Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Mục Liên ngồi phịch xuống ghế, một tay chống trán, có quá nhiều thông tin vừa tiếp nhận khiến đầu óc cậu rối tung rối mù hết cả lên. Cậu và ông chủ Hoang đã gặp gỡ cách đây tận mười lăm năm, và cậu thật sự chính là... mối tình đầu của hắn. Có thể coi là như thế không? Dù sao thì những cảm xúc khi ấy cũng chỉ là thoáng qua, ban đầu Hoang cũng vì muốn cứu gia tộc mà 'lợi dụng' một đứa bé bốn tuổi. Có lẽ hắn sẽ quên đi sự tồn tại của cậu nếu không có chiếc hộp nhỏ gợi nhớ về.

Hộp nhỏ...

Nhìn chiếc hộp cũ mở ra trên bàn. Hoang đã thay cậu bảo quản nó tốt thế nào mới giữ được sự nguyên vẹn trong suốt mười lăm năm, chứ không phải để nó biến mất trong lớp đất đá dưới gốc cây anh đào. Khu rừng đó là mảnh kí ức khuyết thiếu dưới nỗi ám ảnh về tai nạn năm xưa, nơi dẫn về ngôi nhà đổ nát hoang tàn từng đầy ắp yêu thương và tiếng cười. Cậu nhớ vị trí cây anh đào, nhưng chẳng nhớ nổi về cuộc gặp gỡ ấy, nhớ về hắn. Một đứa bé mới lên năm đáng lẽ sẽ có một tuổi thơ trọn vẹn với những kỉ niệm hạnh phúc, vậy mà thành dang dở và tạp nham bởi đau thương đắp nên. Đó là lỗi của cậu, tất cả là tại cậu, nếu không phải cậu cố chấp đòi mẹ ngủ ở nhà cùng mình một đêm nữa thì tai nạn sẽ không xảy ra...

Sau đó là hàng loạt kí ức chắp vá rời rạc, quên nhiều hơn nhớ.

Ai mà ngờ chiếc dây chuyền bạc trong hộp lại là vật duy nhất thuộc về mẹ còn nằm đây, trong tay Hoang. Anh trai Đại Thiên Cẩu đã mượn của mẹ để bắt cậu đeo nó khi mặc chiếc váy hồng kia chụp ảnh cho đẹp, đứa nhỏ vừa tức vừa xấu hổ liền đem tất cả đi chôn xuống gốc cây, để không ai nhìn thấy tấm ảnh đó lần nữa. Sự đời khó lường, nó lại là tấm ảnh duy nhất còn lại cậu chụp cùng mẹ, tất cả đều tan thành bụi trong đám cháy kia cả rồi. Cậu nói dối về đống kỉ vật của mẹ, thực chất lại chẳng có gì hết ngoài đống tro tàn.

Tan biến cùng với sự thật về mẹ... Tại sao? Tại sao bấy lâu nay lão ba vẫn giấu nhẹm mọi chuyện về mẹ với các con? Những gì cậu được biết chỉ là các trang văn còn lưu trên mạng và xuất bản thành sách, một nhà văn viết về đời thường và những điều bình dị, không gì hơn. Ba chưa bao giờ nói các con nghe về công việc thật sự của mẹ, về cái kế hoạch Vũ Trụ Đồng Nhất chết tiệt đã cướp đi tất cả của mẹ. Thời gian, sức khỏe và cả sinh mạng... Cậu không tin đó là chỉ tai nạn nổ khí ga như ba nói, vì đêm kinh hoàng đó... trong cơn mê man, cậu nghe thấy tiếng quát tháo văng vẳng ở đâu đó bên tai, cái gì mà đồng nhất, cái gì mà giết nghe thật đáng sợ, rồi một thân mẹ đầy máu ôm cậu chạy ra khỏi phòng cho đến khi một thanh xà ngang cháy rực như ngọn đuốc lớn đổ xuống... Nhất Mục Liên như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, chợt nhận ra mình đã bỏ sót chi tiết nào đó lẫn trong đống kí ức tạp nham hỗn độn, cậu cứ thế mê mê tỉnh tỉnh tìm kiếm sự thật hằng bấy lâu nay.

"Tôi biết mẹ mình bị sát hại. Cho đến khi nhìn thấy chiếc hộp trong két sắt, tôi đã nghi ngờ anh, muốn hỏi anh biết mẹ tôi ư."

