16 - Bác sĩ mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến chiều thì miệng cũng hết sưng, Nhất Mục Liên tháo bỏ khẩu trang được rồi. Tai hại quá, lưỡi cậu tê vì ăn quá cay mà cứ nghĩ mình mất vị giác, bao nhiêu cũng không cảm thấy gì. Trừ bỏ vị cay ra thì mấy món đó cũng ngon lắm, nhưng A Tu chủ kênh Bếp Nhỏ Bên Ao Sen dặn đi dặn lại tuyệt đối không được thiếu cay, vì sẽ làm mất đi vị đặc trưng của món ăn.

Mọi người trong phòng khám tưởng cậu bị cảm cúm, con bé Khiêu Muội còn tốt bụng chạy đi kiếm thuốc và hoa quả tẩm bổ cho cậu. Vào hè dịch bệnh ở động vật tràn lan, không tránh khỏi lây nhiễm qua người nên mọi người ở phòng khám rất quan tâm sức khỏe của nhau. Trộm vía từ đầu năm tới giờ Nhất Mục Liên chưa ốm vặt lần nào.

Phòng khám có ba tầng. Vào hè khách đông nghịt nên phải tận dụng triệt để không gian tầng 1, chính vì thế mà cả đám thống nhất chuyển phòng của Ngọc Tảo Tiền và đám lưỡng cư lên tầng 3 mặc cho ai đó kêu gào không chịu. Thầy có ở phòng khám mấy đâu, đòi hỏi tầng 1 làm gì cho chật chỗ. Vì thế lời kêu gào bất thành. Ngay cả buồng nghỉ cho nhân viên cũng bị chuyển lên tầng trên thì thầy không được phép ý kiến.

Có tiếng chuông cửa leng keng, một người đàn ông cao lớn sừng sững bước vào với vẻ mặt ngơ ngác, khiến những người ở đấy cũng ngơ ngác theo nốt vì cái thứ chiều cao khổng lồ gì thế này!? Cũng gần hai mét chứ chả chơi. Nhất Mục Liên phải ngước lên mới thấy được rõ mặt y, đường nét góc cạnh rõ ràng và sự nam tính toát ra từ trong hơi thở. Vóc dáng đô con này, nhìn qua biết ngay có thể là dân boxing hay vận động viên thể thao gì đó. Trong khi mọi người đang cố lục lọi kí ức xem có vận động viên nổi tiếng nào trông như thế này không, thì người đó quan sát một vòng rồi tiến tới chỗ Chủ Tịch đang nằm thở phì phò. Chủ Tịch siêu lắm, biết phân biệt tốt xấu, sẽ gầm gừ khi có dấu hiệu kẻ xấu lại gần. Thế nhưng khi gặp người đô con nọ nó lại vẫy đuôi rối rít như bạn thân thiết lâu năm. Chơi với Chủ Tịch một lát, người đó mới tiến tới bàn thu ngân của Bách Mục Quỷ, lôi từ trong túi đeo chéo trước ngực ra một phong bì thư đưa cho cô:

"Xin chào, tôi là A Tu La. Bác sĩ mới đến nhận việc hôm nay, đây là thư giới thiệu của viện trưởng Ngọc Tảo Tiền, cô có thể xem qua."

"Có vẻ anh rất thích chó." Bách Mục Quỷ hỏi, nãy thấy một màn quấn quít của Chủ Tịch liền có cảm giác khá ổn ở người này.

"Trông tôi vậy thôi chứ tôi là người yêu động vật."

