui mừng."

Hắn vẫn chờ Lục Thanh Lam, còn chưa dùng cơm. Lục Thanh Lam liền bảo bọn hạ nhân bày cơm ở tây thứ gian.

Tiêu Thiểu Giác gắp một bánh bao gạch cua vào trong đĩa của nàng, hài hước nói: "Kêu một tiếng Cửu ca ca. . . Cái bánh bao này sẽ là của nàng."

Lục Thanh Lam nhớ tới tối ngày hôm qua, hắn ba lần bốn lượt chọc ghẹo mình, bảo mình gọi hắn như vậy, hắn lại không tuân thủ lời hứa, ra vẻ tức giận nói: "Chàng còn nói!" Kẹp bánh bao lên định thả lại cho hắn, vậy mà động tác của Tiêu Thiểu Giác rất nhanh cúi đầu, đem cái bánh bao kia trực tiếp cắn vào trong miệng.

"Đa tạ nương tử!" Tiêu Thiểu Giác dùng giọng kịch nam xướng nói.

Mặc Họa ở một bên thấy vậy trợn mắt há mồm. Vương gia nhà nàng kể từ sau khi thành thân, chẳng những nụ cười trên mặt nhiều hơn rất nhiều, số tuổi. . . thật giống như đẩy lùi không ít.

Dùng xong đồ ăn sáng, hai người đứng dậy đi chính phòng, bọn nha hoàn dâng lên trà thơm, Tiêu Thiểu Giác phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa.

Lục Thanh Lam mới nhớ tới lời hắn nói mới vừa rồi: "Vương gia, ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?"

Tiêu Thiểu Giác vẻ mặt nụ cười đắc ý: "Trường Hưng hầu phủ nàng có nguyện ý hay không?"

"Thật sự ư?" Trên mặt Lục Thanh Lam lộ ra thần sắc vui mừng khó có thể ngăn chặn.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cao hứng cũng cao hứng theo, giải thích: "Ta ngày hôm qua đã nói cùng Đại bá phụ, hắn nói hắn nguyện ý đi Đại Chu." Chuyện này ngược lại không vượt ra ngoài dự đoán của Lục Thanh Lam.

Tiêu Thiểu Giác lại nói: "Vì để cho hắn an an tâm tâm đi sứ, có một việc phải giúp hắn làm tốt trước khi hắn lên đường." Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng một chút, hỏi: "Bảo Nhi, ngươi có muốn để cho nhạc phụ đại nhân thừa kế tước vị của Trường Hưng hầu phủ hay không?"

"Không muốn không muốn! Phụ thân trạch tâm nhân hậu, để cho hắn làm chức quan không lớn không nhỏ còn có thể ứng phó, nếu là bảo hắn làm đại gia trưởng của hầu phủ, chỉ sợ hắn là lực chưa đến. Cái Hầu gia này vẫn là đại bá phụ làm càng thích hợp hơn!" Cha nàng có bao nhiêu phân lượng, nàng rất rõ ràng. Bàn về tài hoa bàn về năng lực, Lục Thần sợ giục ngựa cũng không kịp nổi Lục Hãn. Kiếp trước Lục Hãn cực kỳ chiếu cố mấy huynh muội bọn họ, Trường Hưng hầu phủ dưới sự dẫn dắt của hắn đúng là đi về phía huy hoàng. Huống chi tước vị này vốn chính là của Lục Hãn, nàng cũng không muốn vì một cái tước vị, dẫn đến nháo lớn giữa đại phòng và nhị phòng.

Tiêu Thiểu Giác là cảm thấy Lão hầu gia Lục Kháng ngã bệnh không xuống nổi giường, mắt thấy sắp đi, nhưng Trường Hưng hầu phủ đến nay còn chưa lập thế tử, nếu cho đến lúc Lão Hầu gia chết rồi, vị trí thế tử còn chưa định ra, vậy triều đình hoàn toàn có thể thu hồi lại cái vị trí hầu tước này. Hiện giờ hắn là con rể hầu phủ, hầu phủ là trợ lực của hắn, hắn cũng có nghĩa vụ suy nghĩ vì hầu phủ, cho nên phải định ra chuyện này trước khi Lục Hãn đi.

