Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày mưa dai dẳng hôm đó, Taehyun đã không gặp mặt Beomgyu dù chỉ một lần và cứ như vậy kéo dài suốt những ngày sau đó. Khắp căn nhà lạnh lẽo giờ đây chỉ còn phảng phất mùi cỏ dại ngai ngái đã lâu không cắt tỉa và một bầu không khí đầy ủ dột đang bao trùm tất thảy từ cậu, đến cả Bột Mì cũng dần dần bỏ bữa vì người chủ vắng nhà rồi buồn rầu. Nhưng đến cùng, Taehyun vẫn không thể ngang ngược mà trách cứ anh điều gì bởi vốn dĩ giữa cả hai chẳng có nổi một sợi dây liên kết nào.

Taehyun lại một lần nữa day trán, cậu chẳng thể làm được việc gì nên hồn khi cứ phải nghĩ đến Beomgyu cả ngày. Thỉnh thoảng chỉ cần một âm thanh ken két của tiếng kéo cửa từ nhà đối diện dội vào cũng đủ làm Taehyun chột dạ đến mức bất giác phóng mắt ra ngoài nhiều lần, nhờ những lần như thế cậu mới nhận ra rằng sự chờ đợi của mình vô vọng đến nhường nào.

Cậu thả thân hình to lớn xuống chiếc ghế gỗ ở phòng sách, vô thức để chút ánh sáng từ chiếc điện thoại hắt lên khuôn mặt, tất nhiên là nó chẳng có động tĩnh gì. Taehyun thừa biết anh ít dùng điện thoại, nhưng đến cậu cũng không thể đếm nổi đây là cuộc gọi thứ bao nhiêu trong ngày rồi.

Cảm giác chán chường đang bao trùm lấy cậu, chiếc đồng hồ treo tường trên cao cứ chậm rãi nhích từng giây một, dưới chân là tiếng Bột Mì nũng nịu không ngừng vang vọng như đang cầu xin cậu tìm Beomgyu về cho nó. Tất cả mọi thứ diễn ra như tạo ra một áp lực vô hình khiến cậu càng mất kiên nhẫn. Còn chẳng tới một giây, Taehyun bất ngờ ẵm Bột Mì lên tay, cũng không thể tưởng tượng được có ngày cậu và nó lại có cùng suy nghĩ như vậy.

"Yên lặng giùm cái đi, không phải chỉ có mình mày mới lo lắng đâu, tao cũng muốn tìm anh ấy đây." Taehyun không thể ngừng thả ra từng nhịp thở đầy phiền não và tiếp tục.

"Mày mà phiền nữa thì khi tao tìm được Beomgyu rồi, tao sẽ không cho mày gặp đâu. Biết chưa con lông vàng!"

Đương nhiên là chẳng thể tiếp lời được nhưng Bột Mì sở dĩ rất thông minh. Nó ngay lập tức cụp tai xuống, giương đôi mắt tròn xoe bất động, chỉ biết biểu hiện sự nghe lời bằng cách nằm yên trên tay cậu. Taehyun thấy nó ngoan ngoãn liền thu lại vẻ hậm hực và vuốt nhẹ bộ lông vàng một cái rồi thả xuống đất.

Ngay lúc ấy, ánh mắt cậu vô tình lướt qua kệ sách phía đối diện, chẳng biết vì điều gì lại khiến Taehyun nhớ đến cuốn sách mà Beomgyu đã từng để riêng ra. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tò mò, thôi thúc bước chân tiến đến gần, Taehyun vô thức vò mái tóc thành nhúm trong tay. Cuối cùng sau một hồi đứng đấu tranh tư tưởng mới dám mở ra.

Cuốn sách nằm trong tay Taehyun, phủ một lớp bụi mỏng, không giống với bất kỳ cuốn sách nào mà cậu từng thấy trước đó. Cậu cẩn thận dùng tay lật từng trang một, hơi ngạc nhiên vì cũng chỉ là một cuốn sách bình thường mà thôi, nhưng điểm khác biệt là nội dung bên trong hoàn toàn được viết tay bằng mực đen, những dòng chữ ngay ngắn nằm trên trang giấy trắng với sự tỉ mỉ đáng kinh ngạc.

