Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Mục Liên thu mình lại giống một đứa trẻ con khi được người đàn ông to lớn hơn mình ôm vào lòng, nhấc bổng và đặt xuống giường của hai người. Bây giờ mới biết sợ có phải đã quá muộn rồi không, người run rẩy khi phơi ra toàn bộ trước mặt hắn, không dám nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu hun hút trong màn đêm của đối phương. Nói gì thì nói, chuyện giường chiếu vẫn khiến người ta thấy xấu hổ và yếu đuối, vì chẳng thể nào chiến thắng nổi nhu cầu bản thân khi nó đòi hỏi. Hoang còn chưa làm gì, chỉ gạt một bên chân cậu sang bên để len vào giữa, vén những lọn tóc rũ xuống trước mặt cậu cho gọn gàng hơn. Gò má mềm mịn, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi dài, hắn không ngừng si mê từng chi tiết thuộc về cậu, vuốt ve một cách trìu mến.

Hắn cứ vuốt ve như vậy, không hôn không làm gì cả, khiến cậu càng thấy bất an hơn. Nhắm chặt mắt, mím môi.

"Bé con, tôi chưa làm gì mà em đã hứng lại rồi?"

Gò má cậu đỏ bừng, chỉ vì hắn lại thẳng thắn vạch trần sự xấu hổ bên dưới của cậu, ấy thế mà... cậu lại cương lần nữa chỉ vì được hắn vuốt ve mặt.

"Đủ rồi, c-chú đang bắt nạt trẻ con!" Tại hắn chứ tại ai, cứ chờn vờn trêu chọc như vậy ai mà chịu nổi.

"Tôi đã dạy đến thế rồi mà em vẫn chưa học được cách xưng hô đúng mực." Đầu ngón tay hắn nắm lấy cằm cậu quay nó về phía trực diện với mình, Nhất Mục Liên vẫn cố chấp không mở mắt, "Cái miệng hư này, xem ra cần phải dạy lại."

Cơ thể to lớn của người đàn ông phủ lên trên cậu, hắn lại dùng vòng vô hiệu khóa tay cậu lên trên đỉnh đầu, đành phải làm thế cho đến khi Nhất Mục Liên khống chế được hoàn toàn phong lực cả khi cảm xúc vượt rào. Mỗi khi họ làm tình, Hoang sẽ khóa tay cậu lại, bản thân cậu qua nhiều lần liền nghiễm nhiên để mặc chuyện đó vì biết rằng không có nó thì sẽ rất nguy hiểm. Trong cơn say chập chờn, cậu biết Hoang sẽ hôn mình sau khi nói câu đó nên chủ động hé miệng ra một chút, như là đang mong chờ.

Tưởng rằng sẽ có một cái hôn ướt át rơi xuống môi, nhưng không, hắn liếm lên vành tai cậu trong sự không ngờ tới, khiến cậu bị nhột rụt cả người lại.

"Đ-Đừng, ngứa lắm...!"

Hắn cứ thế chơi đùa với lỗ tai cậu, thổi nhẹ một hơi, hết hôn rồi đến cắn nhẹ. Nhất Mục Liên ngứa ngáy, lại không thể dùng tay đẩy hắn ra, cứ thế uốn éo cơ thể dưới thân người cứng rắn, ngay cả hô hấp cũng thật khó khăn khi bị cả một khối nặng trịch thế này chèn ép. Hoang thậm chí chưa muốn cởi gilet ra, âu yếm bên trái cổ cậu, liếm mút cho đến khi nó sưng thành một đốm đỏ hồng.

'Cách!'

Gì thế? Nhất Mục Liên giật mình, bừng tỉnh khi cảm giác có vật thể vừa cứng vừa lạnh bao lấy thằng nhỏ mình. Cậu ngước xuống định xem là gì, lại bị gương mặt tà mị kia ngăn cản. Hắn cười hờ hững, liếm nhẹ lên chóp mũi cậu:

"Tại em dụ dỗ tôi, về nhà với em bằng được."

"Tôi dụ dỗ anh hồi nào? A-Anh vừa đeo cho tôi cái gì thế?"

"Cho em trải nghiệm một chút thú vị."

Dứt lời, tay hắn thò xuống dưới, lại nghe một tiếng ấn vào, Nhất Mục Liên tái mét mặt kêu lên:

"Đau quá, mau rút ra!"

