Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ năm của kì trăng mật, hai người đi thăm thú quảng trường Hồng Thủy nơi mà nghe nói trưng bày mô hình cá voi lớn nhất thế giới. Mô hình lớn thì lớn thật nhưng mà xui thay họ đi đúng hôm bị đóng cửa tu sửa, đành phải lượn vào trung tâm thương mại mua sắm ít đồ. Ông chủ Hoang vẫn cứ là có vệ sĩ tò tò đi theo phía sau, nghe lời cậu để họ đi cách xa một chút tránh gây sự chú ý, lôi kéo dân chúng tò mò hay đám phóng viên bu lại. Cả hai đều muốn kì nghỉ này được yên bình, không cần rình rang, lộ trình từ lúc xuống tàu tới giờ đều suôn sẻ không bị tay săn tin nào bắt gặp được, trừ bỏ việc đụng phải hai tên sát thủ.

Mà yên bình thì cũng chỉ tới đây thôi, hai người vừa rời khỏi trung tâm thương mại thì có mấy chiếc xe đen phóng tới chặn trước xe họ, đám vệ sĩ theo sau phi lên phía trước, nhảy ra khỏi xe rút súng bảo vệ chủ nhân khiến người dân không biết chuyện gì hốt hoảng nháo nhào cả lên. Trước khi mấy kẻ trong xe đen kia bước xuống, Nhất Mục Liên chỉ ngán ngẩm nghĩ cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, làm gì được yên ổn cho tới phút cuối chứ.

Một người mặc vest đen lịch sự bước xuống từ xe chính giữa, độ tuổi chỉ kém lão ba Phong một chút, mái tóc trắng dài buộc gọn đằng sau, vẻ mặt ôn hòa dưới cặp kính trắng gọng vàng, không mang theo ý hiềm khích gì mà bước tới cạnh xe vợ chồng họ, kính cẩn nghiêng mình:

"Thật thứ lỗi vì đến giờ chúng tôi mới xác định được vị trí của ngài, thủ lĩnh chúng tôi ngỏ ý mời hai vị đến tư gia một chuyến." Người đàn ông áp tay phải lên ngực trái, một kiểu chào hỏi theo phong cách truyền thống thuộc dòng dõi cao quý ngày xưa, "Xin tự giới thiệu, tôi là Cửu Thứ Lương, quản gia của tư dinh Thủy tộc."

Chuyến đi này là bí mật. Thế giới chỉ đưa tin về đám cưới của hai người chứ cũng chẳng biết họ hưởng tuần trăng mật ở đâu, việc họ xuống ở cảng nào làm sao qua được mạng lưới thông tin của thủ lĩnh, hơn nữa còn gặp tiểu thư Thủy tộc ở Xuyên đảo thì sớm muộn gì bên họ cũng sẽ có lời mời thôi.

Về tình thì Hoang chính là người ép quân đội Thủy Hỏa rút lui nhờ kêu gọi chi viện kịp thời, buộc cố thủ lĩnh thoái vị nhường quyền cho hậu thế khiến một người uất ức đột quỵ mà chết, một người thì nghe đồn xuống tóc đi tu, mai danh ẩn tích. Mà người chết ấy chính là cha của thủ lĩnh Thủy tộc đương nhiệm. Về lý thì Hoang rõ ràng không sai, coi như ăn miếng trả miếng, cha hắn cũng không qua khỏi sau cuộc chiến, chỉ là không biết hai vị thủ lĩnh hiện thời của tộc Thủy Hỏa còn nuôi hận với hắn nữa hay không thôi.

Chừng nào nguyên nhân chiến loạn, bản kế hoạch Vũ Trụ Đồng Nhất còn tồn tại thì thế giới vẫn chưa thực sự hòa bình.

