Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "đã chuẩn bị xong chưa?" -Hải Thiên hỏi nó với nét mặt âu yếm

"đã xong rồi" -nó hồ hởi kéo cái vali căng phòng lên chiếc xe con, nó nhảy cẩn lên rồi nói: "đi chơi thôi, đi nhanh nào anh"

"cái con bé này... từ từ thôi chứ...." -Hải Thiên nói với nó một cách âu yếm và kèm theo hành động gõ nhẹ lên trán nó

"ui.... Đau... anh hai" -nó ứa nước mắt giương gương mặt đẫm lệ lên nhìn anh nó

"gì... gì chứ??? chỉ gõ nhẹ thôi mà????" (tỏ vẻ ngu ngơ)

"nhưng đau thật mà.... hức... hức..." ( lần này thỳ ) "oa... oa... đau quá"

'hả... hả... thôi thôi... cho anh sory nhen... anh sẽ đền bù cho em?????"- Hàn Thiên nhẹ nhàng nói với nó

"thật không" -lau nước mắt, nó ngước nhìn anh nó

"ừm, thôi trễ rồi, chúng ta xuất phát thôi, trên đường đi anh sẽ đền lỗi của mình" -nói rồi Hải Thiên kéo nó lên xe... đóng cửa cái rầm... không kịp cho nó mở miệng, vì anh biết thể nào nó cũng yêu cầu những việc mà anh không làm được (hix..hix thằng cha này cũng khôn ra phết nhỉ)

Trên đường đi..... nó mở mui trần của xe và lò đầu ra ngoài hát ( hát hay lắm à nha... ca sĩ còn phải thua nó đó)

"hey.... ồn ào quá.... Em có thể im lặng tý được không" -anh nó nhăn mặt nói nhưng tuy trong lòng rất thích như vậy

"gì chứ? Anh nói vậy là sao? - nó ngồi lại ngay ngắn, nhổn đầu lên phía trước, nhéo anh mình một cái

"ui da đau Hàn Lâm.... Anh đang lái xe đấy!" -anh nhăn mặt nói với nó nhưng bất ngờ trên đường đi trời bỗng trở gió, một cơn bão lốc xoáy kéo đến, anh em nó hết sức ngạc nhiên. Lúc này trong cơn lốc xoáy có một cái hố đen và nó bị kéo vào trong hố đen đó vì bất cẩn chưa đóng mui trần của xe. Còn anh nó thỳ bị hất bay đi cùng chiếc xe đến một nơi hoang mạc.

~~~~~~~Tại một nơi khác~~~~~~~

"Hoàng Trung... mau đến đây... nhanh lên" -vị thiểu niên vừa cưỡi ngựa vừa quay đầu lại nói

"Thiếu gia... xin người cẩn thận" -người chạy phía sau phi ngựa theo và nói với vẻ mặt vô cùng băng giá

hí .hí .. ( tiếng ngựa hí) "hey gia . Hoàng Trung hình như có người ngất xỉu ở đằng kia" -vừa nói vừa thúc ngựa đi tới chỗ người ngất xỉu

"thiếu gia cẩn thận . có thể đó là thích khách" - người tên Hoàng Trung phi nhanh lên phía trước

"không gì" -vị thiếu niên kia nói chuyện cộc lốc. Nói xong hắn chạy lại chỗ của người đang ngất xỉu, hắn lại gần và nhìn thấy một tiểu cô nương cực kì xinh đẹp vận bộ trang phục cực kì kỳ quái, bộ đồ đó hết sức tuổi teen ở thế kỉ XXI nhưng ở đây lại cho là trang phục không kín đáo..... hắn nhìn tiểu cô nương một lát rồi quay lại nói với Hoàng Trung: "ngươi hay đưa cô nương này đi tìm đại phu đi" tự nhiên quan tâm đến nữ nhân đến thế  cũng chả hiểu mình đang bị gì.

"tuân lệnh" -vừa nói xong, Hoàng Trung bế tiểu cô nương lên ngựa rồi phi nhanh đi tìm đại phu, lúc này thì vị thiếu niên kia cưỡi ngựa và đi mất dạng