Con mẹ nó, tên biến thái này... Hắn vừa đeo cái kim loại gì đó vào thằng nhỏ của cậu, mà thứ đó - thứ đó còn có một vật nhọn như cây tăm phía trên đỉnh, mà khi hắn ấn xuống như thế, nó đi vào trong niệu đạo khiến cậu đau như muốn chết đi sống lại, nước mắt sinh lý trào ra.

"Chỉ đau lúc đầu thôi, cứ từ từ mà cảm nhận."

"Nếu chỉ vì tôi gọi anh là chú mà trả thù thế này, anh quá nhỏ nhen rồi. Khốn kiếp...!" Nhất Mục Liên vừa thút thít vừa không quên mắng chửi. Cảm giác thốn quá, không tài nào diễn tả nổi. Cậu giãy mình nhưng bị hắn đè chặt, bắt đầu thấy hối hận khi gọi tên chồng biến thái này về rồi. Thứ người gì ác ôn...

Mà người tàn ác thường sống rất thảnh thơi. Hoang buồn cười trên sự bất lực của đối phương, tự tin rằng chỉ một lúc sau biểu hiện sẽ khác ngay.

"Ừ, tôi nhỏ nhen lắm nên chỉ muốn giữ em cho riêng mình suốt cả đời này."

Một câu thổ lộ tình cảm thế mà qua tai Nhất Mục Liên vừa sến rện vừa lươn khươn. Ông chủ Hoang chỉ đang tìm lời lấp liếm cho mấy hành vi biến thái của mình thôi, cậu còn lạ lẫm gì. Nhưng mà thốn quá, thốn chết mất.

"Tôi không thích, mau bỏ nó ra...!"

Cái miệng nhỏ kêu gào nhanh chóng bị bịt lại bởi một đôi môi ấm nóng mà ướt át. Lưỡi hắn luồn vào bên trong, tách nhẹ hai hàm răng của cậu để tìm tới chiếc lưỡi đang co mình run rẩy kia. Nụ hôn của hắn cuồng dã, tấn công tới tấp và không cho cậu được giây nào hít thở tử tế. Lấp kín đường hô hấp của cậu bằng hơi thở nồng đậm mùi thuốc lá xen lẫn bạc hà. Ép cậu căng miệng trong thời gian dài, không kháng cự nổi, chỉ biết để mặc hắn quấn lấy lưỡi mình như vũ bão.

"A!!"

Tâm trí Nhất Mục Liên hoàn toàn xao lãng bởi nụ hôn cuồng nhiệt của người phía trên, cho đến khi bên dưới bất ngờ bị banh ra bởi một vật thể cứng ngắc khổng lồ khiến cậu kinh hoàng bừng tỉnh. Hắn điên rồi! Hắn điên rồi mới thình lình đâm vào trong cậu trong khi mới chỉ vuốt ve qua loa như thế. Nhất Mục Liên tái mét mặt, hét lớn:

"Mau cút ra, đau quá đi mất!"

"Xin lỗi, tôi không nhịn được nữa." Em quá mức quyến rũ khiến tôi không kìm lòng nổi.

Hắn lại hôn tới tấp lên mặt cậu, muốn kéo sự chú ý của cậu rời khỏi cơn đau, liếm đi giọt nước ướt đẫm bên sườn mặt.

"K-Không được đi vào...!"

Nhất Mục Liên nghẹn lời. Tất cả các loại đau đớn vật lý trên cuộc đời này sao có thể so bì bằng việc đâm một thứ khổng lồ vào cái lỗ nhỏ bé chứ. Vốn dĩ Hoang đâu phải kẻ tùy tiện với màn dạo đầu, lúc nào cũng chăm sóc kĩ lưỡng cho cậu trước khi lâm trận mà nay sao hành động như một kẻ thiếu suy nghĩ...?

"Chà, không vào được thật."

Thật ra ông chủ Hoang chỉ muốn dọa cậu nhỏ nhà mình chút thôi, không ngờ phản ứng dữ dội quá làm hắn cũng thấy không đành lòng. Trần đời mấy ai được nhìn ngắm gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi của sát thủ hàng đầu Tâm Nhãn chứ. Cảnh tượng hiếm có đấy, khuyến cáo chỉ nên làm thử khi Nhất Mục Liên có chút men trong người thôi. Hắn vì dục vọng ích kỉ của bản thân lại hành xử thiếu đạo đức thế này.

