80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt và Lý Trì Nguyệt chỉ chơi nửa canh giờ đã rút lui khỏi trận chiến, trái lại Đồ Cửu Mị vẫn đang cùng ba hài tử chơi đến quên cả trời đất.Lý Trì Nguyệt sợ lạnh nên trở về điện trước, Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt ở bên cạnh quan sát bọn họ nô đùa."Không phải như vậy rất tốt sao?" Lý Trì Nguyệt đột nhiên mở miệng nói."Siêng năng chăm chỉ mới có thể làm nên chuyện hữu ích, vui chơi chẳng có ý nghĩa gì. Ta luôn cho là Tam công chúa cũng có cùng suy nghĩ với ta." Đồ Thập Mị có chút kinh ngạc."Ta là nói, thỉnh thoảng ngươi cũng nên làm một mẫu thân bình thường, không muốn cả ngày làm ra vẻ mặt lạnh lùng không có tí độ ấm đó với Hoàng thượng, bất quá hắn cũng chỉ là một hài tử của ngươi mà thôi." Lý Lăng Nguyệt nhìn về phía Đồ Thập Mị, nghiêm túc nói."Có giang sơn thì không thể có bản thân, có đất nước thì không thể có gia đình, bổn cung chính là muốn hắn đạt đến cảnh giới này." Đồ Thập Mị nhàn nhạt nói, lấy quốc gia làm đầu, bản thân chỉ là thứ yếu."Chẳng lẽ ngươi không có tư tâm sao?" Câu trả lời của Đồ Thập Mị làm Lý Lăng Nguyệt bị chấn động, thế nhưng nàng không nghĩ là Đồ Thập Mị không có tư tâm."Tỷ như?" Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi."Tỷ như có một ngày hắn gây trở ngại cho ngươi, ngươi cũng sẽ không chút do dự thẳng tay diệt trừ hắn, chẳng hề có bất kỳ tình cảm nào khiến ngươi phải băn khoăn đấu tranh." Lời Lý Lăng Nguyệt như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào tâm Đồ Thập Mị, tựa hồ muốn đào lên tất cả những góc khuất trong đó."Ngươi đừng quên, hắn là nhi tử duy nhất của ta, là con át chủ bài trong tay ta, hiệp Thiên tử mới có thể lệnh chư hầu. Không có hắn, bản thân ta đối với giang sơn Lý thị các ngươi mà nói, chỉ là một kẻ danh bất chính, ngôn bất thuận, chẳng là cái thá gì. Hà tất ta phải tự hủy đi con át chủ bài này?" Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại."Hôm nay hắn chính là át chủ bài trong tay ngươi, chưa chắc ngày sau vẫn là như vậy. Nếu ngươi muốn trừ khử hắn, nhất định cũng có thể tìm được một lá vương bài khác." Đồ Thập Mị làm được rất nhiều chuyện mà người khác không làm được, Lý Lăng Nguyệt không thể không phòng bị. Nàng càng hy vọng Đồ Thập Mị có thể mang tình mẫu tử sâu đậm hơn với Hoàng thượng, đến lúc đó người có cơ hội thuận lợi hơn chính là Hoàng thượng."Theo lời ngươi nói, lẽ ra ta phải bồi dưỡng hắn thành một kẻ ngu ngốc bất tài mới phải, hà tất gì ta phải làm hắn trở nên ưu tú như thế?" Đồ Thập Mị hỏi ngược lại, kỳ thực nàng không muốn cùng Lý Lăng Nguyệt bàn luận những chuyện có liên quan đến Lý Cảnh Thái. Đối với Lý Cảnh Thái, quả thực là nàng dùng lý trí nhiều hơn tình cảm, nàng định bồi dưỡng hắn thành người kế thừa ưu tú nhất, nếu có một ngày hắn có thể đoạt lại quyền lực vốn ngay từ ban đầu đã thuộc về hắn thì đấy chính là bản lĩnh của hắn, thế nhưng nàng cũng sẽ không chủ động từ bỏ quyền lực trong tay. Chỉ có khi quyền lực nằm trong tay mình, mới có thể làm người người say mê. Đúng là nàng yêu quyền lực hơn cả yêu tên nhi tử này, nhưng vẫn là có tình cảm và nhiều nhân tố khác khiến nàng phải cân nhắc. Nếu không phải vậy, chắc chắn nàng sẽ không dốc lòng bồi dưỡng Lý Cảnh Thái, mà để hắn vĩnh viễn làm một cái bù nhìn có lợi nhất với nàng.Nhất thời Lý Lăng Nguyệt không còn gì để nói. Trong nháy mắt, nàng bỗng như ngộ ra được một chuyện, rằng Đồ Thập Mị cũng biết được mâu thuẫn về những tình cảm bên trong nội tâm, thế nhưng đối với quyền lực, nàng ấy lại vô cùng kiên định và có khát vọng mãnh liệt dị thường, không người nào có thể khiến nàng dao động, đại khái Đồ Thập Mị có thể hy sinh tất cả tình cảm của bản thân để giữ được quyền lực. Nhận thức được điều này khiến tâm Lý Lăng Nguyệt như bị một cây kim châm nhỏ bé đâm vào, không phải là rất đau, nhưng vẫn ẩn ẩn khó chịu. Chẳng qua là Lý Lăng Nguyệt cũng không biết vì sao mình lại khó chịu, nàng cho rằng chỉ vì nàng đang bất an, thay Lý Cảnh Thái lo lắng mà thôi. Lý Lăng Nguyệt không nói tiếp nữa, nàng nhìn về phía Lý Cảnh Thái, thấy hắn đang đứng trong tuyết, nàng bỗng sinh lòng thương tiếc cho hài tử này.Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt không nói lời nào, nàng bỗng có một loại cảm giác, tựa hồ bức tường vô hình giữa hai người họ lại bị Lý Lăng Nguyệt dựng lên cao hơn một chút nữa. Có lẽ Lý Lăng Nguyệt đang sợ hãi, nàng ấy sợ mình sao? Kỳ thực nàng muốn nói với Lý Lăng Nguyệt, nàng không muốn chủ động thương tổn ai, thế nhưng nàng cũng tự hiểu tất cả những lời giải thích của nàng đại khái chỉ được xem là ngụy biện, không hề có chút giá trị nào, bởi vì nàng biết sự thật chính là nàng không thể từ bỏ được quyền lực.Cuộc đối thoại ngày hôm ấy trở thành gút mắt trong lòng Lý Lăng Nguyệt, dù sau đó Đồ Thập Mị có lấy lòng thế nào cũng bị Lý Lăng Nguyệt tránh né hoặc gạt đi. Những chuyện Đồ Thập Mị làm với Lý Lăng Nguyệt gần giống như một quả đấm đánh vào không khí, không có bất kỳ tác dụng nào. Tuy rằng nàng không cam lòng, nhưng cũng không có cách khả thi, không thể làm gì được nữa.* * *Đầu xuân năm sau, đại tuyết bắt đầu tan đi, Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt còn có Đồ đại nương từ biệt kinh thành trở về Bình Âm huyện.Ngay sau đó, tiết trời dần vào hạ. Nhưng nói cũng kỳ quái, dường như ở thời điểm tuyết rơi lúc trước, trời đã trút hết mưa xuống, trái lại từ khi vào hạ tới nay, phần lớn diện tích Trung Nguyên không có lấy một giọt mưa, trời làm đại hạn, trước mắt chỉ thấy mùa này sẽ không thu hoạch được gì.Chính vào giờ khắc này, thiên hạ bắt đầu lan truyền lời đồn: "Nữ chủ loạn chính, càn khôn điên đảo, thiên hàng đại nạn."Kế này là vô cùng thâm độc, để thiên hạ đem tất cả nguyên nhân của đại hạn lần này quy hết lên đầu Đồ Thập Mị, khiến bách tính lén lút nghị luận, xì xào bàn tán.Bên trong Hoàng cung, Đồ Thập Mị hiểu rõ, nhất định trong thời gian ngắn nhất, nàng phải điều tra được là ai cố ý dùng tà thuyết mê hoặc lòng dân, nếu không đối với nàng sẽ là phi thường bất lợi. Cũng may những năm vừa qua, các cơ cấu nội vụ của Đồ Thập Mị đã được trải rộng khắp thiên hạ, rất nhanh đã điều tra rõ lời đồn này là xuất phát từ Thục Trung, nhất định là tên Thục vương này cố tình mượn cơ hội đại hạn tạo ra lời đồn lật đổ nàng.Đồ Thập Mị lập tức điều trọng binh đến Thục Trung bao vây tiêu trừ. Thục vương vốn định chờ xong đợt hạn hán này sẽ động thủ, mấy năm qua hắn ở Thục Trung tích góp được không ít của cải, đến lúc đó vô số bách tính chạy nạn tất nhiên sẽ vì tiền mà theo hắn khởi binh. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới còn chưa đến lúc dân chạy nạn, quân đội của triều đình đã kéo tới. Thục vương không thể không lập tức khởi binh tạo phản, chỉ là hắn còn chưa chuẩn bị hoàn hảo, không khỏi có chút vội vàng.Đại quân của triều đình thắng ở nhân số đông đảo, có tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến, thế nhưng quân đảo chính của Thục Trung lại chiếm hết thiên thời địa lợi. Hai bên liền lâm vào khổ chiến, không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn mà bình định được phản loạn.Lúc này trong cung, Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt ăn ngủ không yên, phản loạn Thục Trung chưa định, đại hạn dân gian còn chưa giải, trong ngoài đều khốn đốn, chỉ cần sơ sẩy không khống chế được một phương, thiên hạ tất sẽ đại loạn.Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị ở trong cung suy tính đại cục đến không ăn không ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ không tới hai canh giờ, gương mặt ngày thường luôn xinh đẹp, rực rỡ bức người, nay cũng không che giấu được mệt mỏi, đôi mắt hằn lên từng tia máu. Chẳng qua là so với Đồ Thập Mị, Lý Lăng Nguyệt cũng không tốt hơn được điểm nào, nàng và Đồ Thập Mị đều hiểu rõ, nếu không thể bình định được phản loạn nơi Thục Trung sẽ dẫn đến hậu hoạn vô cùng. Thứ nhất, vì chiến sự lần này mà tiêu hao rất nhiều ngân lượng, nếu như đặt ở thời gian khác tất nhiên sẽ không thành vấn đề, thế nhưng mắt thấy bách tính đói khổ lầm than, không thể tiêu tổn quá nhiều của cải vào chiến sự, mà nên dùng vào việc trợ cứu thiên tai. Điều thứ hai, chỉ sợ nếu còn kéo dài chiến sự, chưa thể bình định, vạn nhất khuếch đại, đến lúc dân chúng bắt đầu chạy nạn chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều chuyện hơn nữa, tất sẽ thành họa vô đơn chí, sẽ đánh mất luôn cả thái bình thịnh thế.Trận đại hạn này ngay cả Lý Trì Nguyệt cũng không thể ngờ tới, vốn tưởng rằng căn bản Thục vương không phải là đối thủ của Đồ Thập Mị, nhưng là nhờ trận đại hạn này mà Thục vương tìm được một cơ hội vô cùng to lớn. Nàng đi qua đi lại không yên, thế cục đã phát triển theo hướng mà Lý Trì Nguyệt không thể kiểm soát, bất luận là như thế nào, đối với nàng mà nói đều không phải chuyện tốt. Nếu như Đồ Thập Mị không thể bình định phản loạn kịp lúc, đến thời điểm đó chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn, đây không phải là điều nàng mong muốn. Thế nhưng, nếu Đồ Thập Mị bình định được quân phản loạn Thục vương, đến đó tất nhiên nàng cũng sẽ vì đệ đệ mà bị liên lụy, hơn nữa tình thế nghiêm trọng, tới được tay Đồ Thập Mị chắc chắn nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng."Quận chúa, Thế tử gửi thư cầu viện đến." An Nhi nhỏ giọng nói với Lý Trì Nguyệt, đội vệ binh riêng của Quận chúa chỉ có hơn nghìn người, căn bản không có tác dụng gì, thế nhưng Quận chúa giỏi về buôn bán, có tiền có lương, xem ra là đến cầu xin viện trợ của cải."Không cần để ý." Lý Trì Nguyệt cự tuyệt việc gia nhập vào trận doanh của Thục vương, xem ra là Thục vương đã bị hao tổn lương thảo, chiến sự trường kì, ngân lượng chính là một yếu tố phi thường bất lợi với triều đình, bất quá lúc này tới cầu viện, cũng chính là nói rằng, Thục vương đã bắt đầu rơi xuống thế hạ phong."Quận chúa..." An Nhi muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn không được, tiếp tục nói ra: "Nếu như Thái hậu bình định được quân phản loạn Thục vương, đến lúc đó tất nhiên sẽ liên lụy Quận chúa, còn không bằng chúng ta mượn cơ hội này nương dựa vào thế lực của Thục vương, chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian, đợi đến khi dân chúng bắt đầu chạy nạn, triều đình không có phương pháp cứu trợ, khi ấy nhất định phía Thục vương sẽ ra tay, ai thắng ai thua còn chưa biết được, sao không thử buông tay đánh một trận, cũng có thể xem là báo thù cho Vương gia...""Đến thời điểm đó, thiên hạ tất sẽ đại loạn, tuy rằng ta có tư lợi, thế nhưng trái lại ta cũng không phải là người hoàn toàn không màng đến muôn dân thiên hạ, hơn nữa, dù có thế nào, ta cũng không tin là Đồ Thập Mị sẽ thua." Lý Trì Nguyệt lắc đầu."Nhưng là..." Trái lại An Nhi cũng không quản chuyện thiên hạ, nàng chỉ để ý chủ nhân của nàng có được bình an vô sự hay không."Đừng nói nữa." Ngữ khí Lý Trì Nguyệt lạnh lùng nghiêm nghị.An Nhi thấy tâm ý của Lý Trì Nguyệt đã định nên không dám nói gì nữa. Chẳng qua là nàng lo lắng không thôi, nàng sợ đến lúc đó Mị phu nhân cũng không thể gánh nổi cho phu nhân, dẫu sao tình thế lần này thật sự quá lớn, mà quân sư đứng đầu trong phủ Thục vương lại chính là Thế tử, rất nhiều mưu kế đều là do Thế tử nghĩ ra, ngày đó Quận chúa cứu Thế tử đi, tất nhiên sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hhtt
Ẩn QC