Không biết đằng sau lời mời này là mục đích gì, nhưng thân là lãnh đạo một quốc thổ, hơn nữa lại còn đang trên đất nhà người ta, coi như nể mặt mà Hoang đồng ý cùng Cửu Thứ Lương về tư dinh của Thủy tộc. Nhất định hắn ta sẽ không ngu ngốc làm ra trò dại dột gì. Với Hoang mà nói tất cả mối quan hệ trên đấu trường chính trị này đều là bằng mặt mà không bằng lòng. Còn Nhất Mục Liên, đã cả gan đối đầu với cả một tổ chức sát thủ thì nguyên thủ quốc gia cũng vậy thôi. Không biết phải ăn nói sao khi cậu từ hôn em gái nhà người ta nữa, buổi hẹn hôm đó thực chất là để hai nhà đồng thuận cho cuộc hôn nhân, dù Tiêu Đồ tự nhận mình là người từ chối trước để tránh gây bất hòa giữa hai tộc Phong Thủy.

Tư dinh Thủy tộc so với Nhà chính Thiên tộc chẳng kém cạnh là bao, có khác thì chỉ khác ở lối kiến trúc giữa một bên mang nét truyền thống phương Nam và một bên mang nét truyền thống phương Đông, và cả hai đều rộng bạt ngàn như nhau. Từ bé Nhất Mục Liên đã nghĩ nhà mình rộng lắm rồi, cho đến khi sang nhà người ta làm dâu, áp lực trở thành hậu chủ vốn không phải đơn giản, phải quản lý hàng trăm nhân sự lớn nhỏ trong nhà và mấy chuyện thứ yếu của tộc cũng đau đầu lắm chứ. Nếu làm rể bên Thủy tộc, cùng lắm nhận được của hồi môn rồi hai vợ chồng về quê nuôi cá trồng rau chứ chẳng phải sống xô bồ thế này, ấy là với điều kiện ly khai khỏi tổ chức.

Linh vật của Thủy tộc là cá voi - chúa tể đại dương, nên khắp nơi trên lãnh thổ đều thờ phụng loài sinh vật này. Ở đây họ đặt một đài nước lớn với tượng cá voi chính giữa, bốn xung quanh là các trụ đá với tượng mĩ nhân ngư bên trên được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Không hổ là Thủy tộc, bọn họ đi thuyền gần một giờ mới vào tới nội địa mà vẫn cảm nhận được cái mùi mằn mặn của biển cả, Hoang có vẻ không thích không khí nơi đây cho lắm. Phải rồi, hắn nói mình từng suýt chết đuối hồi bé.

Ngược lại với tưởng tượng của Nhất Mục Liên về sự phóng khoáng của người Thủy tộc, nhân gia ở đây đều ăn mặc tương đối kín đáo, quần áo dài tay bằng vải lụa và mang mạng che đầu, hoàn toàn là được cách tân từ trang phục truyền thống bên họ. Những ngôi nhà liền kề san sát, trong đầu Nhất Mục Liên không thoát khỏi hình ảnh củ hành tây khi nhìn lên mái vòm khổng lồ kia, tất cả đều là kính chắn sáng chịu nhiệt. Không khí ở Thủy tộc tốt hơn bên Hỏa tộc và Thiên tộc, trồng được nhiều loại thực vật khác nhau nhưng chủ yếu vẫn là giống cây lá xum xuê, còn cả một vườn cây ăn quả mà quả nào quả nấy đều căng mọng. Chà, tư dinh của thủ lĩnh có khác, không biết phải đổ vào bao nhiêu tiền mới dựng lên được kiến trúc đồ sộ và tráng lệ thế này. Cậu chưa sang Hỏa tộc bao giờ nên không biết tư dinh bên họ thế nào, chắc cũng hào nhoáng không kém. Tam đại gia tộc mà!

"Hôm nào có dịp tôi sẽ đưa em đi thăm tư gia Hỏa tộc, đừng thất vọng nhé, bên đó gần như không quan tâm cơ sở vật chất mấy đâu."

Đôi khi Nhất Mục Liên thấy phát sợ với khả năng đọc vị suy nghĩ của Hoang, cậu chỉ hơi trầm trồ thôi mà, có nhất thiết phải đọc chuẩn thế không!? Làm cậu có cảm giác cả người mình cứ như bị hắn nhìn xuyên thấu từ chân tơ kẽ tóc vậy.