~~~~Tại phòng bệnh~~~~

"ai.... Da" -nhỏ cố mở mắt ra, con mắt của nhỏ lúc này nặng như đeo chì tuy trong tình trạng nửa hôn mê nhưng nó vẫn nghe được vài tiếng nói quanh đó

"tôi chắc rằng vị cô nương này không sao cả??? chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khoẻ lại" -vị đại phu đó nói

"ừm... vậy thỳ tốt (mặt vẫn lạnh như băng).... ngươi cho ta gửi cô ấy lại đây để tĩnh dưỡng mấy ngày. Đây là tiền công của ngươi" -Hoàng Trung vừa nói vừa nén vào tay vị đại phu đó một bịch tiền vàng nặng trịch, đại phu vui mừng nhận lời

"công tử yên tâm..... tôi sẽ lo cho cô ấy đàng hoàng" -đại phu mặt hớn hở nói

"ừm... tốt.... ta phải đi đây" -vừa nói xong đi mất hút

vị đại phu đứng nhìn rồi lắc đầu than thở, "hazz... thật khổ thân con bé.... bị người đàn ông này bỏ rơi.... Mà cũng may hắn cũng lo cho nó" -ngập ngừng nói

"cha .... Cha ... vị tiểu cô nương kia tĩnh lại rồi kìa??" -con gái của đại phu (Phùng Triệu Hồng Loan) nói vọng ra

Nó lúc này như đang mơ hồ nó tĩnh lại thỳ thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ (đầy vị thuốc bắc ) và có một tiểu cô nương vận trang phục cổ trang như đang đóng phim ngồi bên cạnh nó..... nó chớp nháy mắt và hỏi:

"đây là đâu vậy" -nó nói rồi nhìn khắp cả căn phòng

"đây là huyện Trường An" -Hồng Loan nhỏ nhẹ đáp..."cô nương cảm thấy trong người thế nào rồi"

(gì chứ.... "Cô nương" xưng hô gì mà cung cách quá vậy) "à, vâng tôi cảm thấy có chút mệt mỏi"

"không sao đâu??? chỉ là cô bị suy nhược.... nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ lại thôi.... Cô cứ an tâm ở đây tịnh dưỡng" -đại phu_họ Phùng lên tiếng

"à" ( gì nè trời.... lại thêm một người kỳ quái_nói đúng hơn là nó kỳ quái vì ăn mặc của nó rất kỳ lạ ) "xin cho hỏi.... đây là ..."

"đây là thành Trường An.... Cô đang ở trong tiệm thuốc của tôi" -Phùng đại phu nói

(gì.... Thành Trường An.... điều này là sao_nhỏ suy nghĩ)

"cô nghỉ ngơi đi" -Hồng Loan lên tiếng. Nó ngước nhìn Hồng Loan lúc bấy giờ nó mới để ý thấy, Hồng Loan là một đại mỹ nhân: khuôn mặt của Loan tròn và phúc hậu như trăng rằm, gợi tả lên cho con người ta một vẻ đẹp thanh toát, dịu dàng, đôi lông mày rộng như con ngài, nụ cười ngất ngây làm xao xuyến lòng người, nó thiết nghĩ trên đời này cũng có người đẹp đến thế sao

"vị tiểu cô nương này . Cô có thể cho ta biết quý danh được không?" -Phùng đại phu hỏi nó

như đã quen thuộc cách ăn nói ở đây, nó liền lễ phép đáp: "tiểu nữ họ Dương tên đầy đủ là Dương Ngọc Hàn Lâm" (t/g: tỷ nói như phim ý)

"à... thì ra Dương cô nương (nói đoạn nhìn con gái mình).... Hồng Loan con hãy lấy cháo cho Dương cô nương ăn rồi để cô ấy nghĩ ngơi cho lại sức"

