Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà kéo lại gần, một cô gái toàn thân mặc đồ da màu đen bước vào giữa hai hàng người cúi rạp với vẻ sợ sệt cố che giấu. Bộ đồ bó sát càng tôn lên thân hình quyến rũ nóng bỏng của cô ta, gương mặt xinh đẹp ngược lại có phần non nớt của người chưa trưởng thành hẳn, không ai đoán ra tuổi cô bao nhiêu. Cái nhìn thản nhiên chiếu thẳng tấm lưng phía đối diện, đám người này đều là thuộc hạ của cô nhưng khiến họ khúm núm e sợ thì lại là kẻ trước mắt. Đôi môi son đỏ hơi nhếch lên, cô biết, y tìm mình có việc gì.

Xẹt!!

Đôi mắt cô gái lạnh đi, liếc nhìn đường cắt bên má phải, một dòng chất lỏng đỏ tươi đang từ từ rỉ ra. Đám thuộc hạ ngay cả hít thở cũng không dám, sợ hãi lén nhìn con dao găm cắm chặt trên cánh cửa sau lưng chủ nhân mình. Người đó... không ai thấy y động thủ từ lúc nào, vẫn đứng quay lưng không hề xê dịch dù chỉ một bước.

Thậm chí bọn họ còn sợ y hơn cả chủ nhân, một nhân vật uy quyền và tàn nhẫn hơn cả Mạn Châu Sa Hoa trong tổ chức.

Bọn họ biết, đó là một lời cảnh cáo.

"Bỉ Ngạn Hoa, cô dám tự ý hành động, bày trò bắt cóc Nhất Mục Liên?"

Bỉ Ngạn Hoa, y là người duy nhất sau đại nhân dám gọi thẳng tên sát nhân ác quỷ đang bị truy nã toàn cầu - Mạn Châu Sa Hoa.

Bấy giờ, người mặc tây trang đen lịch sự từ đầu đến chân ấy mới quay lại. Trong không gian chỉ có duy nhất một bóng đèn leo lét treo trên trần nhà, thỉnh thoảng nhấp nháy vài cái báo hiệu tình trạng rệu rã của nó, không ai, và cũng không dám, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lẽo đầy sát khí của người đàn ông kia. Y không lớn hơn Bỉ Ngạn Hoa là bao, nhưng mức độ ghê tởm chắc chắn dư thừa. Trong tổ chức, y là tay sai đắc lực của đại nhân, thuộc ban điều hành cấp cao. Mạn Châu Sa Hoa cũng chỉ là phó chỉ huy dưới trướng y.

Nhưng cô cũng chẳng phải vừa. Từ lúc nhận thức được cái thế giới này tàn khốc ra sao, cô đã học được cách thản nhiên đối mặt với nguy hiểm và cái chết. Đều do tay một người dạy dỗ, bản chất y còn khủng khiếp hơn thế giới đen tối ngoài kia nhiều. Hiểu tính y rồi, tự nhiên sẽ biết cách xử sự để tránh rước họa vào thân. Vì thế Bỉ Ngạn Hoa mới có thể bình tĩnh né tránh cái nhìn lạnh thấu xương từ y, thoải mái đối đáp. Mái tóc sẫm màu của y có phần hơi dài so với lần gặp cuối cách đây khá lâu giữa hai người, nửa mặt bên phải che bởi chiếc mặt nạ bạc, giấu đi con mắt nghe nói đã bị tổn thương vĩnh viễn sau một cuộc sát phạt. Y nhìn tất cả bằng con mắt mang màu u ám còn lại, càng trông y độc đoán và đáng sợ hơn bao giờ hết. Giống Mạn Châu Sa Hoa, y là một á nhân mang theo dòng máu thủy tổ.

Không một ai rõ hành tung của người này, đi và đến bất định như một cơn gió.

"Chỉ huy của tôi, ngài lại có thể nhìn ra là người do tôi phái đến."

"Mục đích?"

"Như ngài thôi, tôi chỉ nhàm chán chơi đùa một chút."

Cách Bỉ Ngạn Hoa chơi đùa, đổi lại chục mạng thuộc hạ của cô ta. 'Thả' chơi vài tháng mà dám lộng quyền qua mắt y.

"Để chúng cắn bậy cắn bạ cũng là ý muốn của cô?"