"Đó là lí do mà thái độ sau đó của em đối với tôi rất kì lạ?"

Ngờ vực và bài xích. Hàng tá câu hỏi muốn chất vấn người đàn ông này ám ảnh cậu mãi, và cuối cùng cậu đã bóng gió hỏi hắn có quen biết người phụ nữ tóc trắng nào không. Hoang đã trả lời không, trong khi hắn biết rõ về mẹ hơn cả cậu, khiến nghi ngờ trong cậu càng sâu hơn nữa. Thậm chí còn định ra tay với hắn nếu hắn thật sự là hung thủ. Cậu đã kìm chế mình lại, dặn lòng phải điều tra thật kĩ rồi mới khẳng định, dựa vào mạng lưới thông tin và thế lực của Hoang cậu chắc chắn sẽ tìm ra chân tướng tất cả sự việc, bao gồm lời nói dối của hắn.

"Cái ngày anh đưa tôi tới căn nhà gỗ trong rừng ấy, tôi đã hỏi anh có biết người phụ nữ tóc trắng nào không, anh đã nói là không."

"Tôi biết em hỏi về ai, nhưng vì em không muốn kể, tôi cũng đành nói không."

Hoang đã biết cậu là kẻ đột nhập vào thư phòng, có lẽ khi ấy hắn cố tình thăm dò thái độ và mục đích của cậu nên mới lảng tránh vấn đề cậu đặt ra, tránh để cậu bắt ý rồi sinh hoài nghi. Nhưng đến giờ, cậu đã có đủ cơ sở để không còn nghi ngờ hắn liên quan đến kẻ ám sát mẹ mình.

"Ngay từ ban đầu tôi đã có ý định lợi dụng cuộc hôn này để làm bàn đạp cho mục đích của mình. Đánh cắp bản kế hoạch, hạ bệ anh, mượn thế lực của Thiên tộc để điều tra cái chết của mẹ. Tâm Nhãn hoạt động trong bóng tối, toàn bộ đều dưới sự giám sát của boss, tôi không có cách nào để công khai truy tìm manh mối cả. Trớ trêu thật, tôi bán mạng leo lên vị trí điều hành để làm gì chứ?" Nhất Mục Liên như cười nhạo chính mình, đến giờ phút này còn có thể giấu hắn cái gì nữa. "Vậy mà tôi vẫn chưa làm được gì hết, còn bị anh lật tẩy thân phận. Tôi đã quá chán ngấy với cuộc sống hai mặt này rồi, ba hẳn sẽ thất vọng về tôi lắm. Nhưng tôi còn có thể làm gì, phản bội tổ chức? Hừ, rồi để gia đình mình gặp nguy hiểm?"

"Liên Liên, nghe tôi này." Hoang quỳ xuống trước mặt cậu, cầm lấy đôi bàn tay đang run lên vì xúc động, nơi ấy đang ngự trị nhẫn cưới của hai người, "Tôi không rõ mười lăm năm qua em đã sống thế nào, nhưng bây giờ có tôi bên cạnh em rồi, hãy cứ là chính mình thôi. Đừng lo về Tâm Nhãn hay Phong tộc, tôi sẽ thay em gánh vác tất cả. Tôi thề bằng danh dự của người đứng đầu Thiên tộc, với tư cách là chồng hợp pháp của em."

"Hoang..."

Lần này hắn nói nhiều hơn bản tính vốn có của mình, không còn mang dáng vẻ bề trên hay điệu cười cao ngạo thường thấy, chỉ là một người chồng thề thốt với vợ mình. Nhất Mục Liên ít khi chứng kiến bộ dáng nghiêm túc này của Hoang, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhịp tim bất giác như chạy loạn trong lồng ngực.

"Thế giới của em từ bây giờ trở đi sẽ có tôi."