"dạ vâng" cô nhẹ nhàng đáp, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng

"còn cô.... Cô hãy nghĩ ngơi đi, lát Hồng Loan sẽ đem cháo tới"

"vâng.... cảm ơn đại thúc" (t/g: tiếp thu hoàn cảnh nhanh quá mới đó mà xưng hô như là người của thế kỉ này ý)

"ừ.... vậy thôi!!! ta không làm phiền cô nương nữa" đại phu nói xong thì bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại để người khác khỏi làm phiền nó nghĩ ngơi

Sau khi Phùng đại phu ra khỏi phòng nó lập tức bật dậy nhìn nó lúc này giống như một con ngốc..... đầu óc nó bắt đầu vận hành

'kì lạ thật.... tại sao mình lại ở đây??? Lúc cơn lốc xoáy tiến thẳng tới chỗ mình và anh hai thì .. A . đúng rồi là cái hố đen đó!!! Cái hố đen trong cái lốc xoáy ấy... nó đã đưa mình tới nơi này' ngước nhìn những đồ vật xung quanh trong căn phòng..... 'theo suy nghĩ của mình có lẽ mình đã lạc vào quá khứ ....điều này thật bất ngờ..... giờ mình phải làm sao đây...... làm sao đây..... không mình phải bình tĩnh, không có gì đáng ngại không sao' nó tự trấn tĩnh mình khi biết rằng mình đang ở một thời nào đó trong quá khứ

"Dương cô nương . Cô mới tỉnh dậy, chưa khoẻ hẳn sao lại bước xuống giường" Hồng Loan cầm trên tay chén cháo.... Cô bước lại gần Hàn Lâm

"À.... À..... không tôi khoẻ rồi..... không sao đâu.... Tôi chỉ đi quanh phòng thôi mà" nó nói.... rồi lại gần Hồng Loan nhìn vào chén cháo..... bụng nó đang réo lên

Hồng Loan nhìn nó cười "chắc cô đói rồi, cháo nè, cô ăn cho lại sức" rồi đưa chén cháo cho nó

nó bĩu môi nói: "chỉ có cháo thôi à"

"cô mới tĩnh dậy ăn cháo là tốt cho sức khoẻ nhất???? thôi cô ăn đi, bụng cô đang biểu tình kìa Hồng Loan nói, mặt cười thật tươi đưa chén cháo cho Hàn Lâm

"hey..... thôi vậy cũng được mà Phụng cô nương này" nó lên tiếng, tay cầm chén cháo mà Hồng Loan đưa cho

"hả? chuyện gì???" Hồng Loan mắt ngố nhìn nó

"lát tôi với cô đi ra ngoài một chút được không???" nó nói mà mắt cứ chớp chớp liên tục.... (coi chứ rụng lông mi hết đó???)

"hả??? không được???" Hồng Loan lắc đầu "cô mới tĩnh dậy chưa được bao lâu... mà đòi đi ra ngoài sẽ không tốt đâu!!!!"

"không sao đâu.... Tôi khoẻ lắm, chả bị làm sao cả, tôi muốn ra ngoài, cô đi với tôi luôn cũng được" nó cúi đầu năn nỉ

"nhưng mà....." Hồng Loan vẻ lưỡng lự

"không sao đâu.... Tôi có cô đi cùng thì có thể xảy ra chuyện gì chứ???????" nó níu vạt áo của Hồng Loan

"ừ.... Thôi được rồi... nhưng cô phải thay bộ y phục của cô đi" nhìn nó lắc đầu "trông nó kì quá"

"à.... ừ"  nói rồi nó cầm chén cháo lên, nó húp một loáng đã sạch trơn chén cháo.... rồi nó lại đi thay y phục.... Loan ngồi trên ghế chờ nó_thay y phục xong nó bước ra ngoài, lúc này trông nó như tiên nữ trong lớp áo phàm nhân: nó vận trang phục màu hồng nhạt tóc mái búi phồng lên, chỉ để lia hia vài cọng tóc rớt ngay vành tai, tóc sau tết lại cột xéo qua một bên, đính kèm theo là một lớp lông hồng nhạt

