6 - Hoang tổng muốn gục ngã (lần n)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất Mục Liên ngồi trên đùi Hoang, bị anh hôn đến choáng váng. Hai người đang ở trong một buồng vệ sinh, giữa buổi tiệc khai trương chỉ mời người quen nên sẽ không có ai khác phá đám họ lúc này. Anh phải dạy dỗ lại vợ mới được.

"Tỉnh chưa?"

"Ai như chồng em vậy ta?"

Bị hôn hồi lâu, Nhất Mục Liên tỉnh ra chút ít, đờ đẫn nhìn người trước mặt.

"Đây là đâu?"

"Toilet. Nếu em hỏi toilet ở đâu thì là quán bar của Tửu Thôn."

"À à..." Cậu gật gù, cả người vừa nóng vừa hết hơi, không còn sức lực dựa cả vào người anh, "Chóng mặt quá, hình như em vừa uống phải cái gì khủng khiếp lắm."

"Rượu mạnh chứ còn gì nữa, sau này không được động vào nó nữa biết chưa?" Em không biết mình vừa náo loạn kinh khủng trước mặt bao nhiêu người đâu, vẫn là không nên nhớ lại thì hơn.

"Em nóng..." Cậu dụi dụi vào người, co rúm cả lại như con mèo nhỏ thèm được làm nũng, "Mình làm đi anh."

"Hả?"

Hoang không tin nổi vào những gì vừa nghe, cho đến khi người trong lòng cố tình cọ cọ mông vào hạ thân anh, thứ giữa hai chân cậu đã hơi cương chọt vào bụng thì anh mới tin.

Cồn vào làm em yêu nhà mình bạo dạn hơn à, bảo bối sẽ không đời nào chủ động đòi hỏi anh thế này.

"Ở đây á?" Cái chỗ nhà vệ sinh chật hẹp này á?

"Ưm..." Gật gật khe khẽ, cậu hít hà hương nước hoa đàn ông phảng phất trên cổ anh. "Làm đi, em muốn."

Trời đất quỷ thần ơi, lạy từ Satan lạy lên Thiên Chúa, Hoang tổng vừa mới bán muối trở về đã tức thì trúng ngay quả độc đắc. Không, còn toẹt vời hơn thế nữa!

"Đợi anh lấy gel."

Thò tay vào túi quần móc ví ra để lấy 'dụng cụ hành nghề', Hoang đi đâu làm gì cũng phải dự phòng vài ba gói bôi trơn bỏ túi với bao cao su, khụ... bảo bối mà biết lại ghen tuông nghĩ bậy anh bên ngoài trăng hoa này nọ.

"Khỏi bao đi, đổ đại gel lên rồi cứ thế đâm vào thôi." Ăn nói cũng mạnh bạo hơn ngày thường, cứ như nhân cách khác của Nhất Mục Liên vậy. Anh bắt đầu rơi vào trạng thái hoang mang do dự.

"Bảo bối, em sẽ đau đấy."

"Hông sao, đau trước sướng sau." Cơ thể cậu bứt rứt khó chịu, nóng như bị đốt cháy, tìm kiếm giải tỏa bằng cách hôn cổ anh, lên cằm rồi đi khắp mặt, "Không vào em tự xử đấy."

"Để anh làm! để anh làm!" Chồng ở đây mà để vợ tự xử còn ra thể thống gì.

Hoang lôi thứ cương cứng ra khỏi quần, đổ nửa gói gel lên nó rồi bơm số còn lại vào lòng bàn tay, len vào giữa mông cậu sau khi lột bỏ quần dài vướng víu. Nhất Mục Liên rùng mình, không điều khiển được khả năng ngôn ngữ phát ra lộn xộn:

"Em nghĩ nên thiết kế một cái quần ăn liền, kéo khóa sau mông xuống là có thể chịch ngay khỏi cần tụt ra tụt vào."

"Hư, không được nói năng bậy bạ." Mặc mấy thứ dâm đãng đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện không hay thì sao, nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Hoang khó chịu với cái ý tưởng đó, cắn nhẹ môi vợ làm cậu bật ra tiếng rên nhỏ. "Anh vào đây."

