Chap 4: Anh say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong phòng anh không nói gì đến bản hợp đồng cả, chỉ đi thẳng một mạch vào căn phòng nghỉ ở trong. Phòng làm việc của anh mang đến cho người ta cảm giác căng thẳng, nó thể hiện rõ tính cách của chủ nhân. Màu chủ đạo là màu trắng, tất cả đều được sắp xếp rất tỉ mỉ từ bàn làm việc, bàn tiếp khách cho đến giá sách. Hoàn hảo đến mức khiến người ta có chút khó chịu và ngột ngạt.

Cô khẽ rùng mình, điều hoà trong này còn lạnh hơn ở bên ngoài, dường như anh không chịu được nóng nên lúc nào cũng bật điều hoà thấp. Mà chẳng phải từ bản thân anh ta đã có khí lạnh sao, còn thêm nhiệt độ thấp thế này, muốn người ta chết cóng sao?

Còn đang đứng ngẩn ra thì đã nghe giọng nói không mấy vui vẻ:

- Còn đứng đó làm gì mà không ngồi xuống?

Từ phía sau anh cầm cái khăn đến, nhíu mày nhìn cô. Vừa ngại ngùng vừa luống cuống, cô đi về phía ghế thì không cẩn thận nên trượt chân. Tưởng mặt đã đập vào cạnh ghế thì ai đó đã nhanh hơn một bước đưa tay ôm cô vào lòng. Đại Ngọc nghe thấy tim mình đập loạn, hơi thở gấp gáp, bên tai có giọng nói có chút bất đắc dĩ vang lên:

- Em cẩn thận một chút...

Cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh đang phả lên da mình. Nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh, cô cười gượng gật đầu. Còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe anh nói tiếp:

- Mau lau khô tóc em đi...

- À không cần đâu chỉ là dính tí nước mưa thôi.

- Tính bướng bỉnh khi nào mới bỏ được hả?

Lý Khôi Vĩ hơi bực bội trừng mắt, không đợi cô đáp lại anh đã bước tới cầm khăn lau tóc cho cô. Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận như đang vuốt ve mèo con. Cô cảm thấy tim mình gần như nổ tung, mặt ửng hồng, cảm thấy tình huống này có chút không đúng nên Đại Ngọc liền giật lấy rồi bảo tự mình làm.

Anh cũng không phản đối, mắt nhìn xuống trang phục của đối phương. Áo sơ mi dính nước mưa ôm sát vào cơ thể, màu áo ngực cũng mờ mờ hiện ra mặc dù cô có mặc thêm áo vest bên ngoài, bỗng anh nghĩ đến việc cô trong tình trạng này đi đến phòng làm việc, không biết bao nhiêu tên đàn ông đã nhòm ngó cô rồi. Nghĩ đến đây, anh càng khó chịu trong lòng.

Đại Ngọc cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, biết rõ từ nãy đến giờ Khôi Vĩ không dời mắt. Rồi anh ta khoác áo của mình lên cho Đại Ngọc, cô giật mình quay lại, chạm mắt với anh nhưng Khôi Vĩ không thèm mở miệng giải thích. Hành động khó hiểu này của anh càng làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên kì lạ.

Tiếng gõ cửa khiến hai người thôi không nhìn nhau nữa, Khôi Vĩ nói :

- Vào đi.

An Thy đi vào không khỏi liếc mắt nhìn hai người trong phòng, đặc biệt dừng mắt ở cái áo của tổng giám đốc trên vai Đại Ngọc. An Thy nhìn ra sự quan tâm đặc biệt mà Lý Khôi Vĩ dành cho cô thư kí kia, liền đặt ly sữa nóng lên bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

- Sau này nếu trời mưa thì không cần vội vã đến đâu, không ai giục em cả.

Khôi Vĩ đưa ly sữa đến trước mặt cô, dịu dàng nói. Đại Ngọc mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy, uống một ngụm đã cảm thấy cơ thể ấm lên hẳn.

- Em đi bằng gì đến đây?

Khôi Vĩ không tin rằng cô đi taxi lại có thể ướt đến vậy. Đại Ngọc đáp:

- Taxi á, giữa đường lại kẹt xe nên đành đi bộ.

- Lần sau không cần như vậy, đến trễ thì gọi cho anh một tiếng là được!