Cách mà người ấy cười vặn vẹo khó hiểu khi nói ra lời đó, đầu ngón tay gõ gõ vào một bên mặt, cùng vị trí với vết thương trên mặt cô do con dao găm kia rạch qua. Bỉ Ngạn Hoa giật mình, vội vàng liếc xuống, mặt mũi tái mét khi vết cắt tưởng như muỗi ấy lại đang xèo xèo tiếng thịt cháy, mủ vàng theo máu chảy ra và bắt đầu loang rộng miệng vết thương. Một sát thủ giết người bằng độc dược như cô, lẽ nào không biết tình trạng này là gì. Bỉ Ngạn Hoa mất đi cái vẻ ngạo mạn ban đầu, vội vã quỳ rạp xuống đất, tay run rẩy bưng mặt.

"Tôi không biết chúng lại càn rỡ như thế. Chỉ huy, xin ngài tha cho tôi lần này!" Cô đã hạ lệnh không được động thủ với Nhất Mục Liên, vậy mà vài kẻ lại làm trái ý cô.

"Cô nghĩ tôi sẽ bao che cho hành vi vô tổ chức của cô lần nữa?"

Câu hỏi mà có luôn cả đáp án, Bỉ Ngạn Hoa có niềm tin mãnh liệt là y tuyệt đối sẽ không lấy mạng mình, vì cô còn giá trị lợi dụng với tổ chức. Với Bỉ Ngạn Hoa yêu sắc đẹp mà nói, đáng sợ hơn cái chết là bị hủy dung. Tuy độc không giết được cô, nhưng để lại sẹo thì có đó. Vì thế cô lớn mật đi tới, mặc cho vết thương loang lổ không ngừng chảy huyết mủ. Kìm nén nỗi đau da thịt đang bị độc tính xâm nhập, nặn ra điệu cười ngả ngớn rồi ôm choàng lấy cổ người kia, dựa cơ thể đầy đặn vào sát y. Người thuộc ban điều hành dưới trướng boss nắm trong tay quyền sinh sát, muốn cô chết đã kết liễu bằng cách khác, chứ không phải chơi trò cảnh cáo này.

"Thôi nào, chẳng phải ngài đã có được kết quả như mình mong muốn sao?"

Thấy y im lặng, Bỉ Ngạn Hoa cười khúc khích nói tiếp:

"Tên Hoang đó thật sự yêu Nhất Mục Liên, ngài không nhận ra sao? Lợi dụng nó, rồi Vũ Trụ Đồng Nhất sẽ nằm trong tay chúng ta."

"Giữ cái mạng mình cho tốt đi."

Con ngươi bên trái tối sầm lại. Ngón tay y miết lên cằm Bỉ Ngạn Hoa, bất chợt dùng sức một chút, cả gương mặt cô gái hơi nhăn lại nhưng vẫn duy trì điệu cười nhởn nhơ:

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ không bao giờ phản bội ngài, ngài Thương Phong đáng kính của tôi!"

*

Nhất Mục Liên mở mắt liền thấy Hoang nằm ngủ bên cạnh. Sự đã thành quen, cậu không còn né tránh tình cảnh thân mật mỗi buổi sáng thế này nữa. Sau hôm bị bắt cóc, Hoang bắt cậu nghỉ ngơi ở nhà cho đến khi đám cưới kết thúc. Haizz, mới đi được buổi đầu tiên đã nghỉ học liên tục, chắc chắn sẽ bị giảng viên để ý lắm đây.

Trong mấy ngày này, Hoang dù bận đến mấy đều về nhà với cậu trước chín giờ tối, tăng cường bảo an quanh tòa nhà bất kể làm phiền đến người ở dưới thế nào. Hai người cùng ăn, cùng ngủ, cùng thức dậy... chẳng khác gì đôi vợ chồng đã cưới thực thụ, nhưng nhàm chán muốn chết.

"Hay là không đi học nữa?"

Nhất Mục Liên nhớ lại câu hỏi hôm đó của Hoang, sau khi cậu cố gắng ăn hết bát cháo loãng của hắn và được ôm nằm xuống giường ngủ.

Hoang lo lắng chuyện bắt cóc có thể xảy ra lần nữa. Quanh hắn không thiếu kẻ thù, trở thành người bên cạnh hắn chắc chắn sẽ bị nhòm ngó, chính vì lý do đó mà hắn cho vệ sĩ đi theo bảo vệ, cậu biết chứ.