Người ta ví Thủy tộc như ốc đảo nổi giữa đại dương, xung quanh mênh mông toàn là nước, nhưng lại hiếm hoi ánh nắng vô cùng vì mặt trời rực rỡ nhất là ở hướng Bắc - Hỏa tộc. Thứ mà Thủy tộc hưởng được chỉ có chút nắng hiếm hoi vào ban mai, rồi cả ngày sẽ sầm sì mây đen che lấp, vì thế mà da họ rất trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, có thể nhìn xuyên cả những đường gân xanh. Cũng phải thôi, thời tiết nơi đây khá lạnh, ai ai cũng che kín suốt thì sao mà không trắng được. Trừ mỗi Xuyên đảo đón nhiều nắng mai nhất nên tiết trời khá ấm, thích hợp cho việc tắm nắng hay vùng vẫy dưới biển, quanh năm đông đảo khách du lịch từ phương xa tới.

Phong tộc chẳng có gì nổi trội cả, nghèo mãi hoàn nghèo, cư dân chăm chỉ thật đấy nhưng cuộc sống vẫn chỉ xoay quanh chăn nuôi, làm nông. Chẳng khác biệt mấy ngày xưa.

"Ngài Hoang, ngài Liên, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."

Tiêu Đồ dẫn theo hai nữ hầu ra cửa chính đón khách. Khác với hôm kia mới gặp ở đảo, cô nàng diện chiếc đầm đuôi cá màu xanh ngọc thả dài trên sàn che khuất cả gót chân, trang điểm nhẹ nhàng hợp tuổi và điệu bộ đúng mực của một quý tiểu thư. Đón tiếp khách quý đương nhiên không thể xuề xòa, hơn nữa Thủy tộc nổi tiếng hiếu khách, không thể tự làm mất mặt trong bất kì tình huống nào được. Coi như cô bạn thô kệch của tiểu thư kia là một ngoại lệ ví dụ đi, cô ta chẳng có chút phong thái hào sảng nào của người Thủy tộc cả. Ở một nơi nào đó, Kim Ngư Cơ quanh năm chẳng bao giờ ốm vặt lại hắt xì cực mạnh.

Cửa phòng được kéo nhẹ sang bên, Nhất Mục Liên nhận ra loại gỗ hương cao cấp của Mộc tộc vì Nhà Chính Thiên tộc chỉ ưa dùng loại gỗ này. Thảo mộc của Mộc tộc đứng đầu thế giới, nhưng vì họ chẳng có gì nổi trội nên cũng chỉ xếp ngang hàng với một tộc nhỏ là Phong tộc. Họ sống an phận và tách biệt, không giao du, gắn kết hay nhận bảo hộ bởi bất kì đại tộc nào nên ít khi bị nhòm ngó. Thứ kéo cả nền kinh tế Mộc tộc đi lên ngoài ngành mộc, thì còn có y học. Bởi vậy ba Phong mới tạm gác tang lễ của vợ mình mà tức tốc đưa con trai ông sang nước láng giềng cứu chữa, lại không hề biết rằng chính Tâm Nhãn mới cứu sống cậu.

Trong phòng rộng rãi vô cùng, phải bằng ba bốn gian phòng khách Phong tộc cộng lại, xung quanh bày trí nhiều lễ vật quý giá kì lạ, có những bức tranh hay bình gốm Nhất Mục Liên chưa thấy bao giờ kể cả ở Nhà Chính, có lẽ là đồ cổ có một không hai trên thế giới. Tam đại gia tộc chẳng bên nào chịu kém cạnh bên nào ở khoản xa hoa. Giữa phòng kê chiếc bàn chữ nhật rất lớn, nhưng là bàn thấp vì tục lệ Thủy tộc tiếp khách là ngồi bệt, khác với Thiên tộc một chút là khách sẽ ngồi ở hai cánh bên chủ nhà theo hình chữ U. Tầm mắt Nhất Mục Liên đảo nhanh về phía vị trí chủ tọa, người đàn ông khoác áo choàng ở nhà trông vô cùng thư thái, ngay cả khi khách tới y cũng chỉ nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, năm đầu ngón tay đeo nhiều trang sức bằng vàng:

"Thật vinh hạnh cho tôi khi được tiếp đón Thiên chủ cùng lệnh phu tới tư gia, xin mời ngồi."