Viện trưởng? Nghe cách gọi của người đàn ông tên A Tu La này Nhất Mục Liên liền đại khái đoán ra hai người họ từng gặp ở đâu. Trừ bỏ tính ham chơi ra thì Ngọc Tảo Tiền thực sự rất giỏi, trở thành giáo sư tiến sĩ từ khi còn rất trẻ, mới hai mươi sáu tuổi đã là viện trưởng của viện nghiên cứu y dược Ấn Độ. Nhưng chính vì cái tính ưa khám phá, muốn đi đây đi đó mà y nhường vị trí viện trưởng cho người khác, một thân một mình bay sang Nhật Bản làm giảng viên cho trường đại học y Tokyo. Cuối cùng bất đồng quan điểm với hiệu trưởng mà tự tách ra, xây dựng phòng khám thú y này đây.

Có vẻ A Tu La từng là học viên của viện nghiên cứu nên mới gọi Ngọc Tảo Tiền là viện trưởng. Nhưng có người mới sao thầy không báo trước tiếng nào?

"Vâng, tôi chưa nhận được thông báo nào từ thầy Ngọc Tảo Tiền. Anh đợi tôi một lát được không ạ?"

Bách Mục Quỷ tuy tiếp xúc với nhiều khách hàng nhưng vẫn không khỏi bối rối một chút về sự xuất hiện của 'nhân viên mới', mà còn là nhân viên mới rất ư đẹp trai và to lớn. Chiều cao này cũng phải gần hai mét chả đùa, chỉ có hơn anh Hoang chứ không kém. Cô gọi điện cho Ngọc Tảo Tiền để xác nhận thông tin.

Góc bên kia, Nhất Mục Liên đang rảnh rỗi quan sát một chút, cùng Trùng Sư và Khiêu Muội bàn luận không khác gì mấy bà tám. Con bé Trùng Sư là hộ lý mới đến, vẫn đang là sinh viên thực tập, vì là hàng xóm cùng quê với Nhất Mục Liên nên được xếp cùng ca làm với cậu. Nó với Cổ Lung Hỏa em trai cậu là bạn từ nhỏ, học cùng trường nhưng khác khoa nên thực tập cũng khác chỗ luôn. Cổ Lung Hỏa học nội trú và ở trong kí túc xá nên ít khi có dịp tới thăm vợ chồng anh trai, mà lâu rồi Nhất Mục Liên chưa về quê nữa.

"Anh ấy cao quá, giống y chang anh Hoang vậy." Trùng Sư tấm tắc đánh giá.

"Ừm, người nước ngoài thường cao mà." Nhất Mục Liên nói.

"Ấn với Nhật khác gì nhau đâu anh. Chồng anh là người Nhật đó." Khiêu Muội sửa lời.

"Mà công nhận anh trai đó nói tiếng Nhật tốt ghê." Chợt bắt gặp thấy gì đó, Trùng Sư thốt lên, "Xem kìa, người ta có gia đình rồi."

Cô bé vừa dứt lời, hai 'bà tám' kia đồng loạt nhìn xuống tay của A Tu La, ở ngón áp út có ngự một chiếc nhẫn cưới lớn bằng vàng. Người Ấn Độ vốn chuộng trang sức vàng ròng có kích cỡ lớn, nó thể hiện mức độ giàu có và vị thế trong xã hội, nhẫn cưới to thế kia ắt hẳn anh chàng là một đại gia. Nhưng đại gia ai lại ăn mặc giản dị chỉ áo phông quần dài và xin việc ở một bệnh viện thú y tư nhân chứ?

Khoan đã, có gì đó rất quen? Dường như Nhất Mục Liên đã thấy bàn tay đeo chiếc nhẫn ấy ở đâu rồi. Cậu hốt hoảng mở điện thoại ra, vào Youtube, lập tức ngay đầu trang chủ hiện ra gợi ý về những kênh cậu thường xuyên truy cập gần đây - Bếp Nhỏ Bên Ao Sen đứng ở vị trí đầu tiên!

"A Tu!?"

Nhất Mục Liên vô ý thốt lên, kéo theo sự chú ý của A Tu La hướng về phía mình. Thế là bốn mắt, à không, thêm hai cô hộ lý nữa là thành tám mắt chạm nhau. Nhất Mục Liên không thể ngờ được là chủ kênh triệu view đang đứng sừng sững ngay trước mắt mình, mà sáng nay vừa mới học nấu ăn theo món của anh ấy nữa chứ.

