Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Quý Phi mỉm cười nhìn nàng rời đi :

- Quý Phi, Hoàng Thượng Đại Tề bảo thần nói với người mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ cần thời gian thích hợp sẽ đem quân sang xâm lược Bắc Quốc.

- Tốt rất tốt, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi sẽ làm sao giết được ta đây Hoàng Hậu haha.

Nàng đi dạo vòng quanh một lát rồi lại nhớ đến Trác Dương mấy ngày chẳng thấy tâm hơi đâu liền quay về tẩm cung :

- A Nhan ngươi nhìn thấy Trác Dương đâu không ?

- Dạ bẩm Trác Dương đang ở trong phòng đó thưa nương nương.

Nàng quay lại tẩm cung bước đến phòng của Trác Dương gõ cửa :

- Trác Dương ngươi có ở trong phòng không ?

Nàng không nghe tiếng trả lời lại tiếp tục gõ cửa một hồi lâu không thấy động tĩnh gì nàng liền đẩy cửa đi vào tìm kiếm Trác Dương khắp nơi trong phòng cũng không thấy, chỉ thấy trên bàn một mảnh giấy nhỏ " Nhược Thanh ta về Đại Tề với Thiên Lãng đợi sau này có dịp sẽ quay lại tìm ngươi " nàng mỉm cười :

- A Nhan sau này cứ cho người mỗi ngày vào dọn dẹp căn phòng này.

A Nhan cung kính gật đầu, nàng bước ra khỏi phòng đi đến đại điện nơi mọi người đang bàn chính sự vừa thấy nàng bước vào các quan viên đại thần đều cung kính thành lễ, Tử Hiên thấy nàng bước vào :

- Ngươi tới đây để làm gì ?

Nàng bước đến ngồi bên cạnh Tử Hiên :

- Tất nhiên là cùng bệ hạ thiết triều rồi.

- Chuyện triều chính để nam nhân như trẫm lo là được rồi không cần đến phiên một nữ nhân như ngươi xía vào.

Nàng vỗ vỗ lấy vai Tử Hiên :

- Bệ hạ người càng nói lại càng làm thần thiếp mắc cười đấy, trước đây còn có cả vua là một nữ nhân nữa kìa.

Tử Hiên nhìn nàng bực tức :

- Kệ ngươi, các khanh cứ nói tiếp đi .

Nàng nhìn xung quanh tìm kiếm Quốc Sư cũng chính là phụ thân nàng :

- Quốc Sư đâu rồi ?

Các quan đại thần ở dưới liếc mắt nhìn nhau :

- Bẩm nương nương quốc sư ngài ấy.....

- Phụ thân ta làm sao nói mau ?

Thừa tướng nhìn nàng hồi lâu rồi mới sợ sệt nói ra :

- Dạ bẩm nương nương quốc sư ngài ấy vì tưởng nương nương đã chết rồi sau đó Hoàng Thượng còn muốn phong Dương Quý Phi làm hậu, quốc sư muốn ngăn cản nên bị Hoàng Thượng giết chết rồi ạ.

Nàng sửng sốt khi nghe Thừa Tướng nói, nàng đơ ra một chút rồi quay sang nhìn Tử Hiên đang đắt ý cười khẩy :

- Ngươi dùng ánh mắt gì nhìn trẫm đấy ?

Nàng nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng của Tử Hiên sau đó dùng lực thật mạnh đấm vào lưng khiến Tử Hiên ngã từ trên ngai vàng xuống đất, nàng từ trên cao dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống :

- Thiếp dùng ánh mắt yêu thương nhìn bệ hạ đấy .

Nàng từ từ bước xuống dùng chân dẫm lên mắt cá trái của Tử Hiên :

- Bệ hạ đã dùng cánh tay ngọc ngà nào giết phụ thân của thiếp ?

Tử Hiên vì đau đơn từ chân truyền đến mà nhăn mặt :

- Là cánh tay phải đấy ngươi muốn làm gì muốn chặt tay trẫm sao trẫm thách ngươi đấy.

Nàng rút cây kiếm của thị vệ bên cạnh dơ lên cao, các quan đại thần đều quỳ xuống cầu xin cho Tử Hiên :

- Hoàng Hậu nương nương chúng thần xin người, xin người đừng làm thế không thể để Hoàng Thượng một nước mà lại không có đủ tứ chi xin người, dù sao cũng chỉ là một mạng người thôi mà.

Nàng tức giận trừng mặt nhìn bọn họ :

- Các ngươi nói hay nhỉ nếu bây giờ bổn cung đem một trong số người nhà các ngươi ra chém rồi nói là chỉ một mạng người thôi mà các ngươi có chịu nổi không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net