Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm qua lạ nhà nên Nhất Mục Liên không thể ngủ ngon, thành ra sáng đã dậy rõ sớm, không cần đợi gia nhân đến gọi đã rửa mặt tân trang xong xuôi. Một khi xác định cải trang thành nữ cậu buộc phải dậy trước người khác, để họ không thấy được bộ mặt thật của cậu lúc tẩy trang. Cô Hoạch Điểu không biết nguyên nhân thật sự, thấy cậu dậy sớm như vậy liền vô cùng hài lòng vì bình thường các cô tiểu thư rất thích ngủ nướng.

"Hôm nay không cần mặc kimono nữa ạ?"

"Không cần, chỉ khi nào thưởng trà hay vào dịp lễ nghi thì mới mặc."

Cậu gật gù, rồi quay trở về phòng, rất nhanh thay đổi bộ đồ thoải mái mặc ở nhà chôm được của cô em gái Dĩ Tân. Hành lí cậu mang đi tất tần tật đều là quần áo của Dĩ Tân, vóc dáng hai người vốn không chênh nhau mấy, hơn nữa em gái cậu thích mặc đồ oversized trẻ trung thoải mái nên không lo không vừa. Chính vì điều này cũng không ít lần khiến Nhất Mục Liên buồn bực, cậu đường đường là trai đã bước vào tuổi trưởng thành nhưng cơ thể khó phát triển, thường xuyên bị nhầm thành con gái, chọn đồ nam cho mình rất khó khăn. Chẳng bù với anh trai Đại Thiên Cẩu.

"Cô Cô, chúng ta sẽ học nấu ăn sao?"

"Không, cô sẽ phải học lịch sử gia tộc."

Èo... Làm dâu thôi cũng cần phải học lịch sử nữa á. Hồi đi học cậu ngán nhất môn này, đến lịch sử Phong tộc cậu còn chưa biết hết nữa là... Rốt cuộc muốn đào tạo cậu thành loại dâu gì thế này?

Cô Hoạch Điểu dẫn cậu đến gặp thầy giáo, nghe bảo là cố vấn của gia tộc, Nhất Mục Liên đang tưởng tượng đến một lão nhân râu dài với cây quạt lá phe phẩy trong tay, à nói trắng ra cậu đang nghĩ tới Gia Cát Lượng trong bộ phim gì đó hồi bé mình từng xem.

Nhưng chẳng có lão râu dài nào hết, mà chỉ có một người đàn ông trẻ đẹp trai với mái tóc bạch kim dài ngang eo, mặc kimono trắng gọn gàng thanh thoát, giống tiên nhân giáng trần nhưng bọn họ đang ở trên mặt đất, hiển nhiên chẳng có tiên nhân nào cả. Có lẽ so với tiên, khí chất người này chỉ hơn chứ không kém.

"Xin tự giới thiệu, tôi là Dịch, cố vấn viên của Thiên tộc, thứ cho tôi bất tiện không đáp lễ tiểu thư được."

Nhất Mục Liên bấy giờ mới để ý y ngồi xe lăn. Cho dù là á nhân, cũng có những thứ một khi đã mất đi vĩnh viễn sẽ không lấy lại được, ví dụ như mắt phải của cậu đây. Nên cậu rất đồng cảm với người ta, tuyệt đối không so đo chi tiết vụn vặn này, mỉm cười nhã nhặn bắt tay đối phương:

"Chào Dịch tiên sinh, tôi là Dĩ Tân Chân Thiên, còn nhiều điều chưa hiểu mong anh chỉ bảo."

"Không ngoài mong đợi từ tam tiểu thư của Phong tộc, thật khiêm tốn."