"Cậu biết biệt danh của tôi?"

A Tu La chỉ vào mình, Nhất Mục Liên thật thà giơ điện thoại lên đang hiện trang Youtube Bếp Nhỏ Bên Ao Sen. Bấy giờ người kia mới 'à' lên một tiếng lớn:

"Ra là cậu có theo dõi kênh của tôi. Bị nhận ra mất rồi, đúng đó, tôi là A Tu của kênh Bếp Nhỏ Bên Ao Sen."

"Woa, không ngờ gặp người nổi tiếng ở đây luôn nha!"

Nhiều chị em thích ăn cay mê kênh đó lắm, một số người thì bị cuốn hút bởi cách trò chuyện của chủ kênh, khiến người xem như bị đắm chìm vào thế giới ẩm thực đặc biệt của anh ta vậy. Trong suy nghĩ của Nhất Mục Liên thì anh ta là người có vốn hiểu biết phong phú, nhất là văn hóa khu vực Nam Á, mà cậu thì ưa khám phá tìm tòi nên cứ thế xem hết tập này đến tập khác.

Ai mà ngờ idol lại như con nhà võ vậy, phần nào đó hình tượng trong suy nghĩ của Nhất Mục Liên sụp đổ dần, nhưng không đến mức quá thất vọng vì đôi bàn tay ấy đã nói lên tất cả.

Trùng Sư, Khiêu Muội cũng xem kênh Bếp Nhỏ nên hưng phấn vô cùng. Với kênh Youtube hơn trăm ngàn lượt đăng kí thì A Tu La cũng coi như người nổi tiếng.

"Hân hạnh gặp mặt, tôi là Nhất Mục Liên, bác sĩ chính phụ trách ca làm việc sáng nay. Chiều đến sẽ có bác sĩ Tiểu Lộc Nam và thỉnh thoảng thầy Ngọc Tảo Tiền cũng về hỗ trợ." Cậu không muốn nói rằng mình đang cố tình nhấn mạnh vế cuối đâu.

"Hân hạnh, mong mọi người chiếu cố tôi."

Đôi mắt đỏ của A Tu La nhạy bén phát hiện ra chiếc nhẫn cưới của Nhất Mục Liên khi hai người bắt tay. Ban đầu cứ tưởng là sinh viên thực tập mà không ngờ người ta là bác sĩ chính, trẻ thật đấy, còn kết hôn rồi nữa. Ở đây hộ lý hầu hết toàn là sinh viên mới ra trường, trừ cô lễ tân có vẻ đã làm lâu năm.

"Không biết anh A Tu La bao nhiêu tuổi ạ?" Hỏi tuổi thì có vẻ không hay nhưng các cô gái khá là tò mò, thứ duy nhất Bách Mục Quỷ cầm là thư giới thiệu viết tay có chữ kí của Ngọc Tảo Tiền không gì hơn nên cô cũng chẳng rõ lý lịch của anh ta.

"Anh 31. Không phải lớn nhất ở đây ngoài thầy Ngọc Tảo Tiền chứ?"

"Đúng thật là lớn nhất đó, rồi đến anh Tiểu Lộc." Khiêu Muội nhanh nhảu nói, rồi giới thiệu từng người một, "Kế là anh Nhất Mục Liên, chị Bách Mục Quỷ, em Khiêu Muội và Trùng Sư. Ca chiều sẽ có thêm Huỳnh Thảo và Huân cũng mới vào làm." Mặc dù mỗi người đều có bảng tên đeo trước ngực nhưng vẫn nên giới thiệu qua một chút.

"Ồ, phòng khám nhộn nhịp thật đấy." Chỉ lớn cỡ trạm y tế mà đông bác sĩ, hộ lý thật. A Tu La tới đây làm vì vài lý do, thực ra y vẫn đam mê làm Youtube hơn là chăm sóc thú cưng.

