Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tỳ Mộc đẩy cửa bước vào phòng của Tửu Thôn, lập tức choáng váng bởi mùi nước hoa nam tính phảng phất khắp căn phòng, hàng mày không khỏi chau lại khi nhìn thấy hai cô gái ăn mặc gợi cảm đang hầu thủ lĩnh lên đồ. Tâm trạng của Tửu Thôn rất tốt, miệng ngâm nga một điệu nhạc sôi động mới nổi gần đây, ngắm nghía bản thân trong chiếc gương lớn.

Ngược lại với Tỳ Mộc có khứu giác nhạy cảm, nước hoa và phụ nữ là hai thứ y không thích nhất, tâm trạng đang vui vẻ liền xuống dốc không phanh. Lãnh thổ Hỏa tộc là vùng nhiệt đới, không có mùa đông, thời tiết trong năm chỉ có thể dùng ba giai đoạn để miêu tả về nó: nóng bình thường, nóng đỉnh điểm và mát mẻ. Tổ tiên Hỏa tộc sớm đã thích ứng được với khí hậu khắc nghiệt, trang phục ít vải và chống nhiệt thường rất được ưa chuộng. Tửu Thôn là một gã đào hoa, đương nhiên sẽ cho phép người hầu bên cạnh gã ăn mặc thiếu vải, càng mát mẻ gã càng thích.

Lúc buồn chán là gã lại lôi cách ăn mặc kín đáo dị thường của Tỳ Mộc ra phê phán, không biết nóng là gì, cùng với đám người nhà họ Hồ cũng thế. Nhất là lão trưởng bối quanh năm suốt tháng đều bịt người kín mít như ninja, nhìn thôi đã ngứa mắt lắm rồi.

"Hai cô, ra ngoài cho tôi!" Tỳ Mộc chẳng hề kiêng nể ai, trực tiếp hạ lệnh đuổi hai cô gái kia.

Y thấy họ làm xong việc của mình rồi mà cố tình nấn ná ở lại, từ ngoài cửa đã nghe thấy mấy lời nịnh nọt õng ẹo của hai cô ả mới khiến y phát cáu như thế. Hai cô gái không cam lòng, đánh mắt cầu cứu thủ lĩnh nhưng có vẻ gã đang bận ngắm nghía bản thân hơn là chú ý tới hai cô, không còn cách nào khác đành cúi người rời đi. Xử lý xong hai cô gái, Tỳ Mộc vẫn còn khó chịu bởi mùi nước hoa nồng đậm, tự hỏi họ đã dốc cả chai lên người Tửu Thôn chăng? Y sải bước tiến tới bạn thân, mọi thứ còn lại y sẽ tự mình giải quyết.

"Bạn thân!"

"Có chuyện g..."

Tửu Thôn bất ngờ vì Tỳ Mộc đột ngột ôm chầm lấy gã, không những thế còn chà xát mạnh vào người gã, làm bộ vest xộc xệch lệch khỏi vị trí ban đầu.

"Làm cái gì đấy??"

"Cho xài ké nước hoa chút."

Y vẫn yêu thích mùi rượu và khói đạn đặc trưng trên người bạn thân hơn. Biết tiệc tùng cần chỉn chu, cũng không cần phải đến mức này.

"Thằng hâm, xê ra coi!" Tửu Thôn bực dọc đẩy cái đầu xù xì trắng phớ của Tỳ Mộc ra, ai kia lại giống như con bạch tuộc quấn chặt gã không chịu buông, "Trên bàn kìa, lấy mà xịt đi!"

"Lười lắm."

"..."

Gã tóc đỏ hết cách, đành mặc kệ cho tên này ôm rịt. Đôi lúc y hành động khùng điên vô cớ chẳng giống ai, để một lúc sẽ trở lại bình thường. Lạ rằng, Tửu Thôn sớm đã quen cái thói ấy và không bài xích gì cả.

Một chốc qua đi, Tỳ Mộc mới chịu buông đối phương ra. Không bớt đi nhiều nhưng đỡ hơn trước rồi, y mới hài lòng chỉnh lại trang phục cho Tửu Thôn, ân cần như một người vợ chăm sóc chồng trước khi đi làm.

"Quà mừng chuẩn bị xong chưa?"

Tửu Thôn không để tâm quá nhiều vào hành động ấy, dù sao đã quen với việc được hầu hạ rồi, thản nhiên chuyển sang chủ đề khác.

Tâm tình Tỳ Mộc vui vẻ trở lại, vẻ mặt tươi tỉnh một cách ngốc nghếch, gật đầu:

"Đã xuất cảng. Nhưng bạn thân à, quà này hoành tráng quá rồi đó."