Ăn nói cầu kì khách sáo vậy, nghe đồn người Thủy tộc coi trọng lễ nghi quả không ngoa. Nhìn Tiêu Đồ tiểu thư là biết được nuôi dạy nghiêm khắc thế nào. Ngày trước xem mắt cô ấy cậu chưa được diện kiến thủ lĩnh Thủy tộc, ở lễ cưới cũng chỉ tiếp người ta một ly rượu mà không nói gì thêm, nhường hết lại cho ông chồng mình 'thể hiện'. Vì cậu thấy ái ngại, nếu không phải nhờ tấm lòng của tiểu thư thì người ta sớm đã đem quân tới hỏi tội Phong tộc rồi. Bây giờ đối mặt ở vị thế khác, tiếp xúc trực tiếp, không biết đối phương có suy nghĩ gì mà gọi cậu là 'lệnh phu' nữa nghe kì quặc quá đi mất, Nhất Mục Liên đã ngại càng thêm ngại.

"Anh đừng khách sáo thế, Hoang Xuyên."

Vị thủ lĩnh đứng đầu Thủy tộc, Hoang Xuyên, nghe nói năm nay đã ba mươi lăm tuổi nhưng vị trí hậu chủ bên cạnh y vẫn bỏ trống. Không giống đa phần người Thủy tộc, y mang nước da tái xanh giống một người bệnh nhưng thần sắc linh hoạt, điềm đạm lại có phần nghiêm khắc, hoàn toàn khỏe mạnh chứ không như những gì Nhất Mục Liên đánh giá. Cậu cảm giác ở với người này còn nguy hiểm hơn lão chồng mình, may sao không thành anh vợ - em rể...

Hoang và vợ ngồi xuống vị trí dành cho khách, phía bên kia là Tiêu Đồ tiểu thư, người sẽ quán xuyến bữa tiệc hôm nay. Tình huống này nói sao cũng thấy kì quái, Nhất Mục Liên tưởng mình nghĩ nhiều nhưng hóa ra ánh mắt Hoang Xuyên thực sự quét trên người mình, thái độ lãnh đạm chứ không thực sự tức giận:

"Nhị thiếu gia Phong tộc Nhất Mục Liên, ở đám cưới chưa có dịp nói chuyện nhiều. Chà, nếu ngày trước không phải con bé Tiêu Đồ ương bướng đòi hủy hôn thì có lẽ hai ta đã là anh em rồi đấy. Chuyện đó vẫn làm tôi thấy có lỗi với cậu..."

"Chuyện cũ đã qua, không cần ngài thủ lĩnh phải nhắc lại." Nhất Mục Liên vội ngắt lời, vì cậu cảm giác Hoang ngồi cạnh không muốn nghe chút nào. Tiêu Đồ mà ương bướng thì cậu là gì, nếu không phải do cậu yêu cầu hủy hôn thì cô ấy đã chẳng phải đứng ra chịu trận, đều vì hòa bình hai tộc. Dù sao người thấy có lỗi nhất vẫn là cậu. Nghe kiểu gì cũng thấy tên Hoang Xuyên cố ý khơi mào là sao nhỉ?

"Haha, đừng câu nệ thế, cứ gọi tôi là Hoang Xuyên được rồi."

Là ai câu nệ, khách sáo trước?

Hoang nhấc chén rượu từ một người hầu vừa mới châm, mỉm cười ý vị:

"Cái kết này vẫn là có hậu nhất cho tất cả chúng ta, đúng không Hoang Xuyên?"