Nguyên buổi học hôm ấy không hề nhàm chán như Nhất Mục Liên nghĩ. Dịch là một thầy giáo vừa ôn hòa vừa vui tính, bài giảng sống động dễ hiểu, lúc giải lao còn dạy cậu chơi cờ vây. Dịch nói cờ vây là sở trường của y, ngoài ra y còn biết nhiều loại khác như cờ vua, cờ tướng,..., cậu muốn học lúc nào y cũng sẽ dạy cho cậu. Cờ vây rất thú vị, hơn cái môn lịch sử gia tộc chán ngắt kia nhiều, nên Nhất Mục Liên luôn cố gắng tiếp thu bài giảng thật nhanh để tiết kiệm thời gian chơi cờ cùng Dịch.

Sang ngày thứ ba, mọi điều cần biết về Thiên tộc Dịch đều đã truyền đạt hết cho cậu, còn đưa cậu số điện thoại, nói lúc nào muốn tìm người chơi cờ cùng thì cứ gọi y. Dịch vốn là cố vấn bên người ông chủ, không phải người trong nhà chính, vì đang trong thời gian dạy dỗ cô dâu mới nên y được ông chủ sắp xếp tạm ở lại vài ngày. Công việc chính của y vẫn là ở trụ sở tổng bộ. Y chào tạm biệt với Nhất Mục Liên trước khi được trợ lý dìu vào trong xe.

Dịch rời khỏi nhà chính chưa được bao lâu thì có điện thoại gọi tới, khỏi cần nhìn màn hình cũng biết là thần thánh phương nào.

"Alo sếp, có chuyện gì thế?"

[Sao rồi?]

Y che miệng cười khẽ, trêu vậy thôi chứ y biết tỏng người ở đầu dây bên kia gọi đến với mục đích gì.

"Cô dâu rất được nha, nhưng mà sếp này, cậu có phải dạo này thấy cuộc đời nhạt nhẽo quá nên chuyển qua ăn mặn rồi không?"

[Ý cậu là gì?]

"Còn sao nữa, người ta mới 16, không nghĩ sếp tôi lại trâu già gặm cỏ non đấy, mà cỏ này non quá rồi, chậc chậc."

[...]

Ây dà, Dịch sâu sắc quan ngại cho tương lai cô gái ấy, thân là cố vấn pháp luật của tập đoàn Hoa Thiên, có lẽ y nên sớm chuẩn bị cho cái tương lai Thiên tộc vắng chủ độ vài năm nữa quá.

Nhưng người bên kia thì hết sức bình tĩnh, giống như chỉ đang tiếp nhận báo cáo thường ngày của cấp dưới vậy.

[Có chắc là con gái bên Phong tộc đưa tới chứ?]

"Đương nhiên, lão trưởng Phong tộc có mỗi cô con gái tên Dĩ Tân Chân Thiên, cô dâu chính xác là á nhân hệ phong. Cậu nghi ngờ cái gì?"

[Được rồi, tôi cúp máy đây.]

"Ê Khoa...!"

Dịch bất mãn nhăn nhó với màn hình điện thoại tối đen, lần nào nói chuyện với tên này cũng thế, cậy mình là sếp muốn ngắt máy lúc nào là ngắt chắc?

*

Nhất Mục Liên nằm dài ra bàn, chán chường thở dài. Lúc xách hành lí đi cậu đã vứt hết điện thoại, máy tính ở nhà để lão ba khỏi tìm cậu ca cẩm, không có sự cho phép của Thiên tộc bọn họ cũng chẳng dám đến đây. Giờ thì hay rồi, nhớ nhà muốn chết mà không cách nào liên lạc được. Chẳng biết ở nhà sao rồi, có ai lo lắng cho mình không.

Ngày ngày phải tiếp xúc với một ngàn không trăm linh một loại bài học cách làm dâu, đổi lại là Dĩ Tân, con bé cam chịu mới lạ, nó không quậy cho gà bay chó sủa thì cũng lén lút bí mật trốn về nhà.

