Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhìn Hoàng Thượng Đại Tề với ánh mắt hình viên đại :

- Ngươi câm miệng cho bổn cung.

- Hoàng Hậu ở phía trước có một sơn động tối nay có thể qua đêm ở đó.

- Được.

Nàng dìu Tử Hiên xuống xe ngựa rồi nhìn qua Hoàng Thượng Đại Tề vẫn ngồi im trên xe :

- Ngươi có cần bổn cung bế ngươi xuống không ?

Hoàng Thượng Đại Tề dơ cánh tay bị trói ra :

- Ngươi nhìn xem ta bị trói không thể xuống được. Bế ta xuống .

Nàng mỉm cười :

- Cái chân của của ngươi ta không có trói, tự thân vận động leo xuống cho bổn cung.

Nàng dìu Tử Hiên vào sơn động đi theo sau là Lương Thị Vệ và Hoàng Thượng Đại Tề :

- Để thần đi kiếm ít củi khô về nhóm lửa .

Nàng gật đầu Lương Thị Vệ liền lập tức đi. Nàng đặt Tử Hiên ngồi lên phiến đá trong hang động lấy một tấm vải trong tay nải đem trải xuống đất rồi đặt Tử Hiên nằm ở đó. Một lát sau Lương Thị Vệ ôm một bó củi về nhóm lửa lên hang động trở nên sáng hơn lúc ban đầu :

- Hoàng Hậu thần xin phép ra ngoài xe ngựa ngủ để canh.

- Ừm đi đi.

Được một lúc thì Tử Hiên tỉnh dậy, Tử Hiên mở mắt quan sát xung quanh, câu đầu tiên mở miệng :

- Thanh Mai đâu nàng ấy đâu rồi ?

Nàng đỡ Tử Hiên ngồi dậy :

- Yên tâm nàng ta vẫn chưa chết đâu .

- Nàng đã làm gì nàng ấy rồi.

Nàng nhìn Tử Hiên mỉm cười :

- Dương Quý Phi yêu quý của ngài vừa làm cho ngài một phen sống dỡ chết dỡ đấy. Nàng ta đã hạ độc ngài đấy Bệ Hạ à.

Tử Hiên nhìn qua Hoàng Thượng Đại Tề đang bị trói :

- Không Thanh Mai sẽ không làm vậy với ta đâu nàng ấy đã từng nói nàng ấy rất yêu ta chắc chắn do tên này ép nàng ấy. Chắc chắn là do hắn.

Nàng nghe câu nói này xong liền không thể kiềm chế cơn giận dơ tay tát vào mặt Tử Hiên tiếng chát vang lên rõ to :

- Bệ hạ ngươi đừng ngu ngốc nữa ,thần thiếp đã nói từ đầu đừng dành tình yêu cho giặc quá nhiều rồi. Dương Quý Phi không có yêu người nàng ta chỉ muốn người chết thôi.

Tử Hiên ôm lấy một bên má bị nàng tát tới sưng đỏ, nước mắt rơi xuống :

- Không nàng nói láo Thanh Mai sẽ không làm thế. Thanh Mai rất yêu ta.

Nàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Tử Hiên :

- Dương Quý Phi không có yêu người đó là sự thật.

- Hoàng Hậu của ngươi nói đúng đó tên Hoàng Thượng Bắc Quốc kia, không cần phải si ngốc muội muội của ta.

Tử Hiên che lấy tai liên tục lắc đầu không tin vào sự thật nhưng rồi Tử Hiên suy nghĩ gì đó liền rút cây kiếm ở bên người nàng ra tiến thẳng đến chỗ của Hoàng Thượng Đại Tề :

- Là ngươi,ngươi đã ép buộc nàng ấy hạ độc ta, ta phải giết ngươi.

Tử Hiên hướng mũi kiếm tới chỗ Hoàng Thượng Đại Tề ,nàng liền đi tới nắm lấy mũi kiếm ,tay nàng vì nắm chặt lấy mũi kiếm sắt nhọn mà chảy máu :

- Bệ hạ người điên rồi à ? chúng ta đang đứng trên đất của Đại Tề đấy. Binh lính của Đại Tề có thể đến đây bất cứ lúc nào chúng ta vẫn còn cần hắn .

Tử Hiên nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn :

- Nàng mau tránh ra nếu không trẫm sẽ giết luôn nàng đấy.

- Bệ hạ muốn vì chuyện một nữ tử ở bên người chưa tới một năm mà muốn giết thần thiếp sao ?

- Ta nói nàng tránh ra.

Nàng nhếch mép dùng sức kéo cây kiếm vứt qua một bên, nàng bước tới nâng gương mặt Tử Hiên lên :

- Bệ hạ người là minh quân của một nước đừng vì một nữ nhân mà trở nên ngu ngốc như vậy.

Tử Hiên nhào đến bóp cổ nàng :

- Là tại nàng, nếu nàng không ép trẫm phải mang Thanh Mai ra biên cương thì chắc chắn nàng ấy sẽ không hạ độc trẫm là tại nàng.

Hoàng Thượng Đại Tề thấy thế liền lấy chân đạp Tử Hiên ra :

- Hoàng Thượng Bắc Quốc dù sao đây cũng là nữ nhân của ngươi,ngươi cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ. Cho dù ngực nữ nhân này không lớn nhưng cũng được tính là một phụ nữ có gian sắc mà.

- Tất cả lại tại các người là tại các người.

Nàng nhận ra có điều gì đó không ổn liền đánh vào sau gáy Tử Hiên thật mạnh khiến Tử Hiên ngất đi :

- Hoàng Thượng Bắc Quốc có vẻ rất si tình muội muội của ta.

Nàng lắc đầu mỉm cười :

- Không phải đâu bệ hạ chỉ đang cảm thấy sốc khi bị phản bội thôi.

Hoàng Thượng Đại Tề nhìn nàng :

- Sao ngươi có thể chắc chắn hắn không si ngốc muội muội của ta.

Nàng để đầu Tử Hiên nằm trên đùi nàng :

- Bổn cung biết chứ ta ở bên cạnh bệ hạ từ khi bệ hạ mới có 10 tuổi, bệ hạ từng bị chính mẫu thân ruột thịt của mình lên kế hoạch để giết hại nhưng không thành. Ngươi biết gì không ?

Hoàng Thượng Đại Tề nhìn nàng môi giật giật :

- Ngươi không kể thì làm sao ta biết, mau mau kể tiếp.

- Bệ hạ sau khi biết việc đó đã tự cầm lấy kiếm một nhát chém chết mẫu thân của mình. Người bị mọi người trong thiên hạ phỉ nhỗ nói là một đứa trẻ nhẫn tâm, ác độc cả mẫu thân ruột thịt của mình mà cũng giết. Cũng kể từ lúc đó bệ hạ rất ghét bị phản bội.

Nàng hiệu bảo Hoàng Thượng Đại Tề lại gần rồi từ từ cởi trói cho hắn :

- Ngươi đi đi.

Hoàng Thượng Đại Tề lắc đầu nhìn nàng :

- Không đi đâu, ngươi định quất ngựa truy phong sao, thân thể của ta ngươi đã sờ qua ngươi phản chịu trách nhiệm với ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net