Hoang đổ gel bôi trơn đẫm nơi hai người giao hợp, đung đưa hông một chút để nó từ từ tiến vào. Của Liên nhỏ quá, làm bao nhiêu lần vậy mà vẫn chật vật khi đi vào, kể cả với một chút dịch tiết ra thì cũng chỉ lọt được phần đỉnh. Cứ như vậy sao có thể đẻ con đây? Hắn bắt đầu lo lắng cho cái hông của vợ rồi và suy nghĩ có nên cố chấp sinh con nối dõi không. Liên quá gầy và mỏng manh, chút cơ bụng này căn bản đâu có tính là đô con. Sát thủ kiểu gì mà cơ bắp phát triển kém thế?

"Ư..."

Hai chân bị hắn ép banh ra, lấy vị trí cho hắn thuận tiện tiến vào. Nhất Mục Liên cắn môi, cảm thấy bức bối vô cùng khi cả trước lẫn sau đều bị vật thể khác lấp kín, bấu chặt lấy bắp tay hắn giống như bám lấy sợi dây cứu mạng duy nhất. Sơ mi trắng bị cậu vò nhăn nhúm, Hoang cởi gilet ném sang một bên rồi nới lỏng cravat, để bung ba cúc áo trên cùng. Vợ yêu làm cơ thể hắn nóng quá, nhưng hắn lại không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trong việc cởi từng chiếc áo cái quần một.

"Muốn thử cảm giác mới mẻ không?"

Hoang thở ra một hơi, vuốt ngược mái tóc ra sau và trông càng hoang dã hơn khi hắn để lộ vầng trán rộng của mình. Một vài sợi tóc lạc rủ xuống, đậu trên sống mũi cao ngất, mí mắt và hai bên sườn mặt góc cạnh. Nhiệt độ cơ thể lên cao làm thái dương hắn rịn ra chút mồ hôi, nhưng không thể nào nóng bằng người xinh đẹp khỏa thân nằm dưới người mình.

Nhất Mục Liên giật mình vì Hoang bất thình lình ấn sâu vào bên trong, có chất bôi trơn cộng thêm sức mạnh của hắn nên cái đó thẳng một đường trôi tuột vào:

"Sâu quá...!!" Chết mất thôi. Độ sâu này không biết chạm tới tận đâu, lại cảm nhận bụng dưới phình lên hình hài của hắn. Giây phút hắn đâm vào đột ngột như thế, cậu gần như bắn ra mà không thể bắn được vì đã bị bịt kín. Nhất Mục Liên nấc nghẹn, toan vùng vẫy nhưng mà bị ai kia ép chặt trên đỉnh đầu, hai cổ tay bị siết lại với nhau. "A-Anh làm gì thế?"

"Tôi không thể giữ tay em mãi được, đành nghĩ cách khác vậy."

Ông chủ Hoang ngoài mặt đứng đắn đẹp trai ngời ngời mà lại có bản chất biến thái không ai ngờ tới, có vòng vô hiệu thì thôi đi, lại còn dám dùng cravat trói tay cậu lại y như diễn viên phim heo. Bộ sợ thả tự do cho cậu thì hắn sẽ chết bất đắc kì tử hả!?

"Không thích, mau thả tôi ra!"

Một đời là lãnh đạo sát thủ kiêu ngạo, không những bị biến thành kiều thê mà còn bị tra tấn trên giường, mặt mũi nào tạ lỗi với anh em Đội 1 đây? Nhất Mục Liên kêu gào tuyệt vọng, hai tay bị trói để hắn dễ dàng khống chế đôi chân, ép chúng banh ra hết cỡ để hắn có thể quan sát tất thảy cảnh đẹp.

"Không thích? Nhưng tôi lại thấy em rất hưởng thụ khi tôi làm thế này..." Vừa nói, hắn vừa rút ra một nửa, cố ý chà nhẹ thành vách không ngừng co rút của cậu. Chết tiệt thật, cậu lại thực sự bị khoái cảm quấn lấy, cứ thế mút chặt lấy dương vật hắn như không muốn buông ra. Hoang luôn thích trêu ghẹo cậu trong trạng thái thiếu phòng bị nhất, không thể kháng cự và chỉ biết để hắn chi phối. "Và thế này nữa." Hắn đâm vào lần nữa một cách thô bạo.