Taehyun từ từ chuyển dần đến trang cuối cùng, phút chốc liền cảm nhận được sự kỳ lạ trong đó, kỳ lạ là vì trang này lại dày hơn những trang trước đó tận hai, ba lớp, sần sùi và cong vênh lạ thường. Giống như phần viền hai tờ giấy được chập lại với nhau bằng keo dính, cố ý tạo ra khoảng trống chính giữa để cất giữ thứ gì đó. Bởi có lẽ đã lâu nên phần keo dính đã dần mất đi và nền giấy mốc đã làm bóng tróc thành những mảng loang lổ sậm màu, vì vậy mà thứ đang bị giấu kín lộ dần ra ngoài. Việc còn lại của Taehyun cực kì đơn giản là chỉ cần tách nó ra là được.

Đó là một tấm hình chụp ngôi chùa lớn nằm trên ngọn núi, nhìn vào chất lượng rửa ảnh và chất liệu giấy, Taehyun đã không mất đến một giây để phán đoán rằng nó đã được rửa khá lâu, cách đây không dưới 10 năm. Cậu nhíu mắt lại nhìn kỹ, bắt đầu khó hiểu bởi bức ảnh cũ chẳng rõ nội dung là gì, sau đó liền lật qua mặt sau, có một dòng chữ viết tay nhạt nhoà, đã phai vài ký tự nhưng Taehyun vẫn có thể hiểu hết được. "Lễ viếng thăm, 12/6/20xx."

Đọc đến đây, Taehyun đột nhiên ngờ ngợ ra thứ gì đó nhưng không biết chính xác là gì. Toàn bộ suy nghĩ dường như bị đình trệ, Taehyun mặc cho điều gì đó đang lôi kéo mình mãnh liệt, cậu nhanh tay gấp cuốn sách để lại chỗ cũ, trở lại bàn gỗ và bấm mở điện thoại.

Quả thật lần này tia hy vọng của cậu không còn mờ nhạt và mơ hồ nữa, nó rõ ràng đến mức Taehyun đã mừng ra mặt rồi kêu lên. "Đúng nó rồi, nếu là ngày 12/6 ghi trong tấm hình thì chính là hai ngày trước. Có thể anh Beomgyu đang ở đó."

Chẳng có thời gian để chần chừ, cậu tranh thủ gọi điện thoại cho Yeonjun, đầu dây bên kia đổ chuông một lúc mới chịu bắt máy.

"Anh, em có chuyện muốn nhờ."

"Đang bận lắm, không tiện nói chuyện đâu. Anh cúp máy đây." Yeonjun gần như từ chối ngay lập tức.

Chỉ cần nghe giọng anh qua điện thoại Taehyun cũng biết anh đang có việc gấp, dù vậy thì ngoài Yeonjun ra thì cậu cũng không biết nhờ đến ai.

"Khoan đã, anh đừng cúp. Chuyện em nhờ nhanh lắm, anh thử nhìn vào tấm hình em vừa gửi rồi cho em biết chỗ đó là chỗ nào thôi. Làm ơn giúp em đi."

"Anh sắp vào họp rồi, lát nữa sẽ xem."

"Không được đâu, bây giờ anh xem luôn giúp em nhé, em cũng đang gấp lắm."

"Đi mà anh, giúp em."

Taehyun lại bắt đầu giở giọng năn nỉ, Yeonjun nghe thấy thì chẳng khác gì con muỗi đang vo ve bên tai. Mấy giây tiếp theo, đầu dây bên kia đột ngột chìm vào im lặng làm cậu phải dí sát điện thoại vào tai, chăm chú lắng nghe động tĩnh của anh, rồi cũng từ đó bất ngờ một chất giọng đầy cáu kỉnh bật ra như vừa có cây đinh đóng vào tai vậy.

"Chùa Donghwa trên núi Palgonsan. Được rồi chứ, cúp đây!"