Loan nhìn nó trầm trồ: "Dương cô nương.... Cô đẹp thật"  

 tuy không phải lần đầu nó nghe người ta khen nó đẹp nhưng lần này thì "thank you.... Cô cũng đẹp mà" cúi thấp mình xuống, nó tinh nghịch châm chọc Hồng Loan

"thank you là gì vậy?"..... mặt Hồng Loan ngơ ngác hỏi nó

"không có gì..... chỉ là cảm ơn cô đã khen tôi đẹp thôi????"

"vậy à .. thôi chúng ta đi thôi???"

"OKAY" ... nó nhảy cẩn lên

"hả....okay" ... (nhỏ này phát âm tiếng Anh cũng khá chuẩn nhỉ!!!)

"không có gì??? Ta đi thôi" ... kéo tay Loan ra khỏi phòng 

Ngoài phố ... bao nhiêu ánh mắt đỗ dồn vào một chỗ, 2 tiểu mỹ nhân đi cùng nhau đã thu hút hết sự chú ý của tất cả các cánh nam nhân ở thời đại này ( mỹ nhân đó là Hồng Loan và Hàn Lâm) ..... hai nàng tưởng rằng có thể thoải mái đi dạo phố nhưng lại gặp chuyện bị nam nhân để ý và trong số đó có một người để ý tới 2 nàng, đó là Mã Trác Tương Phong hắn là con trai của Mã thừa tướng, rất hống hác và háo sắc hắn lại gần 2 nàng với ý đồ ve vãn.

"hai người đẹp . đang đi đâu thế???? Có thể đi cùng bổn thiếu gia làm vài ly rượu được không" (t/g: ặc....ăc.... hống hách thiệt..... ban ngày mà dám tán gái một cách trắng trợn.)

"công tử.... xin lỗi, chúng tiểu nữ có chuyện không thể đi cùng công tử.... mong công tử" Hồng Loan nhẹ nhàng lên tiếng

tên thuộc hạ đi cùng hắn lên tiếng "cô có biết ai đây không..... được thiếu gia nhà ta mời đi uống rượu là diễm phúc của 2 cô đó?"

"Im miệng" hắn hét tên nô tài "ở đây cho phép ngươi lên tiếng" quay lại nhìn 2 người đẹp với ánh mắt thèm thuồng "xin lỗi 2 tiểu thư... tên nô tài của ta vô phép quá"

"Thì đúng rồi.... chủ nào thì tớ nấy thôi" nó nãy giờ không nói gì bây giờ mới chịu lên tiếng

"ấy người đẹp đừng nói vậy chứ" hắn đưa tay lên vuốt mặt Hàn Lâm một cái

nó vốn võ nghệ đầy mình nên theo phản xạ thần kinh nó bắt lấy tay hắn, bẽ vập tay hắn ra sau rồi đẩy hắn ra xa "dám giở trò với bổn cô nương à muốn ta theo ngươi.... chờ 10000 năm sau đi con" hắn nhếch miệng cười .. tuy đau nhưng hắn vẫn chưa bỏ cái suy nghĩ cua gái "cô nương thật mạnh mẽ, quả thú vị ( ặc... ặc...) cô hãy đi theo ta.... Ta sẽ làm tất cả mọi chuyện vì cô nương"

"Cái gì ... tất cả....." nó định nói gì đó nhưng không, nó nghĩ lại_ hắn đã nói thế thì phải làm cho hắn bẽ mặt..... thế là cô nói nhỏ vào tai của Hồng Loan gì đó..... rồi Loan chạy đi_lát sau nàng quay lại với một mớ đồ lĩnh khỉnh "có thật là công tử làm tất cả mọi chuyện vì tiểu nữ không????"