Bên trong Nhất Mục Liên cứ siết chặt lấy hắn, khiến tâm trí hắn như muốn điên lên.

"Á...!!"

Cú thúc vừa rồi chưa phải là tất cả của hắn, vậy mà đã chạm vào điểm nhạy cảm nhất của cậu, Nhất Mục Liên không chịu nổi nữa, há miệng thở dốc.

"Bảo bối, chúng ta chơi một trò chơi đi." Giờ nào rồi hắn còn đề nghị chơi bời, ông chủ Hoang không biết lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì. Nhưng Nhất Mục Liên không đủ tỉnh táo để phân tích xem chồng mình có đang ấp ủ âm mưu đen tối không hay giông bão gì sắp xảy tới với mình. Cậu khó chịu quá, ngứa ngáy vô cùng... "Khi tôi hỏi em phải thành thật trả lời. Đúng sẽ được thương."

"T-Tôi... không thích." Tháo cái đai kia ra, cậu không thích cảm giác bị trói buộc, kiềm giữ bởi một thứ vô tri và lạnh ngắt như thế.

"Nhanh hay chậm?"

Hở? Hắn hỏi gì thế... Nhanh chậm cái gì, không phải hắn luôn tự làm theo ý mình sao, đổi gió muốn lắng nghe nhu cầu của cậu? Kể cả có nói ra, hắn sẽ làm theo ý cậu thật sao?

"N-Nhanh."

Nhanh lên. Người ta không chờ được nữa. Hắn bất thình lình đâm mạnh vào rồi đong đưa giống như muốn trêu tức người khác, thả cậu chênh vênh giữa bờ vực thiên đàng và địa ngục, chẳng thể nào suy nghĩ được gì ngoài lúc này chỉ muốn mau chóng được thỏa mãn.

Hoang có vẻ hài lòng với câu trả lời của vợ yêu, động hông tăng tốc, mà không chỉ tăng bình thường, chính là tốc độ của một loại dã thú săn mồi!

"N-Nhanh quá!" Nhất Mục Liên chấn động toàn thân khi bên trong đang bị va đập bằng tốc lực quá khủng khiếp. Cậu muốn nhanh, chứ không phải nhanh kiểu có thể giết người bằng dùi cui thịt thế này. H-Hoang, hắn điên thật rồi! "Đừng mà, xin anh, chậm lại một chút...!"

Bàn tay rắn rỏi của hắn xốc eo cậu lên trên cao, đâm thúc liên tục và không hề có ý định dừng lại cả khi cậu khóc lóc cầu xin hắn.

"Nhanh là chính xác rồi, bảo bối, em xứng đáng được thưởng hậu hĩnh."

Nhất Mục Liên hoảng loạn lắc đầu, kêu la như bị tra tấn dã man, lại bị hắn xoay nghiêng sang phải, để một chân gác trên vai hắn. Sau một hồi dập tới tấp, Hoang cuối cùng cũng chịu di chuyển chậm lại, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng càng có vẻ sung sức, hỏi tiếp:

"Mạnh hay nhẹ?"

Này không phải đều cùng một ý với câu hỏi trước hay sao? Nhất Mục Liên tuy gần như mất hết bình tĩnh, vẫn còn sót lại chút lí trí hiếm hoi, hay nói đúng hơn là sợ hãi trong vô thức mà bản thân tự bật ra lớp phòng vệ. Mặc dù tốc độ cùng sức mạnh kinh hoàng đó... cơ thể cậu lại run lên vì sướng trong một chốc khi cứ điểm nhạy cảm được chà xát liên tục. Không thể phủ nhận nó tuyệt vời thế nào. Nếu được bắn, có khi Nhất Mục Liên đã bắn tới ba lần.

"Nh..."

"Huh? Câu trả lời của em là gì, nói rõ ra xem nào."

