Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người sánh vai nhau tản bộ trong khuôn viên rộng lớn của nhà chính, thật ra Nhất Mục Liên cũng chưa thăm quan hết nơi đây, nên cậu sẽ dẫn vị tiên sinh này đi quanh quanh những chỗ cậu biết, tránh rây vào phiền phức.

"Tiên sinh này, anh nói đã từng gặp thủ lĩnh Thiên tộc?"

"Ừm, đều là người làm ăn trên thương trường."

Cậu đột ngột dừng bước, quay ngoắt sang nhìn hắn, trên mặt bày ra lo lắng e sợ không che giấu.

"Vậy... có phải là một lão già bụng phệ?"

"Hửm?"

Mí mắt hắn giật một cái... Lão già bụng phệ?

"Háo sắc biến thái?"

"..." Giật thêm cái thứ hai.

"Ai làm vợ lão ta đều chết đột tử không rõ nguyên nhân?"

"..."

Lần này thì lặng thinh thật sự, không co giật thêm cái nào nữa. Vậy hóa ra từ trước tới nay cậu đều nghĩ chồng sắp cưới của mình là một lão già tệ hại xấu xa như vậy à? Đứa chết tiệt nào đồn ác về hắn vậy, để hắn tìm ra, sẽ cho nó không còn đường sinh sản.

Đi được ba bước Nhất Mục Liên mới phát hiện người vốn đi cạnh mình sớm đã không thấy đâu, cậu quay lại, nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn:

"Sao vậy?"

Dừng lại chi vậy, đang hỏi chuyện mà.

"Thủ lĩnh Thiên tộc, không phải người như vậy đâu."

Chí ít hắn không già, không bụng phệ, không háo sắc, và tuổi này vẫn còn độc thân.

"Vậy à? Nếu thế thì may quá." Nhất Mục Liên thức thời không hỏi nữa, người này thân thế chưa rõ, trước mắt vẫn nên giữ khoảng cách nhất định, "Tại từ lúc đến đây tôi cũng chưa gặp người đó."

"Cô có thể tìm kiếm trên Internet mà."

"Quê tôi tin tức quốc tế chưa phổ cập mạnh, mà đã bao năm nay không nghe tin gì mới về thủ lĩnh bên này cả." Chứ cậu không muốn nói rằng lời đồn lão già háo sắc bụng phệ là do mấy tờ báo lá cải mà ra.

"À..."

Hoang đại khái hiểu được cớ sự dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng này, căn bản phần lớn do hắn nữa. Vờ như mình là người ngoài cuộc, hắn tiếp tục thăm dò:

"Hẳn là chuyện quan trọng? Nên tiểu thư mới vất vả tới tận đây?"

Không phải Hoang không muốn gặp vợ mình, chẳng qua hắn thực sự có công chuyện cần giải quyết. Trong thư cũng không yêu cầu cô dâu tới ngay trong ngày hôm đó, những tưởng bọn họ sẽ phản đối, ai ngờ người tới nhanh vậy.

"Tôi xin phép không trả lời."

Nhất Mục Liên thẳng thừng từ chối vấn đề, muốn lảng tránh nghi vấn hắn đang cố ý dò hỏi mình, quan hệ giữa người này và ông chủ Thiên tộc ra sao, tốt nhất cậu đừng quan tâm càng sâu càng tốt. Hoang biết cậu không muốn nói nhiều, vốn định hỏi thêm vài câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền bị chặn lại bằng tiếng hét thất thanh.

"Tiên sinh, tôi... Á!"

Vốn định nói gì đó nhưng không để ý mà bước nhầm vào mô đất mềm, gót giày cao ba phân đã hại chân cậu trẹo sang một bên, chỉ vài giây nữa thôi, không nghi ngờ gì nữa 'tiểu thư gia giáo' Nhất Mục Liên sẽ ngã lăn ra đất trong tình trạng mất mặt vô cùng.

Nhưng thật may mắn, vào những khoảnh khắc thê thảm nhất ông trời sẽ gửi xuống một vị anh hùng cứu nhân độ thế, và vị anh hùng đó cũng cứu luôn cái hình tượng 'thục nữ bình hoa' của cậu một bàn thua trông thấy. Nhất Mục Liên chớp chớp mắt, mặt đối mặt với người đàn ông đẹp trai cao hơn mình một cái đầu ở khoảng cách không thể nào gần hơn cho mối quan hệ tạm thời 'bạn và vợ bạn'. Cảm nhận rất rõ ràng, không còn gì có thể rõ hơn thế nữa, rằng cánh tay rắn rỏi của hắn đang đỡ ngang lưng cậu, nhưng bàn tay rất không lịch sự khi đang... ép vào bên 'ngực phải' của cậu.