"Muốn bắt cá lớn, phải giăng lưới xịn." Tửu Thôn nhàn nhạt nói, chỉnh lại cravat một chút. "Bấy nhiêu có là gì so với độ hào phóng của Hỏa tộc chúng ta."

"Bạn thân nói chí phải."

"Hồng Diệp đã tới Thiên tộc chưa?"

Đang yên đang lành tự nhiên nhắc tới người phụ nữ đáng ghét kia, tâm trạng tốt đẹp của Tỳ Mộc phút chốc tan tành không còn một mẩu. Y phát cáu, quay ngoắt một trăm tám mươi độ bỏ đi:

"Không biết, đừng hỏi tớ về cô ta!"

"Thằng này dở à?"

Từ trước nay Tửu Thôn không chịu để ý, hễ cứ nhắc đến Hồng Diệp là Tỳ Mộc dở chứng hờn dỗi, hậm hực hết mất cả ngày, y ghét cô ấy đến thế à? Là thằng đàn ông ai mà chẳng thích gái đẹp, Hồng Diệp là bông hoa xinh đẹp nhất Mộc tộc, trừ khi hợp gu cô nàng, thì cô nàng kiêu ngạo đó chẳng thèm để ai vào mắt.

Tại sân bay Thiên Không.

Chẳng biết lộ trình do ai tiết lộ, mà đám phóng viên luôn có mặt kịp thời để đón đầu từng nhân vật cấp cao một bước ra từ cửa sân bay, hoặc họ đã chờ sẵn ở đó hai ngày nay, nửa bước cũng không rời. Khắp các trang báo, tạp chí, mạng xã hội bây giờ người ta chỉ quan tâm vấn đề duy nhất - đại lễ thành hôn của người đứng đầu Thiên tộc. Rõ ràng bạn không nên tung ra sản phẩm ở thời điểm này, nếu bạn là một nghệ sĩ hay nhà kinh doanh thông minh, rất nhanh sẽ bị sự kiện này đè bẹp xuống tận đáy.

Một người phụ nữ trong chiếc áo khoác lông cừu trắng muốt cùng bộ đầm tím bó sát xuất hiện ở cửa ra vào dưới sự bảo hộ của một đoàn vệ sĩ. Bên ngoài có Limousine đỗ sẵn và thêm một dàn vệ sĩ nữa xếp dài chờ hộ tống, rình rang và quyền thế mức này chắc chắn vai vế không đơn thuần chỉ là một doanh nhân hay chính trị gia. Cô ấy đi đôi boots nhung cao chừng mười phân mà không hề nao núng. Mái tóc đen búi gọn và giấu sau chiếc mũ rộng vành màu tím, chỉ để lộ một bên sườn mặt trang điểm có phần sắc sảo, thoáng chút lạnh lùng.

Người đàn ông bên cạnh đeo kính râm nên không ai rõ mặt mũi anh ta ra sao. Hình như là trợ lý của người phụ nữ, lại không phải, hai người đổi qua khoác tay ngay khi vừa ra khỏi cửa, trong mắt người khác là một màn thân mật trên cả quan hệ chủ tớ. Top ba người phụ nữ quyền lực nhất thế giới - vị trí đầu bảng luôn phải gọi tên cô ấy - Diêm Ma, người đứng đầu lãnh thổ Thổ tộc.

Xuyên qua biển người, không ai để ý cô gái mặc nguyên cây đen đứng sau cột lớn quan sát tất thảy quá trình từ lúc thủ lĩnh Diêm Ma ra khỏi sảnh cho đến khi bước vào trong xe, trợ lý và vệ sĩ giải vây đám đông không cho phép tiếp cận phỏng vấn. Mái tóc đen dài buộc cao sau đầu, kính râm che nửa mặt, miệng nhai singum chóp chép. Cô nàng khá nổi bật giữa đám đông, nếu không phải dư luận bận chú ý tới người phụ nữ quyền lực kia thì cô gái cũng hấp dẫn ánh mắt người khác chẳng kém.

Cô đưa tay gỡ bã kẹo cao su, thực chất là che đi khẩu hình, nói chuyện qua bộ đàm mini giắt bên tai bị tóc che khuất:

"Mọi chuyện đúng như ngài dự liệu, con hàng chưa đầy một ngày nữa sẽ nhập cảng Bình Dương."

[Tiếp tục theo dõi, một phần ba quân đội được điều tới bảo an lễ cưới nên an ninh Khu 4 đang lỏng lẻo hơn trước.]

"Tôi đã bố trí ổn thỏa, chỉ chờ nó cập bến."

[Chi viện sẽ được điều tới đề phòng bất trắc.]

"Không cần. Ngài cứ tận hưởng và chờ tin tốt lành từ Mạn Châu Sa Hoa!"