Không phải gọi cho thư ký An Thy mà là gọi cho anh. Chỉ cần câu này cũng đủ để người nghe cảm thấy giữa bọn họ có gì đó mờ ám rồi. Đại Ngọc không đề cập đến chuyện này nữa, cô lấy bản hợp đồng từ giỏ xách đưa cho anh:

- Đây là bản hợp đồng, Lý tổng xem qua xem có chỗ nào sai xót, có chỗ nào cần sửa chữa không ạ?

Thái độ cô không nhiệt tình cho mấy, xem đối phương là một đối tác làm ăn không hơn không kém. Lý Khôi Vĩ nhận lấy, anh không quá ngạc nhiên với thái độ này của cô. Đối với công việc, anh và cô vẫn luôn nghiêm túc, công tư phải phân biệt rõ ràng.

Trong lúc Khôi Vĩ đang chăm chú xem hợp đồng thì cô đã lén liếc nhìn anh mấy lần như một con mèo con nhìn trộm miếng cá ngon lành vậy. Lý Khôi Vĩ, anh ta mang trên mình nét điềm tĩnh nghiêm nghị khác hẳn với lúc trẻ, đôi mắt đen sâu hun hút như cái hố sâu không đáy. Anh ta cao tầm một mét tám bảy hoặc một mét tám chín. Khi cô đứng cạnh chỉ bằng vai anh nên có cảm giác mình nhỏ bé hẳn.

- Nhìn chằm chằm tôi như vậy , có phải tôi nên tự hào vì mình có sức hấp dẫn với em không?

Khôi Vĩ cợt nhã trêu ghẹo, cô giật mình vì bị phát hiện nên nhìn sang chỗ khác, tính tình không chịu thua liền nói:

- Đừng có tưởng bở!

Anh chỉ cười không nói gì, sau đó đặt hợp đồng xuống bàn. Cô thấy anh xem xong thì im lặng đợi anh nói.

- Hợp đồng không có vấn đề gì cả...

Ừ đương nhiên là không có vấn đề, cô đã bị Bạch Minh Phong sửa đi sửa lại đến mức ngón tay muốn rụng ra cơ mà. Đại Ngọc có niềm tin vào năng lực của bản thân mình.

- Nhưng em thì có vấn đề.
Ừ đương nhiên, cô có...

- Tôi?!

Cô tròn xoe mắt nhìn anh.

- Ừ.

Lý Khôi Vĩ gật đầu.

- Tôi có vấn đề ở chỗ nào chứ?

- Rốt cuộc giữa em và Hồng Quân là quan hệ gì?

Lúc đầu anh để tâm một chút về người đàn ông này nhưng khi thấy thái độ của cô thì cũng không nhắc đến nữa. Nhưng hôm đó đến khi thấy Hồng Quân đến trước nhà cô, đứng trước mặt anh xưng tên tuổi là bạn trai tương lai của cô. Thật sự lúc đó anh chỉ muốn bóp chết hắn ta.

Không phải anh không tin cô, không tin vào biểu hiện vào ngày hôm đó nhưng anh muốn chính miệng cô nói về mối quan hệ đó. Nếu không, anh sẽ khó chịu, nửa đêm đang ngủ thì giật mình.

- Lý tổng đây là việc cá nhân của tôi, không liên quan đến công việc.

Đại Ngọc từ chối trả lời, mặc dù sắc mặt của Lý Khôi Vĩ ngày càng khó coi.

- Nếu không còn vấn đề gì nữa thì tôi xin phép trở về để báo lại cấp trên.

Cô đứng lên, cô chẳng muốn ngồi đây đón nhận ánh mắt đầy uy hiếp của anh nữa đâu. Vừa cầm bản hợp đồng lên thì đầu bên kia cũng bị anh nắm lấy:

- Trần Đại Ngọc trong thời gian tôi đi em đã dây dưa với bao nhiêu người rồi?

Anh cười nhạt, ngữ khí có phần tức giận cùng giễu cợt. Cô nhìn anh thật lâu, khẽ cười rồi đáp lại một cách tự nhiên:

- Anh ngủ với bao nhiêu người thì tôi qua lại bằng đấy người.

Nói rồi cô giật lấy hợp đồng, lật mặt ngay lập tức trở về cô thư ký dịu dàng, cúi đầu rồi nở nụ cười chuyên nghiệp sáo rỗng:

- Thời gian hẹn kí hợp đồng chúng tôi sẽ thông báo lại với thư kí của Lý tổng sau. Cảm ơn vì đã hợp tác!