Hắn cũng cảm thấy Lục Hãn làm cái thế tử này danh chính ngôn thuận, nhưng lại lo lắng Lục Thần cũng có ý nghĩ như vậy, cho nên liền hỏi ý kiến Lục Thanh Lam trước, không ngờ Lục Thanh Lam ngược lại rất có kiến thức, thế nhưng không đề cử thân cha của mình, ủng hộ Lục Hãn.

Có cái thái độ này của nàng liền dễ làm rồi.

Tiêu Thiểu Giác ở trên xe ngựa đem chuyện này nói rõ trước cùng Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam nghe thấy hắn lo lắng thái độ của phụ thân, cười nói: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, phụ thân tuyệt không có dã tâm làm Hầu gia."

Tiêu Thiểu Giác hôm qua đã phái người thông báo với Trường Hưng hầu phủ, vì vậy Lục Hãn và Lục Thần cũng không thượng nha, lúc xe ngựa của hai người tới hầu phủ, huynh đệ hai người bao gồm cả Lục Diệp đều đến đầy đủ nghênh đón ở cửa đại môn.

Sau một phen hàn huyên, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thần đi thư phòng của hắn.

Toàn gia đại phòng trở lại Thanh Phong uyển.

Lục Văn Khải nói: "Phụ thân, vương gia lần này tới, rốt cuộc là vì chuyện gì? Không phải là vì vị trí thế tử hầu phủ. . ."

Hôm qua Tiêu Thiểu Giác cũng không nói cho hắn biết mục đích đến hầu phủ, Lục Hãn khiển trách trưởng tử nói: "Ngươi đừng đoán mò."

Thời gian này Lão hầu gia bệnh nguy kịch, vì vị trí thế tử, tam phòng nhảy trên tránh dưới, đi không biết bao nhiêu quan hệ, may mà Lục Diệp là một A Đấu* đỡ tường không nổi, đại phòng thật sự cũng không để ở trong lòng.

(*) 阿斗[A Đấu] A Đấu không đỡ nổi là một cách diễn đạt Hán ngữ, ví von người nâng đỡ không đứng lên nổi. A Đấu, nhân vật thời kỳ Tam quốc, nguyên danh Lưu Thiện (lìu shàn, năm 207~271, nhi tử của Lưu Bị. Trong miêu tả của tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa , A Đấu là người không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết chơi đùa, cho dù có danh thần như Gia Cát Lượng (nhà chính trị của Thục Hán thời Tam Quốc, tự là Khổng Minh, phò tá Lưu Bị dựng nên nhà Thục Hán 181~234 năm) phụ trợ và chỉ bảo cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng đưa đến giang sơn rơi vào trong tay kẻ khác, còn lưu lại trò cười thiên cổ "Nhạc bất tư thục" ( "Vui đến quên cả trời đất") như vậy. Hiện tại mọi người dùng A Đấu không đỡ nổi để hình dung người thủy chung không có cách nào nâng đỡ thành tài.

Phùng thị thường ngày là một người dịu ngoan hiền lương, nhưng là đụng tới chuyện này cũng rốt cuộc không bình tĩnh được. "Lão gia, hiện giờ Lục nha đầu gả cho Cửu điện hạ, coi như là bay lên đầu cành thành phượng hoàng. Khánh vương điện hạ ở trước mặt hoàng thượng lại cực kỳ được sủng ái. Nếu Nhị đệ có cái tâm tư kia, có Cửu điện hạ ủng hộ, ngài cũng không phải là ruột thịt của Lão hầu gia, cái vị trí thế tử này sẽ rơi vào trên đầu nhị phòng, chúng ta chịu khổ nhiều năm, chẳng phải là tất cả đều uổng phí?" Nhớ tới những năm gần đây ở hầu phủ chịu ủy khuất, Phùng thị không khỏi chảy nước mắt.

Lục Văn Xương cũng nói: "Vương gia vừa đến đã trốn vào mật thất mật đàm cùng Nhị thúc, nhất định là nói chuyện này!"