"Kì này tuyển nhiều vì vào hè thường phát sinh nhiều dịch bệnh ở thú nuôi." Bách Mục Quỷ chêm lời.

Thật ra làm ở phòng khám thú y cũng tốt. Ở nhà A Tu La có nuôi hai bé ngỗng, vợ bận bịu chuyện công ty suốt nên không chăm chúng được, anh đành mang đến đây xem qua tình hình sức khỏe một chút.

"Ngỗng ư?"

Nhất Mục Liên có hơi bất ngờ khi A Tu La nhắc đến hai bé ngỗng ở nhà khi dẫn anh xem qua một lượt phòng khám. Hình như người nào đó cũng có nuôi ngỗng, à chẳng biết nuôi thật hay không nhưng kiếm cớ khám sức khỏe mà tới 'thị uy' với cậu. Lấn cấn mãi trong lòng chuyện Đế Thích Thiên nên Nhất Mục Liên không quên được những tiểu tiết ấy.

"Đúng vậy, ở nhà không có nhiều thiết bị y tế chuyên dụng nên anh muốn mang hai bé tới đây theo dõi sức khỏe một thời gian."

"Không sao đâu, anh cứ mang qua đây đi. Kế bên là trạm cứu tế động vật nên bọn em cũng có kinh nghiệm chăm sóc nhiều loài khác nhau."

"Vậy cảm ơn em trước. Nói thật với em, tuy anh là nghiên cứu sinh y dược học nhưng chưa khám chữa thú y bao giờ, nuôi được hai bé hoàn toàn dựa vào sách vở với trên mạng cả."

"Cho em hỏi một câu tế nhị nhé, điều kiện làm việc ở viện nghiên cứu tốt vậy mà sao anh tới Nhật Bản làm cho phòng khám tư này thế?" Biết là tế nhị nhưng Nhất Mục Liên khá tò mò, bên đó biết bao cơ hội phát triển bản thân, công việc cũng xịn xò mà sao anh muốn tới đây làm thuê cho vị thầy ông nội thiếu trách nhiệm kia nhỉ. Đừng nói là nợ ân tình gì đó nhé.

"À, vợ anh muốn mở rộng sang thị trường Nhật Bản nên anh phải theo em ấy." A Tu La hài hước nói, "Xuất giá tòng phu."

"Ủa, không phải là tòng thê sao?" Anh ấy vừa nói theo vợ, phải là 'tòng thê' chứ.

"Phu đúng nghĩa mà, dân châu Á thì sao nhầm lẫn mấy từ cơ bản đó được."

"Không lẽ vợ anh... là nam?"

A Tu La cười cười, ngầm biểu thị rằng Nhất Mục Liên đoán đúng rồi, không phủ nhận.

Bất ngờ thật đấy, hai người đều giống nhau. Hệt như gặp được tri kỉ ngàn năm có một, Nhất Mục Liên giơ lên bàn tay đeo nhẫn, vui vẻ nói:

"Em cũng tòng phu cách đây không lâu!"

Từ ngày một số quốc gia ở châu Á thông qua luật kết hôn đồng giới, trong đó có Nhật Bản, tỉ lệ các cặp đồng tính đăng kí kết hôn tăng vọt, như thể come-out cùng một lượt vậy. Nhất Mục Liên gặp gỡ và yêu Hoang tầm ba năm thì chính thức gắn kết trên giấy tờ mới đầu năm nay, cuộc sống vợ chồng son vẫn bừng bừng nhiệt huyết như thuở ban đầu yêu nhau.

"Bạn bè anh cũng là gay hết, trừ anh ra thì chúng nó chưa đứa nào dính vào hôn nhân cả. Rặt một đám chỉ thích chơi bời lêu lổng." A Tu La bổ sung, "À là bạn qua mạng thôi, cùng hội game Onmyoji với nhau, tụi nó đều là người Nhật và đang ở Tokyo này. Anh đợi cái hẹn từ tụi nó mà lâu quá."