Vừa dứt câu, Yeonjun còn không để Taehyun có cơ hội nói lời cảm ơn đã vội vàng tắt máy. Bỏ qua thái độ hằn học của anh, Taehyun không ngần ngại gạc hết những thứ khác ra khỏi đầu, sau đó hớt hải chạy nhanh vào nhà vồ lấy chiếc áo khoác được treo trên móc mà Beomgyu đã từng đóng riêng cho cậu. Trước khi ra khỏi nhà còn không quên đổ đầy thức ăn và nước cho Bột Mì, vì không muốn chú chó yêu quý của anh phải chết đói.

"Ăn ngoan đấy, tao hứa sẽ mang chủ của mày về sớm thôi." Taehyun vừa nói vừa nhẹ nhàng cúi xuống xoa đầu nó.

Quả thực Bột Mì rất hiểu chuyện, không cần nói cũng nhận ra tâm trạng của nó đã thay đổi ra sao. Bột Mì vui vẻ kêu lên vài tiếng, hớn hở lắc lư chiếc đuôi ngắn vàng óng. Taehyun dụi mũi đứng dậy mà không nói gì thêm, cậu khoác áo lên người, khóa cửa cẩn thận và rời đi.

Ánh nắng gắt gỏng chiếu thẳng như ngọn lửa đang bốc cháy trên đỉnh đầu, Taehyun vẫn bất chấp chạy một mạch ra đường lớn để bắt taxi, tuy không quá dài nhưng đến một người khỏe mạnh như cậu vẫn phải chống tay lên đầu gối mà thở dốc. Đứng dưới bóng râm hiếm hoi của một tòa cao ốc vẫn khiến hai mắt cậu híp lại, làn da cũng chuyển sang đỏ ửng vì nắng nhưng Taehyun lại không biết mệt là gì, đến nỗi chẳng còn để tâm đến việc điều chỉnh hơi thở.

Bởi ngay lúc này đây, điều mà cậu mong muốn chỉ là càng nhanh càng tốt để đến đó, với hy vọng duy nhất rằng sẽ gặp được anh.

.

Một trận gió lả lướt như quét sạch tất thẩy cát bụi trước mũi giày của Beomgyu, ngay cả khi không gian liên tục bị khuấy đảo bởi những âm thanh từ hàng cây phong lá đỏ vang dội hay cả tiếng chim ríu rít kề bên tai cũng không thể đá động đến ý thức của anh một chút nào. Beomgyu đứng như trời trồng giữa khoảng sân rộng lớn với mớ suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, tâm trí lơ đễnh cứ như đang treo trên đầu một ngọn gió, trong khi tay cầm cán chổi mãi mới chịu nhúc nhích.

Beomgyu nhanh chóng xốc lại tinh thần, tiếp tục công việc quét sân quen thuộc suốt cả tuần qua của mình. Hai mắt bắt đầu nhíu lại vì bụi đất, quét đến đâu anh đều cẩn thận dồn hết lá vào một chỗ, sau cùng là để chúng gọn gàng dưới gốc cây.

"Cậu vất vả rồi, Beomgyu."

Người ấy từ phía sau bước lại gần, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt phúc hậu. Sắc vàng của chiếc áo cà sa đầy nổi bật dưới ánh nắng khiến Beomgyu dừng hẳn lại, vội vàng quay người chào hỏi.

"Con chào Thầy." Choi Beomgyu chậm rãi nói.

"Được rồi. Cậu lúc nào cũng quần quật cả ngày mà chẳng chịu ngơi tay. Đó không hẳn là điều tốt đâu." Người nhỏ giọng khuyên nhủ. "Ta biết rằng đang có thứ gì đó vướng mắc trong lòng khiến cậu không thể nói ra. Dù sao buổi lễ cũng đã kết thúc, nếu cậu có việc phải giải quyết thì cứ về đi. Ở đây đã có ta lo rồi, cậu không cần khách sáo."

Nói rồi người nhẹ nhàng vỗ vai để trấn an anh. Beomgyu gật đầu đầy cảm kích trước tấm lòng ấy nhưng sau đó chỉ biết cười trừ, không ngờ tâm can của mình lại bị người khác nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy.

"Cảm ơn Thầy rất nhiều, chắc là chiều nay con sẽ quay về."

Người không thể hiện gì khác ngoài sự hài lòng, chỉ muốn nói lời cuối trước khi rời đi.