"A..."

Hai má Nhất Mục Liên ửng hồng.

Đôi mắt vốn hẹp dài của Hoang cũng ngạc nhiên mà căng ra.

Thôi chết!

Cậu hoảng hốt đẩy mạnh hắn ra, vội vã ôm lấy ngực ngồi thụp xuống, lo sợ đến nỗi không kìm chế được mà nhịp tim cũng đập mạnh theo.

"..."

Hoang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, nhất thời không thốt lên được lời nào. Đúng hơn, hắn không biết phải nói gì lúc này.

Lệch rồi!

Thật khéo khi hắn lại chạm trúng bên độn bằng bít tất, lực đạo của hắn làm nó trượt sang hẳn bên cạnh một đường dài, đó mới đích xác là lí do khiến Nhất Mục Liên hoảng sợ, cậu sợ vì bí mật bị bại lộ, sợ cái mặt này sẽ bị vùi dập trong nhục nhã, sợ Phong tộc sắp phải đón chào một tương lai cực kì đen tối.

Chỉ vì miếng bít tất độn ngực!

Một giọt mồ hôi lăn dài bên thái dương, giờ chỉ còn nước đặt cược vào hi vọng hắn chưa phát hiện ra gì thôi. Chuyện này mà đến tai thủ lĩnh Thiên tộc thì...

Ôi thôi chẳng dám nghĩ tới hậu quả nữa vì cậu đã khấn điều này trong tâm tưởng không dưới chục lần rồi!

"Tiểu thư, cô ổn chứ?"

Hắn định đặt tay lên lưng cậu, nhưng rốt cuộc lại thu về.

"Haha... tôi không sao." Có tiếng cười gượng gạo, hiển nhiên là cậu rất không hề ổn rồi, không một chút nào hết!

Hoang biết mình đã dọa đến cậu, nhưng cái bộ dạng run rẩy này hắn nhìn mà cứ thấy đáng yêu sao ấy. Nhưng cười ra bây giờ, khẳng định cậu sẽ giận hắn cho coi.

Hắn đang cố nhịn, vì thể diện vợ yêu.

"Tôi xin lỗi, đã thất lễ với tiểu thư. Mong cô bỏ qua cho."

"..."

Nhất Mục Liên mím môi, rón rén quay lại nhìn. Sao hắn làm như không có gì hết vậy, không cảm nhận thấy gì thật sao? Tự cậu chạm nhẹ thôi đã thấy nó mềm bất bình thường rồi, đằng này... còn ép mạnh vậy mà?

Có thật là hắn chưa phát hiện không?

Gương mặt Hoang dưới ánh chiều tà mà vẫn tỏa sáng đến thế, người cậu như thu bé lại trước cái khom lưng của hắn. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn cầm lấy bàn tay lớn ấy để người ta kéo mình dậy, tất nhiên đã lén chỉnh lại bên lệch trước đó rồi mới dám để hắn kéo.

"Không... Không có gì. Vừa nãy, tôi nên cảm ơn anh..."

Cậu vừa đứng dậy thì đúng lúc Cô Cô cùng hai nữ hầu đi tới, giữ khoảng cách nhất định với hai người rồi mới nói:

"Tiểu thư, mời cô đi sửa soạn để dùng bữa với thiếu gia."

Ơn trời Cô Cô xuất hiện thật kịp lúc, bằng không cậu sẽ rất khó xử khi đối mặt với người này sau tai nạn vừa rồi. Nhất Mục Liên gật đầu với hắn một cái thay lời tạm biệt, có thể trong bữa tối sẽ gặp lại hắn, nhưng khi đó có cả thủ lĩnh Thiên tộc chắc hắn sẽ không cần dành sự chú ý về phía cậu nữa.

*

"Tôi thay xong rồi."

Giằng co một hồi, Nhất Mục Liên cuối cùng cũng ngăn cản được hai cô hầu đòi vào tắm, thoa dưỡng các kiểu rồi mặc đồ giúp cậu. Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng, lão hôn phu bao ngày chưa gặp mặt của cậu trở về, nên đích thân Cô Cô đã lựa cho cậu bộ kimono trông thật sang trọng nhưng cũng không mất đi vẻ thanh lịch, trong sáng vốn có của một tiểu thư đài các. Bộ trang phục lấy hồng phấn và trắng tuyết làm màu sắc chủ đạo, hợp với màu tóc cậu, điểm xuyết những bông hoa anh đào li ti và vân mây uốn lượn hài hòa. Chất lụa khá dày nhưng mềm, với hai lớp áo, phải vật lộn mãi cậu mới mặc được nó một cách tạm bợ, phức tạp hơn hẳn so với mấy bộ kimono lúc trước. Nhưng may mắn thay, trong khi đang loay hoay xoay xở với cái áo Nhất Mục Liên đã tìm thấy độn ngực bên phải nằm lăn lóc trong góc nhà tắm, giờ thì cậu có thể tự tin khoe sắc vóc rồi, để ai phát hiện ra nó coi như toi đời.