Nâng lên bàn tay nhỏ hơn một đốt so với mình, Hoang hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, không ngần ngại thể hiện tình ý rõ ràng. Nơi đây ẩn hiện vài vết chai của việc luyện tập với dao súng nhiều năm, hắn cũng có nên biết rõ. Vì để che giấu thân phận mình dưới mắt các trưởng bối mà Nhất Mục Liên luôn khéo léo mặc áo dài tay để che đi những vết sẹo hay vết bỏng không nên có ở một thiếu gia được nuông chiều từ bé. Hoang được chứng kiến qua những lần hai người tắm chung hoặc thân mật, lần đầu nhìn thấy hắn chẳng nói chẳng rằng làm cậu không thể đoán ra tâm tư sâu kín của người đàn ông này. Cậu đã nghĩ hắn là hung thủ khi tìm thấy tấm ảnh chụp với mẹ hồi nhỏ vào đêm đó. Hoặc không, vì hắn đã nói sẽ không chạm tới nỗi đau của cậu, trừ khi cậu tự mình nói ra. Giờ thì đã bại lộ hoàn toàn, Nhất Mục Liên cũng không che giấu nữa trừ mấy vết bỏng quá lộ liễu trên cánh tay và ấn kí con mắt, để các trưởng bối nhìn thấy khẳng định gà bay chó sủa. May sao đang mùa đông, ở Nhà Chính không mặc quần áo dài tay thì cũng mặc đồ truyền thống.

"Tôi chợt nhận ra, thế giới của hai ta cũng không quá khác biệt."

Một thế giới hỗn loạn giữa sáng và tối. Một thế giới đan xen giữa đen và trắng. Một thế giới máu chảy thành sông. Chỉ có ta sống hoặc ngươi chết, đầy rẫy hận thù và âm mưu chồng chất. Một thế giới chỉ toàn những vai diễn hoàn hảo trên một cái sân khấu bi kịch nhưng hào nhoáng.

Thế giới của anh và tôi, đều tạc nên từ những thứ dơ bẩn. Liệu tôi có nên khui một chai Champagne để chào mừng anh bước vào cuộc sống dối trá của tôi không?

"Vẫn còn sớm để em nhận ra."

Bàn tay to lớn mà nóng hổi ôm lấy gò má thiếu niên, lướt nhẹ qua khóe mắt mà đồng tử đang phản chiếu bóng hình người đàn ông thật rõ nét, ngoại cảnh xung quanh như thể mờ đi, làm nền cho nhân vật chính là anh ta.

"Anh có muốn biết, thế nào là một lãnh đạo cấp cao trong Tâm Nhãn không?"

"Ồ, tôi rất mong chờ."

Khóe môi thiếu niên hiện lên một đường cong kiêu ngạo, nhiều hơn là khinh thường. Ánh mắt trở nên sắc bén kì lạ, với hắn lại thấy thật quyến rũ. Ngón tay thon mảnh khẽ khàng vuốt lên những lọn tóc cứng cáp được chải theo nếp của hắn, lướt xuống yết hầu nam tính rồi chạm vào phần cằm nhẵn nhụi, hắn luôn cạo sạch râu vào mỗi buổi sáng và chỉn chu cho ngoại hình một cách hoàn hảo nhất. Năm tháng cùng biết bao biến cố trôi qua cũng không hủy hoại được thứ nhan sắc quỷ mị này, tự hỏi ông trời phải tốn bao nhiêu công sức mới tạo nên được một á nhân tuyệt mĩ như hắn, trên người hắn chẳng thiếu thứ gì cả. Thật đáng ghen tị!

Và cái gương mặt quyến rũ chết tiệt này, đúng là mối hiểm họa của nhân gian, mối hiểm họa của những kẻ u mê sắc đẹp là cậu.

Đôi môi này đang dụ dỗ cậu chạm lên, chơi đùa và ngấu nghiến nó. Nhất Mục Liên ngồi trên ghế cao và nhìn xuống người đàn ông từ trước nay luôn khiến người khác phải ngước nhìn, vị thế thay đổi, bây giờ cậu chính là vua còn hắn chỉ là bề tôi quỳ rạp dưới chân cậu, chờ đợi được ban ân huệ.

Tiếng va chạm môi lưỡi xen lẫn tiếng thở nặng nề ngân giữa căn phòng tĩnh lặng. Hai người đổi sang tư thế khác từ lúc nào, cậu ngồi trên người hắn, chung một cái ghế lớn, mạnh bạo quấn chặt lưỡi hắn không một kẽ hở. Cậu uốn éo trên người hắn như một con rắn, chiếc eo nhỏ nằm gọn trong vòng tay lớn, đung đưa theo nhịp chuyển động của cơ thể, rất nhanh khiến người đàn ông nổi lên phản ứng. Mùi hương anh đào ngọt ngào chẳng biết là từ dầu gội, từ nước hoa hay tự nhiên mà có vấn vít quanh khứu giác hắn, làm sâu thêm nụ hôn nóng bỏng giữa hai người. Thì ra cái cậu muốn cho hắn xem là khả năng quyến rũ chết người này sao, chỉ cần một cái nháy mắt thôi, Nhất Mục Liên cũng đủ đẩy hắn sa vào cái bẫy mật ngọt của cậu rồi.