"Phải nhỉ, dù sao điều thủ lĩnh chúng ta mong muốn vẫn là thế giới cùng nhau chung sống hòa bình, hưng thịnh."

Nhất Mục Liên vẫn đủ thông minh để nhận ra mùi thuốc súng tỏa ra từ miệng hai vị thủ lĩnh. Hoang muốn cậu, ngay từ đầu đã vậy rồi, Hoang Xuyên tất nhiên hiểu rõ Hoang không hề bất mãn với cuộc hôn nhân này nên cho rằng hôn sự bất thành giữa cậu và Tiêu Đồ chẳng phải chuyện tệ hại gì, cùng lắm chỉ là 'sang tay' cho kẻ khác thứ vật phẩm là cậu thôi. Không có cậu thì còn ối người muốn làm em rể của thủ lĩnh Thủy tộc trên cao, nhưng hiềm khích từ xa xưa với Thiên tộc tốt nhất nên hạn chế động vào.

Cậu chẳng buồn tự ái làm gì, thân phận thấp thì chấp nhận, hơn nữa với cậu chỉ cần gả vào hào môn, có tiền có quyền là được đâu quan trọng là tộc nào.

Ngày thành hôn của cậu và Hoang, thủ lĩnh Hoang Xuyên đã hào phóng đem nguyên một khu resort cao cấp trên Xuyên đảo làm quà cưới nên hai người mới tới đây hưởng trăng mật. Hoang biết cậu thích biển nên mới chọn Thủy tộc, vốn dĩ thì hắn đâu có ưa gì biển cả nên sính lễ đó với hắn cũng chỉ như món quà bình thường trong vô vàn quà mừng hắn mà thôi. Nhắc đến lại bực tức trong lòng, nếu không phải hắn đem quà mừng của Tửu Thôn ra dụ cậu thì Đội 1 đã không phải hi sinh oan uổng thế, có lẽ giờ này lô vũ khí đó đã yên vị trong kho căn cứ Khu 4 rồi cũng nên.

Ngồi một lúc thì Nhất Mục Liên kiếm cớ ra ngoài, có một số chuyện không thuộc phạm trù quan tâm của mình nên ngồi nghe riết cũng chán. Tư dinh Thủy gia rộng và ngoắt ngoéo không kém gì Nhà chính, chốc chốc cứ phải bắt đại một gia nhân để hỏi han chứ lạc đường như chơi. Nhất Mục Liên chỉ định đi vệ sinh rồi về, ai ngờ quanh co một hồi lại đi lạc ra sân sau nhà người ta, ở đấy xây hẳn một hồ cá lớn ở chính giữa, bao quanh là vô vàn các loại thảo mộc tính hàn nhập khẩu từ bên Mộc tộc về. Bên bờ dựng một cái xích đu trắng, trang trí bởi nhiều loài hoa muôn màu muôn sắc, đoán không nhầm thì có lẽ đây là chỗ để chill của tiểu thư Thủy tộc, có hẳn một bàn trà dưới mái che lớn bên cạnh cơ mà.

Sức mạnh Thủy tộc nằm ở việc kinh doanh, giao thương nhờ đường biển dài và mạng lưới sông ngòi dày đặc. Chính tay cậu đã xé đi tờ nhiệm vụ cấp S có tên mục tiêu là Hoang Xuyên, thay vì ám sát Nhất Mục Liên lại lựa chọn y làm chỗ lợi dụng cho kế hoạch trả thù, hôn ước với Tiêu Đồ cũng là do cậu tự mình khéo léo thu xếp để lão ba ra mặt ướm hỏi. Ai mà ngờ cùng thời điểm ấy, lá thư cầu thân bên Thiên tộc gửi tới đã khiến cậu phải thay đổi kế hoạch vào phút chót, phần vì không nỡ để em gái làm vợ của một lão già dê, Thiên hay Thủy cũng đều có thể lợi dụng được.

Mới đó mà nhanh thật, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net