"Tiểu thư, để tôi giúp cô thắt lại obi."

Obi là cái thứ khó nhằn nhất, mà nó cũng không đụng chạm trực tiếp đến cơ thể nên Nhất Mục Liên để cô hầu gái tùy ý giúp mình thắt lại cho chỉnh tề. Thấy cô gái còn lại cứ nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ đen vừa thô vừa lớn hoàn toàn không hợp với bộ đồ trang trọng của mình, Nhất Mục Liên chỉ vào nó, cười giả lả:

"Cái này là kỉ vật của mẹ tôi, không thể tháo ra."

May là cô ấy hiểu chuyện, thu lại ánh mắt. Kỉ vật gì đâu, cậu chỉ dùng nó để che yết hầu nam tính của mình thôi, cái thứ dễ lộ nhất đối với một đứa con trai giả gái. Với lại, cậu cũng không muốn bất kì ai nhìn vào gáy mình...

Mặc xong trang phục, hai cô gái rất chuyên nghiệp xử lí công đoạn còn lại, đó là trang điểm. Một người vấn tóc một người tân trang mặt mũi. Mái tóc dài của cậu được vấn phồng lên hết đằng sau, cố định bằng chiếc châm hoa ngọc bích cùng màu với đôi bông tai cậu đang đeo. Chắc họ nghĩ đó cũng là vật quan trọng của cậu, nên thay vì chọn đôi bông tai khác họ đã lựa những trang sức phù hợp mà lại tôn lên vẻ thanh cao của một quý tiểu thư. Lớp trang điểm nhẹ, làm gương mặt trẻ trung phi giới tính của Nhất Mục Liên thêm phần nữ tính và trưởng thành hơn, chín chắn mà thanh thuần, lại điềm tĩnh êm ả như mặt hồ nước trong veo những ngày thu lặng gió. Nhất Mục Liên nhìn bản thân trong gương mà chẳng nhận ra nổi mình nữa, tay nghề hai cô gái này tốt quá sức tưởng tưởng, không ngoài mong đợi với người nhà Thiên tộc bồi dưỡng. Lại có thể biến hóa một thằng con trai quê mùa thành quý tiểu thư đài các thanh lịch. Nhìn còn 'tiểu thư' thực thụ hơn cả Dĩ Tân chân chính.

Gặp mặt đã thế rồi, không biết lúc thành hôn bọn họ sẽ biến cậu thành cái dạng gì nữa.

Cô Hoạch Điểu xem ra vô cùng hài lòng với bộ dạng mới của cậu, bằng chứng là gật đầu mỉm cười rất dịu dàng cứ như mẹ hiền vui mừng khi thấy con gái dậy thì thành công vậy.

Lãnh thổ Thiên tộc đêm dài hơn ngày, nắng đã sớm tắt từ lâu, mười sáu giờ là khoảng thời gian chuyển giao giữa ngày và đêm. Mặt trời khuất dạng, còn sót lại những vầng mây cam hồng, đâu đó lấp ló vài vì tinh tú.

Phòng ăn cũng được bài trí theo lối truyền thống như bên Phong tộc. Nói đúng hơn, ba tộc Phong Thiên Thổ đều có nét tương đồng về văn hóa, có điều Thiên tộc tân tiến hơn hai tộc còn lại nhiều.

Giữa phòng là bàn ăn lớn kiểu thấp bằng gỗ A1 (loại cao cấp nhất) được chế tác tinh xảo đặt từ bên Mộc tộc. Không chỉ riêng mỗi bàn ăn, mà mọi vật dụng bài trí ở đây đều làm bằng gỗ, mang lại cảm giác khoan khoái, thoải mái và hương vị tự nhiên rất riêng chỉ có ở lãnh thổ Mộc tộc. Giường ngủ của Nhất Mục Liên ở nhà cũng được đặt ở bên đó, ngủ dễ chịu lắm nên cậu ít nhiều cũng phân biệt được đâu là hàng chất lượng cao đâu là đồ bình dân chỉ thông qua mùi hương phảng phất.