Nhất Mục Liên chỉ muốn xem thử, cậu kiểm soát tốt ý chí người đàn ông này đến mức nào, mà không ngờ chính hắn cũng đang cướp đi ý chí của cậu.

"Tôi tự nguyện để em lợi dụng. Chỉ cần là thứ em muốn, tôi liền có thể đáp ứng."

Đè cậu lên bàn làm việc, trong mắt Hoang giờ đây chẳng có gì ngoài hình ảnh vợ mình. Cơ thể cậu đỏ ửng như vừa được sưởi ấm bằng luồng nhiệt cực mạnh, biểu cảm thẫn thờ mà gợi lên nhục dục sâu thẳm trong hắn. Mái tóc màu hoa anh đào bung xõa trên bàn, vài lọn tóc vì mồ hôi mà bết dính loạn xạ trên gương mặt hồng hào, Hoang nhẹ nhàng gạt chúng sang một bên, khẽ lau đi vệt nước còn sót lại bên khóe miệng cậu. Nhất Mục Liên cầm lấy tay hắn, tự áp má mình vào như muốn tìm kiếm cơn gió mát mẻ giữa cái nóng bừng thiêu đốt. Hành động ấy càng châm thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng trong Hoang, hắn muốn ngay lập tức đè chặt cậu xuống rồi tiến thẳng vào trong cơ thể cậu. Nhất Mục Liên mỉm cười khi nhận ra ý định đó từ ánh mắt Hoang:

"Tôi muốn cái mạng anh, thế nào?"

Vừa dứt lời, Hoang đã mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng ngắn, mở chốt an toàn, dúi vào tay cậu rồi chĩa thẳng nòng vào vị trí trái tim hắn. Một loạt hành động không hề có chút lưỡng lự:

"Rất sẵn lòng!"

"Anh điên rồi Hoang!" Anh u mê Nhất Mục Liên đến phát điên rồi. Ông chủ Hoang vốn dĩ không phải người vì tình mà mù quáng đến mức này.

Dĩ nhiên cậu sẽ không bóp cò, Hoang biết điều đó, ngón tay mò mẫm tới khóa chốt an toàn, hôn nhẹ lên khóe môi cậu, mỉm cười:

"Nếu em thực sự muốn mạng tôi, không phải đã xuống tay từ lâu rồi sao?"

Chỉ với một cái vung tay, Nhất Mục Liên có thể dễ dàng cắt đứt đầu hắn trong lúc ngủ, nhưng cậu đã không làm thế. Hắn buông lỏng cảnh giác ngay cả khi biết người bên cạnh mang thân phận gì, có ý đồ gì, niềm tin hắn đặt nơi cậu lớn đến mức đem cả tính mạng ra đánh cược.

"Anh chết trong tay tôi thì Phong tộc sẽ không được yên." Cậu đâu có quên hắn đã đem cả Phong tộc ra còng tay cậu ngay trong đêm tân hôn.

"Phong tộc cũng chỉ là cái cớ, em đâu thật sự muốn giết chồng mình."

Nói đoạn, Hoang lại hôn xuống đôi môi hé mở kia, trước khi cậu lại muốn bác bỏ điều gì. Cách hắn khơi lên lửa tình trong cậu cũng thật dễ dàng, hoặc do bản thân đã quen thuộc những cái chạm và nụ hôn của hắn, âm thanh của khoái lạc ngân cao mỗi khi bàn tay lớn kia lướt qua chỗ mẫn cảm. Cậu không chịu được cách hắn vuốt ve và khiêu khích cơ thể mình, nó khiến cậu ngứa ngáy, nhộn nhạo và cảm giác như có dòng nóng chảy muốn phun trào ra ngoài.