"Nhẹ..." Gương mặt đầm đìa mồ hôi lẫn nước dãi của thiếu niên chôn sâu trong gối, không còn sức để thở một cách đàng hoàng huống chi là phát âm ra câu từ có nghĩa. Tay cậu bị ép chặt dưới lồng ngực, tự cảm nhận nhịp tim mình đang chạy đua nước rút, sợ rằng sẽ đâm thủng ngực mà bật ra ngoài mất. Cả người cậu giống như hòn than vừa nung đỏ hỏn, bỏng rẫy, bên trong như muốn nấu chín cái đó của hắn tới nơi. "Làm ơn hãy... nhẹ nhàng với em..." Cậu nhìn hắn bằng đôi mắt mơ màng ướt át, nói không ra hơi.

Mẹ nó, vợ hắn đáng yêu chết mất, ngay cả khi em, một sát thủ cao ngạo hạ mình cầu xin hắn nhẹ nhàng, mà phía dưới vẫn nghiến chặt thằng nhỏ của hắn đến phát đau. Ánh mắt đó chẳng phải rất quyến rũ sao!

"Cưng à, đừng nhìn tôi kiểu đó."

"S-Sao anh tự nhiên lớn hơn thế...!?"

Nhất Mục Liên giật mình khi cảm nhận dương vật hắn bên trong bỗng dưng to ra một cách bất thường, kéo thành vách căng ra hết cỡ, làm cậu không thể chịu nổi mà oằn mình. Muốn giãy ra nhưng hắn đang ôm lấy eo cậu chặt chẽ, dường như có ý định sẽ giam cầm cậu hết đêm nay.

"Nó đang phấn khởi vì được ở trong nơi ướt át tuyệt vời của em thôi."

"Anh, biến thái!"

Hoang cười gằn, miết lấy hai bên eo người dưới thân, không ngại mà phun mấy lời trơ trẽn. Cơ bắp hắn vừa căng trướng vừa nóng cháy ngang nhiệt dung nham, chỉ muốn bùng nổ tức khắc. Áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi bó vào da thịt, hắn hung hăng giật đứt cả cúc áo rồi ném sang một bên. Xin em đấy cục cưng, đừng khiến tôi phát điên vì em nữa.

"Xem này, em cầu xin tôi nhẹ nhàng mà cái lỗ em cứ mút chặt lấy tôi, chẳng thành thật gì cả." Ngón tay hắn miết nhẹ bên ngoài, rồi từ từ luồn vào trong khi của hắn vẫn cắm ở đấy. Nhất Mục Liên ngửa cổ bật ra một tiếng kêu, chưa đủ chật hay sao mà hắn còn làm cái trò thô bạo gì nữa thế, sẽ rách thật đó! "Cái lỗ nhỏ xinh này ấy thế mà vẫn giãn ra được, em làm tôi muốn nhét thêm vài thứ thú vị khác vào nữa đấy."

Nói là làm, hai ngón tay hắn tiến vào bên trong khiến hạ thể cậu gần như căng ra hết cỡ, trong khi bộ phận khổng lồ của hắn đã muốn xé rách cậu làm hai. Nhất Mục Liên oằn người khổ sở, giật nảy khi hắn một lần nữa làm cú thúc thô bạo trúng điểm kích thích kia:

"Không- tôi bắn! Cho tôi ra...!"

"Muốn ra? Được thôi, chúng ta cùng ra nhé?"

Hoang hôn lên chiếc cằm nhỏ xinh của vợ, ngón tay lần mò lên tiểu Liên đang kịch liệt đung đưa theo tiết tấu đâm thúc của hắn. Nó vì bị chặn lại mà căng trướng, quy đầu sưng tấy, hẳn là chủ nhân khổ sở lắm rồi khi không thể xuất ra trong thời gian dài. Mà Hoang tất nhiên không đành lòng nhìn vợ chật vật quá như vậy, sục thằng nhỏ mấy nhát rồi rút cái thứ cắm trong niệu đạo ra. "Đau quá- a nhẹ thôi...!" Ngay khi thanh mắt ngựa vừa được rút ra, Nhất Mục Liên liền bắn rất nhiều, lên tận ngực, lên mặt.

Cùng phút đó, trong cơ thể cũng được rót vào một dòng chất lỏng, đầy ứ.

Thiếu niên xụi lơ hoàn toàn, mê man trong vòng tay người đàn ông.

*

A/N: Cá Tháng Tư vui vẻ với một chút xôi thịt nhé cả nhà 😋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net