Tay anh cầm vật đàn ông mơn trớn qua cửa huyệt cho cậu làm quen, vì đòi hỏi gấp rút của cậu mà anh chỉ mở rộng qua loa, sợ đi vào sẽ đau. Nhất Mục Liên thở mạnh bên vai anh, cố dí sát lối vào lên đỉnh cứng nộn kia, muốn mút lấy nó, cảm nhận nhiệt độ nóng rực của nó đốt bỏng trực tràng mình.

"Anh không biết bảo bối cũng có lúc dâm đãng vậy đấy."

Phần đầu lọt vào trong một chút, người bên trên chỉ muốn ngồi xuống đâm vào hết cho xong, mặc kệ có đau cỡ nào. Nhất Mục Liên vò vò hai má Hoang, cười khà khà:

"Thích không? Hoang muốn em dâm hay thẹn thùng nào?"

Nhất Mục Liên nháy mắt gợi tình, cầm tay anh luồn vào trong áo sơ mi đã tuột khỏi một bên vai, áp lên đầu nhũ nhô cao.

'Phụttttt!!!'

"Ơ kìa, sao lại phụt máu mũi thế kia!"

One hit one kill, Hoang tổng bị kích động đến máu mũi phun trào.

"Kích thích quá chịu không nổi..."

Ngày xưa thời còn yêu nhau, cái lúc mà Hoang lần đầu làm chuyện ấy, cũng xịt máu mũi giống như bây giờ nè. Hề hước vãi đạn.

"Đáng yêu quá cơ~"

Nhất Mục Liên cười khúc khích, liếm lên dòng máu chảy ra từ mũi anh, đồng thời nhích mông xuống chút ít.

"Đừng liếm..."

Được vợ đối xử khác lạ thế này, Hoang tổng bối rối, như trở về thời còn son biết ngại ngùng biết xấu hổ vì một cái hôn lên má.

Anh rút khăn tay chùi đi vệt máu rồi tiếp tục chuyện chính. Thừa lúc anh bị chảy máu chính cậu đã tự ý ngồi xuống từ bao giờ, sâu tận gốc rễ. Cậu thở ra tiếng thoải mái, chỉ chỉ lên chiếc bụng trướng đầy của mình:

"Vào tận đến đây này."

"Anh biết, bảo bối cứ như trở lại lần đầu mình làm ấy nhờ."

"Hàng to không lo chết đói."

"Là ai vừa chê hàng to biến cúc thành hướng dương thế?"

"Ủa ai mà không biết hưởng thụ vậy anh?"

Nhất Mục Liên với nhiều nhân cách, hôm nay là ngày của nhân cách ranh ma.

Bám hai tay vào cổ Hoang, cậu nhấc hông một chút rồi bắt đầu nhấp nhẹ. Thích ghê, bình thường không có làm tư thế này vì sức bền của Nhất Mục Liên không được dẻo dai cho lắm, da mặt lại mỏng. Nay thử qua không gian khác, chật hẹp và ẩm ướt, cậu thấy mới mẻ với hưng phấn sao sao ấy.

Cởi phanh áo sơ mi ra, cậu ưỡn ngực để phơi bày nhũ hoa kiêu hãnh, tự mân mê một đầu, liếm môi:

"Bấy bì à, muốn nếm chỗ hồng hào này hơm?"

Hoang nuốt ực nước miếng, vật đàn ông phình lớn hơn với mỗi lần cậu nhún xuống. Aaa dụ dỗ quá vậy!! Giới hạn của anh đang bị sự quyến rũ nặng ngàn tấn của em yêu đập tan thành từng mảnh. Anh nhào đến như sói đói, mút liếm vồ vập hạt đậu nhỏ xinh kiêu sa kia, một tay cầm lấy vật của cậu vuốt ve.

"A..."

Kích thích từ nhiều chỗ ập đến làm Nhất Mục Liên không nhịn được cong người rên rỉ. Vò rối máu tóc sẫm màu của Hoang, cậu mỉm cười yếu ớt rồi hôn lên:

"Làm gì có sữa mà mút mạnh thế."

