Chap 10: Duyên phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và em đến đây đã hết... Đều chỉ là em quyết định mà thôi.

Đại Ngọc khóc đến sưng mắt, nước mắt thấm một khoảng lớn trên áo của Lý Khôi Vĩ, không ngừng sụt sùi. Lý Khôi Vĩ im lặng, ngồi vững như một tòa thành cho cô tựa vào, hai tay ôm chặt lấy cô, chốc lát lại dỗ dành:

- Ngoan nào.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, Lý Khôi thấy cô đã ngủ thì mới ôm cô đi vào phòng. Dịu dàng lau mặt, đắp chăn kĩ càng cho Đại Ngọc rồi Khôi Vĩ lại chuyên tâm đi dọn dẹp. Loay hoay cả buổi anh cũng đã thấm mệt, hai mắt nặng ì từ từ khép lại.

Cô từ từ mở mắt, cảm giác đầu sắp nổ tung lên. Vỗ vỗ trán vài cái, xuống giường tìm nước uống. Vừa xuống bếp đã thấy trà giải rượu, Đại Ngọc khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ Kha Thảo Như nấu cho cô sao?

Hình như trong giấc mơ hôm qua, cô đã nằm mơ thấy Lý Khôi Vĩ. Cố nhớ lại thì đầu càng thêm đau. Cô thở dài rồi đi rửa mặt, sau đó uống trà giải rượu.

Trong lòng còn rất nhiều thắc mắc, định sáng dậy sẽ thu dọn bãi chiến trường nhưng lúc này đây ngôi nhà vô cùng tươm tất . Cô lại không thấy Kha Thảo Như , chắc đã rời đi từ sớm. Cả người mệt mỏi sau khi tỉnh rượu, cô uống hết trà lười biếng trở về phòng. Bỗng bụng quặn đau, cô lấy điện thoại xem ngày, dự cảm không lành ập tới.

Bỗng có ai đó gọi tới, cô nhìn màn hình chần chừ hồi lâu rồi tắt máy. Chưa được năm giây sau, người đó lại gọi tiếp. Lần này cô bắt máy:

- Sao lại không nghe máy?
Lý Khôi Vĩ mới sáng sớm đã gọi tới, không biết lại có việc gì đây.

- Lỡ tay bấm nút tắt.

- Em đã uống trà chưa? Có nhức đầu không?

Cô sững sốt, thì ra người nấu là anh ta, chứ không phải Kha Thảo Như. Vậy thì người đã dọn dẹp cũng là anh ta sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô hơi dao động.

- Hơi nhức đầu, cảm ơn trà của anh.

Cô còn thắc mắc tại sao anh ta lại vào nhà mình được? Có lẽ Kha Thảo Như mở nhờ anh ta qua chăm mình? Cũng có thể, Thảo Như biết rõ việc giữa cô và anh mà.

- Đói chưa?

- Hơi hơi.

- Bây giờ anh qua chở em đi ăn.

Nói rồi cúp máy, ném cô ngẩn ngơ không thèm hỏi ý kiến.

Trời ơi chẳng phải mới hôm qua đã cự tuyệt rồi sao? Cớ sao lại xảy ra cớ sự này chứ?

Cô gào thét lăn lộn trên giường một hồi rồi buồn bực đi thay đồ, nhất định hôm nay phải nói rõ, Đại Ngọc cô và Lý Khôi Vĩ, không thể đi tiếp được!

Khi cô vừa đứng trước gương chỉnh chu lại đã nghe tiếng chuông cửa, liền cầm giỏ xách đi ra. Lý Khôi Vĩ đứng trước cửa, đôi mắt sắc sảo của anh nhìn cô như tia X-quang nhìn rõ mọi tâm tư của cô vậy.

- Đi thôi.

Anh nói rồi bước ra xe mở cửa cho cô.

Đến nhà hàng và gọi món, cứ như việc cô cũng anh đi ăn đã diễn ra rất nhiều lần. Mọi động tác của anh đều rất mượt mà.

Đến khi món ăn dọn lên Lý Khôi Vĩ vẫn thấy cô ngồi một mình trầm tư, liền cất tiếng:

- Đầu rất đau sao?

Đại Ngọc ngước lên nhìn tỉ mỉ đánh giá anh. Khuôn mặt góc cạnh, sóng mũi cao, đôi mắt sắc bén, cả mái tóc màu cam kì lạ của anh nữa.

Liệu cô sẽ quên được chứ?

- Lý tổng tôi nghĩ giữa chúng ta nên nói chuyện rõ ràng một chút.

Vừa nghe cô gọi mình bằng Lý tổng, lông mày anh khẽ chau lại. Anh buông dao xuống, đợi cô nói tiếp.

- Giữa tôi và anh tốt nhất đừng nên qua lại quá thân mật. Chẳng phải hôm trước đã nói rõ rồi sao, vì sao hôm nay anh lại xuất hiện tại nhà tôi? Tại sao lại tuỳ tiện đụng vào đồ của tôi như vậy? Lý tổng, chẳng phải anh cũng rõ việc này rất bất lịch sự sao?
Cô lên án giọng nói có phần giận dữ. Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng. Đại Ngọc im lặng một chút, bĩnh tĩnh lại rồi nói tiếp:

- Lý tổng, mối quan hệ giữa tôi và anh là đối tác. Mong rằng sau này anh không có những hành động nào vượt quá danh phận nữa.

Sau bao năm cô đã đủ bình tĩnh để đối diện với anh.

- Em nói đủ chưa?

Lý Khôi Vĩ vẫn điềm tĩnh, giọng trầm thấp. Đại Ngọc hít một hơi sâu gật đầu, cô sợ mình nói tiếp thì con dao gần tay anh sẽ cắm lên trán cô mất...

- Ăn đi.

Chỉ vậy thôi? Cô còn tưởng anh sẽ nổi giận bỏ về chứ?

Đại Ngọc đã nói ra hết những thứ trong lòng nên rất thoái mái, xem bữa ăn này như gặp đối tác bình thường, cô tin rằng sau những lời nói không thể nào chân thành hơn anh sẽ hiểu. Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Lý Khôi Vĩ nhìn chằm chằm cô rồi nói:

- Em chắc chứ?

Chắc cái gì?

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, chần chừ rồi gật đầu.

- Đại Ngọc em luôn nghĩ rằng chúng ta không có duyên phận à?

Khôi Vĩ tiếp tục nói, cô dừng động tác lại, cười nhạt:

- Anh không thấy vậy sao.

- Không.

Câu trả lời không chút chần chừ của anh khiến cô ngạc nhiên ngước lên. Bắt gặp ánh mặt lạnh tanh, chứa vài tia tức giận:

- Đời người luôn là những lần gặp gỡ, có thể là từ rất lâu cũng có thể là chỉ vài giây trước thôi. Chúng ta gặp được nhau đã là duyên phận, dù là lướt ngang qua trên con đường đông đúc người. Anh gặp em từ lâu, biết em thích ăn gì thích đi đâu. Em nói xem chúng ta không phải duyên phận thì là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net