Bỉ Ngạn Hoa ngắt liên lạc, ánh mắt sắc lạnh di chuyển theo đoàn xe và người. Từ vị trí này không thể nhìn rõ người phụ nữ ấy, hơn nữa còn bị đám đông vây kín che khuất, nhưng mục tiêu sớm đã trong tầm mắt từ lâu. Đôi môi đỏ thẫm như đóa bỉ ngạn khẽ nhếch lên:

"Diêm Ma, đối tượng truy nã của bà ở ngay đây này."

*

Khách mời đã đến đông đủ và được bố trí nghỉ ngơi tại khách sạn Thiên Vương. Vì đại lễ thành hôn mà khách sạn không nhận khách ngoài cả tuần nay, lực lượng quân đội bảo vệ an ninh thay phiên canh gác 24/7 không để bất kì một 'con kiến' nào có thể lọt qua. Dịch bận bịu đến quên ăn quên ngủ, hơn cả người trong cuộc, tưởng chừng tàn phai nhan sắc đến cả chục tuổi và tiêu hao không ít chất xám quý giá của mình. Nghĩ đến cảnh người nào đó vẫn dửng dưng giải quyết công chuyện, tới ngày cuối mới lết xác đi thử đồ khiến y thật muốn phát tiết.

"Sếp không định về nhà gặp vợ thật à, mai là ngày cưới rồi?"

"Không, lão Phong đang ở cùng em ấy."

Hai người đang chơi cờ vua trong văn phòng chủ tịch, hiếm khi Hoang dành thời gian rảnh rỗi chơi cờ cùng y giống ngày trước, sau này chắc không còn nữa. Bên cạnh là lồng bánh ngọt điểm tâm mà trợ lý của Dịch vừa mang vào, dùng với trà chiều thích hợp không gì bằng.

"Hỏi thật nhé, cậu hồi hộp không?" Dịch cười cười, tuy rằng đã ba mươi hai tuổi đầu rồi nhưng lần đầu tiên bước chân vào hôn nhân ai mà chẳng có lo ngại.

"Chiếu tướng."

"Hả?"

Dịch không thể nào tin nổi nhìn vào bàn cờ, vua của mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm không đường lui. Hoang tài giỏi trên nhiều phương diện nhưng tuyệt đối không thể hơn y ở chơi cờ, dù cờ vây mới là thế mạnh của y. Không phải lần đầu tiên Hoang thắng, nhưng ván này thời gian chưa quá ba mươi phút, chỉ có thể là y chủ quan coi thường đối phương hoặc mất tập trung trong trận đấu mà thôi.

Sao cũng được, ai thắng đều không quan trọng.

"Tay nghề cậu sa sút rồi đấy."

Hoang tùy ý châm cigar, bất kì ai cũng không có quyền yêu cầu hắn không được hút thuốc trong phòng điều hòa dù ở đây đang có người bày ra vẻ mặt bài xích. Với câu hỏi của Dịch, hắn không có nhiều ý định muốn trả lời cho lắm, vì hắn mong chờ điều bất ngờ xảy tới còn hơn cả hồi hộp. Ngày lớn mà, đám chuột nhắt không hành động thì hơi phí.

"Đừng vội đắc ý khi thắng tôi có một ván." Dịch phẩy quạt, không thích người mình bị dính quá nhiều mùi thuốc.

"Cậu kiêu hãnh về khả năng kiểm soát của mình trên bàn cờ, vậy sao lại bỏ sót một nước đi chí mạng?" Hắn dựa lưng vào ghế, điệu bộ có chút lười biếng, nhướn đôi mày kiếm chất vấn y.

"Ý sếp là sao?"

Nước đi chí mạng? Cả tuần nay y bận bịu chuyện của hắn, làm gì còn tâm tư nghĩ tới vấn đề khác. Hoang đang ám chỉ điều gì? Không đơn giản chỉ là thua hắn một ván cờ...

"Cậu hỏi tôi có hồi hộp không à?"

Hoang phả ra một làn khói trắng đục như sương, chẳng mấy chốc mà tan nhanh vào không khí, biến mất không còn dấu vết. Qua tầng khói mờ ảo ấy, gương mặt mang theo suy tư không thuộc về thời điểm hiện tại của người đối diện đều thu vào tầm mắt Dịch, lời mập mờ ấy khiến y không còn giữ được bình tĩnh trong nội tâm, vội vã lục lọi kí ức xem mình đã bỏ sót điều quan trọng gì.

Chú ý của hắn không còn đặt trên người y hay bàn cờ, mà sớm đã bay theo làn khói tới một nơi xa xăm nào đó.

"Có chứ, tôi rất mong chờ ngày mai. Ngày mà em ấy hoàn toàn trở thành người của tôi."