hắn cười tươi, vì tưởng mỹ nữ đã nhận lời đi theo mình "thật mà... cô nương cứ nói đi ta sẽ làm tất cả vì cô nưỡng"

nó cười thầm..... lần này thì ngươi chết chắc vì đã nói như vậy "công tử nói thật nha quân tử nhất ngôn, tứ mã nan tri, lời đã nói không được làm sai đó"

hắn hớn hở nói: "ừ.... thật... cô nương mau nói đi" vui mừng ra mặt

nó giả vờ ngoan hiền "thật ra thì chuyện tiểu nữ nhờ công tử làm rất dễ làm"

"Cô nương cứ nói đi, đừng úp úp mở mở nữa" tay phất nhẹ chiếc quạt ra quơ quơ vài đường..... mặt hớn hở như hốt được vàng.... Vì cứ tưởng được mỹ nữ để ý đến

"được" nhếch miệng cười "công tử hãy làm cho tiểu nữ 3 việc .... thứ nhất: công tử không dùng tay, không đụng vào cái bình, không dốc ngược bình..... nói chung là không đụng vào cái bình mà lấy quả trứng trong bình ra cho tiểu nữ" đồ đã có sẵn đó nhờ Loan chuẩn bị

"hả???" nghe xong mém xỉu

"thứ hai: công tử không dùng lửa mà hãy làm cho miếng xốp này tan chảy" đưa ra miếng xốp to đùng

"Gì.... Gì..." đứng không vững nữa

"thứ ba: công tử hãy nâng hòn đá to hơn công tử lên cao trong thời gian 2 nén nhang"  mặt mĩm cười .. xinh ơi là xinh

"cô đang giỡn mặt với bổn thiếu gia đó hả???" khí thế hừng hực hét "đừng nghĩ được ta để ý tới mà làm phách"

"hả??? chả phải công tử nói sẽ làm mọi chuyện vì tiểu nữ sao mới có tí chuyện mà đã la hét om sòm mà không riêng gì công tử, chỉ cần ai làm được 3 việc này thì tiểu nữ sẽ tình nguyện đi theo người đó?"

Đám con trai nãy giờ đứng đó nghe thế cũng mừng nhưng lại ỉu xìu trở lại vì biết sẽ chả có ai làm được có người nói ...

"cô nương ơi.... Cô nói thế chả khác nào cô ở giá"

"nè..... đại thúc" người này còn rất trẻ, nghe Lâm kêu thế như muốn xỉu "phận nữ nhi ai chẳng muốn có vị phu lang văn võ song toàn, ta cũng không ngoại lệ.... vì thế 3 việc mà ta nói ra đây là một thử thách rất nhẹ nhàng" ..( nhẹ ở thế kỉ XXI á) .

"thật ngang bướng.... rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt..... được rồi ... người đâu bắt hai nàng ta về phủ cho ta" hắn ra lệnh cho nô tài của mình. những người đứng đó xem mà thấy tội cho 2 vị cô nương

"ta ngán ngươi à . cứ tự nhiên xong vào đây đi" nó vừa nói xong thì tung cước, nhỏ vốn là một võ nữ: karater, quyền thái, nhu đạo, quyền thuật Trung Quốc, kiếm thuật.....nhỏ đều đạt đến đỉnh cao.... mấy tên kia chưa chịu được 2 đòn đã ngất xỉu hết .... còn hắn thì ..

"được lắm .... cô..... cô ... dám... hãy đợi đấy...." hắn phất tay áo rồi bỏ đi

"gì chứ!!! Đang chơi vui mà" nhỏ nhón gót chân lên nói vọng theo người hắn

"Dương cô nương... Dương cô nương.." Hồng Loan nắm kéo tà áo nó và gọi nó

"hả? gì thế Hồng Loan tỷ tỷ??" (lại thay đổi cách xưng hô)

"chuyện lớn rồi, cô nương gây ra chuyện lớn rồi" Hồng Loan nói với vẻ mặt hoảng hốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net