"Để ta cho cậu một lời khuyên. Mọi vẫn đề dù lớn hay nhỏ thì đều phải được giải quyết, cậu không trốn tránh mãi được đâu. Cho nên đừng quá khắc khe với bản thân, nếu có thể thì hãy chia sẻ với những người đang bên cạnh cậu nhé." 

Ngay khi Sư thầy quay vào trong thì cũng là lúc tâm trạng của Beomgyu lại chùng xuống, nên anh quyết định đi dạo một vòng cho khuây khoả, còn sau đó thế nào thì anh vẫn chưa thể quyết định được.

Đi dạo một hồi mới sực nhớ đến chiếc điện thoại nằm bên phải túi áo. Beomgyu từ từ lấy ra ngắm nghía nhưng lại không làm gì khác, bàn tay anh nâng chiếc điện thoại lên, đầu ngón tay lưỡng lự rồi ấn nhẹ nút mở nguồn. Màn hình điện thoại dần sáng lên kéo theo một cảm giác hồi hộp chạy dọc cơ thể anh. Nhưng điều gì đó chưa từng xuất hiện trong tưởng tượng của Beomgyu bao giờ, thông báo trên màn hình làm Beomgyu không thể ngờ đến.

95 cuộc gọi nhỡ, 12 tin nhắn. Và tất cả đều đến từ Taehyun.

Đứng dưới bầu trời xanh vắt với những áng mây bồng bềnh trôi dạt. Beomgyu không thể lý giải được thứ cảm xúc hiện tại, mặc kệ cho cơn gió đỉnh núi thổi tung mái tóc mềm mại. Lần đầu tiên có ai đó gọi cho anh nhiều đến vậy và từng hơi thở thả ra khỏi lồng ngực, Beomgyu đều tự hỏi rằng hà cớ gì mà Taehyun lại quan tâm mình đến vậy, rõ ràng giữa cậu và anh đều chẳng là gì của nhau. Chính vì vậy mà mỗi bước đi của anh cứ như bị hàng ngàn hòn đá ghì chặt xuống nền đất, nặng nề đến nỗi không tài nào thông suốt được.

Ấy vậy mà, vào một khoảnh khắc không hẹn, Beomgyu đã không ngờ rằng đối phương sẽ xuất hiện đúng lúc này.

"Beomgyu hyung!"

Ánh mắt như đang dao động vì chất giọng của người kia, Beomgyu khẽ quay về nơi phát ra tiếng nói và cố kiểm soát cảm xúc của mình. Taehyun chập choạng vài bước mệt nhọc rồi dừng hẳn, đứng đối diện anh. Cả hai nhìn nhau, gần ngay bên cạnh nhưng dường như lời nói lại vô cùng xa cách.

"Em tìm anh mãi, anh đã ở đâu?" Taehyun rất muốn tuôn hết những gì đang nghĩ trong đầu nhưng không thể. Tỉ như ngọn lửa đỏ tức giận đang dần thiêu rụi từng tế bào của cậu đến lụi tàn.

"Tôi ở đây, sao cậu biết nơi này?" Beomgyu vẫn trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng có thứ gì ẩn sau lớp vỏ bất khả xâm phạm của anh.

Ánh nắng hắt đến làm nổi bật bóng dáng của hai người, giữa con đường yên tĩnh và heo hút, chỉ còn lại những tiếng thì thầm của thiên nhiên vẫy gọi vào không trung. Taehyun cẩn thận lấy ra một thứ từ túi quần. Tấm ảnh đã bị nhăn một chút do cử động mạnh, cậu nghiêm túc đưa nó cho anh, trong ánh mắt vẫn tràn ngập tia dịu dàng.

"Xin lỗi, em đã tìm thấy nó trong cuốn sách của anh."

Beomgyu chờ đợi một lúc trước khi nhận tấm ảnh từ tay Taehyun. Ngay khi ánh mắt anh chạm vào bức ảnh, mọi cảm xúc như được hòa quyện với từng chi tiết, những mảnh ký ức bắt đầu hiện lên trong tâm trí anh như một dải phim tua chậm. Gương mặt của Beomgyu từ lâu đã không có điều gì có thể làm nó kích động, nay lại trào dâng một tầng cảm xúc mãnh liệt khó tả. Tâm tình như đang đánh đổi giữa niềm vui và nỗi đau, ký ức hiện lên và biến mất tựa đám mây trên bức trời xanh thẳm. Dẫu vậy, Beomgyu vẫn cố gắng giữ cho bản thân không bộc lộ quá nhiều.