Nhưng cậu không thế, cậu còn đại sự chưa hoàn thành, sẽ không đời nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Tính đến nay cậu đã ở nhà người ta năm ngày rồi, quanh đi quẩn lại chỉ học ba cái thứ mà hội chị em phụ nữ hứng thú, rồi còn phải lo đối phó với việc danh tính bị lộ tẩy. Ví dụ như lúc này đây, Nhất Mục Liên nhìn chằm chằm vào cái chân váy dài qua đầu gối của em gái, lòng đắn đo do dự. Dĩ Tân thích mặc váy hơn quần, trong tủ đồ nó có bao nhiêu cậu vơ hết vào hành lí bấy nhiêu, quần mặc hết giặt chưa khô, bất đắc dĩ phải chuyển qua váy.

Một thằng con trai mặc quần gần hai mươi năm trời, giờ phải mặc váy thật sao?

Đừng hỏi sao cậu biết trang điểm mà còn ngại mặc váy, thật ra có biết gì nhiều ngoài quệt tí son môi đâu, nhìn em gái làm nhiều cũng học theo được chút ít.

Nhất Mục Liên đeo lên chiếc vòng đen ôm sát cổ rồi cài khuy áo sơ mi kín mít, cũng may có mang theo vài chiếc áo sơ cua của mình bằng không chả còn gì để mặc. Cậu không quan tâm lắm kiểu phong cách thời trang này ở Thiên tộc có bị coi là quê mùa không, căn bản cậu cũng chưa thông hiểu nơi đây cho lắm.

Chuẩn bị xong xuôi, cậu đứng dậy ra ngoài theo Cô quản gia đến lớp học cắm hoa.

*

'Đoàng!'

Viên đạn thứ mười hai xuyên thẳng qua hồng tâm, gã tóc đỏ tháo kính bảo hộ ra, hài lòng nhìn thành quả của mình đục lỗ trên đống bia ngắm. Hôm nay trời vừa đẹp, tâm trạng gã cũng tốt, nên bắn phát nào trúng phát đó, không trật dù chỉ một li.

"Bạn thân, hai mươi tám giây, cậu lập kỉ lục mới rồi đó!"

Tỳ Mộc Đồng Tử lắc lắc chiếc đồng hồ bấm tay, vẻ mặt bày ra sự sung sướng còn hơn cả cái gã vừa tạo nên kỉ lục mới mà y gọi là bạn thân kia, đồng thời ném chai nước cho gã. Tửu Thôn Đồng Tử chuẩn xác bắt được chai nước, quăng điếu thuốc hút dở xuống đất rồi ngửa cổ tu một hơi. Nước lạnh thấm qua cổ họng, giải tỏa nhiệt thể nóng nực, sảng khoái cả tinh thần.

"Hồng Diệp thế nào rồi?"

Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc đến cái tên Tỳ Mộc ghét nhất, y nhíu mày, khó chịu đáp:

"Cô ta không biết thân biết phận, dám từ chối thiện ý của thủ lĩnh Hỏa tộc Tửu Thôn Đồng Tử, cậu còn hỏi đến cô ta sao?"

"Ha, hoa hồng nào mà chả có gai, phụ nữ càng khó theo đuổi mới càng thú vị." Tửu Thôn ngồi xuống ghế dựa, ngoắc tay sai thuộc hạ đi lấy rượu, chứ nước không giải tỏa hết được cơn khát của gã. Gã cười, xem lời của Tỳ Mộc như gió thoảng bên tai, tiếp tục bày diễn sự thường thức của mình đối với cô gái tên Hồng Diệp kia, "Cô ta là mĩ nữ của Mộc tộc, cưới về cửa rồi, sẽ đem lại sức sống mới cho sinh vật ở Hỏa tộc."

"Mộc tộc thiếu gì mĩ nữ, sao nhất thiết phải là cô ả đó chứ?"

Tửu Thôn chẳng buồn quan tâm mấy lời cằn nhằn trong họng Tỳ Mộc nữa, tên này có nói ra sao vẫn giữ khư khư quan điểm thù ghét Hồng Diệp thôi, à chẳng riêng gì mỗi Hồng Diệp, mà bất kì cô gái nào Tửu Thôn nhắc đến y đều bài xích, bảo sao tuổi này y mãi không kiếm nổi cho mình một cô bạn gái.