"Có tình yêu của vợ."

Đầu lưỡi xoáy tròn một vòng, bàn tay anh vuốt ve chỗ dưới nhanh hơn.

"Tình yêu nào chảy ra từ đầu ti chứ?"

"Khắp người bảo bối đều là tình yêu với anh."

"Nỡm ạ!"

Cái thứ dẻo mồm gì đâu. Ban ngày toàn làm mặt lạnh với người ngoài, tối đến sến súa ướt rượt với vợ yêu, người ta nói Hoang tổng là thê nô đâu có sai.

Nhất Mục Liên ngọ nguậy, bật cười hihi:

"Đừng ngoáy nữa, nhột lắm."

Hoang mặc kệ, tiếp tục dùng lưỡi xoáy đầu ngực cậu, nó cứng lắm rồi, nở bung như hoa tháng ba. Cho đến khi cậu chịu không nổi nữa, kéo đầu anh ngẩng lên:

"Đủ rồi, hôn em đi này."

Hai đôi môi tìm tới nhau trong cơn cuồng nhiệt, Nhất Mục Liên khao khát chiếm lấy tư vị ngọt ngào của chồng, dùng sức áp đảo đầu lưỡi anh để đi vào sâu hơn nữa. Lồng ngực phập phồng dồn dập, hơi thở nóng cháy, mồ hôi mặn chát thấm quyện vào vị giác khi cậu siết chặt vòng tay quanh cổ anh, mút mạnh môi dưới trong lúc nhấp xuống mãnh liệt.

"Haa... Sướng quá... Nhanh hơn nữa..."

Hoang cũng đang chết chìm trong sung sướng lắm đây. Nói em nhà mình bị yếu thì thật vô lý, khi mà em ấy đang hoang dại và nóng bỏng đến mức này. Tiếng kêu rên của Nhất Mục Liên như mang theo chất kích dục, Hoang cảm thấy mình sắp phát điên và muốn nổ tung trong cậu ngay tức khắc, kéo căng hậu huyệt lên mức cực đại.

"Đúng rồi anh yêu... Chỗ đó! Mạnh hơn... A!"

"Yêu tinh! Em giết anh luôn đi, vì em... anh chết bao lần cũng được!"

Vật to lớn liên tục thô bạo đâm vào, mang theo nỗi ám ảnh với điểm nhạy cảm của cậu mà điên cuồng chà xát. Nhất Mục Liên ứa nước mắt, khóc không thành tiếng khi môi cậu một lần nữa bị phủ kín bởi môi anh. Thân thể mảnh mai run lên đón nhận tới tấp những đợt sóng tình hoang bạo, không nhịn được xuất ra bụng anh.

Trong lúc đó, mọi người bên ngoài vẫn đang vui vẻ cụng ly trò chuyện, tận đến khi có người lên tiếng thắc mắc thì cả đám mới nhận ra, vợ chồng Hoang Liên mất hút hơi bị lâu rồi.

"Liên Liên say dữ lắm, có cần đi xem tình hình họ thế nào không?"

Tỳ Mộc bắt đầu có chút lo. Người kháng yếu mà dính Mị Yêu thì hơi bị đáng quan ngại, nhất là vừa rồi cả đám đã được chứng kiến Nhất Mục Liên 'bá đạo' thế nào dù chỉ mới vào ruột có một ly nhỏ.

"Không sao đâu, Hoang nó xoay sở được mà." Tửu Thôn làm một bộ không liên quan đến mình, thản nhiên uống rượu. Dù sao cũng là vợ hắn, mình can thiệp có ích gì.

"Hồi xưa còn tưởng thằng nhóc mọt sách đó sẽ ế mãn kiếp, ai dè nó còn lấy vợ sớm hơn mình." Thân là lão đại CLB mà tận giờ vẫn độc thân, Hoang Xuyên không biết bao lần bị đàn em cười chê rồi giục giã cưới xin. "Chính ra nó cưới sớm nhất đám, A Trúc thì đang hưởng tuần trăng mật."