*

Nhất Mục Liên tỉnh giấc giữa chừng vì gặp ác mộng. Toàn thân cứng đờ không còn chút sức lực, hai mắt mở to nhìn chăm chăm chùm đèn trên trần nhà tối đen như mực, không gian yên tĩnh đến mức gần như nghe thấy rõ trái tim cậu đang đập mãnh liệt trong lồng ngực. Cậu không nhớ rõ khung cảnh khiến cậu khó thở trong cơn mơ vừa rồi, nó tựa như con quái vật xấu xí muốn nuốt chửng linh hồn cậu, gắng sức đến mấy cũng chẳng đẩy nổi nó ra. Qua mất một lúc lâu, Nhất Mục Liên mới hoàn hồn, sức lực theo đó cũng hồi về và nhịp tim dần bình ổn trở lại. Quay sang bên cạnh thì bắt gặp ngay một mái đầu rúc vào người mình, tứ chi bó chặt lấy cậu không khác gì con bạch tuộc. Té ra nguồn cơn ác mộng từ con bé Dĩ Tân này chứ đâu, cậu còn tưởng mình bị bóng đè.

Thở hắt một hơi lấy lại bình tĩnh, Nhất Mục Liên nhẹ nhàng rút người khỏi sự trói buộc của em gái, nó thế mà coi anh trai thành gối ôm ngủ hết sức ngon lành. Đêm nay gia đình cậu ở lại căn hộ riêng của Hoang - qua ngày mai sẽ thành nhà hai người - theo ý muốn của em gái út. Thậm chí cô nhóc còn nằng nặc đòi ngủ cùng anh hai, bắt ba và anh cả ngủ riêng ở phòng cho khách, cuối cùng hơn nửa chiếc giường lớn này lẫn anh trai đều bị nó chiếm đóng.

Đồng hồ điện tử trên tường nhấp nháy ba giờ mười bốn phút sáng. Hai anh em tâm sự đến hai giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ, hầu hết một mình Dĩ Tân thao thao, nói mệt rồi thiếp đi từ lúc nào. Con bé mới tuổi thành niên, hồn nhiên vô tư không ngại chung giường với anh hai mà nó thương hơn cả Cẩu Tử, bao nhiêu tâm sự trong lòng đều đem giãi bày hết. Nhìn nó vui vẻ vậy thôi chứ có em gái nào mà không buồn khi anh mình lấy chồng đâu, vừa bộc bạch vừa khóc sưng cả mắt. Nhắc đi nhắc lại mỗi một câu, có bị anh rể bắt nạt thì về nhà với em, em sẽ đòi lại công bằng cho anh. Đáng yêu thật, đúng là đứa em đáng đồng tiền bát gạo.

Cậu có hỏi thăm anh em Sơn Phong thế nào, liệu họ đã biết chuyện anh sang Thiên tộc làm dâu chưa. Dĩ Tân cũng thành thật trả lời, chính cô đã kể hết cho họ và mong muốn họ có thể tới dự đám cưới, chúc phúc cho anh trai mình. Nhất Mục Liên đương nhiên không trách cứ gì em gái, chuyện lớn thế này sao có thể giấu mãi được, đằng nào cậu cũng không định giữ bí mật với Sơn Phong cả đời. Sau lần bị bắt gặp ở đồng ngô, cậu đã nghĩ thông suốt về việc có nên công khai với anh ấy không. Kết quả nhận ra mình thật khờ khạo, quan hệ của họ chỉ là bạn bè, giấu giếm chuyện này để làm gì kia chứ?

Có lẽ Sơn Phong sẽ thất vọng về cậu nhiều lắm, vì anh luôn là người biết chuyện của cậu cuối cùng, lại còn gián tiếp qua lời kể của người khác chứ chẳng phải từ cậu.

Nhất Mục Liên cười khổ, dịu dàng xoa đầu em gái rồi vén chăn nằm xuống, tạm thời không nghĩ về Sơn Phong nữa. Sau ngày mai thì cũng phải một thời gian tuần trăng mật kết thúc cậu mới có thể về nhà thăm gia đình. Không khác ngày trước mình du học xa nhà là bao, có khi gần hai tháng mới về vì kì giới hạn, còn lại đều nhốt mình trong phòng trọ với đống bài tập hè. Khi ấy vì vấn đề sức khỏe mà cậu không được về quê nghỉ hè như chúng bạn, không có những chuyến du lịch hay kỉ niệm thú vị nào, chỉ có cái nóng, thuốc men và bài tập. Niềm vui duy nhất chỉ có những bức thư viết tay nắn nót Sơn Phong gửi tới để động viên cậu, cảm thấy được an ủi phần nào. Nhất Mục Liên đã đau khổ trải qua nhiều mùa hè như thế trong suốt thời niên thiếu của mình. Đến giờ vẫn là ác mộng giày vò cậu nhiều đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net