Còn gã, thân là thủ lĩnh một phương, cưới vợ cũng phải cân nhắc đến tương lai gia tộc.

Vùng lãnh thổ Hỏa tộc cai trị, mặt trời mọc quanh năm, mỗi tháng chỉ mưa đôi ba lần thậm chí có tháng không mưa lần nào. Lượng mưa ít ỏi, sinh vật vì thế mà không được đa dạng như các vùng lãnh thổ khác. Người Hỏa tộc từ xa xưa đã sinh sống ở đây, mặt trời là nguồn cung cấp năng lượng trực tiếp cho họ, nếu rời đi nơi khác quá lâu, nội lực trong họ sẽ suy kiệt, nghiêm trọng có thể dẫn đến tử vong. Tương tự các tộc khác cũng vậy. Thế nên cho dù điều kiện khắc nghiệt, họ cũng phải sống như trái tim thứ hai trong cơ thể, mãi mãi không được tách rời.

Nếu đem người của tộc khác tới làm dâu hay ở rể, bắt buộc ít nhất hai tháng phải cho họ về thăm quê nhà một lần. Chỉ cần tiếp xúc năng lượng của quê hương một chút thôi, là có thể sống khỏe được tầm hai đến ba tháng. Với người di cư từ vùng khác đến, là chuyện rất hiếm gặp hoặc không bao giờ xảy ra.

Giữa Địa Cầu có một vùng lãnh thổ khí hậu ôn hòa quanh năm, hội tụ đủ mọi loại năng lượng cần thiết cho sự sống của tất cả các tộc, được gọi là khu vực Trung Tâm. Bất kì cư dân của tộc nào cũng đều có thể sinh sống lâu dài ở đây được, ngặt nỗi diện tích eo hẹp, không đủ xây nên dù chỉ một thành phố nhỏ. Vì thế nơi đây chỉ được phép đặt cơ quan tổng bộ dành riêng cho tam đại gia tộc họp bàn chuyện chính sự liên quan đến an ninh hòa bình thế giới, và các nghiên cứu cơ mật nhằm mở rộng vùng lãnh thổ ôn hòa này, tiến đến dự án các tộc á nhân cùng nhau chung sống không phân cách năng lượng. Dự án này được gọi là 'Vũ Trụ Đồng Nhất'.

Chính vì dự án đồng nhất được đề ra, mà tam tộc mới kí kết hiệp ước hòa bình, chung tay đầu tư cơ sở nghiên cứu.

"Báo cáo thủ lĩnh, có tin tức Hoang và tùy tùng của hắn vừa rời khỏi khu 10."

Một tên thuộc hạ mặc vest đen nghiêm chỉnh đi tới, cung kính khai báo. Khu 10 trực thuộc lãnh thổ của Mộc tộc, hắn ở đó gần một tuần không rõ là giao dịch phi vụ gì, còn chưa điều tra ra thì đã nhận được tin hắn rời đi. Là mật thám của gã vô dụng hay do bên hắn quá kín tiếng?

"Hắn đi đâu?"

"Theo hướng bay thì chính xác là lãnh thổ Thiên tộc."

"Bây giờ mới về gặp vợ tương lai à..."

Tửu Thôn ngửa cổ tu một hơi, gã sớm đã biết sáu ngày trước bên Phong tộc đưa một cô dâu sang cho Thiên tộc. Cô dâu còn rất trẻ, nhưng không hiểu sao ngay trong hôm đó tên thủ lĩnh lại đáp trực thăng bay sang Mộc tộc ăn chơi dông dài gần tuần trời mà không có lấy bất kì động tĩnh gì, hôm nay mới chịu trở về gặp vị hôn thê. Cái gã quan ngại không phải liên minh giữa hai tộc Phong Thiên mà chính là tên đó làm gì ở Mộc tộc. Hồng Diệp chỉ là một phần nhỏ, điều cần quan tâm là hành động bí mật của hắn kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net