Vết sưng trên mặt sớm đã tan hết nhờ thuốc bôi loại tốt nhất, so với một con tin thì mấy vết ngoài da này chẳng đáng kể. Theo lời Hoang, hai vệ sĩ kia đã được cứu, nhưng vết thương khá nặng vì bị tra tấn hỏi cung, đang được cứu chữa trong bệnh viện. Hắn không giấu diếm cậu về chuyện này.

Biết là hắn lo cho mình, cũng không thể hỏi một câu giống dỗ dành trẻ con thế chứ. Ban đầu Nhất Mục Liên không muốn đi học là thật, nhưng ở nhà với hắn mới biết chán đến độ nào, thà đi học giết thời gian còn hơn. Vì thế cậu đã từ chối lời ướm hỏi của hắn.

Cậu hỏi, bọn bắt cóc là ai?

Chúng là bọn bắt cóc tống tiền.

Hoang ngắn gọn trả lời. Bọn chúng bắt cậu làm con tin để tống tiền hắn. Có điều chúng đã coi thường mức độ nguy hiểm của ông chủ Hoang, để rồi chết một cách thảm thiết. Nhất Mục Liên biết rõ hắn đang nói dối để tránh làm cậu sợ, sự thật chẳng có vụ tống tiền nào ở đây hết.

Kẻ thù của hắn nhiều vô số kể, tránh được tai họa trước mắt cũng không tránh được mãi về sau.

"Ở bên tôi, em có sợ không?"

Hắn đã ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên mái tóc và thì thầm vào tai cậu. Trong đêm tối, Nhất Mục Liên nghe rõ cả nhịp tim của người đàn ông mai này sẽ là chồng cậu, nó ổn định hơn so với lúc hắn bế cậu lên ở căn phòng trong bệnh viện. Hơi thở trầm ổn phảng phất trên đỉnh đầu báo hiệu rằng hắn đang chờ đợi câu trả lời từ cậu, vòng tay mạnh mẽ cho cậu thêm niềm tin hắn thừa khả năng bảo vệ người mình yêu khỏi nguy hiểm.

"Nếu tôi sợ... anh có để tôi đi không?"

Không biết tại sao cậu hỏi ngược lại hắn, còn thêm phần mong chờ. Mục đích ban đầu là lợi dụng quyền lực của người đàn ông này để vực dậy Phong tộc, sao nay lại nhen nhóm niềm mong mỏi khác. Một điều gì hơn thế nữa...

"Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, cả tới lúc chết, em vẫn phải ở cạnh tôi."

Thật bá đạo... Nhất Mục Liên ngượng ngùng chui rúc vào ngực đối phương, kề sát trái tim hắn. Cái tính độc chiếm ngang ngạnh này khiến cậu không thốt thêm được lời nào, chỉ biết che giấu cảm xúc thất thố để hắn không nhìn thấy. Ngay cả chính bản thân cậu cũng không nhận ra, khóe môi bất giác cong lên từ lúc nào. Được rồi, vốn tôi đã định ở cạnh anh cho tới lúc anh chết mà, Hoang...

Nhất Mục Liên định sau đám cưới mới đi học lại, hi vọng buổi học đầu tiên sẽ không thành trò hề của cả lớp vì cậu nghỉ quá nhiều, đi học như đi chơi.

Trong nhà chỉ còn cậu và người giúp việc đang dọn dẹp dưới bếp, họ cũng không gây quá nhiều ồn ào cho cuộc sống riêng tư của cậu, chẳng qua Hoang làm vậy là không cần thiết. Hết ăn, nằm rồi chơi game, hắn tính nuôi cậu thành heo sao?

Cậu ít khi vào phòng làm việc của hắn. Cách bài trí không khác Nhà Chính là mấy, có điều trên kệ ít sách hơn, không đồ sộ bằng nhưng lại có nhiều đầu sách khoa học mới chưa từng thấy phát hành trên thế giới bao giờ. Lật thử một quyển, tên tác giả cũng không quen, thế nhưng nội dung rất cuốn hút, rất tuyệt vời, dường như vấn đề đã được nghiên cứu kĩ lưỡng mới bắt tay vào viết sách. Phần lớn là về Khu Trung Tâm.