Lục Hãn thấy toàn gia gấp đến cái bộ dáng này, không khỏi cười khổ: "Các ngươi đều thả tâm vào bụng đi, Nhị đệ chắc chắn sẽ không cùng ta tranh đoạt cái vị trí hầu tước này." Hắn là người cay độc bực nào, nhìn người cực kỳ thần chuẩn. Lục Thần là một nhân vật vô cùng trọng tình cảm, lại là người không có dã tâm quá lớn, hắn sao sẽ vì một vị trí hầu tước mà cãi nhau trở mặt cùng đại ca nhiều năm thân như tay chân này của hắn chứ?

Vì vậy toàn gia chỉ có một mình hắn bình tĩnh như hằng (lâu dài; mãi mãi; vĩnh hằng).

Đang lúc mọi người hoảng loạn, có người đi vào bẩm báo: "Lão gia, Khánh vương và Nhị lão gia đi Mục Nguyên đường, mời ngài và hai vị thiếu gia cũng cùng đi qua."

Lục Hãn trong lòng đã có tính toán, đáp ứng một tiếng: "Ngươi đi về nói Nhị đệ một tiếng, ta lập tức tới ngay." Nói xong liền đứng dậy.

Phùng thị vội la lên: "Lão gia. . ."

Lục Hãn khoát khoát tay: "Chuyện này ta tự có tính toán, các ngươi không cần nhiều lời." Lại phân phó hai nhi tử: "Đợi lát nữa đi Mục Nguyên đường, không cho phép các ngươi nói lung tung."

Lúc này mới không chút hoang mang mà dẫn hai cái nhi tử đi Mục Nguyên đường. Liền thấy Tiêu Thiểu Giác, Lục Thần, Lục Diệp, Lục Văn Đình đều đã đến. Ngoại trừ Vinh ca nhi và Lễ ca nhi hai người chưa vị thành niên, hiện giờ tất cả nam tử Lục gia đều đã tập trung ở đây.

Lão phu nhân Trương thị thấy tình hình này, cũng ý thức được hắn muốn làm gì.

"Vương gia, ngài đây là. . ." Không đợi nàng hỏi ra, Tiêu Thiểu Giác đã mở miệng cắt đứt lời của nàng: "Lão phu nhân, mấy vị nam nhân gia chúng ta hôm nay muốn ở chỗ này thương lượng chút chính sự, ngài xem ngài có nên về trước tránh một chút hay không!" Hắn mặc dù là khẩu khí thương lượng, lại mang theo ý không được phép nghi ngờ. Thời gian này trong hầu phủ vì lập thế tử nhảy lên đáp xuống sôi nổi nhất chính là hai vị Trương thị và Triệu thị, Tiêu Thiểu Giác vốn không có một chút hảo cảm nào với Trương thị, về sau lại càng chán ghét nàng, vì vậy đầu tiên là đá nàng đi ra ngoài.

Trương thị cố tình ở chỗ này nghe nhiều hai câu, nhưng ánh mắt uy nghiêm của Tiêu Thiểu Giác quét tới, nàng cũng nhất thời kinh sợ, đần độn u mê liền ra khỏi gian phòng của Lão hầu gia.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nhạc phụ đại nhân, vẫn là ngài nói đi."

Lục Thần gật đầu, "Đại ca, Tam đệ, vương gia hôm nay triệu tập chúng ta ở đây, là có một chuyện trọng yếu, hắn muốn cho chúng ta làm chứng." Dừng một chút, hắn nói: "Phụ thân bệnh đến như vậy, đại ca lại sắp làm đặc sứ đi Đại Chu xa xôi nghị hòa, trong thời khắc mấu chốt, hầu phủ chúng ta phải sớm xác định vị trí thế tử, an lòng mọi người."

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân nói đúng, các vị nếu không có dị nghị gì, hôm nay xác định chuyện này đi."

Lục Văn Đình hiếm khi phụ họa Tiêu Thiểu Giác một lần: "Cái vị trí thế tử này đã sớm nên định rồi."

Lục Văn Khải không nhịn được nói: "Vị trí thế tử kia. . ."

