Chương 11: Đồng cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dùng xong bữa tối, không cần chờ cô lên tiếng Mộ Hàn đã chủ động nhắc nhở cô lên phòng học bài. Không biết vì sao thoạt nhìn hôm nay tâm tình anh ta vô cùng tốt, bình thường khi kèm cô học bài anh đều rất nghiêm khắc, vẻ mặt lạnh lùng ác liệt. Thế mà tối nay bất kể cô có hỏi những câu ngờ nghệch đến đâu, anh đều sẽ nhẹ nhàng trả lời, hướng dẫn cô từng li từng tí. 

Cô vừa nghi hoặc vừa chăm chú nghiền ngẫm những bài toán khó nhằn trước mặt. Nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, Mộ Hàn bất chợt phì cười một tiếng, vươn tay xoa đầu cô:

"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ hi vọng không khiến em áp lực mà thôi." Dù cô không nói thì anh cũng biết bình thường cô đi học trên trường khá vất vả, mỗi lần đến đón cô, anh đều thấy sắc mặt cô trông rất nhợt nhạt và thất thần. Dạo gần đây bởi vì gần đến kỳ thi nên cô lại càng bỏ bê ăn uống, gương mặt vốn có chút bầu bĩnh đáng yêu nay lại gầy đi một chút khiến anh đau lòng không thôi. Vì thế, anh không hi vọng bản thân sẽ trở thành một loại áp lực khác tiếp tục đè nặng lên cô nữa.

Không muốn, cũng không nỡ. 

Nghe anh nói vậy, cô bất giác đỏ hết cả mặt, chẳng còn cách nào khác là giả ngốc tiếp tục làm bài. Mấy bài toán này thật sự là khó chết mất, càng suy nghĩ lại càng rối não mà!

Thấy cô rối rắm đến vò đầu bứt tóc, Mộ Hàn liền đóng cuốn sách kinh tế dày cộp trong tay, chậm rãi liếc mắt nhìn qua những hàng chữ nắn nót của cô một cái rồi cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên trang giấy: 

"Em suy nghĩ quá mức phức tạp sẽ khiến bản thân càng thêm lúng túng mà thôi. Thực ra trọng điểm chính là chỗ này, giải quyết từ đó chẳng phải xong rồi sao?"

"A, vừa nãy tôi lại sơ ý bỏ qua điểm này!" Cô mím môi tự gõ vào đầu mình một cái, tự trách bản thân sao có thể cẩu thả như vậy được cơ chứ?

Mộ Hàn thấy cô thông suốt liền không nói gì thêm nữa, chỉ đẩy gọng kính rồi tiếp tục đọc sách. Cô nghiêng đầu nhìn anh thật lâu, giống như đang nghiền ngẫm gì đó, lát sau mới lấy hết can đảm hỏi khẽ: 

"Mộ thiếu, anh làm sao có thể... liếc mắt một cái đã có thể tìm ra được đáp án vậy?" Rõ ràng một giây trước anh ta còn đang mải miết đọc sách gì đó, thế mà đảo mắt một cái đã có thể nhìn ra điểm mấu chốt của một bài toán cao cấp. Người bình thường có thể "đa nhiệm" mượt như vậy được ư?

Nghe cô dè dặt hỏi, ánh mắt còn mang theo mong chờ cùng tò mò nhìn chằm chằm mình, khóe môi anh câu lên thành một đường cong tuyệt đẹp:

"Khi mới lên mười tám, tôi đã học xong chương trình học Đại học. Khi bằng tuổi em, tôi đã có thể nắm trọn quyền lực trong tay, một mình chống đỡ gia nghiệp của Mộ gia. Ba mẹ kỳ vọng rất nhiều vào tôi, vì vậy nên từ khi còn nhỏ tôi đã phải học nhiều hơn rất nhiều lần so với những đứa trẻ đồng trang lứa." Anh đưa tay cầm lấy cốc rượu vẫn còn hơn non nửa cốc trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm cho nhuận họng rồi mới nói tiếp, "Từ khi còn rất nhỏ, ba tôi đã dạy tôi rất nhiều về chính trị, kinh tế và triết học. Tối về khi những đứa trẻ khác đang vui vẻ tận hưởng thời gian rảnh rỗi, tôi phải làm hết bài tập này đến bài tập khác. Làm đến mức ngay cả trong mơ cũng mơ thấy bản thân đang làm bài. Thế nhưng cho dù có mệt mỏi đến đâu, tôi cũng không được phép than dù chỉ một tiếng. Bởi vì, tôi không có quyền đó." 

Cô há hốc miệng nhìn anh, trong lòng kinh ngạc đến không lời nào tả nổi. Làm sao mà một người có thể chịu đựng được những áp lực như vậy chứ? Bình thường cô chỉ học thôi cũng đã mệt mỏi, một ngày than thở không biết bao nhiêu lần, thế mà anh ta gánh vác trên vai nhiều thứ như vậy lại không thể than một câu sao? Thế thì stress đến chết mất!

"Hóa ra, làm tài phiệt cũng không dễ dàng gì..." Cô thở dài, cảm thán cuộc sống sao mà khắc nghiệt quá. 

Anh nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, nâng tay định uống hết cốc rượu trong tay thì bị cô cản lại: 

"Anh uống rượu là vì muốn giải tỏa căng thẳng sao? Đừng làm vậy, tôi dẫn anh đi chỗ này hay hơn nhiều!" 

Ba cô khi gặp chuyện phiền não đều sẽ uống rượu để quên đi, vì thế cô cho rằng anh cũng như thế. Nhưng rượu dù sao cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, trùng hợp là cô cũng đang nổi hứng, chi bằng dẫn anh ta ra ngoài thư giãn một chút xem như cảm ơn vì đã chuẩn bị cho cô một căn phòng xinh đẹp thế này?

"Được." Anh không hề do dự đáp, đôi mắt ánh lên tia sáng vô cùng dịu dàng mà cô không kịp nhìn thấy. 

Sau khi mặc xong quần áo, cô nhanh chóng chạy xuống lầu. Mộ Hàn vốn đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng bước chân liền đứng dậy, sải bước đến chân cầu thang. Trước mắt anh là một cô gái tràn đầy sức sống với mái tóc dài hơi cong nhẹ như tảo biển, gương mặt trắng nõn, đôi mắt lấp lánh như chứa cả dải tinh hà. Cô mặc một chiếc áo phông màu đen đơn giản, phối cùng với váy xếp ly màu kem ngắn trên đầu gối, để lộ đôi chân thon dài mềm mịn mê hoặc lòng người. Anh cau mày nhìn cô, sau đó cởi áo khoác măng tô đen trên người xuống rồi choàng lên người cô, cất giọng khàn khàn nói:

"Gió đêm rất lạnh, em ăn mặc mỏng manh như vậy nếu như đổ bệnh thì làm sao?"

"Tôi không cần đâu, hơn nữa thời tiết này cũng không lạnh lắm mà." Cô lắc đầu giãy giụa muốn cởi chiếc áo nặng nề kia ra thì bị anh giữ lại, nhất quyết không chịu thỏa hiệp. 

"Nếu em không mặc chiếc áo này vào, vậy chúng ta cũng không cần đi đâu nữa." Anh đột nhiên trầm giọng nói, dáng vẻ như không chấp nhận bất kỳ lời phản đối nào. Cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là cô, cô không muốn vì chuyện bé xíu thế này mà bỏ qua cơ hội đi xả stress đâu!

Nhìn cô dáng người nhỏ nhắn bị che khuất trong chiếc áo măng tô vừa dày vừa dài, Mộ Hàn lúc này mới mỉm cười hài lòng nắm lấy tay cô từ từ bước ra khỏi căn biệt thự.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net