Chương 14: Bình yên trước giông bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"San San? Cậu làm gì ở đây vậy?" 

Thanh âm quen thuộc từ phía sau lưng vang lên làm cô giật mình quay phắt lại, hai mắt kinh ngạc mở to. 

"Thiệu Huy?" 

Mộ Hàn nương theo ánh mắt của cô nhìn thẳng vào cậu thanh niên đang vội vã tiến về phía này, ánh sáng rực rỡ trong mắt dần tan rã như tinh tú vỡ tan giữa bầu trời đêm. Bất giác, bàn tay giấu dưới tay áo choàng của anh siết chặt như muốn kiềm nén cảm giác buồn bực khó nói thành lời đang âm ỉ len lỏi khắp cơ thể. Anh sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút sẽ nhịn không được mà dứt khoát giấu cô vào trong ngực, vĩnh viễn không bao giờ để hai người họ có thể gặp nhau. 

Anh chưa từng quên ngày hôm đó giữa sân trường rộng lớn đông người, cô và cậu thanh niên ấy vui vẻ rảo bước trước bao ánh nhìn đầy ngưỡng mộ, vẽ nên một bức họa thanh xuân đẹp đến chói mắt. Thành thực mà nói, hai người chính là cặp đôi hoàn hảo không tì vết, nhưng chính sự không tì vết này lại càng khiến anh vô duyên vô cớ không vừa mắt người tên Thiệu Huy kia. 

Gặp được người quen bất ngờ thế này cô dĩ nhiên vui vẻ vô cùng, thậm chí quên mất Mộ Hàn bên cạnh mà lao tới bên cạnh Thiệu Huy. Hắn cũng cười tươi đón lấy cô, tay theo quán tính xoa đầu cô một cái: 

"San San bé nhỏ của chúng ta hôm nay rốt cuộc cũng chịu buông sách vở xuống chạy ra ngoài chơi rồi sao?" 

"Tất nhiên, để vượt qua được cậu thì tôi chỉ cần ôn tập một tí xíu là đủ rồi!" Cô chống nạnh, dáng vẻ tự tin như thể chắc chắn sẽ giành được hạng nhất chọc cho Thiệu Huy nhịn không được mà cười đến ngặt nghẽo. 

"Tỉnh lại đi cô nương, với trình độ này của cậu thì có học nhiều hơn nữa cũng không bằng tôi đâu ha ha! Nhưng mà đừng lo lắng, cho dù vậy thì chỉ cần cậu đứng hạng 2 tôi vẫn sẽ giữ lời hứa tặng quà cho cậu!"

"Ai mà thèm quà của cậu chứ? Bản tiểu thư đây không hề thiếu gì vật hiếm lạ nhé!" 

Đối diện với dáng vẻ xù lông như một con nhím của cô, Thiệu Huy đột nhiên tiến lại gần cô, gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt làm cô có chút giật mình mà đỏ mặt lui ra sau, không ngờ lại bị cánh tay của hắn vòng qua eo kéo sát lại gần: 

"Cậu thiếu một người bạn trai hoàn hảo, không phải sao?" 

Bạn trai hoàn hảo? Thiệu Huy cậu ấy...

Dường như hiểu được ý tứ trong câu nói ấy, cô xấu hổ đến đỏ cả mặt vội vội vàng vàng đẩy Thiệu Huy ra. Vừa rồi trong một khoảnh khắc kia, cô suýt chút nữa thì tưởng rằng Thiệu Huy sẽ cúi đầu hôn lấy cô...

Ở trong trường cô, Thiệu Huy có thể được xem là học sinh nam nổi tiếng bậc nhất. Bất kể là học tập hay chơi thể thao đều rất giỏi, hơn nữa vẻ ngoài cũng đẹp trai thu hút người nhìn. Không thể không công nhận rằng hắn chính là nam sinh trong mộng của tất cả các nữ sinh trong trường. 

Trong đó, có lẽ cũng có cô. Chỉ là trước nay cô chưa từng thực sự muốn suy nghĩ quá nhiều đến vấn đề này mà thôi. Cho đến khi vừa rồi cùng Thiệu Huy tiếp xúc gần như thế, cô chợt nhận ra, tim mình thế mà đập nhanh đến bất thường...

Nhưng còn chưa kịp bình tâm lại thì cô đã bị kéo ra xa, trước mắt đột nhiên bị một bóng lương cao lớn thẳng tắp che khuất.

Mãi đến lúc này Thiệu Huy mới để ý đến người đàn ông đi cùng Tô San, cậu cau mày khó chịu hỏi cô: 

"San San, sao cậu lại đi cùng anh ta nữa vậy? Chẳng phải tôi đã bảo cậu phải tránh xa rồi sao!" 

Thiệu Huy vừa nói vừa vươn tay muốn kéo cô về lại bị Mộ Hàn ngăn lại, gương mặt tuấn mỹ sắc lạnh như băng cúi xuống nhìn hắn như nhìn một con kiến:

"San San muốn gặp ai là quyền của cô ấy, cậu có tư cách gì mà xen vào?"

"Mộ Hàn, so với một người xa lạ như anh thì tôi càng có tư cách quản cô ấy! Tôi không biết mục đích anh tiếp cận San San nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép để cô ấy xảy ra chuyện gì!"

Đối với Thiệu Huy mà nói, Mộ Hàn tuyệt đối không phải là loại người tốt lành, có thể là do anh ta đã chán những kiểu phụ nữ hào nhoáng trong giới thượng lưu nên mới có cảm giác mới mẻ khi gặp Tô San, muốn cùng một cô gái non nớt chơi đùa một chút cho vui chăng? 

Bầu không khí đang vui vẻ tự dưng lại trầm xuống, căng như dây đàn làm người bị kẹp ở giữa như cô cũng có chút hít thở không thông. Cô lấy hết can đảm đẩy nhẹ Mộ Hàn ra, chạy về phía Thiệu Huy cất giọng can ngăn: 

"Thiệu Huy, thực ra anh ấy là gia sư riêng của mình. Mình và anh ấy hoàn toàn không phải như cậu nghĩ đâu! Mấy hôm nay mình học tập có chút căng thẳng nên mới cùng anh ấy đi chơi một chút cho khuây khỏa mà thôi."

"Thật không? Có thật chỉ là gia sư của cậu?" Thiệu Huy cúi đầu nhìn cô gái đang ôm lấy cánh tay mình rồi lại nhìn Mộ Hàn vẫn đứng lạnh lùng tại chỗ. 

"Thật hơn cả vàng ấy!" Cô dùng vẻ mặt như chém đinh chặt sắt nói. Làm ơn đi, nếu không phải vì cô lỡ đắc tội với vị ôn thần này, thì sao cô lại bị ép phải "nhận" người ta làm gia sư kia chứ! Làm gì có ai muốn rước họa vào thân đâu!

"Vậy thì tốt! Đồ ngốc này, cậu tìm anh ta làm gì? Trực tiếp tìm tôi có phải dễ hơn không?" 

Thấy hai người kẻ tung người hứng nói chuyện vui vẻ đến quên hết trời đất, Mộ Hàn rốt cục cũng nổi giận mà dứt khoát xoay người đi trước. Đôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi khép lại, che giấu đi tia lệ khí sắc bén như ẩn như hiện. 

Người mà anh đã định, làm sao có thể dễ dàng để kẻ khác cướp đi như vậy? 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net