Cô cởi áo vest của anh ra đặt lại trên ghế cùng chiếc khăn rồi bước ra về. Để mặc Khôi Vĩ với sự trầm mặc, tức giận.

Trời mưa không ngớt, từng cơn gió cứ nhắm thẳng vào cô mà tạt vào. Bắt được một chiếc taxi, cô ngồi lên xe ra về với nỗi muộn phiền...

Về đến công ty cô vào phòng làm việc của Bạch Minh Phong báo cáo. Sau khi bàn giao công việc lẫn ngày hẹn kí kết, cô quay người bước ra thì Bạch Minh Phong nói:

- Có phải... em và Lý Khôi Vĩ xảy ra chuyện không?

Cô dừng bước, hít một hơi thật sâu như đang kiềm nén thứ gì đó rồi lắc đầu. Bạch Minh Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm, bảo đã hết giờ làm việc nên cô hãy về sớm không cần chờ.

Ai cũng vậy cả, ai cũng có một người mình yêu sâu đậm, bởi vì yêu quá sâu đậm nên tàn nhẫn làm tổn thương lẫn nhau...

Trong quán bar, ở một góc tối có một chàng trai uống đến say khướt , bên cạnh có cô gái phong tình lẳng lơ:

- Thiếu gia lâu rồi mới thấy anh trở lại đó nha. Đáng ghét quá nà, đi lâu như vậy có nhớ người ta không?

Cô ả uốn éo, bàn tay không yên phận lướt trên thân hình săn chắc kia. Anh uống cạn chai rượu trên tay, nhíu mày nhìn rồi đẩy cô ả ra. Lý Khôi Vĩ cảm thấy những chỗ mình bị cô ta chạm qua đều dơ bẩn, có chút buồn nôn.

- Cút.

Lý Khôi Vĩ quát lớn. Sau khi cô ta đi, anh lại tiếp tục uống. Trong đầu cứ lẩn quẩn câu nói đấy. Có phải cô hận anh lắm đúng không? Liệu cô đã yêu người khác rồi?

Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu rồi anh nhớ đến khuôn mặt ấy...

Cô có nụ cười tràn ngập sức sống, đẹp đến nỗi người ta phải si mê. Lớn lên cũng đẹp mắt, làn da trắng mướt, cái eo nhỏ cứ đung đưa trong mắt anh.

Bỗng anh thấy hối hận rồi, hành động năm đó đến cả anh cũng không thể chấp nhận được, một hành động của một thằng nhóc còn chưa trải đời.

Lý Khôi Vĩ uống mãi không ngừng hệt như con sâu rượu vậy. Rồi anh có cảm giác muốn nhìn thấy cô ngay bây giờ. Anh kêu người thanh toán, bước ra khỏi quán bar. Chạy xe đến nhà cô trong tình trạng không biết mình say hay tỉnh, không kiên dè mà đi thẳng đến cửa. Đã hơn một giờ sáng, hình như cô đang ngủ. Anh không gõ cửa, một chút lí trí còn sót lại đã bảo anh gọi điện thoại cho cô. Hai ba cuộc liên tiếp cô không bắt máy, đến khi bắt máy thì giọng nói bực tức vang lên:

- Có biết bây giờ là mấy giờ không hả? Có để cho người ta ngủ không!?

Tiếng cô quát qua điện thoại khiến anh phì cười, anh nhỏ giọng đáp:

- Ra mở cửa!

Không đợi cô trả lời anh cúp máy. Trong nhà sáng đèn, một lát sau cô đã mở cửa. Nhưng cô không ngờ người đứng trước mặt mình là Lý Khôi Vĩ. Anh cao lớn che khuất cả cô . Mùi rượu thoang thoảng từ người anh, cô liền biết người này vừa có một trận uống rượu quên mình về. Nhưng sao lại tìm đến đây?

- Anh điên à, biết bây giờ là mấy giờ không? Không về nhà đi đến đây làm gì?

Cô nhíu mày, đỡ thân hình to lớn đang đứng không vững kìa. Không biết anh lấy sức lực đâu mà mà lớn đến thế, say không biết đường về mà vẫn đưa tay kéo cô ôm vào lòng, nói một cách tha thiết như gặp người yêu:

- Ngoài nơi này, tôi chẳng biết phải đi đâu cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net