Có một điều đặc biệt là, đồ mộc ở Mộc tộc giữ hương rất lâu, kể cả hàng bình dân. Còn nếu là hàng cao cấp nhất A1 thì mùi hương giữ được vĩnh cửu, dù cũ cũng không phai. Hương thơm tự nhiên của hoa cỏ giúp xoa dịu căng thẳng rất tốt, không gây khó chịu, tạo cho người ta cảm giác như trong nhà có sinh vật sống. Thiên tộc chỉ có trời và trăng là nguồn năng lượng tự nhiên, lượng mưa và sinh vật như bên Hỏa tộc luôn ít ỏi, đương nhiên sẽ ưu tiên dùng đồ mộc của bên Mộc tộc thay vì đồ nhân tạo.

Trong phòng ngoài gia nhân và một bàn đầy ắp cao lương mĩ vị ra thì chẳng còn ai. Theo lệ vợ phải chờ chồng tới dùng bữa. Nhất Mục Liên ngồi thẳng lưng khom chân tay đặt đầu gối chỉnh tề chờ vị hôn phu xuất hiện. Đây là cách ngồi Cô quản gia đã nhấn mạnh bắt buộc phải thực hiện khi cậu đang ở trong nhà chính, tuyệt đối không được tỏ ra quá thoải mái. Có muốn thoải mái cũng không được, nói không căng thẳng là nói dối, chứ khoác trên người bộ đồ nặng mấy ki lô trong trạng thái nơm nớp lo sợ bị phát hiện không căng thẳng mới lạ. À không phải cậu lo về lão hôn phu sắp phải gặp mặt đâu nhé, việc đối mặt cậu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.

Cánh cửa được kéo nhẹ ra, ngồi ở vị trí đối diện cửa - Nhất Mục Liên tròn xoe mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục lịch thiệp ban chiều - à không, bây giờ đã đổi qua yukata màu xanh sẫm thư thái, cực kì thư thái so với một người vốn phải là khách ở nhà người khác. Có nhầm lẫn gì ở đây không? Hay Thiên tộc bản tính hiếu khách? Nhất Mục Liên trong lòng ngạc nhiên gần chết, quên cả thu lại ánh mắt mà cứ nhìn người ta chăm chăm, không bỏ sót bất kì hành động nào từ lúc các gia nhân cúi chào hắn ở ngưỡng cửa, cho đến lúc hắn sải đôi chân dài đi tới vị trí đầu bàn - vốn dành cho chủ nhà - mà thản nhiên ngồi xuống.

Đôi bàn tay giấu dưới gầm bàn của Nhất Mục Liên đã cứng đờ được một lúc, ngạc nhiên chuyển sang thảng thốt, đến mức người che giấu biểu tình cực tốt như cậu, cũng không tránh được thể hiện qua ánh mắt tròn xoe ngỡ ngàng, cái nhìn như muốn xuyên thủng đối phương. Đâu đó nghe tiếng vỡ tan, của hai chữ 'lầm tưởng'.

Lão già dê đó... không không, thủ lĩnh Thiên tộc...?

Một nữ hầu đi tới, nghiêng mình rót rượu vào ly cho hắn, và cả cho cậu. Khi Nhất Mục Liên còn đang ngây ngẩn tại chỗ, bất động không nói nên lời, thì Cô Hoạch Điểu đứng ở cửa đã lên tiếng thay cậu.

"Thiếu gia, tiểu thư, chúc hai người ngon miệng."

"Khoan đã, Cô C..."

Nhất Mục Liên còn muốn níu kéo Cô quản gia để hỏi cho ra lẽ nhưng Cô Cô đã dẫn theo gia nhân rời khỏi phòng và khép cửa lại.

Cả cơ thể nặng trịch vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích ngoại trừ mí mắt đã hạ xuống, nhưng vẫn không biết nên đặt đâu trên mặt bàn đầy ắp đồ ăn hấp dẫn dù chẳng còn tâm trí nào mà thèm thuồng, cơ miệng cứng đờ không nhấc lên nổi, hay nói đúng hơn, ngay lúc này Nhất Mục Liên chẳng biết mình nên trưng ra biểu tình như nào cho hợp không khí nữa.

Đúng là tình huống dở khóc dở cười mà. Cười vì chồng cậu không phải lão béo xấu xí như trong tin đồn, khóc vì mình đã vô tư trước mặt người ta mà chửi người ta là già dê háo sắc biến thái.

Haa, mấy cái tin đồn chết tiệt...

Nhất Mục Liên đánh bạo ngước lên nhìn người đàn ông đẹp trai cũng đang ngắm mình nãy giờ kia, miệng kéo lên thành nụ cười tao nhã dập khuôn. Trong tình huống này, một nụ cười có thể cứu vãn tất cả. Cậu tin là vậy.

"Anh chơi tôi một vố rất hay đấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net