Trong CLB nhạc khí còn một người nữa nhưng không có mặt ở đây, vì người ta đang bận du lịch trăng mật với vợ mới cưới.

"Lão Xuyên, ông gato à?" Tửu Thôn cười khà khà, "Thấy chửa, biểu ông lập gia đình đi thì không chịu."

"Chú nhìn lại mình đi ấy."

Không ai để ý, lúc đó Tỳ Mộc có liếc quá Tửu Thôn một chút. Tính ra bạn thân từ dạo nói "hai đứa quen nhau đi" thì không còn tiến triển gì hơn, chứ nhắc chi mấy chuyện xa vời... Bạn thân, sẽ không suy nghĩ gì tới nó đâu nhỉ?

"Rồi rồi, đợi ông kết hôn rồi em theo."

"Anh đợi vợ chồng thằng Hoang có con, chú đợi anh lấy vợ. Ngộ nhỡ hai đứa kia không thích đẻ, ế chùm ế hội cả lũ với nhau à?"

"Haha sao đâu, đàn ông độc thân thì tuổi nào cũng là kim cương thôi."

"Quan trọng là con họa mi còn kim 'cương' nổi không."

Tửu Thôn mặc kệ mấy lời châm chọc của Hoang Xuyên, vỗ vỗ lên thùng loa to bự đặt cạnh sân khấu mini:

"Đây mới tậu được dàn loa phê lắm, anh em làm vài bài hồi xuân chứ nhể?"

"Ấu kề!! Em xung phong thay Hoang tiền bối làm hát chính!"

Bác Nhã nhanh nhảu cầm micro, chưa phân vị trí gì đã nhảy tót lên sân khấu, có vẻ là cũng say rồi.

"Mở màn bằng 'Con bướm xuân' nhe?"

Cả đám bên ngoài hát hò ầm ĩ, vui vẻ tưng bừng, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hai nhân vật nào đó cũng rất là đang 'vui vẻ' trong toilet. Ô hay rõ ràng mời đến dự tiệc rượu khai trương, thế quái nào biến thành 'tiệc chịch' của đôi vợ chồng nhà kia rồi. Mà thôi kệ, miễn sao họ thấy vui là được rồi.

Nhất Mục Liên xỉu ngay khi vừa xong chuyện, vốn định ra chung vui với hội anh em thêm nữa nhưng thấy vợ yêu nhà mình có vẻ không ổn, Hoang đành gọi điện cho Tửu Thôn báo về sớm. Tiện ra mang vài chai Mị Yêu về cất tủ dùng dần.

*

"ĐỆTTTTTT!!!!!!!"

Có tiếng ai hét như gà cắt tiết vang vọng từ căn hộ 402 chung cư Bình An 1, cũng may tầng này toàn dân văn phòng đi sớm về khuya nên chả ai chạy sang gõ cửa xem có biến gì thế. Nhất Mục Liên tái mặt nhìn đồng hồ hiển thị 10 giờ 50 phút sáng, gần trưa rồi, MÀ CẬU NGỦ QUÊN MẸ NÓ MẤT.

Hiển nhiên Hoang đã đi làm, bình thường anh toàn đặt báo thức cho cậu trước khi đi tập thể dục, chả hiểu sao hôm nay im re không thấy động tĩnh gì cả.

'Tối qua mình say, rồi sau đó ngủ quên đi mất.'

Ngủ?

Có thật chỉ mỗi ngủ không?

Áo mặc trên người đầy đủ, cơ thể thơm tho sạch sẽ, chắc đêm qua anh đã vất vả chăm sóc cho người say là cậu lắm đây. Không thấy còn gì khác lạ, Nhất Mục Liên thở ra chán nản rồi xuống giường kiếm đồ ăn sáng, thôi muộn rồi chiều đến phòng khám cũng được.

Nhưng vừa đặt một chân xuống đất, hai bên eo như bị ai giật gãy làm đôi, Nhất Mục Liên đau đến tái mét mặt mũi rồi nằm vật lại ra giường.

'WTF!? Có phải mỗi ngủ không thôi đâu??'