"Không cần xin lỗi. Cậu chẳng làm gì sai cả. Về thôi."

"Khoan đã, anh..."

Nhanh như cắt, Beomgyu liền lướt ngang qua cậu, nói đi là đi ngay khiến bao nhiêu câu từ bên miệng của cậu liền bị nuốt ngược trở lại. Taehyun gặp anh rồi lại càng thêm rầu rĩ, nhưng nhìn tâm trạng của anh cũng chẳng khá khẩm gì cậu, đành phải im lặng theo sau anh.

Ngôi chùa lớn được bao bọc bởi đồi núi và rừng rậm, không có tiếng ồn ào của thế giới bên ngoài quấy rầy, chỉ có tiếng rì rào của cây lá và tiếng chuông ngân nhẹ nhàng. Taehyun nhẹ nhõm phần nào khi thấy anh đã sống ở một nơi cực kỳ tốt trong mấy ngày qua, thật may khi không giống như cậu tượng tượng chút nào.

Choi Beomgyu trở về phòng, trước đó còn nhắc nhở Taehyun không cần phải đi theo, một mình anh vào trong thu xếp đồ đạc. Người phía sau anh cũng không hề phàn nàn, càng không thích biến mình thành kẻ phiền phức, anh nói gì thì làm nấy sẽ tốt hơn.

Đồ dùng nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng vào túi. Trước khi đến đây cũng chẳng mang theo thứ gì giá trị nên không phải tốn thời gian kiểm tra. Quần áo cũng không nhiều, đủ để thay phiên mặc trong vài ngày, vì vậy mà hành lý của anh chỉ vỏn vẹn một cái túi xách.

Xong việc Beomgyu trở ra, tự giác khóa cửa lại. Bên cạnh là hình ảnh Taehyun lười nhác đứng dựa cả người vào tường, hai tay đút sau túi quần chờ đợi. Nhìn thấy anh mới lấy lại vẻ đứng đắn, lúc này cậu ngỏ ý muốn cầm hộ túi xách và đã bị từ chối ngay lập tức.

Đường xuống núi không ngắn cũng không dài, chỉ là nó ngoằn ngoèo nên việc đi lại khá mất thời gian, dọc theo con đường đất vụn vừa đủ cho hai người là màu xanh mướt của cây cỏ. Thi thoảng, cơn gió se lạnh sẽ thổi xuống từ đỉnh núi, làm dịu đi cái nóng bức khó chịu ngoài kia. Hai người tiếp tục bước đi trong im lặng, Taehyun không biết cách mở lời, chỉ nhìn quang cảnh với ánh mắt trầm ngâm khá lâu, coi như ngắm bù cho ban nãy đi lên quá vội. 

"Cậu hút thuốc à?" Beomgyu bất ngờ lên tiếng.

Kang Taehyun bị sự chủ động của anh làm cho kinh ngạc đến không thể trả lời ngay, sau đó mới hắng giọng đáp lại.

"Anh thấy hả?"

"Không. Trong túi áo cậu có bật lửa."

"À! Em thường hút khá nhiều mỗi khi làm việc, nhưng không đến mức nghiện. Chỉ dùng làm chất xúc tác thôi." Taehyun bất chợt nhận ra và cười nhẹ tiếp tục. "Sao anh hỏi vậy?"

"Một người đã bỏ hút như tôi lại nhớ đến vị thuốc lá đắng nghét tan ra trong miệng chỉ vì cái bật lửa. Cậu nghĩ tôi bỏ thuốc có đúng không." Đó không hẳn là câu hỏi, Beomgyu chỉ nhẹ nhàng nhấn mạnh như thể không hề muốn giấu diếm việc khói thuốc đã từng là một phần cuộc sống của mình trước đây.