Madame White này là ai? Những lập luận xuất sắc này hẳn sẽ thuộc về một vị giáo sư có trình độ chuyên môn cao, thế mà chưa từng được công bố bởi bất kì nhà báo hay nhà xuất bản nào. Cậu lướt qua kệ sách, cũng là quyển duy nhất bà ấy viết, so sánh với đầu khác tương tự cũng không thể đào sâu bằng những gì bà ấy viết trong này, dường như bà ấy đã dùng cả đời mình để nghiên cứu về vùng đất thần tiên đó vậy. Mà sao nó lại nằm trong tay Hoang?

Hoang có quá nhiều kho báu bày trên kệ, trước nay Nhất Mục Liên chưa từng để ý.

Những bí mật động trời về Khu Trung Tâm, càng đọc càng khiến lòng người hoang mang, trừ một thứ không thấy nhắc đến - bản kế hoạch chi tiết Vũ Trụ Đồng Nhất.

"Biết càng ít mới càng sống lâu."

Nhất Mục Liên rất yêu cuộc sống của mình, cậu cất quyển sách lên kệ khi chưa xem hết, cố coi nó như bao quyển bách khoa bình thường khác. Nhưng cái tên Madame White cứ lấn cấn trong lòng mãi, cậu tò mò về người phụ nữ đã viết nên những điều phi thường này, hẳn đó là một khối óc rất thông tuệ.

Ngồi vào vị trí làm việc của Hoang, bật laptop lên, nhanh tay gõ đoạn mật khẩu cậu vẫn luôn ghi nhớ. Tất cả mật khẩu hắn dùng đều là ngày sinh của cậu, chưa bao giờ có ý định thay đổi.

Người đó quá tin tưởng cậu rồi, hắn không sợ có một ngày cậu sẽ trộm mất tư liệu mật hay tài sản trong két sắt rồi cao chạy xa bay sao. Ồ, chớ quên Hoang là ai, hắn không muốn dùng đến bảo mật an ninh tối tân nhất với cậu thôi, cậu chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Vì Hoang tin tưởng tuyệt đối người ở bên hắn cả đời, Nhất Mục Liên đã sớm nhận ra sự đối xử đặc biệt ấy rồi, chẳng qua... cậu chưa muốn thừa nhận, chưa muốn tin kẻ trên cao máu lạnh có chân tình.

Nhất Mục Liên lướt con chuột tìm trò chơi, tốc độ xử lý dữ liệu và mạng phải gọi là đỉnh của chóp, cậu từ lâu đã tấm tắc rồi nhưng vẫn chưa bao giờ ngớt lời khen ngợi cho cái sự siêu thần tốc này, chẳng bù ở Phong tộc mỗi ngày đều ngửa cổ lên trời chửi nhà mạng. Lãnh thổ Phong tộc hầu hết đều là núi cao và thung lũng, kinh tế thì đang phát triển, mạng kém cũng là lẽ dĩ nhiên.

Con chuột vừa định lướt vào Skysearch (web tìm kiếm như Google) thì góc phải màn hình nhấp nháy hộp thư đến, yêu cầu nhập mật khẩu để mở. Nhất Mục Liên không phải lần đầu mượn máy Hoang chơi, dĩ nhiên biết độ bảo mật công nghệ của Thiên tộc cao thế nào, thư điện tử gửi đến có kí hiệu dấu chấm than màu đỏ - tức là thư tín quan trọng, bắt buộc phải mở bằng mật khẩu hoặc quét QR, quét chân dung, nhập sai ba lần thư sẽ tự hủy đồng thời gửi cảnh báo tới thiết bị liên kết.

Cậu biết mật khẩu thì sao, sẽ là xâm phạm quyền riêng tư nghiêm trọng nếu cậu táy máy mở bất kì bức thư nào trong đây. Hoang có biết bao bí mật mà người thường như cậu không được phép biết.

Ngón tay đặt trên chuột khẽ động đậy, cuối cùng Nhất Mục Liên chọn cách gập màn hình xuống. Hắn có thể nổi điên nếu cậu tự ý dùng laptop cá nhân của hắn mà chưa xin phép, có nhiều thứ không phải muốn là được.

'Meo mẻo mèo meo~'

Điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông, Nhất Mục Liên chuyển rời sự chú ý, người gọi đến là Dĩ Tân.

"Ừ anh nghe?"