Lục Thần đã đoạt trước nói: "Đại ca là trưởng tử hầu phủ, những năm gần đây, vì hầu phủ lo lắng hết lòng, làm ra bao nhiêu cống hiến chúng ta cũng rất rõ ràng, cái vị trí thế tử này đương nhiên là đại ca."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đại phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Lục Hãn cũng ném ánh mắt cảm kích về phía đệ đệ. Lục Văn Đình là Lão hầu gia nuôi lớn, biết tâm tư của Lão hầu gia, nhưng trong lòng hắn cũng là ủng hộ Đại bá phụ làm cái thế tử này. Chuyện Lục Thanh Lam cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, hắn làm sao không rõ?

Hắn trực tiếp mở miệng nói: "Trường Hưng hầu phủ ngày sau nếu muốn phát dương quang đại, chỉ có để Đại bá phụ làm cái đương gia này."

"Vương gia, Nhị đệ. . .", Lục Hãn vốn định khiêm tốn mấy câu, lại bị Tiêu Thiểu Giác khoát tay cắt đứt. "Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ta nghĩ tổ phụ đại nhân cũng nhất định sẽ không toan tính khác rồi?"

Lục Kháng trúng gió ở trên giường, không thể nói không thể động, nhưng nghe thấy thấy vậy, hắn vẫn luôn không chịu thỉnh phong thế tử với hoàng đế, là có chút không muốn đem vị trí hầu tước truyền cho Lục Hãn không có liên hệ máu mủ. Thấy Tiêu Thiểu Giác võ đoán như vậy, không khỏi bối rối, miệng há lớn, thẳng gọi "Ô ô".

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía Lục Thần, trong lòng Lục Thần hiểu được ý nghĩ của phụ thân, nhưng hắn lại làm như không nhìn thấy.

Lục Diệp nóng nảy: "Vương gia, ý tứ của phụ thân cũng không phải là. . ."

"Cũng không phải là cái gì?" Tiêu Thiểu Giác vẫn không mặn không nhạt với Lục Diệp, lúc này trừng mắt, khí thế của hắn cường đại, Lục Diệp thế nhưng cảm giác toàn thân nổi lên khí lạnh, nhất thời dập đầu ba ba nói không ra lời: "Ta ta ta. . ."

Tiêu Thiểu Giác vung tay áo, nói thẳng: "Mời nhạc phụ đại nhân lập tức lấy danh nghĩa Lão hầu gia thượng sổ lên phụ hoàng, thỉnh phong đại bá phụ làm thế tử, chuyện cứ định như vậy đi."

Ngày hôm sau, tấu chương Trường Hưng hầu phủ thỉnh phong thế tử liền bày trên bàn Gia Hòa đế. Có hai người Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Giác quay vần trong đó, không quá hai ngày, hoàng đế liền phê chuẩn thỉnh cầu của Trường Hưng hầu phủ, chính thức sắc phong Lục Hãn làm thế tử hầu phủ.

Tin tức truyền về Trường Hưng hầu phủ, Trương thị và tam phòng như cha mẹ chết không nói, Lục Hãn mặt ngoài như không có chuyện gì xảy ra, chấm dứt đại sự vắt ngang tại trong lòng nhiều năm, trong lòng cũng thật sự là hết sức kích động. Lục Hãn ở quan trường những năm này, kết giao không ít tri giao bạn tốt, mọi người rối rít tới cửa chúc mừng, bởi vì Lão hầu gia bệnh, Lục Hãn vốn không muốn làm lớn, lại cũng không nên thể đuổi người ra ngoài, đang bày mấy bàn đơn giản ở Thanh Phong uyển.

Tiễn khách nhân, Lục Hãn uống đến hơi say, hắn ngủ không yên, lôi kéo Lục Thần đi tới thư phòng của mình, vừa uống trà, vừa cùng hắn nói đến kế hoạch phát triển tương lai của Trường Hưng hầu phủ, hắn cực kỳ hứng thú nói chuyện. Lục Thần cũng không nói nhiều, chỉ an tâm làm người nghe của hắn, Lục Hãn cuối cùng nói từ đáy lòng: "Nhị đệ, cám ơn ngươi!"

Lục Thần cười nói: "Đều là huynh đệ nhà mình, đại ca nói cái này liền khách khí rồi. Những năm này ở trong quan trường, nếu không phải đại ca nhiều lần chỉ điểm, ta cũng không đi được đến một bước này ngày hôm nay."

Lục Hãn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net