"A Hoang..." Cậu ôm lấy cổ hắn, khóc nấc khi hàm răng cắn nhẹ lên nụ hoa sớm đã cứng cáp, vừa đau vừa tê dại, đôi chân không tự chủ siết quanh eo hắn như muốn bấu víu lấy điểm tựa vững chãi duy nhất, "Tôi không thích chỗ này, nó cứng..." Bàn làm việc có lẽ không thích hợp là nơi để vận động mạnh, nó quá chênh vênh và bất an.

"Em sớm sẽ thích thôi."

Không phải lần đầu cũng chẳng phải lần cuối cùng họ chọn địa điểm này, Nhất Mục Liên nên tập quen dần với những địa hình khác lạ ngoài giường lớn đi.

Không những cứng mà còn lôm côm cơ man nào là vật dụng làm việc của hắn. Nhất Mục Liên khó chịu thật sự, trước khi ai kia có ý định kéo quần cậu ra liền giơ chân đạp cho hắn một phát vào vai khiến hắn ngã ngồi xuống ghế, nhất thời ngưng lại mọi hành động. Cũng chỉ có cậu dám đạp ông chủ Hoang như thế, cao giọng gắt gỏng:

"Thích cái đầu anh, đau lưng thấy bà!"

"Em..." Sao lại phá hỏng chuyện tốt một cách không thương tiếc thế chứ! Hoang bất đắc dĩ nhìn cậu, đến cả một câu hoàn chỉnh cũng chẳng biết nên thốt ra thế nào, tâm trạng tốt đẹp hoàn toàn bị cậu thẳng tay ném xuống vực thẳm. Chưa hết, Nhất Mục Liên nhấc mình dậy, phơi ra trước mặt hắn bộ dạng nửa thân trên như vừa mới bị chà đạp đến sưng đỏ, ngang nhiên dùng chân ấn vai hắn xuống, liếc hắn bằng con mắt của kẻ ở trên. Hình như hắn chiều chuộng cậu quá nên cậu sinh hư rồi thì phải?

"Anh thấy không, đây chính là phong thái của một lãnh đạo cấp cao Tâm Nhãn."

"Tôi không thích phong thái này, nó giống như đang quyến rũ cấp dưới vậy."

Hoang để mặc một chân cậu gác trên vai mình, ngay cả khi cậu ngồi lên bàn cũng không cao hơn hắn ngồi ghế là bao, ở vị trí này mà vẫn cảm thấy sự áp bức kinh người từ phía ông chủ Hoang, khiến tâm cậu nhất thời dao động. Hoang ép mình vào gần sát cậu, mỉm cười sâu xa, đoạn đặt tay lên vùng nhạy cảm của cậu, bắt đầu xoa nắn nhẹ nhàng.

"A!"

Nhất Mục Liên giật mình, ngàn vạn lần không nghĩ tới ông chủ Hoang sẽ chơi chiêu thâm độc này, cả người bị co rút như điện giật. Cách hai lớp quần mỏng mà vẫn kích thích mạnh đến thế, bàn tay lớn của hắn bao trọn hạ bộ cậu khiến nó ngày một cứng thêm, lớn dần theo nhịp tiết tấu xoa bóp thay đổi. Rồi hắn thò tay vào trong khiến cậu rùng mình, vô lực ngã nằm lên bàn, tất cả sức nặng đều dồn cả hai khuỷu tay đang chống đỡ. Tiếng rên rỉ bật ra không kiểm soát, Nhất Mục Liên ngọ nguậy chân muốn đạp kẻ ngông cuồng kia ra khỏi người mình.

"Tôi muốn xem gương mặt lên đỉnh của ngài lãnh đạo đây khi ở trên bàn làm việc của tôi sẽ như thế nào?"

Có phải lần đầu đâu, mà hắn vẫn hưởng thụ như vậy. Nhất Mục Liên nghiến răng nghiến lợi, vất vả chịu đựng cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng đánh úp cùng lúc dưới kĩ thuật tay điêu luyện của hắn. Cho đến khi cậu xụi lơ nằm vật ra bàn, ai kia cực kì hài lòng với thành quả của chính mình, huơ huơ lòng bàn tay dính đầy chất lỏng trắng đục trước mặt cậu:

"Không hổ là ngài lãnh đạo cấp cao năng lực đầy mình, ăn uống đầy đủ mà vẫn ra nhiều vậy à?"

Aaa, thật muốn phanh thây lão biến thái này quá đi mất!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net