[Anh ơi, ngày mai em sẽ bay đến Khu 3 cùng với anh cả để chuẩn bị cho đám cưới, còn ba tới Khu 2 để nói chuyện với nhà thông gia. Anh nhớ tới đón bọn em nhé, rồi anh rể sẽ điều trực thăng tới đón ba.]

Nhanh thật, mới đó mà sắp đến ngày thành hôn rồi. Nhất Mục Liên nhìn lịch, đã một thời gian kha khá cậu sống ở Thiên tộc, sống cùng Hoang, chẳng mấy chốc mà chính thức trở thành người có gia đình. Cậu nghĩ kết hôn chỉ đơn giản như ăn một bữa cơm, thật ra bữa cơm này không hề dễ nuốt.

Đám cưới được tổ chức ở khách sạn Thiên Vương tọa lạc trên đường 2 Khu 3, không cần giới thiệu cũng biết nó thuộc sở hữu của ai, còn người được trao quyền điều hành và đại diện phát ngôn chính là Dịch. Thế nhưng, vì sự bất tiện của mình mà y phải huy động toàn bộ trợ lý gấp rút chuẩn bị đám cưới của thủ lĩnh, khiến y lâu lắm rồi không được ngồi hàn thuyên cờ quạt với hội giáo sư ở đại học Cao Thiên Nguyên. Hôm bữa được chơi cờ cùng Nhất Mục Liên, coi như được giải trí chút đỉnh.

"Sao mai đã tới rồi, sớm thế?"

[Còn sớm gì nữa trời. Anh sắp thành người bên đó rồi, em muốn ba anh em mình có thời gian tâm sự cùng nhau chút.] Giọng con bé nghe buồn thiu, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ, phấn khích nói, [Em báo anh rể rồi, anh ấy sẽ cho người đưa anh đi đón em. Anh biết không, Thanh Hành Đăng sẽ là người thiết kế trang phục phù dâu cho em đó. Trời ơi, em sợ mình nổi bật hơn cả hai nam chính mất!]

"Con bé này, thì ra anh mới là người mày gọi sau cùng." Nhất Mục Liên giả bộ hờn dỗi, anh nó sắp lấy chồng còn nó vui vì được mặc váy phù dâu của nhà thiết kế Thanh Hành Đăng, "Không được, Hoang chiều hư em quá rồi."

[Ứ ừ, bấy nhiêu nhằm nhò gì với anh rể đại gia. Phòng em chất đống toàn hàng hiệu, bạn em ghen tỵ lắm.]

Xem ra nó đã bị mua chuộc tận xương máu rồi, lại còn anh rể đại gia, dễ hai người có đưa nhau ra tòa ly hôn nó sẽ là người đầu tiên phản đối quá.

"Hay lắm, anh hai còn chả bằng đống quà đó chứ gì."

[Không có đâu, Liên Liên của em vẫn là nhất!]

Dĩ Tân nịnh nọt, ai người Phong tộc chả biết cô em gái luôn được hai anh trai hết mực chiều chuộng, chẳng thấy biết giận con bé bao giờ. Tuy vắng bóng người mẹ, căn nhà đó lại chẳng bao giờ thiếu thốn tình thương, một nhà bốn người đủ sức lấp đầy bất kì cái khoảng trống tình cảm nào. Nhất Mục Liên sẽ thành dâu nhà người ta, đối với Dĩ Tân, hay với lão ba và Đại Thiên Cẩu, cậu vẫn luôn là mảnh ghép quan trọng trong gia đình. Sẽ không cho phép ai ức hiếp cậu, kể cả Hoang.

Gia đình chính là thế đấy. Không biết Hoang cảm nhận thế nào khi cậu sắp trở thành gia đình của hắn, liệu có thành điều quan trọng đến mức hắn chấp nhận hi sinh mọi thứ để bảo vệ người nhà như vậy không? Có lẽ không...

Nhất Mục Liên đặt tay lên vùng bụng phẳng lì của mình, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ lạ lùng... Lấy nam á nhân với tỉ lệ mang thai thấp như mình, Hoang là trưởng gia tộc, thật sự sẽ không để tâm chuyện này? Mặc dù cậu đã thề trước bà Phùng rằng sẽ sinh con cho hắn, còn sự thật thì ai cũng biết chuyện đó rất khó xảy ra. Không có tình yêu, các cặp á nhân đồng tính không thể thụ thai.

Cậu... không yêu Hoang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net