"Chà, em với chồng cũng từng chơi Onmyoji mà bận quá nên vất xó."

Nhắc về con game đó, không phải hội bạn của Hoang là Tửu Thôn, Tỳ Mộc và Quỷ Thiết vẫn còn chơi sao. Onmyoji là game nhập vai ăn khách nổi lên từ năm ngoái, người chơi có thể tạo cho mình một hình tượng âm dương sư hoặc thức thần với ngoại hình và tên bất kì để thám hiểm phó bản. Hầu hết players đều dùng ngoại hình và tên thật của mình, như Nhất Mục Liên thì chọn hệ phong và vai trò hỗ trợ, bảo vệ, còn Hoang là hệ tinh và vai trò sát thương. Nhưng mà bây giờ cả hai không vào game thường xuyên nữa, từ hạng danh sĩ mà tụt xuống bét đúp.

"Hôm nào chơi lại đi, vào guild anh vui lắm."

"Ok, để em tải lại game." Nói thế chứ biết khi nào tải lại, khi nào mới hết lười.

Hai người tán gẫu một hồi rồi tự nhiên trở nên thân thiết. Đang lúc buổi sáng không có khách, Bách Mục Quỷ gọt một đĩa hoa quả tới tham gia vào cuộc trò chuyện. Trong tủ lạnh không bao giờ thiếu đồ ăn, ai cũng thay nhau mua bánh kẹo, hoa quả rồi thì cả đồ ăn mặn. Mấy chị em còn order trà sữa mát lạnh, trời nóng quá mà.

"Vợ anh chắc cũng là bác sĩ ha?" Nhất Mục Liên nhón miếng nho bỏ vào miệng, đoán thế vì chung môi trường học tập, làm việc dễ gặp gỡ nhau mà. Trừ trường hợp của cậu và Hoang ra.

"Không, em ấy là sếp tổng của công ty chuyên về dược liệu bên Ấn."

"Xịn ghê!" Bách Mục Quỷ ồ tiếng lớn, tiện đà giới thiệu, "Chồng anh Liên cũng là sếp tổng á, nhưng là về công nghệ thông tin. Đúng không anh?" Sao xung quanh toàn người gia thế khủng không vầy nè, huhu cô cũng muốn có bạn trai giàu có mà!

"Ừm, mà giờ đang mở rộng sang linh kiện máy móc rồi." Nhất Mục Liên cảm thấy có gì đó rất mơ hồ, hơi quen, mà lại có vẻ hơi sai.

"Trùng hợp quá, vợ anh mới kí hợp đồng với một công ty bên Nhật gì đó anh quên tên rồi, cung cấp thiết bị cho nhà máy thuốc sắp mở ở Nagasaki."

"Anh ấy giỏi thật ha!"

Đối với những lời tán dương, A Tu La không hề cảm thấy mình thua kém vợ mà còn rất tự hào cười nói:

"Đúng ha! Em ấy giỏi lắm, còn anh thì vô công rỗi nghề đến tận bây giờ."

"Không đâu, kênh nấu ăn của anh rất tuyệt mà!"

"Cảm ơn mọi người."

Nhất Mục Liên cũng tự hào về chồng mình lắm. Một người vừa đẹp trai vừa giỏi giang, lại chịu khó chăm chỉ, thương vợ không kể xiết, chẳng biết vì sao cậu đã may mắn gặp được anh lại còn dở hơi đòi ly thân nữa. Vấn đề đó tuy tạm thời đã được giải quyết, nhưng cậu thật không phải khi giấu giếm anh về cảm xúc của mình rồi tự ý hành động. Có lẽ một ngày nào đó Nhất Mục Liên sẽ phải nói thật về thứ trà thuốc kia thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net