"Vậy là lỗi của em hửm?" Một bên khóe miệng của cậu lập tức dâng cao, sự khoái trí thể hiện hết trên gương mặt.

Ngược lại Beomgyu chỉ im lặng, biểu cảm không một gợn sóng nhưng thực chất là anh vẫn chưa thể làm quen được với trạng thái bỡn cợt của Taehyun, nghe có vẻ ấu trĩ nhưng không hề đơn giản.

"Trông cậu vui nhỉ!"

"Em đùa thôi. Nếu anh đổi ý thì cứ nói, hút một mình chán lắm. Em không thấy phiền đâu."

Kang Taehyun rất biết chừng mực, không dám tùy tiện đùa giỡn đến câu thứ hai. Choi Beomgyu không đồng ý cũng chẳng từ chối, trên khuôn mặt chỉ mang theo ý cười. Tuy vậy, bầu không khí nhờ đó cũng dễ chịu hơn nhiều, Taehyun cảm thấy bản thân phần lớn như có thêm dũng khí để tiến gần anh hơn một chút, phần nhỏ còn lại là không nên vượt quá giới hạn. Đôi mắt mất kiểm soát hướng ra xa lần nữa, nhưng không thể dừng lại ở một điểm nào. Cuối cùng lại nhìn Beomgyu và lên tiếng.

"Có phải anh bỏ đi vì chuyện lần trước không?"

Beomgyu không phản ứng gì nhiều, nơi đáy mắt chẳng có lấy một tia xao động, cứ như là một điều hiển nhiên mà anh phải đối mặt khi gặp lại cậu.

"Không đâu, tôi có lý do riêng. Chẳng phải cậu đã tìm đến tận đây nhờ vào bức ảnh kia mà."

Không khí trầm lắng khiến tâm trạng Taehyun rối bời, cậu dè dặt miết nhẹ lên mặt đồng hồ bên cổ tay, dường như muốn tiếp tục.

"Em có thể hỏi đó là ai không?"

"Là mẹ tôi." Rất nhanh chóng, đối phương đã trả lời.

Choi Beomgyu vừa dứt lời thì đột nhiên dừng lại, lẳng lặng ngồi phịch xuống tảng đá lớn bên cạnh nghỉ ngơi. Anh cúi mặt thở dài như một cách để giải thoát khỏi cảm giác nặng nề. Taehyun không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn, giống như mọi thứ đang trở nên hỗn loạn và bất ổn, cậu cảm nhận được nỗi phiền muộn đang trỗi dậy trong anh.

"Em không chắc mình có thể giúp không nhưng em có thể lắng nghe bất cứ điều gì từ anh." Cậu nhỏ giọng.

Anh nhìn lên, ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn cảm nhận được sự chân thành của người kia. Vậy mà Beomgyu chỉ cảnh giác phì cười.

"Rất tiếc, tôi không có ý định chia sẻ chuyện buồn cho một thằng nhóc mới lớn đâu."

Kang Taehyun hơi nhíu mày, không chấp nhận lời nói vừa rồi. "Beomgyu, đừng coi em là trẻ con."

Anh dĩ nhiên không chấp kể cả khi Taehyun ném luôn kính ngữ cho chó gặm, xem như chưa nghe thấy gì. Chỉ thấy khuôn hàm cậu đanh lại, sắc mặt dần nghiêm túc hơn, cứ cho là đang giận dỗi chuyện vặt vãnh. Choi Beomgyu không nghĩ nhiều liền nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi đi tiếp. Nhưng chưa được nửa bước đã bị câu nói của Taehyun chặn đứng cả nhịp thở bởi chất giọng trầm đặc phát ra một cách đầy hờ hững.

"Còn một chuyện. Người đàn ông lần trước, anh ta muốn hẹn gặp em."

tbc.
_______________________

6 tháng rồi tui mới lộ diện nên thấy hơi ngại🤧. Sr mấy bạn vẫn đang chờ em nó huhuu. Mà tui cũng k dám hứa là sẽ ra đều đặn đâuu, nh tui hứa sẽ k drop nó đâu.

Tui cứ lừng chừng z á, khi nào rảnh mới dô viết chút chút rồi out. Mn thông cảm nhaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net