Không chỉ eo, hông tê liệt, mà cúc hoa cũng rưng rức. 'Di chứng' để lại nghiêm trọng, này là kiểu bắn tinh bất bình thường rồi. Nhất Mục Liên hoa mắt chóng mặt, choáng váng khi cố nhớ lại sự việc xảy ra đêm qua...

Bằng một cách nào đó, hai người 'cưỡi nhau' rất mãnh liệt trong toilet, lại còn là toilet quán bar của Tửu Thôn.

Bằng một cách nào đó, hai người chiến tiếp hiệp 2 trong xe, cậu còn nhớ anh lôi từ đâu ra một đống bao cao su đủ loại đủ hương đủ nhãn hiệu.

Bằng một cách nào đó, về đến nhà hai người còn chiến thêm hiệp nữa trên giường, bất chấp cả người dơ dáy toàn 'thứ đó' từ hai trận trước.

Mà sự việc ra nông nỗi này, đều do cậu lảm nhảm huyên thuyên gì đó rất dâm, khiêu khích tính tự chủ của người đàn ông thời kì sung mãn kia. Nói gì thì cậu không nhớ nổi.

Nhất Mục Liên vuốt cái mặt đã sớm xanh như tàu lá chuối, càng nghĩ càng hãi, thật sự chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào chui xuống khỏi ngoi lên cả đời thôi. Sao rượu vào cậu lại biến thành đứa bê tha thế này, đã thế lúc chịch còn rên la sung sướng y chang diễn viên GV nữa.

Thì ra đó là lý do Hoang không gọi cậu dậy.

Tại vì anh trót làm bung bét cúc hoa vợ anh lần thứ tỉ tỉ, anh mới không nỡ làm phiền cậu nghỉ ngơi.

Bung thật rồi, đêm nào quá độ là y rằng thê thảm, sáng hôm sau đi làm trong tình trạng như bệnh nhân lòi búi trĩ. Nhức lắm mà ráng nhịn vì sợ đồng nghiệp phát hiện. Như chồng người ta điều độ thì đã đỡ, chứ đằng này... Hoang không có tật xấu nào, chỉ trừ tật quá mức sung sức hơn người đàn ông bình thường. Sao mà cảm thấy, cuộc cách mạng kiêng sex cho chồng cứ bế tắc thế nào ấy. Nhất Mục Liên nằm úp sấp thẳng đơ trên giường, khóc không ra nước mắt.

Dự báo thời tiết chiều nay mưa lớn.

Bên ngoài trời chưa mưa mà bên trong đã có bão to càn quét, một cơn bão mang tên: ngạc nhiên chưa! Ừ ngạc nhiên lắm luôn ấy, Nhất Mục Liên trố mắt không thể tin nổi sau khi cố lết xác rời khỏi giường và phát hiện trong nhà xảy ra biến lớn. Nếu ai hỏi cậu có tin nàng tiên trong vỏ ốc tồn tại không, cậu sẽ không do dự mà gật đầu khẳng định có ngay, vì dường như nàng ta vừa ghé qua đây và chu toàn nhà cửa từ a đến z. Cậu Vàng được cho ăn no đã nằm ngủ khì, giàn cây chậu tưới tắm đầy đủ, quần áo giặt (máy) sạch sẽ phơi khô, sàn nhà được hút bụi bóng loáng, đồ ăn sáng tinh tươm đậy trên bàn mặc dù một nửa là cháy xém. Không đến mức điểm 100 cho chất lượng nhưng đối với Nhất Mục Liên trên mức hài lòng lắm rồi, chồng cậu đã biết tự giác làm việc nhà mà không cần ai chỉ bảo!

Làm bấy nhiêu việc này rồi còn đi làm, đêm qua anh không ngủ tí nào chắc. Bình thường giờ giấc cậu tự do hơn nên một mình quán xuyến nhà cửa, thi thoảng anh rảnh muốn giúp gì cũng được chả ai ép. Mà thế này thì thành bão to rồi, không chỉ mưa lớn thôi đâu.

Hoặc tối qua thực sự đã xảy ra chuyện gì đó. Nhất Mục Liên bắt đầu thấy đáng lo hơn là đáng mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net